“Được rồi. Nếu như tiểu thư cần gì thì cứ kéo cái dây ngay bên giường nhé. Ngay cả khát nước hay cần đi vệ sinh cũng đừng do dự mà kéo đấy. Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ tiểu thư mà. Hoho.”
“Ưm...Tôi hiểu rồi, Sarah, cảm ơn dì...” “ngáp”
“Ôi chà, có vẻ như tiểu thư buồn ngủ rồi nhỉ. Tôi sẽ đi ngay đây.”
“ ...Ngủ ngon nhé...Sarah...”
Cộp.
Khi âm thanh cửa tiếng đóng cửa vang lên thì âm thanh của bước chân cũng bắt đầu nhỏ dần, để lại sự yên tĩnh trong căn phòng.
Chiếc đèn được làm từ ma thuật phát ra một loại ánh sáng mờ nhạt nhưng đầy huyền ảo, chiếu sáng căn phòng nhẹ nhàng và giữ cho nó không bị tối quá, giúp Adele vẫn có thể thấy được cảnh vật ở trong căn phòng.
Cô bé nằm ở trên giường, ngước mặt lên nhìn trần nhà được trang trí bởi những hoa văn vô cùng sang trọng, với chiếc đèn chùm được chạm khắc gần như hoàn toàn từ pha lê.
Chiếc giường mà cô bé đang nằm này có thể chứa hơn 10 đứa nhóc đồng trang lứa với cô bé một cách dễ dàng, nhưng xung quanh Adele lúc này gần như toàn bộ được bao phủ bởi búp bê, và làm cho không còn chỗ đứng chân nào nữa.
Còn về cái chăn, nó là một chiếc chăn bông được làm từ lông ngỗng, toát lên một vẻ đầy sang trọng và quý phái. Trên hết, cô chưa bao giờ được trải nghiệm sự thoải mái này khi trùm chăn lên người.
Không lâu trước đó, cô bé vẫn không dám nghĩ rằng cô ấy có thể được sống trong điều kiện tuyệt vời như thế này.
Khác với lời mà mẹ cô từng nói thì mọi người ở đây đều rất yêu quý cô. Người cha của cô cũng đối xử rất nhẹ nhàng và tình cảm với cô, người hầu trong gia đình họ cũng vậy.
Đúng rồi, còn....anh trai của cô nữa.
Cô bé đang cảm thấy mình có thể thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng tâm trí của cô đột nhiên nhớ lại những việc đã diễn ra vào ngày hôm nay.
‘Anh Edwin...?'
-------------------------------
“Em có biết anh là ai không?”
Khi Edwin thốt ra những từ đó, cô chợt chìm vào suy nghĩ. ‘Anh ấy là ai vậy...?’ Não của Adele liên tục chiết xuất những thông tin nghe được từ những người hầu trong gia đình, những người đã bí mật bàn tán sau lưng chủ nhân của họ.
Những lời đồn ấy cho rằng con trai cả của gia tộc Reed- là một kẻ lập dị, không ưa gì những người là thường dân, đã phá vỡ hôn ước giữa cậu và cô hôn thê xinh đẹp như thiên thần, gây rắc rối ở học viện, và cuối cùng bị trục xuất nên phải trở về nhà.
Cô càng nghe được những tin đồn ấy, thì nỗi sợ lại lớn hơn một chút.
Cô bé đã biết rất rõ xuất thân của mình ngay trước khi tới dinh thự này rồi. Tuy nhiên, nếu người được miêu tả có y chang tính cách trong lời đồn thổi, một người khinh thường những người có xuất thân à thường dân giống như cô, thì anh ta sẽ chấp nhận cô sao?
Cha cô đã cố gắng ai ủi cô, nhưng tất cả sự chuẩn bị của cô đã biến mất khi cô lần đầu trông thấy Edwin.
Vóc dáng đồ sộ của cậu ta gần như chiếm hết một góc trong căn phòng, và trong mắt Adele thì đôi mắt màu xám kia đầy lạnh lùng và băng giá. Với cặp má phúng phính cùng cái bụng to khủng khiếp kia, nó làm cô liên tưởng đến một thứ.
Đúng rồi đấy... một con Troll. Nó là con quái vật nằm trong câu chuyện cổ tích mà Sarah vừa đọc cho cô vào ngày hôm qua, là con quái vật bắt cóc công chúa từ tay của hoàng tử. Và giờ con Troll đấy đang mở miệng hỏi cô rằng liệu có biết hắn là ai không.
Bình tĩnh nào...Cô cần phải lựa chọn từ ngữ hợp lý nếu cô muốn sống sót qua thảm họa này.
Adele cuối cùng đã hoàn thành việc sắp xếp suy nghĩ của mình, và cô bé thận trọng thốt ra những từ ngữ được xem là an toàn nhất.
“Ngài không phải... Là ngài thiếu gia sao ạ...”
Chúc mừng, đây không phải là câu trả lời chính xác. Khi Edwin nghe được câu trả lời của cô thì cậu bất chợt cau mày, có vẻ như là không hài lòng, rồi còn lắc đầu.
‘Điều này tệ rồi...’
Cô bé đã mắc sai lầm. Giờ điều gì sẽ diễn ra đây?
Adele nhắm chặt mắt của cô bé lại, thầm nguyền rủa sự ngu ngốc của mình.
“Không, không, không...”
“ Chúng ta là anh em mà, đúng không? Anh nghĩ mình thích được gọi là anh hai hơn đấy.”
Tuy nhiên, khoảnh khắc những lời nói của Edwin được thốt ra, đôi mắt đang nhắm chặt nãy giờ của Adele đột nhiên mở to. Cô bé đã xét đến khả năng này rồi, nhưng mà cũng nhanh chóng loại bỏ nó vì không tin rằng có thể xảy ra thật.
Cô đang khá lo lắng, và trước khi nhận thức được hết thì cô đã lặp lại lời nói của Edwin ban nãy rồi, giọng điệu vẫn còn hơi run rẩy.
“A-Anh trai...?”
Khi những từ ấy được thốt ra từ miệng cô thì Edwin nở một nụ cười hạnh phúc và gật đầu, sau đó thì lại gần cô bé. Cậu đưa tay lên đầu cô và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, như đang dùng tay mình như lược để chải tóc vậy.
“Ưm...Hể...?”
Adele nhất thời sửng sốt trước tình huống cô chưa bao giờ nghĩ tới này, nhưng vì một lý do nào đó thì cô không thể chống cự những cái chạm mà Edwin dành cho mình. À không, là do cô không muốn. Sau đó thì Adele cuối cùng mới có thể nhìn khuôn mặt của cậu rõ ràng hơn.
Đôi mắt mới còn lạnh lẽo khi nãy giờ đã chỉ còn sự tốt bụng và sự đồng cảm. Khi cô bé quan sát kĩ hơn, thì cái bụng của cậu có cảm giác mềm mại và thoải mái một cách lạ thường. Đây... không phải là một con Troll.
Đúng vậy, đây là... một con gấu bông. Gấu bông là món đồ chơi yêu thích của cô bé, là con thú nhồi bông mà cô luôn ôm bên cạnh mình khi đi ngủ. Cũng giống như Edwin, chú gấu cũng có cặp má phúng phính và một cái bụng đầy đặn. Cô thậm chí còn đặt cho nó một cái tên nữa, “ Eddie”.
Đúng vậy, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là phước lành của thánh thần. Nữ thần chắc chắn đã rủ lòng thương xót khi thấy cô bé đều đặn cầu nguyện mỗi ngày, nên đã gửi một người anh trai- một người tốt bụng, dịu dàng, mềm mại như chú gấu bông đến bên cô.
------------------------
‘Hehe...’
Adele cười khúc khích và ôm con gấu bông được đặt tên là “ Eddie” chặt vào lòng. Cô đã luôn đúng từ đầu đến cuối, rằng người anh trai Edwin của cô rất dịu dàng và ngọt ngào. Cậu bảo cô hãy thưởng thức đồ ăn nhẹ của mình đi, còn đống ớt chuông với cà rốt mà cô không thích kia cứ để cậu giải quyết. Và khi nhìn thấy cô ngủ gật, thì cậu đã để ý và bảo cô rằng nếu buồn ngủ thì nên về phòng ngủ sớm.
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Adele đã cảm thấy hơi có lỗi khi lúc đầu nhầm tưởng anh là quái vật. Bây giờ suy nghĩ của cô đã thay đổi rồi.
‘Ngày mai mình sẽ chào anh Edwin một cách đàng hoàng.’
Adele có hơi thất vọng rằng mình đã quá căng thẳng khi đối diện với Edwin. Cô thề rằng mình sẽ cho anh hai thấy được một mặt khác của mình vào ngày mai. Sau đó, cô nhắm mắt lại.
Căn phòng của Adele sau đó vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn trong lúc ngủ của cô bé.
----------------------------
“Chào buổi sáng, Adele. Đêm qua em ngủ có ngon không?”
Tối hôm qua tôi chợp mắt khá sớm, có lẽ do sự mệt mỏi tích tụ lâu ngày. Khoảng vài tiếng sau thì tôi tỉnh dậy và chứng kiến được bầu trời lúc rạng đông. Tôi bật người dậy, tập thể dục một chút rồi rửa mặt thì vô tình bắt gặp Adele ở hành lang chính.
Có vẻ như Adele chỉ vừa mới thức dậy thì phải. Cô bé vẫn đang mặc bộ đồ ngủ và dụi mắt. Nhìn hình ảnh của ẻm lúc này làm tôi nhớ lại cảnh tượng em gái mình ngủ gật ở phòng khách sau khi ăn xong tối qua quá, công nhận em ấy dễ thương thật. Nhưng có vẻ em ấy ngủ khá nhiều thì phải,chắc do là trẻ con mà. Em ấy cũng nên phát triển và cao hơn nữa đúng chứ?
“Ưm....Hể...?”
Adele phát ra một tiếng kêu kì lạ khi nhìn tôi, và hình như em ấy cũng tỉnh ngủ rồi thì phải. Ẻm bắt đầu chỉnh lại áo quần với đôi tay nhỏ nhắn của mình, má cũng có chút đỏ nữa. Chắc em ấy xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của mình nhỉ. Dễ thương quá đi...
“Chào buổi sáng, anh hai. Ừm... Em muốn tự mình chào anh trước cơ, nhưng...”
“Không sao đâu. Nhìn em vẫn còn hơi buồn ngủ ấy, nên cứ ngủ tiếp nếu thấy mệt mỏi nhé. Trẻ em thường ngủ rất nhiều mà, khi anh tầm tuổi em thì anh còn ngủ nguyên ngày luôn ấy chứ.”
“T-Thật sao ạ... Dạ cũng được thôi, nhưng mà...”
Tôi không thể ngăn được nụ cười của mình khi thấy Adele lại tỏ ra xung đột nội tâm tới mức đấy vì một vấn đề không đâu như thế này.
‘Em ấy lo lắng về điều gì hả ta?’
Có vẻ như ẻm đang bị phân vân giữa việc giữ gìn phẩm giá của mình và những mong muốn thật tâm thì phải. Em gái tôi không nên có bộ dạng như thế này đâu... Làm một đứa trẻ bình thường là tốt nhất.
Tôi quyết định rồi, mình sẽ giải quyết hộ em ấy luôn vậy.
“Thôi nào, cứ ngủ đi đã. Anh sẽ bảo Sarah chuẩn bị bữa sáng. Nên em cứ ngủ thỏa thích rồi tới khi nào dậy thì đi ăn thôi, được chứ?”
“ E-Eh? A-Anh hai?”
Tôi bế em ấy lên và đưa vào phòng. Ẻm nhẹ tới mức mà tôi cảm giác mình không cần dồn tí lực nào vào tay cũng bế được nữa. Có thật em gái mình là người bình thường không vậy?
Adele nói là cuộc sống trước đây của em ấy khá khó khăn, nên chế độ ăn hồi nhỏ và xuyên suốt quá trình phát triển khá là ít dinh dưỡng. Tôi nghĩ mình nên bảo nhà bếp nấu thêm nhiều bữa ăn hơn cho em ấy mới được.
“Ừm.... Anh hai.... Anh có thể đặt em xuống được rồi đấy ạ...”
“ Haha, em đừng nghĩ là anh sẽ bị mệt nhé. Khỏi lo, anh nghĩ mình không mệt được đâu. Khéo anh bế mười Adele cũng được ấy chứ.”
“ Mười...Adele...? Hehe...”
Adele, lúc đầu còn chống cự nhưng bây giờ có vẻ như em ấy đã bỏ cuộc và giao phó cơ thể mình cho tôi rồi. Tôi đến gần giường và nhẹ nhàng đặt em ấy xuống, và lấy chăn đắp lên người để đảm bảo em gái mình không bị lạnh nữa. Như đã nói, phán đoán của tôi là hoàn toàn chính xác mà, tại mới đặt xuống giường cái là Adele thiếp đi luôn, có vẻ như vẫn còn buồn ngủ.
Tôi rời khỏi phòng và bắt đầu đi tới nhà ăn, không phải là nơi tổ chức bữa tiệc hoành tráng ngày hôm qua đâu nhé. Người quản gia đã sớm thông báo với tôi rằng cha tôi đã rời khỏi lãnh thổ để tới một thị trấn khác do có công việc cần xử lý rồi, nên hôm nay tôi phải ăn sáng một mình.
Buổi chiều thì trong gia đình tôi có một cuộc họp hội nghị, nên tôi phải xử lý mọi thứ nội trong sáng nay.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, tôi chải chuốt lại ngoại hình và hướng đến cánh cổng chính.
------------------------------------------
“Ha...Ha..... Trời ạ, mệt thật đấy.... sao mà nó xa dữ vậy...”
Sau khi đi bộ khoảng 30 phút tính từ cánh cổng chính của dinh thự, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được nơi mình đang cần đến. Thật sự thì 30 không lâu gì lắm đâu, chỉ là do cơ thể tôi tệ hại quá mà thôi.
Sau khi lấy lại hơi thở và bắt đầu quan sát, thì thứ lọt vào mắt tôi đầu tiên là một tòa nhà vô cùng đồ sộ với nhiều viên đá cẩm thạch màu trắng được trang trí ở bên ngoài.
Cửa sổ kính hình vòm được trang trí bởi nhiều màu sắc sặc sỡ khác nhau từ nhiều loại thủy tinh tượng trưng cho những vị thánh. Ở đỉnh của tòa nhà, một cây thánh giá đứng sừng sững làm cho tòa kiến trúc này càng thêm phần oai nghiêm hùng vĩ – tên gọi của nơi này là Giáo khu Madehaven của Đức Tin Tam Chúa Giáo, hay thường được biết đến với cái tên đơn giản hơn là Nhà thờ.
Và vì có nhiều người tin vào giáo phái này bất kể địa vị xã hội của họ, nên phần lớn dân số trên thế giới đều có thể xem là một tín đồ. Và Vương Quốc Thánh, nơi được xem là trụ sở chính của giáo phái này, có một sự ảnh hưởng đáng kể lên toàn bộ thế giới.
Sau khi dừng chân lại để nghỉ ngơi một chút, tôi liền bước về phía người gác cổng đang đứng ở cổng chính của Nhà Thờ.
“Chào anh. Vui lòng cho tôi biết tên là mục đích anh đến đây được không?”
“Cảm ơn vì đã cố gắng. Xin hãy nói với giám mục rằng Edwin Reed muốn gặp ông ấy.”
Khi tôi đưa ra gia huy của mình, người canh gác sau khi xác nhận lại đã gật đầu.
“Chào mừng thiếu gia của gia tộc Reed. Ngài hãy đi lối này... Tôi sẽ đi thông báo với giám mục ngay, nên xin hãy đợi một lát.”
Tôi được hướng dẫn đi đến phòng tiếp đón của nhà thờ. Tôi cứ tưởng mình sẽ phải đợi khá lâu do quên đặt lịch hẹn trước, nhưng trái với suy nghĩ của tôi thì người giám mục của giáo khu đã nhanh chóng tới đây, hình như còn chưa đến 5 phút thì phải.
Bộ đồng phục của người giám mục che gần hết cơ thể béo tròn của ông và bây giờ nó đang ướt đẫm mồ hôi. Chắc là do ông đã chạy hết tốc lực ngay khi nhận được thông báo.
‘Có thẩm quyền cũng tốt nhỉ’ Tôi tự kết luận như vậy.
“Xin chào ngài Edwin, ngài đã chờ lâu chưa?”
“Tôi chỉ mới tới thôi. Tôi đến mà không báo trước, nên rất cảm kích vì sự tiếp đón ân cần và chu toàn này của ông.”
“Haha, sao chúng tôi có thể đối đãi tệ hại với thiếu gia của gia tộc Reed được chứ? Ngài ngồi đi.”
------------------------------
Ở trong tiểu thuyết gốc thì những hành động của Edwin sau khi cậu bị trục xuất và trở về quê nhà sau đó chưa từng được đề cập đến.
Tuy nhiên, sau khi rà soát lại trí nhớ của mình thì tôi đã hiểu tại sao cậu ta không xuất hiện rồi.
Nếu như cốt truyện gốc vẫn diễn ra bình thường, thì vương quốc sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công quy mô lớn từ lũ quỷ không biết chui từ đâu ra trong tương lai gần.
Và khi cuộc chiến cuối cùng phải chấm dứt bởi một hợp đồng đình chiến từ cả hai phía nhờ công lao từ anh hùng và tổ đội của cậu ta, thì hơn một nửa vương quốc đã biến thành tro bụi kể từ lúc ấy rồi. Đặc biệt là phần lãnh thổ phía Nam, nơi được cho là gần với nơi mà bọn quỷ cư ngụ nhất.
Nơi kém may mắn ấy lại là lãnh thổ của gia tộc tôi, Madehaven. Bằng một cách thần kì nào đó mà lãnh thổ thuộc địa phận của gia tộc tôi lại nằm ngay ở ranh giới giữa vương quốc và địa phận của loài quỷ.
Với cái vị trí địa lý chết dẫm như vậy thì nếu chiến tranh nổ ra thì nơi này sẽ tràn ngập bước chân của lũ quỷ đầu tiên.
Vì vậy nên, có thể những vùng khác vẫn còn hy vọng hồi phục hậu chiến tranh, thì Madehaven sẽ bị xóa sổ mà không còn một dấu vết nào.
Tương lai mà tôi vừa nhắc đến ở trên hoàn toàn có khả năng xảy ra nếu như không có hành động hay biện pháp cụ thể nào để chống lại nó.
Người bây giờ có thể thay đổi cái kết cục đen tối đó chỉ có tôi với mớ kiến thức về tương lai này thôi.
Lý do mà tôi tới nhà thờ ngày hôm nay là vì tôi cần lấy một vật phẩm cần thiết phục vụ cho mục đích ngăn chặn thảm họa kể trên xảy ra. Thứ này chỉ có thể tìm được trong nhà thờ thôi, vì ngoài nó ra thì tôi không biết có chỗ nào tồn tại cả.