“Hãy làm như vậy. Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai và cảm ơn đã dành thời gian ngày hôm nay.”
Cuộc họp đã dần đi đến hồi kết, và cha tôi cùng vài chư hầu vẫn ở lại để bàn kĩ hơn về cuộc điều tra và kế hoạch sẽ thực hiện. Chỉ khi những người cuối cùng rời khỏi sau khi gật đầu chào cha tôi thì tôi mới có cơ hội nói chuyện với ông.
“Cha.”
“Edwin.”
Ông đáp lại cái nhìn của tôi bằng một cái vỗ vai.
“Sao rồi, con thấy cuộc họp đầu tiên của mình như thế nào?Nó không chán đâu đúng chứ?”
“Chán ạ? Không đâu, con còn thấy hơi hối hận vì không tham gia vào nó sớm hơn đấy ạ. Con nhận ra rằng những năm vừa qua mình chỉ sống như một tên vô tích sự.”
“Haha, vô tích sự gì chứ!”
Cha tôi phá lên cười rồi dùng tay ông làm rối bù mái tóc của tôi.
“Nghe này cậu trai trẻ, Nay cả một gia đình quý tộc có truyền thống từ lâu đời cũng tham gia vào những việc quan trọng cua gia tộc mình sau khi tốt nghiệp học viện dấy. Ngay cả ta khi còn đang ở tuổi của con vẫn còn đang được nuông chiều và trụy lạc với đống đồ uống có cồn còn gì.”
Cha tôi mà thế á? Khi tôi gợi lại đống kí ức trong đầu mình thì câu chuyện này thạt sự rất không đáng tin.Chắc ông lại vừa bịa ra một câu chuyện để an ủi tôi rồi.
“Thật sự thì con đã đi trước thế hệ bọn ta một chút rồi đấu, thế nên đừng băn khoăn hay lo lắng quá nhiều. Sao phải nhớ lại quá khư ấy làm gì cơ chứ?
“Con hiểu rồi. Nhưng mà cha à, cuộc chinh phạt quái vật sẽ diễn ra ngay ngày mai sao?
“Đúng thế. Mặc dù có thể hơi vội vàng nhưng nếu xét đến tổng thiệt hai mà chúng đã gây ra thì chúng ta đã nhất trí rằng kế hoạch này không thể bị trì hoãn thêm nữa. Sự thật rằng mùa xuân sẽ đến sau mười ngày nữa đồng nghĩa rằng bọn quái vật đang trong giai đoạn sinh trưởng từ lúc này rồi, và thậm chí bọn nó sẽ tạo ra nhiều cá thể hơn. Vùng đất nơi ta chinh phạt đã chấp thuận việc cung cấp lương thực, thuốc thang vag những thứ cần thiết khác nữa nên chúng ta chỉ cần làm một điều duy nhất là tập hợp đủ lực lượng ngay lúc này thôi, và nó sẽ không lâu lắm đâu. Quân đoàn Pháp sư và Đội Kị Sĩ sẽ hỗ trợ một phần ba lượng nhân sự của họ trong cuộc chinh phạt lần này.”
“Nếu về bọn người chuột và Goblin thì ổn thôi, thế còn con Troll đấy thì sao ạ?”
“Mặc dù họ nói rằng đã nhìn thấy dấu chân của nó nhưng ta cho rằng độ tin cậy không cao. Ta tự hỏi rằng liệu họ đã thực sự trông thấy thấy một con Troll chưa nữa. Riêng ta thì ta mới nhìn thấy nó đúng một lần vào chuyến thám hiểm tới một vương quốc khác trong quá khứ thôi, và lần cuối cùng 1 con Troll xuất hiện ở vùng phía Nam là vào 26 năm trước, lúc mà ông của con vẫn là chủ gia tộc ấy.”
“Và cũng không phải là điều hiếm hoi gì khi mà có một người báo báo rằng dấu chân mà họ trông thấy thuộc về một sinh vật khổng lồ qua những dấu vết như những tảng đá bị sứt mẻ, bị đổ hay cây bị đánh sập. Chắc chắn điều này cũng đúng ở lãnh thổ chúng ta, và mặc dù người đàn ông báo cáo ấy cho rằng mình nhìn thấy nó một cách rõ ràng, thì con nghĩ có ai có thể giữ được sự tỉnh táo trong tâm trí để xác minh suy đoán của mình sau khi chứng kiến một nỗi sợ hãi tột độ, đặc biệt là khi tim đang đập với tốc độ cực nhanh và đầu thì rối bời đúng chứ?”
Khi tôi nghĩ về nó thì lời nói của cha tôi đúng là rất thuyết phục. Sau khi nhún vai một cái, ông tiếp tục.
“Ngay cả như vậy thì đây cũng là một cơ hội quan trọng đấy, nên ít nhất hãy chuẩn bị tinh thần đi, đó là lý do tại sao bọn ta quyết định gửi những chỉ huy đến. Thông thường thì chỉ cần một đội trưởng được gửi đến để xử lý tụi quái vật cấp thấp như này là đủ rồi, nhưng họ bảo là đang buồn chán và không có việc gìàm nên mới yêu cầu được đi theo.Họ bảo rằng ngứa ngáy lắm rồi và muốn làm gì đó.”
“Cha à, con cũng sẽ tham gia vào cuộc chinh phạt lần này.
“...Con chắc chứ?”
“Sao lại không ạ? Như cha đã nói rồi đấy, cơ hội để giáp mặt với loài Troll khá hiếm gặp, và hiện tại thì đã chỉ huy của đội kị sĩ lần đoàn pháp sư đều đã lựa chọn tham gia rồi mà.Con nghĩ là mình sẽ được trải nghiệm thực chiến mà không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Khi tôi bày tỏ nguyện vọng của mình thì một biểu cảm có phần nghiêm trọng hiện lên mặt của cha tôi.
Tôi cần phải có kinh nghiệm thực chiến. Nếu như tôi thực sự lo nghĩa về tương lai của mình thì tôi cần phải học được cách đối đầu và xử lý bọn quái vật, quỷ, hay thậm chí là con người nữa.
Nhưng mà tôi ở thế giứi này trước đây chằng có bất cứ một giá trị nào. Và Edwin- sau khi tôi lấy lại được kí ức-chẳng có tài năng hay kinh nghiệm về việc hạ sát bất cứ thứ gì cả; chiến công lẫy lừng nhất của cậy ta là cầm cây vợt đập chết một con muỗi hay đứng từ xa nhìn người ta xẻo thịt một con lơn mà thôi.
Cậu ta vẫn giữ chế độ tập luyện và ăn uống i chang khi cho tới khi gia nhập học viện. Chỉ có điều là tô phải làm quen và thích nghi càng sớm càng tốt với việc giết chóc.
Ở lần này thì việc tham gia vào cuộc chinh phạt bọn người chuột và Goblin, những sinh vật có vóc dáng gần tương tự với con người sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời.
Sẽ quá khó nhằn cho tôi khi mà sinh vật đầu tiên chết dưới tay mình là một con người.
“Hmm...”
Cha tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi khi ông có vẻ đã thông suốt.
“Được rồi, ta đoán con nói cũng hợp lý. Tốt thôi, ta sẽ chấp nhận cho con tham gia vào cuộc chinh phạt. Nhưng con phải hứa với ta một điều, hãy nhớ rằng đừng trở thành gánh nặng hay bị cuốn đi, và nhớ rằng đây là thực chiến chứ không phải đấu tập đâu đấy.”
“Con xin thề. Con sẽ theo sau những người lính như hình với bóng.”
“Thế à? Haha.”
Cha tôi cười lên, có vẻ như ông hiểu được câu đùa của tôi bằng một cách nào đó rồi nhỉ. Nhưng mà bây giờ cần phải đặt đoạn hội thoại này sang một bên rồi, tại tôi đã quyết định sẽ đi vào trọng tâm mà mình muốn nói ngay bây giờ.
“Cha à, con vẫn còn điều muốn nói.”
“Nói ta nghe xem.”
“Về vấn đề cuối cùng trong cuộc họp được đề cập bởi ông Gardner ấy, tức là vấn đề về việc đòi hỏi một sức chứa vượt mức của những loài cây lương thực. Con nghĩ mình có một vài biện pháp cho vấn đề này.”
“Gì cơ?”
“Con cũng không chắc lắm, tại nó nằm ở trong câu chuyện con đọc được hồi còn ở học viện và trên đường về đây. Tức là, có một giải pháp để xử lý đống lúa mì dư thừa mà không cần vứt đi hay bán với giá thấp. Sau cuộc chinh phạt lần này, con sẽ đi tìm hiểu khoảng 1 tuần, đôi khi sẽ kéo dài hơn một chút nếu có vấn đề phát sinh thêm. Con sẽ dành thời gian quan sát lãnh thổ của chúng ta và sẽ xem xem liệu rằng biện pháp này có khả thi hay không. Con có thể nhận được sự chấp thuận của cha không ạ?”
Khi nghe được lời của tôi thì ông có vẻ như đã mất đi sự điềm tĩnh vốn có, dù chỉ là trong chốc lát, khuôn mặt của ông bộc lộ sự nghi ngờ và bất ngờ xen lẫn với nhau.
Điều mà tôi có thể làm vào lúc này chỉ có thể là cậu nguyện và hy vọng rằng yêu cầu của mình sẽ được chấp thuận dựa vào lòng tin của ông dành cho tôi.
“...Edwin.”
Biểu cảm mà ông đang nhìn vào tôi lúc này đang khá là nghiêm trọng.
“Ta hy vọng rằng....cái biện pháp mà con đang nhắc đến không phải là điều gì đó mờ ám được chứ? Ta không muốn con đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm đâu. Có thể rằng ngân sách sau này của chúng ta sẽ bị thâm hụt đôi chút, nhưng nó không phải là thảm họa tới mức có thể làm lung lay lãnh địa của gia tộc chúng ta. Con không cần phải gắng sức vì chút lúa mì đó.”
Có vẻ như cha tôi cho rằng tôi có dính dáng đến mấy cái như buôn lậu hay mấy mấy việc phi pháp. Nói thật thì nó cũng là một kết luận hơp lý. Nếu theo lối suy nghĩ thông thường thì không còn cách nào để giải quyết được chuyện này mà không dính dáng đến buôn lậu thật.
Biện pháp của tôi nói thật là nó còn nguy hiểm hơn thế nữa. Tất nhiên là tôi không thể tiết lộ với cha mình được.
“Xin đừng lo lắng. Con không có ý định dính dáng tới mấy thứ rắc rồi như thế đâu. Con chỉ nói rằng mình muốn xác nhận xem liệu nó có khả thi không và sẽ quay lại ngay sau đó ạ. Hơn nữa, đây là một vấn đề có khả năng sẽ gây thất thoát cho gia tộc ta. Nếu con là người đứng đầu gia tộc trong tương lai thì không phải nên xử lý nó một cách triệt sao?”
“...Nếu đúng là như thế thì được. Ta sẽ cho phép hành động này, cứ làm những gì con muốn nhưng nhớ là phải quay lại.”
Khi tôi đưa ra tuyện bố như vậy, khuôn mặt ông hiện lên một sự nhẹ nhõm. Giờ đã có được sự cho phép rồi thì nên thực thi kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị mà không cần lo ngại hay do dự gì nữa rồi.
Lượng nước thánh mà tôi vừa mua từ nhà thờ sẽ được đưa đến ngay khi tôi hoàn thành cuộc chinh phạt và trở lại dinh thự vào ngày mai.
Vậy nên, mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Hy vọng là nó sẽ diễn ra đúng hướng.
...
...
...
...
...
...
“Thiếu chủ à, cậu không nghĩ là con ngựa đang bị quá tải trọng lượng sao? Đó là con lớn nhất mà đội kị sĩ có rồi đấy, và tôi chưa thấy nó như này bao giờ đâu.”
“Im lặng đê, Laurel. Có ổn không khi mà người chỉ huy lại tám chuyện trong khi đang đi viễn chinh vậy hả?”
“Haha, bộ cậu nghĩ rằng quái vật sẽ gầm lên rồi chạy lên đường lớn khi bình minh vừa ló rạng hay gì? Nếu bọn nó ngu ngốc như thế thì đã tuyệt chúng từ lâu rồi, như vậy thì chúng ta càng đỡ bị làm phiền.”
“Đó không phải là điều tôi đang muốn nói...Ugh, quên nó đi.”
Chúng tôi đã bắt đầu khởi hành từ sáng sớm từ dinh thự cho đến điểm tập kết. Người đang không ngừng lảm nhảm suốt 2 tiếng đồng hộ bên cạnh tôi lúc này là chỉ huy đội kị sĩ, Laurel Hart.
Laurel xuất thân từ một gia đình quý tộc sa ngã. Cô là một hiệp sĩ lang thang với tài năng được cha tôi nhìn trúng nên đã trở thành một phần trong gia tộc Reed; cô cũng nhanh chóng thăng tiến để bước lên vị trí chỉ huy đội kĩ sĩ nhờ vào tài năng của mình.
Cô có vẻ ngoài nổi bật với mái tóc màu vàng kim và vẻ ngoài đầy quyến rũ, thành ra danh tiếng của cô ây trong lãnh thổ của gia tộctôi là không nhỏ đâu.
Dù có nhiều phẩm hạnh tốt là thật nhưng khuyết điểm của cô lại là thói quen phàn nàn và tranh cãi quá mức cần thiết.
“Nhưng mà này thiếu chủ, tôi nghe nói rằng ngài bị trục xuất đúng chứ, ngài đã làm gì để mà bị trừng phạt tới mức đó vậy? Hay là ngài cố tình tốc váy của mấy cô thiếu nữ ở đó sao? Và sao trông mặt ngài nhợt nhạt vậy? Ngài đã chịu cú sốc gì mạnh tới nỗi làm thay đổi luôn từ thái độ không hứng thú thành khao khát được chinh phục và xử lý quái vật thế ạ? Tôi không thể kìm được mà tò mò đấy. Ngài có thể cho tôi một câu trả lời thỏa mãn được không?”
“Vì phước lành của Nữ Thần, cô có thể im lặng giùm được không? Sao mà cha ta có thể tuyển cô vào đội kị sĩ được thế nhỉ?”
Có vẻ như giọng nói sắc sảo của Laurel dù cố ý hay không thì đều là minh chứng cho cuộc sống trước đây của cô.
Cô ấy chưa từng bị phân biệt do địa vị xã hội, thậm chí trong một vài dịp thì sự thẳng thắn của cô còn khiến những cuộc họp thông thường trở nên lạnh lẽo nữa chứ, bất kể cuộc họp ấy quan trọng tới mức nào thì vẫn vậy.
Thậm chí Edwin, thiếu chủ của gia đình quý tộc mà cô đang phục vụ, cũng không phải là ngoại lệ.
Ngay cả khi mà đối phương là một tên vô lại như Edwin thì Laurel cũng có thể “bắn phá” cậu ta với giọng điệu cùng lời nói của cô bất kể khi nào bắt gặp cái mặt cậu
Khác với những người khác thì Laurel chưa từng lùi bước, cô là một đối thủ đáng gờm, theo nhiều nghĩa.
ĐIều này có vẻ khó nhằn rồi đây, ngay cả khi tôi có được đống kiến thức hữu dụng sau khi phục hồi kí ức nữa.