Cách để sống như một nhân vật phản diện phụ trong học viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Web Novel - Chương 04: Thức tỉnh(4)

Tuy nhiên, tôi sẽ không làm như vậy.

Ngay tại thế giới này, nếu như là một thành viên thuộc dòng dõi quý tộc, sẽ có rất nhiều tiêu chuẩn đánh giá được đặt ra. Đặc biệt là từ cấp bậc Bá tước trở lên, điều kiện tiên quyết thể hiện rằng mình là một người có thành công hay không, được quyết định trên tấm bằng tốt nghiệp của học viện mà người đó từng theo học.

Vậy nên tôi quyết định sẽ chấp nhận hình phạt từ ủy ban kỉ luật một cách ngoan ngoãn để khỏi dính vào phiền phức cũng như tránh bị trục xuất hoàn toàn. Ở thế giới nơi mà sự phân bậc giữa các lớp với nhau phát triển đầy mạnh mẽ, thì vị trí của bạn trong học viện càng cao, chứng tỏ rằng bạn càng khó bị loại bỏ.

Có lẽ đó là lý do vì sao mà Iris, người hình như đã có chút tò mò đã đi tìm tôi để nói chuyện ban nãy. Cũng do thái độ và hành vi của tôi trong cuộc xét xử của ủy ban kỉ luật khác những hành vi mà tôi thường trưng ra.

Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, do đã quá ngán ngẩm và trở nên thất vọng cùng cực từ sự vô trách nhiệm của tôi, Iris đã tới và nói thẳng mặt với tôi rằng hôn ước đã bị hủy bỏ, chứ không giống lúc nãy tí nào đâu. Cô đã nhen nhóm một tia hy vọng rằng tôi sẽ sửa sai, nên quyết định sẽ cho tôi thêm một cơ hội nữa. Cho dù biểu cảm hay thái độ có lạnh lùng, thì tính cách của cô lại rất ấm áp và hay quan tâm tới người khác.

Tôi không chắc mình nên làm gì để giải quyết mối quan hệ này nữa, nhưng mà có vẻ gia tộc của cô ấy đã tự làm giùm luôn rồi. Họ đã quyết định sẽ chấm dứt hôn ước.

Trong cốt truyện gốc, ở sự kiện triệu tập của ủy ban kỉ luật ấy, ngoài Patricia Austin ra thì vẫn còn một nữ chính khác nữa, và cô được đề cập gián tiếp thông qua các chi tiết trong bộ truyện. Chắc mọi người đoán được rồi nhỉ. Đó( từng) là vị hôn thê của tôi, Iris Robinette.

Iris chính là một nhân vật cốt lõi của bộ truyện [ Tôi trở thành Kị sĩ Học Viện] này, và cũng là một trong những “ trái tim” của bộ truyện luôn . Vai trò của cô lúc ấy như một cái mỏ neo cho tổ đội anh hùng của tên nhân vật chính vậy, tức là vai trò của cô là để “tìm kiếm” và luôn là người đi đầu trong mọi chuyện đó. Nếu như cô không xuất hiện, thì không thể có được sự thống nhất của tổ đội đó được. Và, tổ đội anh hùng của nhân vật chính sẽ không thể nào có đủ sự tự tin lẫn quyết tâm để giải quyết vô số rắc rối bủa vây họ sau này.

Tuy nhiên, điều khác biệt với tiểu thuyết gốc ở đây là, tôi đã không bị trục xuất khỏi học viện. Điều này đồng nghĩa với việc hôn ước giữa tôi và Iris vẫn có hiệu lực. Quan trọng hơn là mối quan hệ giữa những nhân vật chủ chốt như Eugene và Iris, có thể sẽ rất khác biệt so với tiểu thuyết mà tôi từng đọc. Nếu điều này là thật, thì tương lai của thế giới mà tôi từng biết, sẽ rẽ sang một hướng mà chẳng ai đoán được .

Bây giờ mà có nghĩ nhiều cũng vô ích. Nhưng tôi tự hỏi có điều gì xảy ra với mình vậy ?

‘ Sao mình lại nói những điều tàn nhẫn với Iris như vậy nhỉ...’

Có thể cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của tôi cũng nên.

Điều này lại càng thêm phần kì lạ, do tôi cảm thấy mình không thật sự muốn nói những lời khó nghe như vậy đâu. Nếu nói đúng sự thật hơn thì hoàn cảnh hiện tại của tôi trông giống như “ chiếm hữu” hơn là “ chuyển sinh” hay “ tái sinh” vậy. Kí ức của tôi đột ngột thức tỉnh vài tiếng trước, và hầu như trong thời gian ấy, nó đã chiếm luôn toàn bộ dòng chảy suy nghĩ của tôi luôn. Theo giống như trong ý thức lẫn nhận thức của mình thì hành động và suy nghĩ của tôi đều nghiêng về nhân cách ở tiền kiếp hơn, một người từng đọc bộ tiểu thuyết lẫn việc chơi con game chuyển thể từ cuốn sách này.

Hơn nữa, tôi không phải là loại người dễ nổi nóng, và tôi cũng chưa từng xúc phạm người khác, dù là cố ý hay không. À, hiểu rồi. Cảm xúc đầy mãnh liệt làm tôi cảm thấy bối rối lúc trước ấy, có thể là của chủ nhân trước đó của cơ thể này. Vậy tức là, kí ức của kiếp trước lẫn kí ức của cơ thể này hiện tại đã được dung hợp với nhau phần nào rồi.

Bất kể như nào đi chăng nữa, trong tiểu thuyết gốc thì với cái mối quan hệ rối rắm như mạng nhện với nhân vật chính, kết hợp với việc nhân cách không đáng khen ngợi gì cho cam của tôi, thì sự việc này có diễn ra cũng chẳng phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Tận cho tới lúc lấy lại được kí ức của mình, tôi nghĩ là Edwin đã có một cảm xúc cực kì mãnh liệt dành cho Iris. Điều này cũng là một lẽ thường tình. Làm gì có ai lại không nảy sinh thiện cảm với một cô tiểu thư đến từ một gia đình quý tộc quyền quý, tài sắc vẹn toàn đúng không nào?

Nhưng mà tên khốn não phẳng này... hắn chẳng biết cách để bày tỏ tình cảm của mình. Cứ khi nào đụng mặt với Iris, hắn lại luyên thuyên về sự giàu có của gia tộc mình, còn tự hào nói với cô rằng hắn đã dạy dỗ bọn thường dân làm ngứa mắt hắn nữa. Tên đó nghĩ rằng mình có thể thu hút sự chú ý của Iris bằng cách này.

Các bạn có thể trông chờ gì ở hắn chứ? Mà tên này có vẻ như còn bị lé nốt. Hắn chẳng để ý rằng cứ mỗi lần hắn khoe khoang những “ chiến tích” mà mình làm ra, thì nụ cười của Iris lại lạnh lùng đi một chút.

 ---------------

“ Haiz...”

Lúc này, ngay ở trong kí túc xá của các học sinh lớp B, tôi đang nhờ người hầu đóng gói và thu xếp đồ đạc của mình, và lại chìm vào suy nghĩ một lần nữa.

“ Sao mình lại tái sinh thành tên này chứ...?”

 Nếu mà đã không thể tránh khỏi được , thì sao ít nhất không để tôi tái sinh thành một nhân vật nền, hay ít nhất cũng là nhân vật nào mà chưa bao giờ được đề cập trong tiểu thuyết chứ ? Có thể là sau vài tháng chuyển sinh vào cơ thể ấy, kí ức của tôi cũng lại thức tỉnh thôi.

Mặc dù không nhớ chính xác lắm, nhưng tôi có thể tự tin rằng mình biết về cốt truyện, lẫn những vị trí của các vật phẩm ẩn. Ngay cả khi tôi được trở thành một nông dân mà không phải là quý tộc giống như hiện tại, tôi vẫn có thể tự lực cánh sinh vượt qua mọi thứ dựa vào kí ức và kiến thức của mình từ con game này.

Tuy nhiên, điều này chỉ thực sự được hiện thực hóa nếu tôi có thể nhớ hoàn toàn mọi thứ, trước khi những sự kiện trong game được diễn ra.

‘ Mình vẫn cần phải tìm cách để không dính vào các tình huống tồi tệ nhất... đúng không nhỉ?’

Chắc chắn phải né rồi, không là toang ngay.

Nếu mà thời điểm tôi lấy lại được kí ức của mình chậm lại hơn một tiếng, không, chỉ 30 phút thôi, thì tôi đã gây rắc rối, làm bị thương nhiều học sinh vô tội và chắc cú bị đuổi rồi.

Ngoài ra, tôi sẽ bị tước quyền thừa kế nếu bị trục xuất khỏi học viện. Dù có trở lại lãnh thổ của gia tộc mình, tôi cũng không có quá nhiều sức ảnh hưởng so với lúc trước nữa. Và cuộc sống của tôi sẽ không thể tránh khỏi việc bị xóa sổ, trước khi những sự kiện quan trọng trong cốt truyện sẽ diễn ra vào năm sau.

Có thể hiện tại bây giờ, không khí ở nơi này khá bình yên và tĩnh lặng, nhưng nếu bạn chú ý quan sát kĩ hơn thì thế giới này có một mặt đầy u ám và đáng sợ khác nữa. Ác quỷ và những kẻ thờ phụng bọn chúng, hay quái vật là những nhân tố điển hình có thể phá hủy cuộc sống yên bình hiện tại của tôi. Có thể tên nhân vật chính sẽ giải quyết bọn chúng trong tương lai, nhưng tôi cũng không thể vì thế phó mặc hoàn toàn cho hắn được.

Tôi cần phải tìm ra cách sống phù hợp và những việc bản thân cần làm. 60 ngày đình chỉ vào lần này lại trùng hợp là một cơ hội tốt để hiện thực hóa điều đó.

Nếu bây giờ mà tôi trở lại lãnh thổ của gia tộc và bắt đầu đặt nền móng cho những việc làm sắp tới của bản thân mình, thì tới lúc những sự kiện trong cốt truyện diễn ra, tôi sẽ có đủ khả năng để ít nhất là xác định và tìm ra những việc mình có thể làm, để hỗ trợ cho cốt truyện diễn ra trơn tru nhất có thể.

‘ Việc này không tệ chút nào, ngược lại còn khá tuyệt ấy chứ. Xác định được lịch trình lại cảm giác như tâm trạng bản thân được xoa dịu vậy.’

Một lúc sau, vài người hầu tới và thông báo với tôi rằng họ đã hoàn thành việc thu dọn và sắp xếp đống hành lý, và tôi đã nhờ họ gọi giùm mình một chiếc xe.

Ngay bây giờ chính là thời điểm mà tôi sẽ rời học viện, dù chỉ là tạm thời thôi, để trở lại lãnh thỗ của gia tộc Reed.

 ----------------------

 “ Thứ lỗi cho ta, Iris.”

Một đêm nọ, Bá tước Robinette tới phòng của Iris. Ông ngồi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Sau một quãng im lặng, ông đột nhiên thốt ra câu nói trên, nhưng mà là bằng giọng điệu thì thầm, không muốn ai khác có thể nghe thấy.

Iris, với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, im lặng nhìn ông để đáp lại. Não cô vẫn chưa kịp nhảy số để nghĩ về lý do mà cha cô lại xin lỗi.

Phải mất tận một lúc lâu sau thì cô mới hiểu được.

Kết quả của cuộc gặp mặt sắp tới, diễn ra vào buổi chiều và chưa kết thúc mãi cho tới tận nửa đêm, là để bàn bạc, chấp nhận lời đề nghị về hôn ước của Iris Robinette, cô tiểu thư được yêu quý bởi mọi người trong gia tộc, kể cả những người hầu --- với người thừa kế của gia tộc Reed, như là để đánh đổi cho việc nhận lại sự giúp đỡ từ họ.

Năm ấy là năm mà Iris tròn 15 tuổi.

 ----------------

“ Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Ari.”

Phu nhân Robinette nói với Iris, người đang khoe sắc trong một bộ đồ đầy lộng lẫy.

( Note: Ari là biệt danh mẹ Iris hay gọi)

“Ta hồi xưa cũng giống như con mà. Phải kết hôn với bố con vì lý do chính trị, nhưng mà con nhìn nè. Chúng ta kết hôn được 20 năm rồi đó, và vẫn rất hòa thuận với nhau mà, đúng chứ? “

 Phu nhân tiếp tục, và lời nói của bà đã làm Iris dễ chịu hơn phần nào.

Mối quan hệ giữa 2 vợ chồng nhà Robinette cực kì nổi tiếng, và nó lan ra cả những vùng lân cận. Chẳng có ai mà không nhận ra nổi mối liên kết bền chặt của họ cả.

Iris cũng tin rằng có thể, chỉ là CÓ THỂ thôi , rằng cô cũng có thể tìm được một người cô trân trọng và cũng trân trọng cô, có thể là không giống với mối quan hệ lãng mạn mà cô đã đọc được trong sách, nhưng cô chỉ mong nó giống với mối quan hệ giữa bố và mẹ cô là đủ rồi.

“ Ari. Vai trò của con lần này rất quan trọng đấy.”

Nét mặt của phu nhân bá tước hiện lên một chút hối lỗi.

“ Mặc dù gia tộc Reed không có truyền thống và lịch sử lâu đời như gia tộc chúng ta, họ lại là một gia tộc đi lên như diều gặp gió trong những năm gần đây, đặc biệt là ở phía Nam vương quốc. Người đứng đầu gia tộc Reed hiện tại rất có khả năng sẽ tiếp diễn và nâng cao sự phát triển này thêm nhiều năm nữa. Trong một đến hai thế hệ nữa thôi, gia tộc Reed sẽ trở thành một gia tộc lớn với sự ảnh hưởng lan rộng khắp vương quốc.”

 Bà thở dài và tiếp tục.

“ Vậy nên, Ari à, nếu có thể thì con hãy cố gắng gần gũi với vị hôn phu của con nhất có thể nhé. Nếu như mối quan hệ giữa con và cậu ấy không thể phát triển đến mức như ta và bố của con, thì cũng không sao đâu. Tình yêu là một loại cảm xúc và là một thứ đặc biệt. Nếu như ở bên nhau đủ lâu, con có thể nảy sinh những thứ cảm giác mà mình chưa từng có trước đây. Vậy nên lúc đầu nếu con cảm thấy không có thiện cảm, hay đơn thuần là không thích thôi, thì hãy cho cậu ấy thời gian. Người ta thường bảo là “ Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, biết đâu mối quan hệ giữa con và cậu ấy lại ngày càng sâu sắc hơn thì sao ?”

Khi mà phu nhân nói xong, bà đi tới sau lưng của Iris, nhẹ nhàng đưa hai tay lên, và nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô con gái của mình.

Cái chạm đầy tinh tế này, lại chứa đựng sự hối lỗi khó mà diễn tả ra thành lời được.

“ Ta xin lỗi, Ari. Thực lòng thì ta muốn con gặp được định mệnh của đời mình, đem lòng yêu và kết hôn với người đó hơn... Nhưng ta lại... chấp nhận đem con đi... để đánh đổi vì lợi ích của gia tộc...

“ Mẹ ...”

 “ Nếu trong tương lai, gia tộc chúng ta khôi phục lại được vị thế vốn có của mình, và con vẫn không muốn kết hôn với vị hôn phu đó của mình... thì ta sẽ đem con về, bằng bất cứ cái giá nào đi chăng nữa...”

“ .............”

“ Thật lòng xin lỗi, con gái của ta...”

--------------------

“ Ugh.... Hic... Huhu...”

Ở một góc vắng vẻ ở một bờ hồ nào đó của học viên, Iris đang khóc.

“ Sao cậu ấy... lại nói mình như thế.... Ugh...”

Những lời mỉa mai, xúc phạm mà Edwin đã ném về phía cô chỉ vừa mới nãy thôi, vẫn còn vang vọng trong đầu Iris. Đó là một cú sốc cực mạnh đối với cô. Cô thề rằng mình chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế cả.

Ở gia tộc Robinette, không tồn tại một linh hồn nào mà không yêu quý cô cả. Từ quản gia cho tới người gác cổng, từ bác tài xế cho tới những người nông dân, bất cứ ai khi gặp Iris đều sẽ chào cô bằng một nụ cười thân thiện, và đối xử với cô bằng trọn lòng ấm áp và sự tốt bụng của họ. Và điều này cũng được tiếp diễn khi cô đặt chân vào học viện. Mọi người ở đây đều đối xử rất tốt với cô.

Nhưng trong số đó lại tồn tại một “ ngoại lệ”.

Người duy nhất trên thế giới này, đối xử đầy tàn nhẫn với cô, khiến cô đầy khổ sở. Đó là Edwin Reed, một tên vô lại.

“ Hức... Hức....Huhu... “

Tiếng khóc nức chứa đựng đầy nỗi buồn của cô, lại ngày một lớn hơn.

 ‘ Sao mọi thứ lại trở thành như vậy ?’

Trước khi gặp trực tiếp Edwin, một ảo tưởng về một cậu bé đẹp trai, phẩm giá, và cư xử như một quý ông thực thụ sẽ trở thành vị hôn phu của Iris đã hiện lên trong đầu cô. Nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng. Cậu bé đó ích kỉ, không nghe lời, không biết cách cư xử hay những lễ nghi thông thường. Có một ngoại hình không được chải chuốt, và thứ ám ảnh hơn là cân nặng quá cỡ của cậu ta.

Không có dấu hiệu nào của sự cải thiện được tìm thấy qua nhiều thời gian, và mọi thứ được thốt ra từ miệng cậu ta đều là sự khoe khoang về sự giàu có của gia tộc cậu ta, hay là sự khinh miệt đối với những người mà cậu ta cho là thấp kém hơn mình.

Từ những lý do này mà ấn tượng ban đầu của Iris về Edwin là hoàn toàn thất vọng, nhưng cô lại sớm thay đổi suy nghĩ đó.

 -----------------------

Giảm cân và học thêm kiến thức về văn hóa lẫn phong tục có thể được bổ trợ lại nếu có sự cố gắng. Bên cạnh đó, do cậu còn khá trẻ, nên thời gian còn lại cho tới lúc trưởng thành vẫn còn nhiều. Giống như cô, mọi thứ mà hai người họ học được cho tới lúc này chỉ như một vì sao nhỏ bé trên bầu trời rộng lớn.

Iris nghe được rằng Edwin đã mất đi người thân yêu nhất, mẹ của cậu ta, phu nhân Reed. Vậy nên cũng không quá khó hiểu nếu tính cách của cậu trở nên thất thường và kỳ quặc như vậy đúng chứ? Cú sốc này đã ảnh hưởng bao nhiêu tới cậu ấy vậy? Chỉ có cậu mới biết được thôi.

Iris quyết định sẽ kiên nhẫn chờ đợi thêm. Cô tự nhớ lại những lời mà mẹ cô đã nhắc tới trước khi buổi lễ đính ước diến ra:

‘ “ Nếu mối quan hệ không có tiến triển, ngay cả như vậy, nếu được ủng hộ và có người lựa chọn tin vào cậu ấy, cậu sẽ nhanh chóng nhận ra và dần tìm lại được bản ngã của chính mình thôi.” ‘

---------------------

 Nhiều năm đã trôi qua, và Edwin vẫn không có gì thay đổi.

Dù Iris đã thử khuyên nhủ cậu ta, nhưng Edwin vẫn cứ phớt lờ lời nói của cô. Và cân nặng của cậu thì cứ tiếp tục tỉ lệ thuận tương ứng với số tuổi của cậu: Ngày một tăng dần.

Có một “ giai thoại” cho hay rằng, có một hôm, một người hầu của trong dinh thự của gia tộc Reed bị trợ dậy lúc nửa đêm và trong khi đang đi tìm nước uống, cô đã nhìn thấy Edwin và bị ngất xỉu ngay lập tức do nhầm tưởng rằng cậu là quái vật.

Người hầu ấy đã bị đã bị sa thải ngay ngày hôm sau do bị buộc tội là xúc phạm chủ nhân, ngay cả khi cô ấy đã van xin lạy lục Edwin gần như cả ngày hôm đó.

Iris ngày càng cảm thấy mệt mỏi với những hành vi lẫn thái độ chán chả buồn nói của cậu ta.

Khi tới học viện, giao lưu với những người bạn cùng trang lứa đã khiến tâm trạng của cô được đỡ đi phần nào. Nhưng ngày mà cô cần phải gặp Edwin với tư cách là hôn thê của cậu ta, cô lại cảm thấy kiệt sức hơn gấp bội.

Ở học viện, Edwin lại bắt đầu dở chứng, chỉ kết giao với những người mà hắn cho là ở cùng một đẳng cấp với hắn, và bắt đầu hành xử như một con chó bị tháo xích vậy. Và cuối cùng thì, những hành vi óc chó của hắn đã đem lại một phần thưởng đầy hậu hĩnh là 60 ngày đình chỉ, cùng với việc bị hạ 2 bậc lớp, từ lớp B thành lớp D.

Iris đã đi tìm Edwin, với một hy vọng mong manh rằng cậu cuối cùng cũng cảm thấy ăn năn hối lỗi về những hành vi của mình từ trước tới giờ. Niềm tin lẫn dũng khí của cô có lẽ là nằm ở việc cậu ta đã ngoan ngoãn phục tùng những hình phạt từ ủy ban kỉ luật mà không có sự chống chế nào. Tuy vậy, tia hy vọng ấy lại một lần nữa, bị đập vỡ thành từng mảnh.

Tất cả những gì cô còn lại bây giờ là cảm giác đầy ngột ngạt, đau đớn khi lòng tự tôn bị giẫm đạp. Cô bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời trong quá khứ, trở nên lo lắng sợ hãi về tương lai của chính mình.

“ Sụt sịt... Huhu...”

Lòng tự tin lẫn sự trang nghiêm của một quý cô giờ đây đã biến đi đâu mất . Ngay tại nơi này, chỉ còn lại một cô gái với tâm trạng chất chứa đầy nỗi buồn.

Ngay cả khi gia tộc cô có quyết định hủy bỏ hôn ước này, Iris cũng đã cố gắng làm mọi thứ để thử ngăn không cho nó xảy ra rồi.

-------------------

Cô không phải là một tên cặn bã như Edwin, và Iris cảm thấy rằng việc hoàn thành hôn ước trên là một phần trong nghĩa vụ của mình.

Tuy vậy mà Edwin lại đối xử với cô như muốn nói rằng mối hôn ước này hoàn toàn vô giá trị với cậu ta vậy.

“ Cậu là tên khốn... Thực sự là một tên khốn... Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy... Hức...”

Nỗi buồn trên gương mặt Iris đã vơi đi phần nào. Nhưng sự thật phũ phàng đã phản bội cô ấy rồi.

Trong khi Iris đang khóc, bỗng cô nghe thấy có tiếng bước chân của tiếng giày khi đi trên có đến gần.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lo rằng sẽ có người nhìn thấy bộ dạng đáng thương hại của mình, nhưng cô nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó. Dù sao thì, cuộc sống của cô cũng không thể tệ hơn được nữa, nên sẽ chẳng có vẫn đề gì nếu có ai đó thấy cô rơi nước mắt đâu ha? Vì vậy nên, cô quyết định mặc kệ người đó. Nỗi buồn trong lòng cô lại một lần nữa trào dâng.

Xào xạc... Xào xạc...

Tiếng bước chân của người kia cảm giác lúc thì tới gần hơn, lúc thì tới xa hơn vậy. Có lẽ tên đó đang do dự rằng liệu có nên lại gần cô không. Có vẻ như đã đi đến được quyết định cuối cùng, người kia quyết định lại gần cô.

“ Ừm... Cậu có ổn không vậy ?”

Một giọng nói trong trẻo vui tươi nhưng cũng đầy ấm ám chạm tới Iris.

Cuối cùng Iris cũng không thể lựa chọn tiếp tục phớt lờ nữa. Cô ngẩng đầu lên, và quyết định tìm hiểu xem ai đang bắt chuyện với mình.

Phản chiếu trong đôi mắt ẩm ướt của cô tiểu thư ấy là một tên đẹp mã, cao ráo với mái tóc màu vàng cùng đôi mắt màu xanh dương .

P/s : Đm con khỉ lo chuyện bao đồng