Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 87 - Quyết Đấu Pokémon!

Đường phố hoàn toàn chìm trong bóng tối, những ngọn đèn ven đường rọi xuống từng mảng ánh sáng lốm đốm.

Trên con đường ấy, có vài bóng người lững thững bước đi như những cái xác không hồn.

“Này, lão Tam, ban nãy cậu ra ngoài xách túi làm gì thế? Tớ hỏi mà cậu cũng không chịu nói.”

Liễu Giải vừa nói vừa huých vai Diệp Khanh Thường đi bên cạnh.

“À…” Diệp Khanh Thường đẩy nhẹ gọng kính, nàng không thể nói thật rằng Liễu An Nhiên vừa lóe lên trong khách sạn, rồi lát nữa sẽ lóe lên trong phòng của Liễu Giải.

Sau một thoáng suy nghĩ, nàng lên tiếng: “Tớ chỉ thử xem có mang được đồ dùng một lần của khách sạn ra ngoài không.”

“Kết quả?”

“Thất bại.”

Liễu Giải giơ ngón giữa về phía Diệp Khanh Thường.

Nói rồi, nàng quay đầu nhìn sang Cẩu Du và Chu Niểu đang đi bên cạnh.

Hai người này đang cầm một tấm thẻ lấp lánh, dán mắt nhìn ánh sáng đèn đường.

Đó là tấm thẻ vàng của nàng.

“Này lão Cẩu, cậu nói cái này là vàng thật không?” Chu Niểu cầm thẻ vàng của Liễu Giải, ánh mắt đầy tò mò không giấu nổi.

“Có lẽ vậy.” Cẩu Du dường như cũng lần đầu tiên được thấy tận mắt.

Hắn cúi sát lại đầu Chu Niểu, ngắm nghía ánh vàng lấp lánh dưới ánh đèn.

“Chắc chắn là vàng thật rồi.” Liễu Giải đưa tay giật lại tấm thẻ từ tay Chu Niểu.

Chu Niểu dừng bước, từ từ lấy ra một chiếc thẻ đen mà bố mẹ Cẩu Du đã đưa cho mình, trầm ngâm nghĩ ngợi.

“Thẻ vàng là làm bằng vàng, vậy thẻ đen là làm từ… người da đen sao?”

Cẩu Du sững lại một giây, rồi giơ hai ngón cái lên: “Con mẹ nó, cậu đúng là thiên tài!”

“Không dám nhận, hai từ ‘thiên tài’ đối với tớ chính là sự sỉ nhục.” Chu Niểu chắp tay.

Liễu Giải đi đầu khẽ đảo mắt, thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Chưa bàn đến Dương Thư Lễ đang dính như keo trên người Từ Niên, chỉ riêng hai kẻ phía sau có bộ não như đến từ hành tinh khác, mà quan trọng là còn có thể chơi được với nhau.

Đã vậy, ngay cả Diệp Khanh Thường — người bình thường nhất — giờ cũng thay đổi, vừa nhìn thấy nàng là đã che miệng cười khúc khích.

Như thể rất hả hê.

Lần cuối cùng Liễu Giải thấy ánh mắt kiểu này là khi có đứa tranh thủ lúc nàng ngủ để vẽ một con rùa lên mặt.

Chưa kể là không chỉ trên mặt, phía sau lưng nàng cũng bị dán mảnh giấy ghi “NGU”.

Hỏi Diệp Khanh Thường đang cười gì, nàng ta luôn viện cớ rằng vừa nhớ đến chuyện vui.

Càng lúc Liễu Giải càng cảm thấy mệt mỏi mà chẳng rõ vì sao.

“Này, tớ hình như thấy bờ biển rồi.”

Theo lời Chu Niểu, Diệp Khanh Thường đột ngột ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng bờ biển phía xa.

Hình như nàng đã có thể nghe thấy tiếng sóng rì rào vang vọng trong gió.

Cảm giác mong đợi bất ngờ trào dâng, đôi chân vốn đã rã rời sau một quãng đường dài lại bừng lên sinh lực.

“Đi hướng này, quán nướng nằm sát bờ biển.”

Liễu Giải, tay cầm điện thoại dò bản đồ, chỉ tay về một hướng.

Diệp Khanh Thường lập tức bước đi trước, có vẻ như mặt biển yên ả dưới ánh trăng thực sự có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nàng.

Liễu Giải liếc nhìn hai cặp nam nữ còn lại, khẽ gọi một tiếng rồi chạy theo Diệp Khanh Thường.

“Hơi lạnh đấy, chúng ta đi chậm chút.” Dương Thư Lễ, người chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay khẽ nói, “Tớ nghĩ chắc là vì chưa ăn gì.”

“Vậy thì đi ăn trước đã.” Từ Niên không nói nhiều, cởi áo khoác ngoài, rất tự nhiên khoác lên vai Dương Thư Lễ, chỉ là mặc lên người đội trưởng nhỏ bé ấy, trông chẳng khác gì một chiếc áo gió phồng phềnh.

Chỉ còn lại Chu Niểu và Cẩu Du.

Chu Niểu lúc này vẫn đang chống cằm ngẫm nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới thốt lên: “Trời đã tối rồi, vậy bờ biển có còn sáng như ban ngày nữa không?”

“Đó chẳng phải chuyện đương nhiên à?” Cẩu Du nghiêng đầu nhìn nàng.

“Vậy có thể gọi là Bờ Biển Đen không?”

Cẩu Du chắp tay: “Tớ lạy cậu đấy, bớt chơi Wuthering Wave dùm.”

Một nhóm người rải rác tiến về phía biển.

Gần như ngay khi chân vừa chạm cát, Chu Niểu đã thấy Cẩu Du cúi người xuống.

“Nếu cậu định ném cát vào tớ, thì tối nay tớ sẽ khóa cửa nhốt cậu ngoài phòng.” Chu Niểu nghiêm giọng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cẩu Du hoàn toàn không nghi ngờ nàng thật sự dám làm vậy.

“Cậu nghĩ tớ bị ngu à? Muốn ném thì để mai ném.”

Hắn phủi lớp cát khỏi tay, chìa tay về phía Chu Niểu.

Đó là một chiếc vỏ sò nhỏ màu trắng, được sỏi đá mài mòn suốt bao năm, rửa sạch mọi bụi bặm và tạp chất, trở nên thuần khiết và mịn màng như vật phẩm bước ra từ truyện cổ tích.

Tựa như báu vật duy nhất còn sót lại nơi đây.

Chu Niểu chưa từng đi biển, cũng chưa bao giờ có trải nghiệm cúi xuống nhặt lấy một điều kỳ diệu tinh khôi như thế từ mặt đất.

Lần cuối nàng thấy một chiếc vỏ sò xinh đẹp như vậy là hồi đi học, khi buồn chán cạy tường trong lớp và bất ngờ tìm được một chiếc vỏ nhỏ ẩn trong vữa xi măng.

Sau đó, nàng bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng đưa cho nàng 50 tệ và dặn “đừng nói với ai”.

Đôi mắt thiếu nữ khẽ mở to.

Nàng ngắm nghía hồi lâu, rồi lại lặng lẽ đặt chiếc vỏ trở lại tay Cẩu Du.

Thấy vậy, Cẩu Du ngơ ngác, lại chìa tay ra, cung kính dâng vỏ sò lên cho Chu Niểu.

Tiểu Điểu ngẩn người, chỉ vào mình: “Là cho tớ sao?”

Nàng không có nhiều đồ kỷ niệm.

Con búp bê chó tên Bruce đặt trong phòng là một trong số ít, và đó là món quà từ công viên giải trí mà nàng và Cẩu Du từng đến.

Chiếc vỏ sò này cũng tính là một, đây là bãi biển của nàng và Cẩu Du.

Một món quà nhỏ bé, thuần khiết đến thế...

Có lẽ người bạn tốt của nàng thật sự biết cách khiến con gái vui, chỉ là hắn không hề hay biết.

Khóe miệng thiếu nữ cong lên, vô thức vẽ thành một nụ cười đẹp đẽ.

Tay nàng vừa vươn ra, Cẩu Du đã lập tức nhét luôn chiếc vỏ sò vào tay nàng như thể chờ sẵn từ lâu.

“Còn do dự gì nữa? Ở đây vỏ sò đầy ra ấy m, đây chính là Pokémon của cậu, để tớ sẽ tìm thêm một cái nữa, chúng ta có thể bắt đầu ‘quyết đấu’ rồi.”

Nói xong, hắn lại ngồi xổm xuống cát, lật tung từng lớp cát tìm một chiếc vỏ lớn hơn cho Chu Niểu.

Chu Niểu nhìn hắn đang cúi rạp dưới đất, cái mông chĩa thẳng về phía mình, rồi lại nhìn chiếc vỏ nhỏ xíu trong tay.

Xinh xắn đến vậy, đáng yêu đến vậy.

Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, ngực khẽ phập phồng.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng giơ chân lên, đá thẳng vào mông Cẩu Du.

Cẩu Du đổ rạp xuống cát, ngơ ngác ngoái đầu lại: “Tiểu Điểu, cậu làm gì vậy?”

“Quyết chiến Pokémon không phải là phải nhìn thẳng vào nhau sao? Là tớ đang giúp cậu chỉnh lại mắt sau thôi.” Nói rồi lại đá thêm một cú nữa.

Liễu Giải ở cách đó không xa thấy hai người quậy phá giữa bãi cát, dứt khoát quay mặt đi coi như không thấy gì.

Quay đầu lại, nàng chạm mặt Diệp Khanh Thường đang giơ điện thoại chụp ảnh mặt biển.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, bên bờ biển là những bóng người mơ hồ đang lặng lẽ bước qua.

Hiếm khi thấy con gái của mình chịu chụp ảnh, có lẽ nơi này thực sự khiến Diệp Khanh Thường thích thú.

Chụp xong, nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi gõ vài dòng, đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Vừa đăng xong mới sực nhớ là mình quên đổi tài khoản.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao.

Dù sao sự khác biệt duy nhất giữa hai tài khoản chỉ là Tiêu Dĩ An.

Bức ảnh này chắc chắn sẽ không để lộ điều gì cả.

Chắc chắn là không.

Một tổ chức trong game Wuthering Wave