Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 86 - Thay Người!

Diệp Khanh Thường cảm thấy bầu không khí ở đây thực sự không thích hợp để sinh sống.

Đặc biệt là nàng chim nhỏ đang không ngừng tán tỉnh Cẩu Du, mặc dù hai người họ dường như đang thật sự đánh nhau.

Còn có Từ Niên, người nuôi nấng trưởng phòng của họ như con gái, mặc dù hai người họ dường như chỉ là những hai tên tham ăn.

May mắn thay, còn có Liễu Giải bầu bạn với nàng, còn có Liễu Giải cùng nàng đối mặt với những người khác.

Sau khi nhẹ nhàng đặt ba lô lên chiếc giường mình đã chọn, nàng nhìn về phía nhà vệ sinh đang sáng đèn.

Liễu Giải đang đi vệ sinh bên trong, lúc này không thể ra ngoài được.

Vì vậy, nàng kéo khóa, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn vào bộ trang phục có phần độc nhất vô nhị bên trong túi xách.

Đó là một bộ đồ bơi bikini

Nàng chưa từng đến bãi biển mùa thu, cũng chưa từng đến với thân phận là con gái, nên cũng không biết có nên mặc đồ bơi hay không.

Nhưng may mắn thay, các bạn cùng phòng của nàng dường như không ai mang theo, vậy thì nàng cứ coi như mình cũng không mang theo là được.

Nghĩ vậy, nàng nhét bộ đồ bơi ở trên cùng xuống đáy túi xách.

Như vậy là ổn rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, Diệp Khanh Thường lại đặt túi xách của mình cách xa túi xách của Liễu Giải hơn một chút.

Sợ Liễu Giải ra ngoài lật túi của mình.

Đi đến bên cửa sổ, nàng kéo rèm ra.

Ánh tà dương như máu, có lẽ không lâu nữa, ánh sáng le lói cuối ngày này sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Căn phòng ở tầng mười một của khách sạn, may mắn là có thang máy, may mắn là phòng của ba người đều ở gần nhau.

Tầm nhìn từ tầng mười một rất tốt, căn phòng này hướng cửa sổ này cũng rất tốt, Diệp Khanh Thường có thể mơ hồ nhìn thấy bãi cát bị nhuộm màu đỏ rực.

Nhưng đáng tiếc, không nhìn thấy biển cả mênh mông, cũng không nhìn thấy ánh trăng.

Lát nữa chờ đi ăn đồ nướng bên bờ biển rồi ngắm sau vậy.

Diệp Khanh Thường lại kéo rèm vào, tiện thể bật hết các đèn có thể bật trong phòng, để tránh Liễu Giải va vào đâu đó khi ra ngoài vì ánh sáng ban ngày đã tắt.

Đi dạo một chút đi.

Nàng liếc nhìn nhà vệ sinh sáng đèn lần cuối, Liễu Giải đã mang theo điện thoại vào, có lẽ còn khá lâu nữa mới ra.

Ra ngoài xem mấy người ở hai phòng còn lại thế nào.

Sao cứ có cảm giác như đang chạy sang phòng khác ở vậy.

Vừa ra khỏi phòng, Diệp Khanh Thường ngẩng đầu nhìn số phòng, đi thẳng về phía bên cạnh.

Cửa phòng của Chu Niểu và Cẩu Du căn bản không đóng, Diệp Khanh Thường đứng ở cửa thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu quái dị của hai người.

“Lão Cẩu mau nhìn này, bãi biển, là bãi biển kìa.”

“Ồ ồ ồ lợi hại quá là bãi biển kìa.”

Hai người đồng thời im lặng một lúc, rồi đồng thời lên tiếng: “Cậu là đồ ngu à?”

Diệp Khanh Thường đứng ở cửa đặt tay lên nắm cửa, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không bước vào.

Nàng luôn cảm thấy mình quá bình thường nên không hòa hợp với những người này.

Đi được vài bước, Diệp Khanh Thường đi đến cửa phòng của Từ Niên và Dương Thư Lễ.

Theo lý thường, các nàng tuyệt đối sẽ không để trưởng phòng ngốc nghếch ở một mình với bất kỳ người khác giới nào, chứ đừng nói đến việc ở chung một phòng.

Nhưng Từ Niên thì khác, hắn ta ở cùng trưởng phòng thì chỉ là hai kẻ tham ăn hợp lại thành siêu tham ăn.

Nếu Từ Niên thực sự có ý đồ khác, thì trưởng phòng của các nàng đã không xong từ lâu rồi.

Đối với Từ Niên, các nàng đều yên tâm đến không mức thể yên tâm hơn được.

Cửa phòng cũng hé mở, chỉ là các cuộc trò chuyện, so với tiếng kêu quái dị của Chu Niểu và Cẩu Du thì có phần nhỏ nhẹ hơn.

Diệp Khanh Thường không vội vào, đứng ở cửa ghé tai nghe.

“Ở đây có thể đặt đồ ăn bên ngoài.” Đây là giọng của Dương Thư Lễ, “Chỉ là tại sao không có cơm suất đặc biệt 3 tệ 9 hào?”

Trưởng phòng bé nhỏ của các nàng như vừa mới tỉnh ngủ, nói chuyện còn mang theo giọng thèm sữa.

“Đi du lịch thì không cần phải đối xử tệ bạc với bản thân.” Vẫn là giọng nói ôn hòa, “Nếu cậu đói thì tớ có mang chút đồ ăn vặt, nếu không thích thì chúng ta có thể ra ngoài ăn trước.”

“Đồ ăn vặt đâu, cho tớ xin một miếng.” Dương Thư Lễ lười biếng nói, “Ra ngoài thì thôi đi, ăn xong lại phải quay về, lúc đi ăn đồ nướng lại phải ra ngoài, người ta lười động đậy lắm.”

“Tớ có thể cõng cậu đi.”

Dương Thư Lễ vừa nhét trái cây sấy vào miệng vừa đáp: “Vậy cũng không muốn đi.”

“Cõng trên lưng thì sao?”

Trưởng phòng bé nhỏ của các nàng véo véo cằm, dường như đang thực sự suy nghĩ xem có khả thi không, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bây giờ chỉ muốn nằm thôi.”

Lời nói dừng lại một chút, không khí im lặng một lúc.

Dương Thư Lễ đột nhiên lên tiếng: “Tớ đang tưởng tượng miếng xoài sấy này là mực nướng, như vậy nó có mùi vị của mực nướng không?”

Dường như nhớ lại điều gì đó không tốt đẹp về tưởng tượng, Diệp Khanh Thường buông tay khỏi nắm cửa, suy nghĩ một chút, từ bỏ hành động kiểm tra phòng lần này.

Nàng trở về phòng của mình và Liễu Giải, vừa lúc nhìn thấy tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rơi xuống trên con phố đông người qua lại.

Vừa lúc nhìn thấy Liễu Giải vịn cửa bước ra từ nhà vệ sinh.

Diệp Khanh Thường hơi im lặng.

“Ta nhớ là trước khi đến đây thì chúng ta không ăn đồ ở Wallace.”

“Không phải, chân bị tê rồi.” Liễu Giải vẻ mặt đau khổ, “Qua đây đỡ tớ một chút.”

Diệp Khanh Thường đưa tay về phía trước.

Có lẽ là đi chậm rồi, nói chung là trước khi nàng đỡ được Liễu Giải, tay của Liễu Giải đã buông ra khỏi cánh cửa đang vịn.

Sau đó ngã phịch xuống đất, ngã xuống trước mặt Diệp Khanh Thường.

“Prfff……” Diệp Khanh Thường cố nén cười.

Liễu Giải ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm.

“Trong đại hội thể thao, cậu còn mất mặt hơn tớ bây giờ nhiều.”

Diệp Khanh Thường không cười nổi.

“Hơn nữa.” Liễu Giải lung lay đứng dậy rồi vuốt vuốt ngực, “Bổn cô nương còn có đệm lót.”

Diệp Khanh Thường nhận ra nàng không nên tranh cãi với kẻ này bất cứ điều gì.

Nàng nhìn vào khe hở mà mình để lại trên rèm cửa: “Trời tối rồi, chúng ta đi thôi chứ?”

“Nói gì mà như đi đưa tang vậy?” Liễu Giải nhướn mày, “Đi gọi bọn họ đê, đến lúc ăn đồ hải sản nướng đến vỡ bụng rồi.”

“Tuân lệnh.”

Liễu Giải ngồi bên giường xoa xoa đùi, dường như muốn thuần hóa lại đôi chân đã mất kiểm soát của mình.

Diệp Khanh Thường đi ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Trước tiên nhìn về bên trái, thấy thiếu niên mặc áo lót trắng, áo choàng đen, nhưng vẻ mặt có chút âm trầm.

Nhìn nhầm rồi, phòng của bốn người họ ở bên phải mới đúng.

Vừa bước một bước, lại đột nhiên dừng bước.

Không đúng.

Nàng vừa thấy ai vậy?

Quay đầu lại, chỉnh lại kính cẩn thận nhận dạng.

Dường như Liễu Giải đã phản bội nàng, nếu không thì sao Liễu An Nhiên lại xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy thiếu niên trước mặt ra hiệu im lặng.

Tiếp đó, nàng thấy Liễu An Nhiên rút thẻ phòng của mình ra, chỉ vào cánh cửa phòng nơi hắn đang đứng.

Rồi đặt tấm thẻ phòng đó vào tay mình.

Còn lấy đi tấm thẻ phòng của nàng và Liễu Giải mà nàng đang cầm.

Liễu An Nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ: “Đổi thẻ.”

Diệp Khanh Thường dần dần hiểu ra mọi chuyện.

Dường như người này không phải do Liễu Giải gọi tới, mà là tự mình tìm đến.

Ha ha, vậy thì tốt quá rồi.

Nàng ra hiệu đã rõ, quay đầu mà đi lấy hành lý của mình.