Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 23 - Có Tiền Thì Làm Thôi

Ngày hôm sau, lớp học vẫn diễn ra như thường lệ.

Chỉ có Cẩu Du khi đối mặt với Chu Niểu thì luôn trưng ra bộ dạng muốn nói lại thôi, không biết trong lòng đang xoắn xuýt điều gì.

Đương nhiên, Chu Niểu cũng chẳng để ý, bây giờ ánh mắt của cả bốn người trong phòng ký túc xá đều đổ dồn vào Diệp Khanh Thường.

"Hóa ra người ở lại cuối cùng mới là người nhận được phần thưởng phong phú nhất sao?"

Chu Niểu véo cằm, không ngừng suy tư.

Diệp Khanh Thường thì dùng ngón tay ngọc ngà lướt trên điện thoại, thỉnh thoảng lại chạm chạm vào.

Nàng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tập trung.

"Tớ cũng không biết, dù sao lúc các cậu rời đi rồi thì tớ cũng bắt đầu đi về, ai ngờ cha mẹ của lão nhị liền ra tiễn tớ, còn đưa cho hai chai rượu."

Ánh mắt Chu Niểu chuyển sang Liễu Giải, chỉ thấy Liễu Giải nhún vai: "Đừng có nhìn chị đây, chị đây cũng không biết hai người đấy nghĩ gì."

"Rồi sao, hai chai rượu đó các cậu xử lý thế nào?" Chu Niểu tiếp tục hỏi, "Lão tam à, cậu sẽ không ở ký túc xá uống đã đời chứ?"

Nàng mơ hồ nhớ lại, cả ký túc xá biến thành mỹ nữ đều là do ba tên này lúc đó đã uống tới mức quên trời quên đất.

"Đăng lên mạng để bán rồi."

Diệp Khanh Thường giơ điện thoại cho hai người xem.

"Ê, vậy cậu có dùng cái kia không?" Chu Niểu như nhớ ra điều gì, mở miệng hỏi.

"Cái gì?" Liễu Giải nửa hiểu nửa không, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Khanh Thường mà nhìn vào phần giới thiệu sản phẩm: "Nữ sinh viên đại học dùng, 99% mới?"

Chu Niểu rất hài lòng giơ ngón cái lên.

Rồi Diệp Khanh Thường đang tập trung vào điện thoại khẽ động ngón tay, làm mới giao diện: "Được rồi, có người mua rồi."

Thấy Diệp Khanh Thường bận rộn, Chu Niểu và Liễu Giải cũng không làm phiền, chuyển sang nhìn Dương Thư Lễ đang ngủ ngay từ khi vào lớp.

"Hôm qua trưởng phòng làm gì mà ngủ say thế?"

"Có lẽ là chuẩn bị cho hội thể thao trước Quốc khánh rồi." Diệp Khanh Thường mở miệng nói.

"Ê, hội thể thao trong tháng này, huynh đệ chúng ta với thân phận hiện tại có thể giành huy chương không nhỉ?" Mắt Chu Niểu sáng lên, "Nữ sinh không phải yêu cầu đều khá thấp sao?"

"Sao hả, bây giờ thể lực cậu có bằng trước đây không?" Liễu Giải lườm Chu Niểu một cái.

Tiểu Niểu chột dạ rụt đầu, giờ mà đem ra so với mấy nữ sinh khác thì, thậm chí còn thua hơn cả hồi làm con trai mà bị đem so với mấy đứa con trai khác.

"Cậu lại làm sao vậy?" Chu Niểu cuối cùng cũng nhận ra Liễu Giải đang ủ rũ.

Liễu Giải nhấc một chân lên, trên chiếc tất bông thoải mái là đôi dép mềm mại.

Nhìn kỹ, Chu Niểu mới thấy miếng cao dán trên đó.

"Bị trật khớp rồi, nếu không thì hôm qua huynh đệ đã xông lên tát một cái rồi."

Trong miệng Liễu Giải đầy sự tiếc nuối vì tối qua không được chiến đấu thỏa thích.

"À đúng rồi, tối qua tớ gọi điện hỏi lão nhị có muốn hai chai rượu đó không, lão nhị suýt nữa làm tớ chết tươi ở hành lang ký túc xá." Diệp Khanh Thường đột nhiên ngẩng đầu nói.

Nhìn Diệp Khanh Thường với vẻ mặt tức giận, Chu Niểu nhướn mày: "Nói rõ hơn đi."

Diệp Khanh Thường hắng giọng bắt đầu bắt chước: "Cậu ấy lúc đó nói thế này: Đừng... đừng... chỗ đó đừng..."

"Lúc đó em trai ta đang thoa thuốc cho ta." Liễu Giải nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

"Dù sao tớ cũng đã ghi âm lại rồi." Diệp Khanh Thường vẻ mặt bình thản.

Chỉ để lại Chu Niểu và Liễu Giải đang kinh ngạc: "Đến cả bạn cùng phòng cũng tống tiền sao..."

"Nhắc mới nhớ, Tiểu Niểu, lúc cậu về nhà không gặp chuyện gì chứ?" Liễu Giải hỏi Chu Niểu một câu.

Mặc dù Liễu An Nhiên bây giờ đối với nàng đã thuận theo đến mức đáng sợ, nhưng xét thái độ của em trai mình trước đây, nàng vẫn cảm thấy quan tâm một chút sẽ an toàn hơn.

"Có chuyện gì? Không có chuyện gì cả." Chu Niểu vẻ mặt mờ mịt gãi gãi đầu, rồi quay đầu nhìn Cẩu Du đang treo máy từ nãy đến giờ.

Cẩu Du vẫn giữ vẻ mặt xoắn xuýt.

Chính bộ dạng này khiến lòng Chu Niểu thắt lại.

"Này, Lão Cẩu, nói thật với tớ đi, cậu sẽ không bị gây phiền phức gì chứ?" Chu Niểu dùng khuỷu tay thúc vào Cẩu Du.

"À? Tớ? Không có."

"Vậy sao mặt mày ủ rũ vậy?" Chu Niểu vẫn nhíu mày, động tĩnh này thậm chí còn thu hút Liễu Giải bên cạnh, người cũng đang quan tâm chuyện này.

"Thật sự có một chuyện." Cẩu Du suy nghĩ một chút, hơi khó mở lời.

"Có chuyện thì nói đi, anh em cùng nhau nghĩ cách." Chu Niểu vỗ vỗ vai Cẩu Du.

"Ờ, chính là..." Ánh mắt Cẩu Du lướt qua một lúc, "Tiểu Niểu, Lễ Quốc khánh cậu có rảnh không?"

Còn Liễu Giải ở phía bên kia của Chu Niểu dường như đã hiểu ra điều gì, mắt sáng rực mà rụt người lại, còn kéo Diệp Khanh Thường đang xem điện thoại cùng lén lút nhìn.

"Có rảnh, cô chủ tiệm cho tớ nghỉ lễ mà." Chu Niểu vừa nhắc đến cái này là cả người liền thư thái.

"Vậy có thể đi ra ngoài với tớ một chuyến không, cứ coi như đi du lịch vậy." Cẩu Du đã phải cắn răng nói.

Chu Niểu thì vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu trúng giải du lịch nào sao? Đi du lịch ở đâu?"

"Nhà tớ."

"?"

Cẩu Du thấy ánh mắt nghi ngờ của Chu Niểu, vội vàng giải thích: "Là thế này, cha mẹ tớ lần này nhất định muốn tớ đưa một cô gái về nhà, cậu hiểu mà phải không?"

Hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc nghỉ lễ không về nhà, nhưng cha mẹ hắn mà biết tin chắc chắn sẽ tìm đến ngay lập tức.

"Ý là cậu muốn tớ về nhà cậu, giả làm bạn gái?" Chu Niểu nhíu mày, "Để ông đây làm cái chuyện bán đứng tôn nghiêm này sao? Chó còn không..."

"Cha mẹ tớ lì xì rất nhiều." Cẩu Du lạnh nhạt bổ sung một câu, cực kỳ ngắn gọn.

"Làm, có bán đứng tôn nghiêm cũng phải làm, không nỡ bỏ con dê thì sao bắt được sói chứ." Tiểu Niểu lập tức đổi sắc mặt.

"Nhưng mà chỉ giả làm bạn gái thôi đấy, nếu muốn tìm thì cứ đi tìm cái cô bé phú bà mà tớ từng giới thiệu cậu ấy."

"Yên tâm, đều là anh em, trong lòng rõ ràng." Cẩu Du vỗ vỗ ngực, hắn cũng không ngờ Chu Niểu lại dễ dàng đồng ý đến vậy.

Hay là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi?

Đúng vậy, đây rõ ràng chỉ là một hành động giả làm bạn gái để lừa tiền lì xì thôi, mình nghĩ nhiều làm gì?

Cái gì mà Chu Niểu có hiểu lầm không, Chu Niểu có thấy chuyện này kỳ cục không... Hai người không phải là anh em tốt sao? Diễn một màn kịch thì có gì đâu, đâu phải diễn cả đời.

Cẩu Du nhìn Chu Niểu quay đầu lại líu lo với bạn cùng phòng, không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn.

Chu Niểu thì hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của huynh đệ tốt của mình.

"Thật sự bán được sao? Lại còn là người cùng trường nữa chứ?"

Trong miệng Chu Niểu không ngừng thốt ra lời cảm thán, "Cái thứ có tiêu đề như vậy mà cũng mua, súc vật trong trường chúng ta đa dạng đến thế sao?"

"Tớ đăng lên nhóm của trường liền có người liên hệ, lại còn vừa vặn bảo tớ gửi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ văn học là được, lát nữa tiện đường gửi luôn."

Diệp Khanh Thường khóe miệng cong lên một nụ cười, "Anh em, lại có thêm tám trăm tệ để ăn vài bữa ngon rồi."

"Khoan đã, hai chai đó cậu bán được bao nhiêu?" Liễu Giải nghiêng đầu.

"Tám trăm, sao vậy?" Diệp Khanh Thường ngẩn người, "Bán đắt quá à?"

"Không có gì, cậu cứ bán đi." Liễu Giải phẩy tay, dường như có chút mệt mỏi trong lòng.

"À đúng rồi." Chu Niểu cũng nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Cẩu Du.

"Tối nay tớ phải làm ca đêm, cậu tự tìm gì đó mà ăn, không cần đợi đâu."