“...Bây giờ xin hãy đóng con dấu vào đây,ngay bên cạnh tên của ngài đấy ạ.”
Cuộc thảo luận với Nam tước Perkins thật ra khá nhanh chóng. Trong đống giấy tờ ông ta đem tới đây thì có một tờ cam kết về việc gia tộc Robinette sẽ chấp nhận trả mười ngàn đồng vàng cho gia tộc Reed, và gia tộc Reed cũng chấp nhận là mình sẽ không chịu trách nhiệm hay cáo buộc gia tộc Robinette sau vụ hủy hôn ước nữa.
Những nội dung rất ngắn gọn súc tích nhưng cũng khá đầy đủ nên cũng không xảy ra khúc mắc hay cần phải bàn bạc thêm. Có vẻ họ đã tự vẽ ra nhiều kịch bản có thể xảy ra trước khi tới đây và tập dượt kĩ càng rồi. Hèn gì nam tước Perkins được chọn như một người đại diện hợp pháp vậy.
“Cảm ơn ngài. Bây giờ hãy đóng thêm hai con dấu nữa. Một con ở giữa hai trang này và một con dọc theo nếp gấp của tờ giấy.”
Do đây là vấn đề chung của hai gia tộc nên gia tộc nào cũng phải đóng con dấu đặc trưng của mình lên như một cách để hoàn thành thủ tục cam kết. Nam tước Perkins được cung cấp cho con dấu của gia tộc Robinette vì là người đại diện, còn con dấu của gia tộc tôi thì vừa được đưa tới cho tôi từ Hudson hồi nãy, khi mà tôi vẫn còn đang tám chuyện với anh ta. Rõ ràng là cha tôi đã giao nó cho Hudson trước đó trong thư phòng của ông.
Khi mà chúng tôi đã đóng dấu bản sao của tờ giấy cam kết kia và trao đổi chúng với nhau, tức là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
“Cảm ơn sự hợp tác và hỗ trợ của ngài. Thật may mắn là chúng ta đã có thể xử lý được chuyện này một cách hữu nghị và thân thiện.” Ông Perkins nói.
“Đem nó vào đây!”
Tiếng nói của Perkins vọng ra ngoài hành lang, và những người hầu đã chờ sẵn ở đó bắt đầu đưa hai bao tải lớn vào.
“Đây là mười đồng tiền vàng, xin hãy xác nhận lại số lượng.”
“Cảm ơn. Hudson, tiến tới và kiểm tra giùm ta.”
“ Đã rõ, thưa chủ nhân. Vậy thì ...tôi xin phép.”
Hudson đổ những thứ bên trong hai bao tải lớn lên chiếc bàn lớn ở giữa phòng thương thảo và cầm một đồng tiền lên.
Đống tiền vàng bắt đầu kêu lên tiếng lách cách khi miệng Hudson lẩm bẩm một câu thần chú, dần dần từng động một bắt đầu được bao phủ bởi ma lực của ông.
Sau đó, giống như đồng tiền trên tay Hudson, số tiền còn lại trên bàn cũng bắt đầu rung lên
- Keng,keng,keng,keng,keng,keng....
Những tiếng leng keng từ đống tiền vàng nằm trên bàn vang ra cả căn phòng. Hudson vẫn đang im lặng và tập trung vào phép thuật của ông, trong khi tôi và Nam tước Perkins thì đang bận dõi theo hiện tượng kì vĩ đang diễn ra trước mắt.
Một vài phút sau, những tiếng rung từ đống tiền vàng bắt đầu nhỏ xuống dần. Một lát sau thì có ba đồng tiền rơi xuống sàn nhà, ngay một bên cái bàn chúng tôi đang ngồi.
Hudson kết thúc phép thuật của mình, nhặt ba đồng tiền ấy lên để kiểm tra kĩ lưỡng trước khi đưa cho tôi.
“Đã xong rồi ạ, thưa chủ nhân. Ba đồng tiền này đã bị sứt mẻ và không còn nguyên vẹn nên đã bị loại ra. Ngài cần tôi làm gì với chúng đây ạ?”
“Không sao. Chỉ là một vấn đề nho nhỏ thôi. Nam tước Perkins, tôi không nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng đâu. Chúng ta kết thúc cuộc bàn bạc ở đây được chứ?”
“ Là lỗi của tôi, thưa ngài Edwin. Chúng tôi đã kiểm tra lại một lần trước khi khởi hành rồi....Nhưng có vẻ như những đồng tiền nằm dưới đáy của bao tải đã bị sứt mẻ trong quá trình vận chuyển. Tôi rất biết ơn vì ngài đã hiểu cho.” Nam tước Perkins nói với bộ mặt có phần hối lỗi.
“ Được rồi, vấn đề này không phải thường xuyên xảy ra sao? Đừng khắt khe quá, nếu không tôi sợ rằng ông sẽ bị trả thù trong tương lai đấy.”
Tôi xua tay như để nói rằng đây không phải việc lớn gì. Nam tước Perkins khi nhận ra chủ đích trong lời nói của tôi thì cũng đáp lại với một nụ cười.
“ Haha, tôi nghĩ nên để cho mọi người biết rằng thiếu gia đã thay đổi rất nhiều đấy. Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của ngài vậy.”
“Chà, cũng đến giờ rồi nhỉ. Cảm ơn vì đã dành thời gian với tôi. Ông có kế hoạch gì trong phần còn lại của ngày hôm nay không? Nếu ông muốn ở lại thì tôi có thể bảo người hầu chuẩn bị cho ông một phòng chuyên dụng cho khách khứa đấy.”
“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tiếc là tôi vẫn còn nhiều việc cần xử lý.”
Perkins hơi thở dài. Ông ấy đúng là một luật sư giỏi thật, nhưng tuổi già rồi mà trông vẫn bận bịu như này thì không tốt đâu.
“Thôi vậy, tôi xin phép rời đi trước. Hy vọng những điều may mắn sẽ đến với ngài.”
“Cảm ơn. Hy vọng chuyến đi của ông sẽ trở về an toàn. Quản gia, tiễn ngài nam tước.”
Nam tước Perkins nhẹ cúi đầu, và tôi cũng làm vậy để đáp lại. Sau khi ông rời khỏi phòng thương thảo, tôi trở lại chiếc bàn vừa nãy. Ngạc nhiên là, đống tiền vàng còn nằm lộn xộn lúc nãy đã được buộc lại vào hai chiếc túi.
“Có phải là cô làm không thế?”
Khi giọng nói của tôi vang lên, cánh cửa đối diện với cánh cửa mà Nam tước Perkins vừa rời khỏi, cũng là cánh cửa dẫn vào trong dinh thự, dần dần mở ra.
Bước ra từ cánh cửa đó là một người phụ nữ trung niên với một bầu không khí ấm áp và hiền dịu.
“Ngài vừa gọi tôi sao, thưa chủ nhân?”
Người giúp việc của nhà tôi, Roberta, bước ra và cúi đầu chào một cách đầy kính trọng. Cô ấy đã phụng sự gia đình tôi gần ba mươi năm rồi, từ trước khi tôi được sinh ra cơ mà.
Sau khi mẹ của tôi, cũng là phu nhân của gia chủ hiện tại qua đời, thì bà ấy đã đảm nhiệm hầu hết công việc nhà qua một thời gian dài. Không ngoa nếu nói rằng sự trung thành tuyệt đối của bà là điều không phải bàn cãi và không có ai sánh bằng. Ngoại lệ duy nhất là ông quản gia Hudson thôi.
“Lâu rồi không gặp, Roberta. Cô sống tốt chứ? À, cất đống tiền này giùm ta. Ta còn phải lên tầng gặp cha nữa.”
Khuôn mặt của Roberta khi nghe được lời chào thông thường của tôi thì đột nhiên biến sắc.
“Nữ thần ơi, con đoán hôm nay là ngày mà Roberta sẽ từ giã cõi đời này, sau khi nhận được một lời hỏi thăm từ cậu chủ nhỏ.... Khi con nghe rằng cậu chủ hủy hôn với cô Iris, con cứ tường rằng đầu óc cậu ấy có vấn đề... Nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống như vậy tẹo nào...”
“Cậu chủ à, đã có chuyện gì xảy ra ở học viện sao ạ? Sao trông cậu nhợt nhạt thế?”
Từng lời một thốt ra từ miệng cô ấy, câu nào cũng làm tôi cảm thấy đầy xấu hổ. Cảm giác má mình có hơi nóng lên nhỉ...
“Cô đang nói về điều gì vậy chứ? Ta chỉ chào có một tiếng thôi mà cô phàn nàn nhiều thế nhỉ. Hầy, được rồi, mau mau cất đống tiền này hộ ta. Còn giờ thì ta sẽ đi gặp cha ta một mình, nhớ chưa? Vậy nên không cần chỉ đường hay hộ tống gì đâu. Ta sẽ gọi cô nếu ta cần gì đó. Giờ thì đi đi, nhanh lên.”
“Hay là mãi đến giờ cậu mới chịu tỉnh ngộ vậy ạ? Nếu đúng vậy thật thì tôi thấy thật cảm động.... Ừm, quyết định rồi ! Chỉ ngay lúc này thôi, nếu cậu chết thì tôi sẽ chạy sang phục vụ cho tiểu thư!”
Mặc kệ cho tôi thúc dục, Roberta vẫn nở một nụ cười rất tươi, và bộc lộ những gì mà cô ấy muốn từ tận đáy lòng. Tôi chưa từng nghĩ là cô lại phản ứng đến mức như vậy. Đột nhiên cảm thấy tội lỗi quá...
Đi qua cánh cửa dẫn vào bên trong dinh thự, tôi bắt đầu leo cầu thang bộ lên tầng hai. Ở cuối hành lang, có một cánh cửa lớn được chia làm hai, chúng đều được làm bằng gỗ và hơi hé mở. Có vẻ là từ cùng một căn phòng.
Tôi bước lại gần, hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Thưa cha, là Edwin đây.”
“Vào đi.”
Sau hai lần gõ cửa, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên từ bên trong. Sau khi được cho phép thì tôi liền đẩy một bên cửa và bước vào thư phòng.
Ở một góc của căn phòng, tôi thấy một chiếc bàn sang trọng được đặt kế bên cửa sổ, có vẻ đây là nơi mà ông thường dùng để xử lý công việc.
Và người đàn ông trung niên vừa lên tiếng khi nãy, bây giờ đang ngồi ở bàn và đang viết một cái gì đó, là người đứng đầu hiện tại của gia tộc Reed, là chủ nhân của vùng đất Madehaven và cũng là cha tôi, Bá tước Albert Reed.
“Đã được một thời gian rồi nhỉ, thưa cha. Cha có khỏe không ạ?”
“Ừ, cũng khá tốt. Lâu rồi ta mới được nhìn lại mặt con trai mình đấy... Này, Edwin! Trời ạ, con đã đối xử với bản thân như thế nào thế!?”
Bá tước, người đang mải mê tập trung vào đống giấy tờ trên bàn ông, đột ngột đứng dậy và bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi với một biểu cảm đầy kinh hoàng.
Chỉ khi ông đứng lên thì tôi mới quan sát hết được diện mạo thật sự của cha mình; mắt ông có màu xám sẫm cùng với mái tóc màu đen nhánh, khuôn mặt ông giống Edwin đến khó tin. Với ngoại hình như này thì khi còn trẻ, chắc ông cũng nổi tiếng lắm nhỉ.
‘Khéo mình cũng có được ngoại hình như này sau khi giảm cân cũng nên?’
Suy nghĩ ấy chợt thoáng qua trong đầu tôi. Trong khi vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ vu vơ, cha tôi có vẻ không thoải mái lắm khi nhìn thấy tôi thì phải.
Hudson và Roberta đều phàn nàn về ngoại hình của tôi rồi, giờ thì đến cả cha tôi cũng phàn nàn nốt. Thiệt tình, vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?
“Lại đây nào, con trai của ta. Có chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Hay là do con bị ép phải chia tay với cô tiểu thư ấy? Ta phải làm gì để cứu lấy đứa trẻ tội nghiệp này đây...”
Tôi thầm cười mỉa mai với chính mình rồi lại gần ông.
Sau khi nghe được lời nói của cha mình, tôi mới có thể hiểu được sao mọi người lại có thái độ kỳ quặc khi thấy tôi về. Tôi kiểm tra thì thấy mình không xuống được lạng nào, nhưng nếu nhìn theo con mắt của những người đã chăm sóc tôi từ bé thì quả là có sự khác biệt rõ rệt.
Bá tước Reed là một doanh nhân khôn ngoan và có tầm nhìn xa trông rộng. Nhưng chỉ riêng với Edwin, ông lại là một người cha luôn luôn nuông chiều con cái của mình.
Từ khi vợ ông qua đời, thì người con trai này là kho báu duy nhất mà ông sẽ không bao giờ đánh đổi, dù là cái gì đi chăng nữa. Hôn ước được đặt ra giữa Edwin và Iris cũng là vì ông lo cho tương lai của cậu mà thôi.
Ngay cả khi hôn ước bị hủy bỏ và Edwin bị trục xuất khỏi học viện, thì ông cũng chưa từng thốt ra lời lẽ nào khó nghe cả.
Có hơi tội lỗi khi nói về điều này, nhưng tôi đã từng nghĩ rằng cha sẽ đổ lỗi cho nhân cách thối tha của mình. Chỉ trước khi tôi có lại phần ký ức này thôi nhé. Mà, dù sao thì, kể cả Edwin có quý giá với ông ta như thế nào đi chăng nữa thì cũng nên nuôi dạy hắn đàng hoàng chút chứ!
Nhìn tính khí của cha của mình như này, tôi cũng dần đoán được rằng ông không hề xua đuổi hay trục xuất sau khi Edwin nhận lệnh đình chỉ cả, ngược lại ông còn chào đón cậu ta trở về nhà ấy chứ. À, tôi đang nói về cốt truyện tiểu thuyết gốc ấy nhé.
“Nhìn vào cơ thể trơ trọi của con kìa. Đúng là một phép màu khi con có thể nhịn ăn với cái bụng trống trơn từ tận Học viện đến đây mà không bị ngất xỉu đấy. Được rồi, ta sẽ bảo Roberta chuẩn bị bữa tối ngay!”
“Không phải thế đâu cha.” Tôi chợt đáp lại.
“Chúng ta ăn sau cũng được mà. Nhưng mà có vài điều bây giờ con đang cần nói với cha.”
Trong khi vẫn đang nói thì ông bất chợt lấy hai tay và ôm lấy mặt tôi.
Khi đang cố gắng vùng vẫy, tôi bất chợt chú ý tới một thứ gì đó đang ngồi ở phía sau, cách một khoảng so với bàn làm việc của cha tôi, và do góc nhìn không thuận lợi lắm nên không thể quan sát thấy hết hình dạng của nó được.
Hình như... tôi chưa từng thấy nó bao giờ thì phải. Và nhìn cũng không giống một đồ vật trang trí. Gấu Teddy, thỏ, mèo và những con thú nhồi bông khác đang nằm lăn lóc rải rác trên sàn nhà, xung quanh "thứ ấy" vào lúc này.
Và ngay ở trung tâm của bọn chúng là...
‘Một cô gái?’
Cô gái ấy đang mặc một bộ váy màu trắng với những đường nét và hoa văn nhẹ nhàng. Mà thật ra gọi là “cô bé” thì đúng hơn, vì trông bề ngoài cô nhóc ấy có vẻ như chưa được 10 tuổi thì phải.