Chạng vạng tối, đường phố ngập tràn những khuôn mặt nhẹ nhõm, rạng rỡ.
Biểu cảm của họ không còn sự vô cảm hay uể oải của buổi sáng sớm, mà thay vào đó là sự khao khát cuộc sống, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Có lẽ bởi vì một nửa trong số họ vừa tan sở, còn nửa kia là học sinh tan trường.
Giữa dòng người ấy, Chu Niểu, người đi ngược chiều, bỗng trở nên thật nổi bật, đặc biệt là vẻ mặt lim dim và dáng vẻ như người vừa tỉnh khỏi cơn mê của nàng.
Sau khi đã ban phát không biết bao nhiêu ánh mắt "thiện chí" cho đám đông tan sở đang đi ngược chiều, Chu Niểu, người trực ca đêm, cuối cùng cũng đặt chân đến vị trí làm việc của mình.
Vượt qua cô chủ đang ngủ gục sau quầy, Chu Niểu kéo ghế ra, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi lại định để bộ não vừa mới được nghỉ ngơi của mình tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
"Ài, Tiểu Chu, chị đến rồi à?" Tiếng của cô chủ cửa hàng đột ngột vang lên bên tai khi Chu Niểu vừa đặt lưng xuống.
Đương nhiên, khi chủ tiệm đã tỉnh giấc, Chu Niểu liền không còn ý định ngủ tiếp ngay trước mặt cô chủ nữa nữa.
"Ừm, chị lên ca đêm đây."
Chu Niểu chống người dậy, lắc lắc đầu, cố gắng nặn ra vẻ tỉnh táo nhất để đối mặt với cô chủ của mình.
Đáng tiếc, ánh mắt của nàng vẫn còn mơ màng.
"Mệt thì cứ nói với em một tiếng thôi mà, chúng ta còn khách sáo làm gì chứ?" Cô chủ cửa hàng cười, nhẹ nhàng huých vai Chu Niểu một cái.
Chu Niểu lấy tay che vai, cảm thấy mình thật sự không hiểu gì cả.
Nàng tự hỏi không biết mối quan hệ giữa mình và cô chủ cửa hàng đã thân thiết từ lúc nào.
Hay nàng đang nghĩ, liệu đây chỉ là một chiêu trò lôi kéo lòng người của chủ tiệm thôi?
Chu Niểu vẫn cứ dùng lối suy nghĩ cũ để phân tích vấn đề. Nàng dường như vẫn không muốn chấp nhận rằng cuộc sống của nàng đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều sau khi nàng biến thành nữ sinh.
"Dù sao thì chị cũng là người được trả lương mà." Nàng trăn trở một lúc, cuối cùng đưa ra một câu trả lời khá khéo léo.
Câu trả lời này khiến cô chủ cửa hàng bên cạnh đứng hình.
Cô ấy cảm giác Chu Niểu có vẻ giống như một đứa trẻ đang cố gắng ra vẻ già dặn trong công ty mình, nhưng lại không biết cách.
Cứ như cố ga giả làm người lớn vậy.
Vậy nên, cái ông anh hỗn xược nhà mình có tài đức gì mà lại cám dỗ được cô thiếu nữ đáng yêu như vậy? Không phải tất cả đều nhờ nàng giới thiệu đó sao?
Khi về nhà, nàng phải cho ông anh của mình hai cái bạt tai mới được.
"Tiền lương cái gì không quan trọng, chúng ta nói chuyện gì đó quan trọng hơn đi?" Cô chủ cửa hàng đến gần hơn một chút.
Nhưng Chu Niểu thực sự không thể nghĩ rõ có chuyện gì quan trọng hơn tiền lương.
Trong ánh mắt né tránh của nàng, cô thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu đỏ vẫn mở miệng nói: "Chị cùng anh trai em quan hệ sao lại tốt nhanh như vậy?"
Chu Niểu ngây ngẩn cả người.
Nàng nhớ rõ chuyện này: cô chủ cửa hàng đã đưa thông tin liên lạc của mình cho anh trai của nàng, và bản thân nàng cũng đã đưa thông tin liên lạc của cô chủ cửa hàng cho Cẩu Du.
Nhưng mà nàng có thể chắc chắn là mình không hề nhận được bất kỳ lời mời kết bạn mới nào. Vậy cái gọi là "quan hệ tốt lên" này là sao?
Chậm đã, có lẽ anh trai của cô chủ cửa hàng cũng không hề ngoan ngoãn làm theo ý của em gái để tìm đối tượng, mà lại muốn thông qua cách này để lừa dối cô thiếu nữ tóc nâu đỏ trước mặt.
Và muốn hoàn thiện lời nói dối này, hắn nhất định cần sự trợ giúp của mình.
Theo lý thuyết, bây giờ quyền quyết định nằm trong tay Chu Niểu.
Nàng là muốn nói thẳng sự thật với cô chủ cửa hàng, nói rằng không có bất kỳ ai thêm bạn với nàng, hay là sẽ "phối hợp" với người anh trai mà nàng chưa từng gặp mặt, dựa vào sự tín nhiệm mà đối phương đã trao cho mình để tung ra một combo siêu bùng nổ?
"Không có người nào thêm bạn với chị cả." Chu Niểu nói với vẻ mặt vô tội.
Nói đùa à, ai trả lương để nàng có cơm ăn thì nàng vẫn là nhận định rõ ràng.
Đối với người mà nàng chưa từng biết mặt kia, chỉ có thể nói "chết sống có số, giàu có nhờ trời".
"Hả?"
Ánh mắt hồ nghi của cô chủ cửa hàng không ngừng dao động trên mặt Chu Niểu, nàng nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.
Nhưng mà hôm qua đôi mắt của nàng cũng sẽ không nói dối. Nàng chính là thực sự thấy được nhân viên cửa hàng của mình cùng ca ca của mình nhập bọn với nhau.
Hơn nữa, nàng còn hỏi ngay tại chỗ bạn bè của nhân viên cửa hàng về mối quan hệ của hai người, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Là do mình chỉ biết vội vàng báo tin vui mà quên hỏi thêm hai câu. Đợi đến khi tỉnh hồn lại thì đối phương đã rời đi.
Cô thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu đỏ khẽ nhướng lông mày.
Nàng đại khái là đã hiểu rồi.
Nhân viên cửa hàng tốt của mình đang thẹn thùng đây mà.
Thế là, biểu cảm trên mặt nàng từ nghi ngờ đã biến thành sự ôn hòa ấm áp như gió xuân.
"Ai nha, là do anh trai em không đủ dũng cảm, cũng không biết nắm bắt thời cơ. Một thiếu nữ hoàn mỹ như chị mà lại không biết bắt lấy." Cô chủ cửa hàng ra vẻ tiếc nuối nói một câu.
Có lẽ là một chút cảm giác áy náy, Chu Niểu quyết định giúp đỡ đối phương nói chút lời hữu ích.
Vốn chính là vị thiếu gia chưa từng biết mặt kia, đã khơi mào một cuộc hợp tác dựa trên sự tín nhiệm tuyệt đối một cách vô căn cứ, và chính mình đã phụ lòng tín nhiệm của đối phương.
"Chuyện tình cảm không vội được đâu." Chu Niểu cũng chỉ giúp nói ra câu này.
"Đúng vậy, đúng vậy......" Cô chủ cửa hàng trêu chọc, "Chính là muốn từ từ mà thôi."
Chu Niểu luôn cảm giác trong lời nói của nàng có hàm ý, nhưng hình như lại không nghe hiểu được.
Thế là nàng giữ vẻ mặt lạnh lùng, bắt đầu tìm việc gì đó để làm.
Tiếp đó, nàng liền phát hiện từ lúc mở tiệm đến giờ, ngay cả quầy thu ngân cũng chưa mở ra lần nào.
Cũng đúng, nếu thật sự muốn bận rộn thì nàng cũng chẳng vui vẻ gì.
"Được rồi, được rồi, em không nói nữa." Cô chủ cửa hàng còn tưởng rằng chị dâu tương lai của nàng lại bắt đầu thẹn thùng, vội vàng chấm dứt cái đề tài này.
Ngay khi Chu Niểu thở dài một hơi thì bên tai lại truyền tới một chủ đề hoàn toàn mới.
"Tiểu Chu, chị có ưa thích gì không không?" Cô chủ cửa hàng tay phải chống cằm, hướng về phía Chu Niểu nói.
"Hỏi cái này để làm gì?" Chu Niểu hơi nghiêng đầu.
"Thưởng cuối năm ấy mà?"
Nàng cũng không thể nói là giúp ca ca của nàng bày mưu tính kế.
"Ăn no mặc ấm thôi." Chu Niểu thành thật trả lời.
Cô chủ cửa hàng dừng lại một chút: "Lớn hơn một chút thì sao?"
"Chinh phục thế giới."
"Có chút quá lớn rồi."
Cô chủ cửa hàng thở dài một hơi, đang định nói gì đó thì ánh mắt cong lên, tại cửa kính sau thấy được một thân ảnh quen thuộc.
"Tiểu Chu, hình như có người tìm chị đó."
Nàng biết ca ca của nàng tuyệt đối sẽ không chủ động đến tìm nàng, trừ khi là vừa vặn giao cơm hộp đến đây.
"Ai vậy?" Chu Niểu vừa đi đến cửa liền thấy Cẩu Du có chút câu nệ, "Cậu tới làm gì?"
"Cậu hôm nay đi làm đến mấy giờ?" Cẩu Du kéo Chu Niểu sang một bên, mặc cho em gái trong cửa tiệm vẫn đang nhìn mình.
"12 giờ đêm." Bị nắm lấy cánh tay, Chu Niểu một mặt không hiểu.
"Cậu không cảm thấy nửa đêm 12 giờ có chút không an toàn à?"
"Cậu có rắm thì mau thả đi."
"Quên mang chìa khóa." Cẩu Du tương đối trung thực.
"Cầm lấy, cầm lấy." Chu Niểu từ trong túi lấy ra chìa khoá, đặt vào tay Cẩu Du, còn dừng lại một chút, "Chớ làm mất, mở cửa xong thì để vào phòng tớ nhé."
Con đường vào ban đêm yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày. Nhưng ở khoảng cách xa, cô chủ cửa hàng cũng không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Nàng chỉ thấy được động tác của họ.
"Vâng, mẹ, con đây. Anh ấy đã lấy được chìa khóa nhà của chị gái kia rồi, hẳn không phải là lừa gạt đâu. Đúng, nếu mà lừa gạt thì mẹ đánh gãy chân chó của anh ấy là được."
"Điều ưa thích? Không không, tiền thì thôi đi, chị ấy chắc chắn không phải loại ham tiền, nếu không thì sẽ không để anh ý vào mắt."