Cách để sống như một nhân vật phản diện phụ trong học viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 2

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2684

The Villainess Becomes a Commoner

(Đang ra)

The Villainess Becomes a Commoner

Hiduki Shihou

Sau khi bị sát hại, kiếp sau của tôi là tiểu thư nhà giàu bị cả thiên hạ căm ghét!? Không chỉ vậy, đây là tương lai vài năm sau khi tôi qua đời, chuyện quái quỷ gì vậy? Còn nữa, tôi đâu biết làm sao đ

35 4231

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

11 411

The Warrior's Ballad

(Đang ra)

The Warrior's Ballad

Dodongpa, 도동파

Duy chỉ có linh hồn thanh khiết nhất mới có thể trở thành vì sao rực rỡ nhất. Và vì sao rực rỡ nhất cũng là thứ nguy hiểm nhất.

1 3

Web Novel - Chương 09: Nàng công chúa và gấu Teddy(1)

‘Một cô bé ư?’

Sự hiện diện kì lạ này làm đầu tôi hơi choáng váng trong chốc lát. Có vẻ cô bé ấy đã cảm nhận được cái nhìn sững sờ của tôi nhằm vào cô, liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát.

Tóc của cô bé có màu vàng kim, và tôi có thể thoáng thấy được màu xám đặc trưng của gia đình mình phản chiếu từ con ngươi của cô bé.

‘Aha...’

Tôi có thoáng bất ngờ với sự hiện diện của cô bé này ở đây, nhưng cũng dần nhận ra thân phận của cô ngay sau đó.

“Cha à, cô bé này là ai vậy ạ? Con nhớ là mình chưa thấy cô nhóc này xuất hiện trước đây bao giờ.”

Tôi hỏi cha mình, và thấy ông có hơi giật mình trong chốc lát. Biểu cảm của ông cũng trở nên có phần hối lỗi, giống như người vừa làm một việc không nên làm vậy.

“Hả? A-À , ta quên giới thiệu cô bé này cho con rồi nhỉ. Đây là Adele. Cô bé này vừa trở thành người hầu cho gia tộc chúng ta không lâu trước đây, để lấp đầy khoảng trống mà con để lại khi gia nhập học viện ấy mà.”

Thái độ trầm tĩnh và lạnh lùng thường thấy của ông giờ tự nhiên lại lặn đi đâu mất, thay vào đó và vẻ mặt bối rối cực độ. Cũng vì cha tôi không giỏi nói dối với con cái của mình.

‘Làm gì có một quý tộc nào lại đi tuyển dụng một đứa trẻ nhìn qua còn chưa được mười tuổi làm hầu nữ đúng không? Trên hết, ai lại đưa cho người hầu của mình búp bê với thú nhồi bông và còn để họ chơi trong thư phòng của mình chứ...’

“Con hiểu rồi, có vài điều con đang cần cha giải đáp đây. Con nghĩ là cha nên để cô bé này ra ngoài một chút sẽ tốt hơn đấy.”

“T-Ta hiểu rồi. Ừm..., Adele à, con có thể ra ngoài một lúc được chứ? Nếu đói hay thèm ăn gì thì cứ đến nhà bếp nhé. Ta có dặn đầu bếp lúc nãy rồi, nên có một mớ bánh quy vừa được làm xong đấy.”

Adele nãy giờ vẫn đang trốn sau chân của cha tôi.

Sau khi nghe được lời nói của cha tôi, cô bé hơi do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định nghe theo. Cô cúi chào nhẹ nhàng và chạy ra khỏi phòng, trên tay cô bé vẫn là con búp bê đang phát ra những tiếng kêu khá kì lạ.

Ở phía bên ngoài hành lang, bọn tôi có thể nghe được giọng nói rõ ràng của một nữ hầu.

 “Tiểu thư đi đâu vậy ta?”

 ‘Gì cơ? Tiểu thư? Bánh quy?’

Nghe giọng điệu thì những nữ hầu ngoài kia nói chuyện rất tự nhiên và không cố ý giấu giếm gì cả.

Sau khi Adele rời khỏi phòng và tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, bầu không khí yên lặng lại một lần nữa bao trùm thư phòng.

“Vậy thì cha à, cô bé đó rốt cuộc là ai vậy?”

Tôi là người quyết định phá vỡ sự im lặng này đầu tiên. Nhìn là biết nếu tôi không làm vậy, thì cha tôi sẽ im như hến luôn quá.

“Cô bé ấy... không phải ta nói với con rồi sao? Ta vừa thuê---“

“ Cha nghĩ có ai tin được không ạ? Có nữ hầu nào là một cô bé 10 tuổi, lại còn ăn mặc đầy lộng lẫy rồi ngồi chơi búp bê trong thư phòng chủ nhân của mình đâu chứ? Con đã có phán đoán chính xác rồi, nên xin cha hãy thành thật với con đi ạ. Ngay cả đôi mắt của cô bé cũng bán đứng cha rồi đấy, con không thể nhầm lẫn con ngươi màu xám đặc trưng của gia đình mình với màu khác được đâu.”

Câu hỏi của tôi được thốt ra, đi kèm với chúng là sự cố gắng bào chữa của cha tôi, nhưng rồi ông cũng quyết định im lặng. Mãi tới giờ phút này ông mới chịu bỏ cuộc và thú nhận với tôi.

“ ...Đành vậy. Ta cũng không thể che giấu thêm nữa. Ừm..., cô bé Adele ấy là... anh em cùng cha khác mẹ của con...”

 “ Đúng như con nghĩ. Vậy cô bé bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

 “Ta nhớ là năm nay Adele sẽ lên 12 tuổi.”

Mười hai tuổi. Bề ngoài của cô bé thì đúng là tầm tuổi đấy thật. Khoan đã, nếu như vậy thì...

“ Cha à, nếu cô bé sắp tròn 12 tuổi, thế tức là lúc cô bé được sinh ra thì mẹ vẫn còn sống mà? Mẹ không biết về sự tồn tại của cô nhóc ấy hay sao ạ? Hay là cha đã làm đám cưới với 2 người con gái của cả hai gia tộc thế?”

“ Không không, làm gì có chứ!? Rốt cuộc ấn tượng của con về ta là gì không biết nữa...”

Ông trông có vẻ hơi bối rối khi bị hỏi, nhưng rồi cũng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của tôi. Ông hít một hơi thật sâu trước khi quyết định giải thích chi tiết sự việc cho tôi.

“ Được rồi, thôi để ta giải thích cho con vậy...”

Theo như lời giải thích của cha tôi thì khoảng 10 năm trước, trong lúc đang trở về nhà từ một chuyến thám hiểm cùng với đoàn kị sĩ của mình, thì ông đã quyết định dừng chân tại một thị trấn để nghỉ ngơi vài ngày.

Đêm đó thì ông đắm chìm trong cơn say từ đống bia rượu rồi bất tỉnh lúc nào không biết trong khi vẫn còn đang dở ly. Và sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì ông thấy mình đang nằm bên cô con gái của trưởng làng.

Cả hai khi ấy vẫn còn mặc quần áo, nhưng cha tôi lại bảo ông chẳng nhớ gì cả. Khi ông hỏi cô gái ấy liệu có gì xảy ra giữa họ không, thì cô ấy đã đảm bảo rằng không có gì xảy ra đâu vì ông say bét nhè và bất tỉnh luôn rồi. Vậy nên, để đề phòng lỡ có chuyện gì đấy xảy ra thì ông già tôi bảo là hãy tới tìm ông. Sau đó thì ông cùng đoàn kị sĩ rời khỏi ngôi làng và trở về lãnh thổ của gia tộc Reed.

Sau đó.... À không còn sau đó nữa. Đến đây là hết rồi.

“ ... Ba năm sau, mẹ ruột của Adele, đã tìm đến ta. Có vẻ như cô ấy đã liên tục cố gắng dò la tung tích của ta trong những năm gần đây. Cô đã tự mình nuôi nấng Adele, nhưng do mắc bệnh nặng và không thể chăm sóc cô bé nữa nên mới quyết định tìm đến ta.”

“ Sao cô ấy không tìm cha sớm hơn mà lại quyết định tự mình chăm sóc đứa bé vậy?”

“Ta cũng thắc mắc ấy chứ,nhưng mà cô ấy chẳng cho ta được một câu trả lời rõ ràng. Có lẽ là do cô e sợ rằng việc dây dưa với quý tộc có thể dẫn đến nhiều hậu quả và rắc rối không đáng có? Bên cạnh đó, lúc ấy ta cũng có vợ là mẹ con và người thừa kế là con rồi. Gia tộc chúng ta lúc ấy vẫn đang trong giai đoạn bành trướng lãnh thổ và tập trung quyền lực, nên việc chúng ta không quá nổi tiếng với những người là thường dân cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy nên, ta không nghĩ là họ có thể tin tưởng mình chỉ nhờ tình một đêm đâu.”

Khi mẹ của Adele tìm đến cha tôi, thì ông đã sắp xếp cho cô một chỗ ở nằm gần lâu đài để tiện cho việc chăm sóc. Đáng buồn là cô ấy vẫn không tránh khỏi việc qua đời do bệnh tật. Cha tôi cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cô nên đã quyết định đưa Adele về chăm sóc.

Ở một thế giới mà có nhiều tên quý tộc còn thực hiện mấy hành vi bất hợp pháp như buôn bán trẻ em mà không cần một cái chớp mắt, chắc chắn sẽ rất khó tin nếu có một quý tộc tồn tại lòng nhân hậu như thế này. Sau khi giải thích xong thì ông đưa mắt nhìn tôi và hỏi với vẻ thận trọng.

" Vậy... Con nghĩ như thế nào ?"

" Ý cha là sao?"

" Về Adele ấy. Con nghĩ về cô bé như thế nào?"

" Việc con suy nghĩ như thế nào có thật sự quan trọng sao ạ? Cha là chủ gia tộc mà, cha muốn thì cứ làm thôi."

Cha tôi nghĩ rằng tôi sẽ không chấp nhận Adele như một thành viên trong gia đình và sẽ bắt nạt cô bé. Nếu xét theo tính cách của Edwin trước đây thì cũng đúng thôi.

“Con chỉ hỏi cho chắc thôi, nhưng Adele có mang trong mình dòng máu của gia tộc chúng ta không ạ?” 

“ Có. Ta đã nhờ một linh mục xác minh độ tương đồng mana rồi. Adele đúng là có mang dòng máu của ta.”

Ma thuật giúp xác minh độ tương đồng mana đến từ nhà thờ. Theo đó thì để tiến hành, Mana của hai người cần xác minh sẽ được trộn lẫn với nhau và các mức tần số tương thích sẽ được dùng để xác nhận rằng liệu họ có chung huyết thống hay không.

Dù chi phí có hơi cao nhưng nhờ độ chính xác gần như là tuyệt đối nên nó đã được lan truyền rộng rãi. Phương pháp này là một lựa chọn phổ biến cho những gia đình quý tộc đặc biệt coi trọng dòng dõi và người thừa kế của mình. 

Do đã được nhà thờ xác nhận kết quả rồi nên cha tôi cũng an tâm về mặt này. Điều duy nhất còn làm ông bận tâm là quyết định và suy nghĩ của tôi như thế nào thôi.

‘Haiz…’

Tôi tự thở dài trong lòng, sau đó cầm lấy cái chuông trên bàn làm việc để gọi người giúp việc. Vài giây sau liền có một nữ hầu bước vào cửa, và cô nhẹ nhàng cúi đầu.

“Thiếu gia, ngài cho gọi tôi ạ?”

“Cô hãy đi tìm một cô bé tên Adele và đem cô nhóc ấy đến đây giúp ta.”

Người hầu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi và cha tôi, ánh mắt của cô hơi do dự trong chốc lát nhưng vẫn lựa chọn tuân lệnh. Sau một lúc thì cô ấy đã trở lại với Adele theo sau.

Lúc nãy thì tôi có quan sát thấy mắt cô ánh lên một tia sợ hãi khi tôi bảo mang Adele vào thì phải.

“Cô có thể đi được rồi đấy. Và…. Tên em là Adele, đúng chứ? Lại đây nào.”

Tôi lệnh cho cô hầu nữ kia ra ngoài và bảo Adele đến gần mình.

 Khuôn mặt của Adele chứa đựng một nỗi sợ sệt khi cô hầu ấy ra khỏi phòng.

Tuy nhiên thì cô bé không kháng cự lại yêu cầu của tôi. Lúc lại gần tôi thì đã có vài giọt nước ở khoé mắt cô bé rồi, chân cũng đang run cầm cập nữa.

Tâm trạng của tôi nói thật là đang không ổn, dù chỉ một chút . Mấy cái tin đồn về mình tệ tới mức mà ngay cả đứa trẻ cũng bộc lộ thái độ như thế này khi khi chỉ được yêu cầu là lại gần thôi chứ ? Hic, nhìn thái độ cô bé lúc này mà tim tôi như tan nát vậy…

Khi Adele tới đủ gần, tôi liền hỏi thử con bé.

“ Nè Adele, em có biết anh là ai không ?”

“ Ngài không phải… là ngài thiếu gia sao ạ…?”

Adele đảo mắt và trả lời với giọng nói hơi run rẩy.

“ Không không. Trong gia tộc Reed thì những người phục vụ mới gọi anh là thiếu gia. Còn chúng ta là anh em phải chứ? Nên anh muốn em gọi anh là anh trai hơn đó.”

“ V-âng… ừm… Anh trai?”

 Adele lặp lại lời nói của tôi và gọi tôi là anh hai. Khi nghe con bé gọi mình như vậy thì tôi mới thoả mãn được.

Nở một nụ cười và gật đầu với đôi chút ngại ngùng với Adele, tôi tiếp lời cô bé.

“ Thế mới đúng chứ, từ giờ cứ gọi anh như vậy nhé. Xin lỗi vì chưa chăm sóc được nhiều cho em. Anh sẽ cố gắng để sai lầm này không lặp lại nữa. Đừng lo lắng quá nhé.”

Adele cuối cùng cũng chịu thả lỏng khi nghe được câu này của tôi. Thấy thế, tôi liền lại gần và đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu em gái mình.

Cô bé hơi giật mình khi tay tôi chạm vào tóc cô, nhưng khi tôi nhẹ nhàng vuốt ve chúng thì Adele trông thư giãn hơn, và em ấy có vẻ như đã chấp nhận tôi rồi.

Sinh vật gì mà đáng yêu thế này… 

“A, em có thể đi được rồi đó. Xin lỗi vì lỡ làm ngắt quãng khoảng thời gian ăn quà vặt của em nhé. Nhưng nhớ đừng ăn quá nhiều nha, tại chúng ta vẫn còn bữa tối nữa.”

Nghe được lời tôi nói, Adele nhẹ nhàng cúi đầu chào tôi và cha tôi rồi cô bé chạy ra khỏi phòng. Tiếng bước chân của cô bé vẫn bị lẫn với cái tiếng của con búp bê kì quặc khi nãy.

Khi em gái mình đã ra khỏi phòng, tôi quay sang nhìn cha mình.

Ông đang nhìn tôi với một vẻ mặt đầy xúc động, cảm giác như có thể oà khóc bất cứ lúc nào vậy.

Tôi chẳng muốn phải nhìn thấy nước mắt của bất cứ người đàn ông nào, đặc biệt là một người đàn ông trung niên đâu.

Tôi hơi thở dài.

 “ Con làm như thế có đúng chưa ạ ?”

 “ Edwin, con….”

 “ Đứa trẻ ấy đâu có tội tình gì đâu đúng chứ ? Với lại khi đã nghe được sự tình như vậy rồi thì sao con có thể bỏ mặc em ấy được. Đem Adele về chăm sóc là một quyết định đúng đắn đấy cha à.”

Sự tồn tại của em gái tôi chưa bao giờ được đề cập đến trong cuốn tiểu thuyết. Tôi chỉ nhớ được em ấy nhờ đống kí ức vụn vặt của Edwin tầm 2 năm về trước thôi.

Cũng được một thời gian kể từ lần đầu tiên tôi nhận thức được mối quan hệ của mình với Adele rồi.

Hồi đó thì do thấy cha mình đi đến vùng ngoại ô thường xuyên hơn nên tôi cảm thấy hơi tò mò, từ đó lén theo dõi ông và biết được rằng mình có một cô em gái.

------------------------

Không may là vào lúc đó, “tôi” chưa từng suy nghĩ được kĩ càng, bất kể là về vấn đề nào.

Edwin không muốn kết giao hay chấp nhận Adele do em ấy chỉ mang một nửa dòng máu quý tộc. Cậu ta cũng không bắt nạt cô, do không xem cô là một mối đe doạ đối với quyền thừa kế của hắn. 

Thật tốt khi biết rằng cô bé đã trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cha tôi, do từ khi mẹ tôi qua đời thì ông hầu như chỉ biết tâm sự mọi chuyện với chính bản thân mình.

Những kí ức về Adele từ cơ thể này đã bị quên đi không lâu về trước. Nhưng nhờ sự tồn tại lẫn dòng kí ức về kiếp trước của mình, tôi đã gián tiếp thay đổi được điều đó.

 “Thật sự…cảm ơn cậu, Edwin…”

Nắm chặt hai tay vào nhau, tôi lặp lại lời nói của mình nhiều lần.

Tôi thật sự nên cảm ơn cha mình mới đúng.

Tại vì… ngay từ kiếp trước tôi đã luôn mong ước được có một cô em gái dễ thương, và tôi chưa từng nghĩ rằng việc chuyển sinh đến thế giới này sẽ biến điều đó thành hiện thực.

 Có lẽ nhìn thấy được quá khứ đau thương của tôi, thế giới này đã cho tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời.