“Tiểu thư, đến giờ tỉnh dậy rồi.”
Tôi nghe thấy ai đó thì thầm bên tai mình.
Mặc dù có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng tôi vẫn có thể tỉnh dậy vì sự hiện diện của ai đó, dù chỉ là nhỏ nhất.
Tôi từ chối tin vào những điều đã khiến tôi thao thức cả đêm và hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi đã cầu nguyện rất nhiều để khiến cho mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ này và tôi nghĩ rằng mình đã thiếp đi trong suốt thời gian đó.
“Tiểu thư.”
Giọng nói thận trọng đó lại vang lên một lần nữa.
‘Cô ấy gọi mình à?’
Hai người đàn ông có đôi mắt xanh đã rời đi, và theo những gì tôi nhớ được, không hề có ai ở trong căn phòng này ngoại trừ tôi cho đến lúc tôi còn thức.
Vì thế, người được gọi là ‘tiểu thư’chỉ có một mình tôi.
“…”
Tôi nửa tỉnh nửa mơ vì lạc lối trong suy nghĩ của mình nên không thể trả lời tiếng gọi ấy ngay lập tức.
Đã trôi qua một lúc kể từ tôi nghe thấy tiếng xào xạc từ phía sau.
Bây giờ, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và chuẩn bị lấy đà để đứng dậy.
Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một cơn đau như bị sét đánh nhói lên trên cẳng tay được đặt bên ngoài chiếc chăn.
“Á.”
Mắt tôi trừng to.
Tôi hét lên khi đứng dậy, đá chiếc chăn ra. Sau đó, tôi kéo tay áo mình lên để kiểm tra cánh tay đau đớn của mình.
“C, cái này…”
Tôi cực kì sốc đến mức há hốc miệng khi nhìn thấy lớp thịt dưới lớp áp ngủ màu xanh da trời nhạt.
Cẳng tay gầy guộc bị phủ bởi vết sẹo thâm tím do mũi kim.
Nếu nó không phải thịt người mà là một tấm vải thì sẽ có nhiều lỗ hổng trên đó.
Tôi càng sốc hơn khi thấy một giọt máu trên cẳng tay mình.
“Cô đã tỉnh dậy rồi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên gần đó.
Tôi quay đầu về hướng ấy và nhìn thấy một cô gái tóc nâu với nhiều đốm tàn nhang trên mặt. Cô ta là một hầu gái.
Trong hình minh họa, tất cả các hầu gái đều không được vẽ mặt và mặc những bộ trang phục hầu gái giống nhau.
Bao gồm cả cô gái đang đứng trước mặt tôi đây.
Tôi không biết chỗ cô ta giấu chiếc kim khâu mà cô ta đã đâm tôi ở đâu bởi không có bất kì thứ gì trên tay cô ta.
Cô ta đang nhìn tôi với khuôn mặt chế giễu và đôi chút hài lòng.
“Cô ta có bị sao vậy khi làm điều này với một người hoàn toàn không làm gì cả?”
Tôi định cáu kỉnh hỏi cô ta.
“…..!”
Tuy nhiên, không có một từ nào thốt ra nổi khỏi miệng dù tôi đã cố gắng thế nào đi chăng nữa.
‘Tại sao không có gì giúp tôi được trong hoàn cảnh này chứ? Chết tiệt!’
Trong khi tôi chỉ biết lườm cô ta trong im lặng thì cô ta lại hành động như không có gì xảy ra.
“Tôi đã chuẩn bị nước tắm cho cô, do đó, trước tiên hãy tắm rửa, thưa tiểu thư.”
Một nụ cười độc ác hiện lên trên mặt cô ta khi cô ta dọn giường. Dường như cô ta đã rất quen khi làm điều đó với cơ thể này.
Tôi vẫn ngồi đó và cắn môi, nhưng vẫn bị buộc vào phòng tắm bởi cái đẩy của ả hầu gái.
Cô ta đã nói với tôi rằng đã chuẩn bị nước tắm, song thứ duy nhất trong căn phòng tắm trống trơn đó là một cái xô đầy nước lạnh.
Nó lạnh như nước đá và khiến tôi nổi da gà khi mới nhúng một đầu ngón tay vào.
‘Tôi không mong đợi được hầu hạ để giúp tôi tắm, nhưng việc, việc này đã rất quá đáng rồi.’
Có một số câu chuyện nói về cách nhận vật phản diện bị đối xử tồi tệ hơn bao giờ hết, nhưng chẳng có bất kì cái nào giải thích kĩ càng về điều này.
Một lần nữa, tôi buộc phải nhận lấy cảm giác giọt nước tràn ly đến từ thực tế.
Rằng tôi thực sự đã xuyên vào trò chơi.
Toi kéo tay áo lên để xem vết sẹo đã đông máu, và khi làm đấy, tôi đã suýt bật khóc.
‘Chuyện gì thế này. Những điều này chưa bao giờ xuất hiện trong trò..’
Đột nhiên, một hình ảnh chợt nảy ra trong đầu tôi như một lời nhắc nhở.
Đó là hình ảnh nhân vật phản diện với chiếc váy hở vai.
Không giống như những hình minh họa khác không mắc những lỗi nhỏ nhất, còn trên hình minh họa của nhân vật phản diện thì có vài chấm nhỏ được vẽ trên cẳng tay.
‘Thật điên rồ. Tôi đã nghĩ đó là những vết bớt thực sự.’
Nếu không phải, thì có lẽ có thứ gì đó quan trọng được nhắc đến trong một trong những câu chuyện mà tôi thất bại trong việc mở khóa.
Ai mà biết được đó là dấu vết chứng minh việc bị ngược đãi.
Mặc dù không thể tin được nhưng một lần nữa, tôi lại ngạc nhiên về cách xây cốt truyện cực kì tỉ mỉ đến từng chi tiêt.
“Tiểu thư. Bữa sáng đã được chuẩn bị. Cô đã xong chưa?”
Ả hầu gái thúc giục từ bên kia cánh cửa phòng tắm.
‘Hừm, cần phải nói rằng cô ta không hề phù hợp với tôi.’
Tôi cực kì khó chịu nhưng không còn lựa chọn nào khác đành phải nhúng tay vào xô nước lạnh cóng một lần nữa.
Đối với tôi, người phải chịu đựng điều tồi tệ từ các thằng anh trai khốn nạn trong rất nhiều năm thì việc này thậm chí còn chẳng gãi ngứa được cho tôi.
Dù sao cũng là nhân vật phản diện nên khi còn ở đây, tôi rất muốn trả lại cho con đĩ đó vài vết mũi kim khâu như khi ả ta đã tặng cho tôi., nhưng tôi cần thêm thời gian để điều tra kĩ hơn.
Nhưng không may, tôi lại đang trong tình trạng không thể tự do nói những điều mình muốn.
Khi bước ra khỏi nhà tắm và dùng khăn lau khô mặt, tôi có thể nhìn thấy trên mặt bàn đã trải sẵn một số thức ăn trên đó như ả hầu gái đã nó,.
Có vẻ như tôi phải ăn ở trong phòng. Có lẽ là vì tôi đã bị cấm túc theo như lời người con trai cả của công tước.
“Mời ngồi, thưa tiểu thư.”
Tôi bị bàn tay của ả hầu gái kéo xuống ghế.Khi đó, tôi chẳng thể làm cái gì ngoài việc nhăn mặt khó chịu.
Bữa ăn dù được chuẩn bị cho con người nhưng con người còn chẳng thể ăn được.
Trên đĩa là một cái bánh mì đã bị mốc xanh và trong bát là một chất lỏng màu xám dày với các vật rắn không xác định nổi lềnh bềnh.
“Ăn nhanh đi. Tôi biết cô đang đói mà.”
Ả hầu gái mỉm cười thâm độc khi giục tôi ăn. Còn tôi thì nghiến chặt răng và lườm cô ta đến tóe lửa.
Một cái màn trắng hình vuông bỗng hiện ra trước mắt tôi.
1.(Lật bàn) Cái gì đây? Cô bị điên à? Gọi tên đầu bếp đến đây lập tức! Ngay bây giờ!
2.(Nhét dĩa vào mồm hầu gái) Cô bảo ta ăn cái thứ mà đến chó cũng chẳng thèm ăn? Sao cô không thử ăn cái này đi?
3.(Ăn)
Tôi đã trải nghiệm hai lần ‘Thua cuộc’ ở phân cảnh này.
Khi tôi chọn số 1, tất cả các gia nhân chạy đến chỗ công tước, làm những hành động đáng thương và tội nghiệp rồi liệt kê các việc làm phiền phức của nhân vật phản diện.
Người con trai đã cấm túc nhân vật phản diện khi nghe về việc này đã trở nên cực kì giận dữ đến nỗi anh ta đã cấm không ai được phép mang đến thức ăn cho tôi dù chỉ là một giọt nước trong những ngày bị cấm túc.
Do đó mà tôi đã chết vì đói khát.
Ở lượt tiếp theo, tôi chọn số 2.
Khi đó, con trai của công tước tình cờ đi ngang qua và đã tham gia vào để tách nhân vật phản diện ra khỏi hầu gái.
Trong quá trình đó, nhân vật phản diện đã bị đẩy một cách thô bạo khiến cô ngã xuống rồi chiếc dĩa rơi xuống và đâm vào cổ cô.
Đó là một cái chết thực sự rất nhảm nhí.
‘Cuối cùng, vẫn chỉ còn một lựa chọn duy nhất.’
Phân cảnh này có lẽ là hồi chứa đựng câu chuyện về mối quan hệ giữa nhân vật phản diện, người đã trở thành nhân vật chính, với gia nhân đã làm việc ở dinh thự này một thời gian dài.
Tuy nhiên, từ đầu tôi đã không muốn nhìn thấy phân cảnh nhân vật chính bị ngược đãi nên đã bỏ qua hồi này để đến hồi kế sau hai lần chết.
Đó là bởi vì có đến hàng chục hồi tôi phải mở khóa dù cho đây không phải là cái này đi chăng nữa.
Ngay trước mắt tôi bây giờ không hề có nút ‘quay lại’ có thể đưa tôi trở về chỗ cho phép tôi chọn hồi.
‘Chết tiệt….’
Tôi u ám lườm ả hầu gái đứng bên cạnh trong khi miễn cưỡng nhấn chọn số 3.
Sau đấy, như thể đang có ai đang điều khiển, cơ thể tôi bắt đầu di chuyển mà không có sự cho phép của tôi.
Tay tôi nắm lấy chiếc thìa và múc một muỗng súp ôi lên.
Ý chí không muốn ăn thứ này có lẽ đã ảnh hưởng đến chuyển động vì cái tay cầm thìa của tôi đang bắt đầu run rẩy trên đường đến miệng khiến cho những giọt chất lỏng màu xám rơi xuống mặt bàn bàn.
Cho dù ý chí của tôi có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn không thể ngăn cản cơ thể mình tự di chuyển.
Cuối cùng, thìa súp vẫn được cho vào khuôn miệng bị buộc phải há ra của tôi.
“Eo ôi.”
Lưỡi tôi cảm thấy được hơi ấm của chất lỏng màu xám. Đồng thời, nó cũng cảm nhận được cái hương vị kinh tởm.
Đây không phải thức ăn. Nó là vị của cốc rác hữu cơ đun sôi.
Cơ thể tôi tiếp tục tự hành động khi nó buộc phải nuốt nước thải vào miệng và chảy xuống cổ họng.
Ả hầu gái nhìn thấy và thở hổn hển như thể cô ta không ngờ được rằng tôi sẽ thực sự ăn nó.
“Ọe, tôi cảm thấy mình sắp nôn rồi.”
Tôi bịt miệng. Tôi đang rất cố gắng quên đi cái cảm giác mà hiện tại tôi đang cảm thấy.
‘Tôi đoán rằng một lần là đủ rồi.’
Tôi sẽ không chết chỉ vì tiêu thụ một thìa rác hữu cơ đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình đã qua được một hồi.
Nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm.
Cái tay cầm thìa của tôi vẫn không dừng lại.
‘Nó đang làm cái gì thế! Cái gì–!’
Sau đấy, tôi phải tiếp tục nhét cái bánh mỳ đã mốc xanh và thìa súp màu xám vào miệng.
Đó không do ý chí của tôi điều khiển.
Khuôn mặt của ả hầu gái tái mét đi trước cảnh tôi không ngừng ăn thức ăn quá hạn.
Cơ thể tôi lặp đi lặp lại hành động điên rồ đó và dừng lại khi con trai của công tước tình cờ bước vào.
“Cô đang làm gì thế?”
“C, công tử Reynold!”
Ả hầu gái bỗng hoảng hốt vì sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật.
“Ọe, ọe!”
Tuy nhiên, tôi không có thời gian để để ý đến chuyện đó. Tôi nhanh chóng bịt miệng mình bằng hai tay.
Tôi bịt miệng nhiều đến mức tôi cảm thấy những thứ tôi ăn hôm nay sẽ trào ra bất cứ lúc nào.
‘Tại sao tôi phải trải nghiệm những điều này chứ?’
Tôi đã trải nghiệm đủ những điều này trước khi xuyên vào trò chơi.
Đã bao nhiều lần tôi phải chịu đựng những nỗi đau do hai tên khốn đó gây ra ở cái nhà địa ngục ấy.
Nhưng sao tôi vẫn phải nhận lấy nó ngay cả khi ở trong thế giới hư cấu này?
“A, eo ôi…”
Một dải cầu vồng thoát ra từ miệng tôi.
Tôi muốn bật khóc trước tình cảnh bất công và ghê tởm như thế này.
Tôi rên rỉ như một người vừa uống thuốc độc.
Thấy vậy, tên tóc hồng tiến đến chỗ tôi với vẻ mặt hốt hoảng.
“Này, cô có sa….”
Anh ta ngừng lại và lập tức chết lặng với cú sốc lớn hơn khi thấy những gì đang được bày trên bàn.
“Đây….”
Bánh mỳ mốc xanh và súp ôi.
Đó là một mớ hỗn độn. Không ai có thể đoán rằng nó sẽ được phục vụ cho một tiểu thư của gia đình công tước. Thậm chí, ngay cả thường dân cũng sẽ không ăn loại thức ăn này cho bữa sáng.
Hình ảnh một nửa số thức ăn đã biến mất và cô em gái của anh ta đang bịt miệng với khuôn mặt tái nhợt đi.
“Này, ngươi vừa cho cô ấy ăn gì?”
“C, công tử, đ, đây là, thì,…”
Khuôn mặt ả hầu gái trở nên tái mét và bắt đầu run rẩy vì sợ hãi trước sát khí chết người ấy.
‘Anh ta đương nhiên sẽ không đoán được.’
Làm thế nào mà một người ngoài chỉ đi ngang qua đoán được rằng cô tiểu thư giả luôn gây phiền phức cho một hay nhiều người sẽ ăn đồ ăn ôi thiu được chuẩn bị sẵn mà không được phàn nàn một lời nào.
Tên tóc hồng quát ả hầu gái không trả lời được một câu trọn vẹn.
“Điều này thật quá nhục nhã khi dám chế giễu gia đình của bọn ta. Một đứa hầu gái không hơn không kém như ngươi sao lại có thể làm điều này với người mà mình phục vụ…”
“Thưa công tử! Đó, đó là một sự hiểu lầm! Thưa công tử!”
“Biến đi! Cút ra khỏi căn phòng này!”
“C, công tử!”
“Ta chắc chắn sẽ giải thích toàn bộ chuyện này cho cha và anh trai. Có ai ở ngoài kia không? Quản gia!”