Tôi lập tức tìm bút và một mảnh giấy ngay khi ra khỏi phòng tắm.
Tôi cần phải tìm ra một cách để sống sót đến chừng nào tôi vẫn còn là Penelope.
Trong chế độ khó này, rất khó để có thể nâng mức độ yêu thích của một người và chỉ cần tụt xuống mức âm thì sẽ dẫn đến cái chết.
Đứa con trai thứ hai của công tước còn tệ hơn nữa. Độ yêu thích của anh ta đã ở sẵn ở số âm. Tôi sẽ chết nếu không sớm làm cho độ yêu thích của anh ta tăng lê.
Tôi cần phải sắp xếp lại các thông tin của trò chơi.
Thật may mắn vì ít nhất cô tiểu thư giả này cũng sở hữu một số thứ xứng đáng với địa vị của một tiểu thư.
Trong căn phòng lớn có một cái kệ sách xa xỉ và một cái bàn.
Tôi chẳng do dự ngồi vào bàn. Tôi nhúng đầu bút lông vào lọ mực.
“Những nhân vật đầu tiên.”
Có tất cả năm nhân vật nam trong trò chơi.
Hai đứa con trai của công tước, hoàng thái tử, phù thủy và hiệp sĩ.
Chế độ khó bắt đầu với độ yêu thích ở mức 0% hoặc mức âm, không giống như ở chế độ thường bắt đầu từ 30% với mỗi nhân vật.
Tôi bắt đầu liệt kê ra những gì mình nhớ được lên tờ giấy trắng.
Đầu tiên, Derrick Eckart.
Anh ta là con trai cả của công tước, về mặt nguyên tắc thì là tiểu công tước của gia tộc. Derrick là loại đàn ông cao quý.
Anh ta thường không để ý đến Penelope vì quá bận rộn để chuẩn bị trở thành công tước tiếp theo của gia tộc này.
Tuy nhiên, vẫn có sự khinh miệt và căm thù mạnh mẽ vì cô đã chiếm mất vị trí của em gái ruột của anh ta.
Trong trò chơi, việc Derrick đích thân giết Penelope là rất hiếm. Tuy nhiên, anh ta vẫn không quên phạt cô mỗi khi cô phạm lỗi.
Sau đó, người chơi sẽ bị phạt và các lựa chọn sẽ bị hạn chế.
Giống như hôm nay, tôi không thể rời khỏi phòng vì hình phạt ngày hôm qua.
Sao cũng được, đến người tiếp theo.
Con trai út của công tước, Reynold Eckart.
Đứa trẻ này thực sự chẳng có gì để nói.
Một anh chàng rất lập dị, tăng động, tính cách cực kì nóng nảy hay phê phán và luôn gây chiến với Penelope bằng mọi điều nhỏ nhặt bất cứ khi nào anh ta gặp cô.
Là người đứng đầu trong việc ngược đãi Penelope, anh ta là người đầu tiên hành hạ cô cũng chẳng có gì bất ngờ. Điều đáng ngạc nhiên chính là anh ta luôn là người đưa Penelope đến cái chết qua những cái cách kì lạ đến bất ngờ.
“Bây giờ tôi mới thấy, chẳng phải hai tên này giống hệt với bọn khốn trong ngôi nhà ấy sao?”
Tôi tặc lưỡi và xem lại thông tin của hai người họ mà tôi vừa viết ra.
Hai người này có tuyến truyện dễ chinh phục nhất ở chế độ thường.
Đó là bởi vì hai người này dành cho nữ chính “tình cảm gia đình” chứ không phải “tình cảm nam nữ” vì họ có quan hệ huyết thống.
Có nghĩa là Penelope không có một chút quan hệ huyết thống nào với hai tên đó. Do đó, kết thúc có khả năng cao sẽ khác so với chế độ thường.
Song, tôi vẫn lắc đầu phủ nhận.
Tôi gạch một chữ ‘X’ to đùng lên hai cái tên tôi vừa viết.
“Họ không giúp được gì cả. Hai người này thật vô vọng.”
Thêm vào đó, sự quan tâm của Reynold lại bắt đầu ở số âm.
Nó không phải là 0 mà thậm chí là số âm.
Tại sao lại là âm cơ chứ?
Đây là những gì nhà sản xuất đã nói với tôi:
Từ đầu đã không có hy vọng nên hãy từ bỏ việc kết thúc với Reynold.
Bên cạnh đó, tôi thậm chỉ còn cảm thấy buồn nôn khi chỉ vừa nghe thấy từ ‘anh trai’ nên tôi quyết định hoàn toàn từ bỏ họ.
“Tiếp theo, hoàng thái tử.”
Callisto Regulus, hoàng thái tử.
Đó là thông tin duy nhất về anh ta tôi có được qua chế độ thường.
Hoàng thái tử, người có một cuộc đời bị coi khinh vì những sự kiện không may trong thời thơ ấu, đã gặp nữ chính thánh thiện như thiên thần và được chữa lành trái tim trước khi anh ta trừng phạt Penelope.
Công- lý- đã- được- thực- thi nhưng theo góc nhìn của Penelope, hoàng thái tử là một gã tử thần.
Anh ta là người giết Penelope nhiều nhất trong chế độ khó.
Tôi đã ấn nút cài đặt lại rất nhiều lần trong suốt cốt truyện đến nỗi tôi chẳng thể nhớ được những gì đã xảy ra trong cả trò chơi.
“Tôi không nên đến gần gã này.”
Tôi nhớ về hình minh họa Callisto cắt cổ mình rất nhiều lần.
Tôi cảm thấy ớn lạnh xương sống.
Xoẹt. Tôi vẽ dấu ‘X’ vào tên của hoàng thái tử rất nhiều lần.
Sau đó tôi nhanh chóng chuyển sang người tiếp theo.
Người kế tiếp là Buiter Verdani. Anh ta là một phù thủy và hầu tước.
Anh làm việc của bậc thầy ma pháp dưới thân phận là một hầu tước.
Anh ta trao đổi thông tin và các vật thể kì bí và nhờ điều đó, anh có thể phát hiện ra nhân vật chính là con gái thất lạc của công tước.
Sau đó, anh ta có được thông tin về kế hoạch của nhân vật phản diện độc ác. Anh ta hoặc cảnh báo nhân vật chính hoặc tự mình ngăn chặn nguy hiểm.
Bên cạnh đó, anh là nhân vật có ích nhất trong việc giúp đỡ cô lấy lại danh dự và sự thu hút của mình.
Anh sở hữu ma pháp tình yêu trong chế độ thường.
Anh ta là một người đàn ông ngọt ngào luôn hỗ trợ nhân vật chính từ đằng sau.
Nhưng tôi lại không biết anh ta sẽ như thế nào trong chế độ khó.
Tôi đã rất bận rộn, chết do tên hoàng thái tử và thằng con của công tước trước khi tuyến truyện của Buinter bắt đầu.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh ta có địa vị cao và có hy vọng hơn ba tên trẻ con kia nên tôi quyết định sẽ giữ lại.
“Và cuối cùng, Eclipse.”
Một hiệp sĩ của gia tộc Eckart, Eclipse xuất thân là thường dân.
Ngài công tước đã tới thị trấn vào một buổi tối, tình cờ thấy sự xuất sắc trong kiếm thuật của Eclipse nên đã trả một một giá tiền rất lớn để mua được anh ta về và huấn luyện anh thành một hiệp sĩ.
Sau đó, anh trở thành thiên tài kiếm thuật trẻ nhất và được phong thành quý tộc. Anh ta giành được danh hiệu ‘chàng trai trẻ đẹp’
Eclipse là nhân vật mà bạn có thể hy vọng nhất trong số năm nhân vật.
Penelope là chủ nhân cuối cùng anh ta phục vụ và tôi nghĩ rằng đó là lí do vì sao anh là người duy nhất, ít nhất là có thể ngăn Penelope bắt nạt nhân vật chính.
Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa gặp được anh ta trong chế độ khó…
“Ha…. Chẳng có thứ gì có thể giúp tôi ở điểm này.”
Tôi thở dài và nhìn vào danh sách đã hoàn thành.
Tôi không biết nhiều về chế độ khó vì mọi thứ đều bị chặn lại.
Ngay cả khi tôi biết, tôi cũng không thể biết được nó có hữu dụng không vì tôi không biết hệ thống có thể khác với trò chơi như thế nào trong thực tế.
Mặc dù vậy, có một điều tôi rất chắc chắn là tôi sẽ chết khi độ yêu thích của các nhân vật nam đạt tới số âm và đó sẽ là thời gian giới hạn tôi đạt được ở kết cục.
Lễ trưởng thành của Penelope.
Tôi phải hoàn thành ít nhất một tuyến trong tất cả các nhân vật trước ngày đó.
Đó là vì đấy là ngày nhân vật chính được giới thiệu trong cốt truyện.
‘Penelope tội nghiệp.’
Cô ấy đã mất tất cả vì sự xuất hiện con gái thật sự của công tước ngay khi vừa mới trở thành người lớn.
Đó là sự khởi đầu của chế độ thường.
Nếu ở kết thúc tôi không thành cặp với ai thì rất có thể sau này tôi sẽ đi tong ngay cả khi tôi không hành động giống nhân vật phản diện.
Tất nhiên, không có gì chắc chắn rồi tôi sẽ không đi đời trước khi nó bắt đầu.
“….Mình không thể chết được.”
Tôi nghiến răng nghĩ về tương lai mịt mờ của mình.
Đúng. Tôi không thể chết được.
Tôi chỉ vừa mới thoát khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó. Tôi không thể chết trong trò chơi như thế này được.
“Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể chết.”
Lớp học buổi sáng ở trường đang chờ tôi. Tôi sẽ sống và trở về nơi tôi vốn thuộc về.
Tôi quyết định, thay vì ngây người ra không biết gì, thì tôi sẽ tiếp tục sống.
Ngay lúc đấy.
Cốc cốc-.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên hai lần trước khi tôi kịp giấu tờ giấy tôi vừa viết thông tin thì cánh cửa đã đột ngột mở ra.
“Tiểu thư.”
Xuất hiện trước mặt tôi là một quản gia già với mái tóc bạc trắng.
Ông ta không bước vào mà chỉ đứng ở cửa khi nói.
“Ngài công tước muốn gặp cô.”
Tôi biết ông ta sẽ không thấy được những từ ngữ trên tờ giấy nhưng tôi vẫn khó chịu vì hành động bất lịch sự của ông ta.
Đã từng có một người quản lí khi tôi còn sống trong ngôi nhà đó.
Mặc dù không thích tôi lắm nhưng anh ta không hề mở cửa như quản gia vừa mới làm.
Hơn nữa thế giới này không dựa vào quyền dân chủ mà là phân theo giai cấp.
Tôi thấy mình hoặc là tự chịu đựng hoặc là làm điều gì đó với việc này.
Nhưng trước khi tôi quyết định mình sẽ làm gì thì cái màn hình màu trắng bỗng xuất hiện trước mắt tôi.
1.(Ném các đồ vật trong phòng)Sao ông lại mở cửa phòng mà không có sự cho phép của tôi? Ông muốn nhận lấy cái chết sao, lão già?
2.Nếu ông ấy có gì muốn nói, hãy bảo ông ấy đến đây.
3.(Lườm ông ta trong 5 giây rồi đứng dậy)Ta biết rồi.
‘A.’
Tôi lại quên mất rằng tôi có thể nổi điên với mọi thứ dù cho tôi muốn…
Tuy nhiên, tôi cũng không muốn hành động như một trong ba lựa chọn được đưa ra bắt tôi phải làm theo.
Tôi nhủ thầm trong khi chọn cái thứ ba một cách khó chịu.
Độ yêu thích hay cái gì cũng được, tôi vẫn phải đưa ra một lựa chọn.
“……Ta biết rồi.”
Thật may mắn vì ngài công tước đã gọi tôi vào lúc này.
Tôi giấu những tờ giấy tôi đã viết sâu vào trong ngăn kéo trước khi đứng dậy khỏi chỗ.
Sau đó, tôi theo quản gia ra khỏi phòng.
Tôi chỉ biết về dinh thự qua vài hình minh họa, do đó, nhân cơ hội này, tôi cẩn thận xung quanh khắp nơi.
Dinh thự có kích thước khổng lò giống như các tòa lâu đài ở Châu Âu mà bạn thấy trong phim.
Phòng của Penelope ở tầng hai.
Trong dinh thự có vẻ bận rộn vì tôi gặp được rất nhiều gia nhân đi qua sảnh.
Ánh nhìn của các gia nhân dành cho tôi khi tôi đi ngang qua có vẻ không có thiện cảm cho lắm.
Tuy nhiên, tôi chẳng quan tâm và lờ chúng đi.
Những loại ánh mắt này chẳng thể làm tôi khó chịu vì tôi đã được trải nghiệm nó quá nhiều trước khi đến đây.
Quản gia dẫn đường xuống tầng một và chẳng mấy chốc đãđến trước một cánh cửa được khắc họa tinh tế.
Có vẻ đây là văn phòng của công tước.
Cộc cộc cộc.
“Thưa công tước, tôi đã đưa tiểu thư đến rồi.”
“Vào đi.”
Cạch- quản gia mở cánh cửa.
Với một chút lo lắng, tôi bước vào phòng.