Tôi đứng dậy khỏi ghế. Nếu tôi không tránh xa Takawashi sớm thì sẽ gặp đủ loại rắc rối mất. Có lẽ tôi sẽ đánh mất điều gì đó quan trọng nếu có cảm giác tội lỗi với cô ấy.
Được rồi. Bình tĩnh. Bình tĩnh nào. Chỉ cần nói là mình đang hơi đói và muốn một cái bánh quy thôi. Sau đó mình có thể ăn nó rồi khen “Nó ngon quá! Vị nó giống như *****!”, so sánh nó với các thương hiệu nổi tiếng. Khi mình đang mãi nói về đồ ngọt thì có lẽ cậu ấy đã bị cuốn vào cuộc trò chuyện.
“À- Nojima-kun, hôm nay cậu làm tốt lắm,” Tôi nói khi đang len lỏi qua đám bạn cùng lớp và đứng cách cậu ta không xa.
“Cậu cũng vậy, Narihira-kun~.”
Nojima-kun có hơi kéo dài âm cuối một chút. Chỉ thông qua khuôn mặt và giọng nói thì khó để phân biệt được cậu ta là nam hay nữ.
“Mình hơi đói một chút… Nên là cậu có thể làm cho mình một cái bánh quy được không?”
Vẫn hoàn hảo cho đến bây giờ. Tôi đứng cách cậu ấy một mét nhưng Nojima-kun không có biểu hiện gì là phản đối cả. Có vẻ cậu ấy hài lòng ở khoảng cách này.
“Được thôi, không có gì to tát cả–– Hỡi vị thần đồ ngọt, hãy ban đường cho con chiên đói khát này!”
Năng lực của Nojima-kun cần phải niệm chú để kích hoạt. Nhiều năng lực cần phải đáp ứng điều kiện nhất định thì mới hoạt động được.
Một chiếc bánh quy rớt xuống bàn học.
Ổn rồi. Chỉ cần ăn nó và khen nữa thôi là chúng tôi sẽ có cuộc trò chuyện về đồ ngọt.
Tôi đưa bánh quy vào miệng. Đầu tiên tôi phải nói là “Ngon quá!”.
“Blegh! Khó ăn quá! Đây là cái món tệ nhất mà tôi đã ăn trong năm nay đấy!”
Tôi sắp nôn ra luôn rồi. Nó có vị như bột bê bông nhão do chịu đựng cơn bão trong suốt 30 năm vậy.
Đừng nói với tôi là cậu ta cố ý làm cho nó có vị như vậy nhá? Có phải tôi đang bị bắt nạt không?
“Ể? Không thể nào đâu. Không có cái chuyện đồ ngọt do mình làm sẽ–– blegh! Vị như bột bê tông nhão! Tệ đến mức không thể mô tả được hương vị đâu!”
Từ những phản ứng đó thì tôi có thể khẳng định rằng đây không phải cố tình…
Chỉ có một khả năng mà tôi có thể nghĩ ra.
“Xin lỗi. Mình sẽ vào phòng vệ sinh một lát. Cậu có thể làm lại cái nữa khi mình đi không? Nếu như giả thuyết của mình đúng thì cái sau chắc sẽ bình thường.”
“Đ-Được…”
Sau khi quay lại từ phòng vệ sinh (như một kẻ cô độc thường làm khi mắc lỗi lầm) thì chiếc bánh quy có vị ngọt như mong đợi.
Có thể thấy là năng lực của tôi có tác động lên quá trình làm ra chiếc bánh.
Sự việc khi nãy đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy nên tôi quyết định từ bỏ kế hoạch này.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy có một sự ác ý đang nhắm đến đây.
Tôi quay lại để xem nó hướng từ đâu thì thấy Takawashi đang đứng ngay đó.
Cô ấy theo tôi về bàn học của mình để đánh giá về cuộc gặp mặt.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra thế? Tôi tưởng là cậu đã đứng cách cậu ta một mét rồi mà.”
Cô ấy đang rất gắt gao.
“Một mét thì vẫn chỉ là một mét mà thôi. Không có nghĩa là năng lực của mình sẽ không gây ra ảnh hưởng nào. Khả năng cao là nó đã tác động tới quá trình làm bánh quy”
“Điều này là hoàn toàn hợp lý. Vì có một số dạng năng lượng đã được sử dụng để làm ra chiếc bánh. Trong trường hợp đó thì có vẻ như năng lực của cậu không giới hạn ở mức một mét như con người, việc đó dẫn đến vị của bánh quy bị thay đổi.”
Đúng như tôi nghĩ, Takawashi hiểu vấn đề nhanh hơn hẳn so với người khác.
Nhưng mà… năng lực này hấp thụ luôn cả vị ư? Tại sao sức mạnh này chỉ mang lại sự đau khổ thôi vậy?
“Nói cách khác, nếu như cậu và thằng cha được mọi người yêu thích nhưng sự thật là họ chỉ yêu thích đồ ăn vặt–– Ý tôi à Nojima-kun–– cố kết bạn thì sẽ không được đâu. Chỉ mang lại sự thất vọng thôi.”
Cô ấy vừa gọi Nojima-kun bằng một cái biệt danh thực sự khủng khiếp!
Chúng ta đã thất bại với ứng cử viên đầu tiên.
“Các nghệ nhân phải mất 3 năm để được phép sử dụng một số công cụ và mất 20 năm để được coi là bậc thầy. Nó tương tự với việc kết bạn đấy.”
“Cao trung chỉ có 3 năm thôi má!”
Tôi và Takawashi đang nói chuyện ở khoảng cách 1.5m.
Điều đó có thể dễ dàng biết được thông qua dải băng dán dưới sàn nhà.
Điều này xâm phạm nhân quyền của tôi nhưng tôi không muốn làm tổn hại đến sức khỏe của bạn cùng lớp. Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức không thể làm bạn với họ nữa. Vì vậy mà dải băng vẫn sẽ luôn ở đó.
Isshinden-san đang nói chuyện với ai đó ở chỗ khác. Chắc là khó để quay về chỗ ngồi khi mà Takawashi đang đứng đó.
“Nah, chắc mình mới là lý do…”, tôi thì thầm với bản thân. “À đúng rồi, sao chúng ta không thảo luận qua LINE nhỉ?”
Nếu cứ tiếp tục nói chuyện như thế này thì Isshinden-san sẽ nghe được mất. Nó như một dạng quấy rối nếu tiết lộ toàn bộ bí mật của bạn cho người không muốn phải nghe chúng.
Takawashi do dự không trả lời.
Cô ấy nhìn chăm chú vào cửa sổ như thể ai đó vừa chỉ vào một con chim đặc biệt.
Những khoảng yên tĩnh trong cuộc trò chuyện thực sự khiến tôi cảm thấy áy náy. Tôi biết đây là sai trái nhưng tôi khao khát được nhìn thẳng vào mắt và đọc suy nghĩ của cô ấy.
Phải chăng cô ấy đang nghĩ tôi đã đi quá xa? Liệu một kẻ cô độc muốn dùng LINE có phải là điều ngớ ngẩn như con khỉ đang cố sử dụng lò vi sóng không?
Tôi không thể nhìn vào mắt cô ấy được. Làm vậy sẽ bị lộ năng lực đó cho cả lớp. Nếu tôi phá vỡ liên minh ngay trong ngày đầu tiên thì tôi còn tệ hơn cả cặn bã.
Che giấu hay tiết lộ năng lực là quyền của cô ấy. (Mặc dù để xác nhận bạn là một người sở hữu năng lực thì nhà trường cần phải biết về năng lực của học sinh.)
Có thể có những người sở hữu những năng lực bẩn thỉu và biến thái. Cũng giống như việc bạn không muốn người lạ biết chi tiết về sở thích của bản thân, họ cố gắng hết sức để giấu đi năng lực của mình, cũng chính là một kẻ cô đơn. Cuộc sống của Takawashi là minh chứng cho điều đó.
Tất nhiên là cũng có rất nhiều người sẵn lòng cho mọi người biết về năng lực của mình. Thậm chí có một số người còn coi nó như là một phần nhân cách của họ. Đương nhiên là cũng có cơ số người giống như tôi, bắt buộc phải tiết lộ năng lực để giữ an toàn chung.
Nếu bạn nghĩ tôi nghê tởm thì có nói đi! Ít nhất thì tôi sẽ biết được câu trả lời. Bị phớt lờ thì thật đau đớn!
Tôi không biết phải làm gì khác nên tôi quyết định thử ngượng cười để cho qua chuyện này––
“Được thôi.”
––Takawashi nói khi đang nhìn về một hướng ngẫu nhiên. Tôi nghĩ là cô ấy vừa mới cao giọng lên.
Cô ấy nhẹ nhàng xoay lòng bàn tay về phía tôi và vẫy.
Tôi đoán đó là để ra hiệu “OK”.
Tôi không thể kết bạn với ai nhưng lại thành công trong việc trao đổi thông tin liên lạc qua LINE.
***
Tiết thứ tư đang dạy về năng lực và cách để sử dụng chúng. Một buổi học rất phù hợp cho ngôi trường này.
Để nói một cách đơn giản thì––
- Các năng lực điều khiển lửa hoạt động tốt tại các khu cắm trại vì chúng có thể dùng để thắp lửa trại.
- Các năng lực sử dụng nước thì có thể chữa cháy. Họ không thể dập ngọn lửa lớn nhưng lại có thể ngăn cho những ngọn lửa nhỏ trở nên lớn hơn. Họ đã làm việc này trong suốt chiều dài lịch sử.
––Là những điều ngớ ngẩn mà họ dạy cho bạn.
Rất là khó để tìm kiếm việc làm liên quan đến năng lực của bạn. 90% người sở hữu năng lực tìm được công việc không liên quan đến sức mạnh của họ.
Nếu một người sử dụng lửa đủ mạnh để thiêu rụi một tòa nhà thành tro thì họ có thể dễ dàng nhận được lời mời từ quân đội. Còn 90% kia thì lại tẻ nhạt hơn nhiều. Hầu hết thì họ chẳng biết làm thế nào để sử dụng năng lực của mình một cách hiệu quả.
Hấp thụ của tôi là một ví dụ điển hình về năng lực vô dụng. Gần như không có nơi làm việc nào có thể thu lợi từ việc làm suy yếu mọi người cả.
Nếu một trong số các bạn nghĩ rằng sẽ có tổ chức tội phạm muốn nó thì hãy tự hỏi bản thân đi–– bạn có muốn làm việc trong một tổ chức tội phạm không?
“Vậy có cách nào khác để sử dụng nước không? Hãy hỏi … người điểu khiển nước Tatsutagawa-san nào.”.
Giáo viên dạy về năng lực của lớp chúng tôi là Onji-sensei đang gọi Phó Chủ Tịch Hội học sinh.
Ở ghế bên phải của tôi, một bạn nữ với mái tóc ngắn kiểu bob đứng lên.
Đó là Phó Chủ Tịch Hội học sinh, cũng chính là bạn cùng lớp với tôi từ thời học tiểu học, Tatsutagawa Elias.
Cho dù bạn có nghe bao nhiêu lần đi nữa thì tên của cô ấy vẫn rất kỳ quặc. Sự việc là bố mẹ cô không thể quyết định được nên đặt tên là Eri hay là Asuka nên họ đã kết hợp cả hai tên lại. Xin đừng đặt tên cho con của mình như cách các ngân hàng đặt tên sau khi sáp nhập.
Đối với các bạn nam thì thứ họ thường nhìn không phải là gương mặt mà là ngực của cô ấy. Chỉ vì giáo viên gọi ai đó ở dưới lớp, không có nghĩa là bạn phải nhìn vào họ. Điều đó quá rõ ràng.
Cô ấy đã làm Chủ tịch ở sơ trung và có vẻ như cô ấy thích cảm giác thống trị người khác.
"Sensei, nói thật với thầy thì các khả năng liên quan đến nước không có chỗ trong công tác chữa cháy đâu. Đó là vì chúng có ích hơn nhiều trong việc điều trị mất nước hoặc là sử dụng trong các ứng dụng khoa học. Hmph!"
Cô gái này thực sự "Hmph!" rất lớn tiếng. Người có thể tỏ ra kiêu căng như vậy ngay giữa ban ngày thật hiếm thấy. Trên hết thì Elias nhìn thẳng vào tôi.
"Có giá trị như vậy thì rõ ràng là tất cả những người điều khiển nước được đánh giá ở mức Cấp độ đóng góp 5!"
Elias nói thêm trước khi ngồi xuống. Cô ấy đáng ghét thật đó!
Vì một lý do nào đó mà Elias coi tôi như kẻ thù từ khi chúng tôi học xong tiểu học. Tôi thực sự không thể chịu nổi cô ấy.
Cô ấy có lý do để kiêu căng như vậy. Bạn sẽ đảm bảo có việc làm nếu được đánh giá ở Cấp độ đóng góp 5. Có sự khác biệt lớn như vậy chỉ vì năng lực mà bạn sở hữu chứng minh rằng cuộc sống thật không công bằng.
Tôi không rõ lắm về cách cô ấy điều khiển nước nhưng có rất nhiều khả năng khó để thể hiện ra. Điều này có lẽ cũng đúng với năng lực của cô ấy.
Trong khi tôi bị Elias tấn công một chiều thì những tin nhắn này xuất hiện trên LINE của tôi.
[Gure-kun, đến lượt cậu rồi]
[Tìm một người bạn cho tôi đi]
[Cậu đọc tin nhắn mà không trả lời à?]
[Này, nói gì đi chứ]
[Xin chàooooo]
[Chỉ vì cậu là một con bọ thì không có nghĩa là cậu nên làm tôi khó chịu bằng cách phớt lờ tôi đâu đấy]
Tôi tự hỏi là từ khi khi nào mà chúng tôi quyết định rằng tôi là một con bọ đấy.
[Con chuột lủi thủi đáng ghét III hợp tác với Hạ sĩ mặt cá]
Cô ấy không chỉ hồi sinh những biệt danh từ hôm qua, mà còn bắt đầu kết hợp nó lại nữa chứ!?
Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô ấy trong giờ học vì Elias có thể đang theo dõi.
Tôi đã cố để gõ [Tôi sẽ giải quyết sau giờ học].
Việc này có nghĩa là tôi phải nghĩ ra một ý tưởng nào đó trước khi hết giờ học. Làm sao đây...
Ý tưởng không phải là thứ bạn tìm kiếm mà ý tưởng là thứ bạn tạo ra.
…Tôi vừa nghĩ ra được một câu nói rất hay nhưng tôi vẫn chưa có cái ý tưởng nào. Nó thực sự không giải quyết được vấn đề gì cả. Tốt hơn là nên tập trung vào việc tạo ra ý tưởng thay vì ngồi làm thơ.
Để so sánh cách mà cô ấy nhìn chằm chằm vào cửa sổ với cảm giác ngạc nhiên như khi ai đó bất ngờ chỉ cho bạn thấy một điều gì đó đặc biệt hoặc khác thường như một con chim đặc biệt.