Chúng ta sẽ hợp tác để hỗ trợ việc kết bạn–– đó là những gì Takawashi đã nói hôm qua.
Nhưng cô ấy chẳng cho tôi hướng dẫn gì hết. Tôi dự định hỏi cô ấy trên LINE nhưng tôi không biết là liệu mình đủ thân thiết với một cô gái để làm vậy không. Tôi cũng không có LINE của cô ấy.
Ngày mai tôi sẽ thử hỏi cô ấy lúc ăn trưa. Mà khi nghĩ kĩ lại thì tôi không nên làm thế.
Tóm tắt lại những suy tính của tôi:
-Takawashi luôn toát ra bầu không khí khó để bắt chuyện nên tôi không nghĩ là có thời cơ nào để nói chuyện với cô ấy cả.
-Chỉ mới quen hôm qua mà đã bắt đầu trò chuyện với cô ấy thì quá thân mật.
-Nếu một kẻ cô độc như tôi bắt chuyện với Takawashi thì sẽ quá nổi bật.
-Hơn nữa, mọi người sẽ bắt đầu nghĩ tôi là một người lập dị khi tưởng rằng mình có thể nói chuyện với Takawashi.
-Tôi không có ý tưởng nào để giúp Takawashi thoát khỏi tình trạng bị miệt thị. Cố nghĩ tới nó cũng đã thấy đau đớn rồi.
Từ những lý do trên, tôi không thể nói chuyện với Takawashi. Không phải do tôi nhút nhát đâu. Đây đều là những lý do hợp lý. Không phải vì tôi nhát gan.
Vì Takawashi không tới bắt chuyện với tôi nên trạng thái “Không có ai mà tôi có thể tự tin gọi là bạn” của tôi vẫn không thay đổi. Không phải tôi sẽ coi Takawashi là bạn đâu.
Đó không phải là điều quan trọng nhưng ranh giới giữa bạn bè và người quen mong manh đến mức nào? Trong các cuộc trò chuyện thì bạn thường nói “Mình nghe bạn của mình nói…”, còn tôi dù có bạn bè thì vẫn sẽ nói “Một người quen của tôi” để cho chắc ăn. Liên Hợp Quốc cần đưa ra hướng dẫn định nghĩa về tình bạn.
Tôi tự hỏi cô ấy hiện giờ đang làm gì? Là một người với tính cách bí ẩn (Dù tôi hiểu rõ một phần cảm xúc của cô ấy), tôi không thể đoán được cô ấy đang làm gì.
Tôi dành thời gian để lắng nghe bài giảng lịch sử cổ đại trong khi vật lộn với sự mong đợi và lo lắng–– chủ yếu là lo lắng.
Không phải tôi cố ý khoe khoang đâu nhưng điểm số của tôi khá tốt. Không bằng Takawashi nhưng cũng được coi là khá cao.
Do tôi không có bạn bè để nói chuyện phiếm trong giờ giải lao nên tôi thường đọc sách và làm bài tập. So với những người có nhiều bạn bè thì tôi có nhiều thời gian hơn để học.
Trong cuốn “Đọc từ vựng tiếng anh đơn giản”, tôi có thể đọc hầu hết các từ trong câu hỏi cũng như các ví dụ. Đó là điều mà tôi có đủ khả năng để tự hào–– nếu như việc khoe khoang không quá ngượng.
Đây là nơi để học! Tại sao tôi lại không thể kiêu hãnh về năng lực học tập của mình chứ!? Các vận động viên vẫn khoe về tài năng của mình đấy thôi! Bạn sẽ chẳng bao giờ thấy một tạp chí thể thao nào nói về kỹ năng giao tiếp của một vận động viên đâu!
Trong lòng tôi đang cảm thấy bực bội dù bề ngoài đang thản nhiên tận hưởng giờ giải lao. Vì không có ai để trò chuyện, tôi chuẩn bị tài liệu cho tiết học lịch sử thế giới sắp tới. Các môn học cần sự ghi nhớ là sở trường của những kẻ cô đơn.
Cách tôi không xa là một nhóm bạn đang tụ tập nói chuyện về một trò chơi nào đó.
“Tớ đã tuyển được Tinh linh Gió ở Hồ Muối vào đội rồi.”
“Thật à? Tớ chỉ có mỗi nước thôi.”
“Tớ muốn sớm tăng cấp cho nó bằng vật phẩm. Tớ cần khoảng 15 Giọt lệ ánh trăng nữa.”
À, đó là trò chơi Elemental… gì mà... Story ấy.
Tôi đã thử chơi nó nhưng không còn chơi nữa vì một vài lý do.
Trò chơi nhấn mạnh “Vui hơn với nhiều bạn bè”. Đùa tôi đấy à!? Để tôi chơi yên ổn đi! Chẳng phải trò chơi là để tự giải trí sao!?
Tôi đã phải ngừng xem một bộ Anime vì bạn đồng hành của nhân vật chính xuất hiện chỉ sau 5 phút. Tôi đâu có mong đợi câu chuyện như này?! Làm sao mà tôi có thể chịu đựng được!
Tôi lặng lẽ đọc sách Lịch sử Thế giới. Trong khi mọi người đang vua đùa trong giờ giải lao thì tôi đã học về Innocentius III. Tôi đã nhớ được ngày sinh và ngày mất của ông ấy! Để xem ai sẽ cười khi kỳ thi đến. Kỳ thi đầu vào là nơi kẻ cô độc giành lấy chiến thắng vẻ vang trước mọi người! Đó là lý do tôi sẽ chịu đựng cái giờ giải lao đáng chết này bao nhiêu lần cũng được––nhưng tôi vẫn muốn có bạn bè! Tôi chỉ muốn có ai đó để nói chuyện cùng nhau mà thôi!
––ahem. Một tiếng ho có chủ đích khiến tôi ngẩng đầu lên.
Takawashi đang cầm cuốn sách đứng trước mặt tôi.
“Tôi gọi cậu là Tustudius nhé? Tôi nghĩ là nó ngầu lắm đấy. Nghe cậu như là một người la mã vậy.”
“Rõ ràng là cậu đang nói mình quá chăm học! Với lại là đừng lại gần tôi quá. Cậu sẽ bị kiệt sức bởi Hấp thụ của mình đấy.”
Takawashi đứng gần tôi một cách đáng kinh ngạc. Chỉ khoảng 120cm. Đây là một kỷ lục mới so với các cô gái biết về năng lực của tôi. Thường thị họ sẽ chạy mất tăm khi nhìn thấy tôi ở hành lang. Không đến mức mà họ ngã ngay lập tức đâu, bạn biết mà.
Chắc là vì cô ấy đã quen với việc dọa người khác. Tiếp cận mục tiêu là một cách tốt để làm vậy. Những cô gái mà Takawashi nói chuyện thường rất buồn.
Chiến thắng Takawashi là điều bất khả thi trừ khi nó là cuộc thi đọ số lượng bạn bè (hoặc là xem ai tốt tính hơn).
Từ góc nhìn của tôi thì hành động của Takawashi luôn là cố gắng đối đầu với kẻ địch chứ không phải là kết bạn. Tôi cần phải sửa đổi điều đó. Nó sẽ gây bất lợi trong hầu hết các cuộc trò chuyện.
Nhân tiện thì Takawashi cần phải giao tiếp bằng mắt trong 3 giây để kích hoạt năng lực.
Thực sự thì không có cách nào để tránh chạm mắt nhau suốt cả đời được, trừ khi bạn bị mù.
Để giữ an toàn cho sự riêng tư của bản thân, cô ấy phải tránh việc lộ mặt quá lâu.
Nhất là khi ở trong lớp, việc kích hoạt năng lực đó sẽ khiến bí mật bị lộ cho rất nhiều người.
Tôi phải ngăn chặn điều đó theo nguyên tắc của chúng tôi.
“Vui lên đi. Tôi đã tìm ra cách để cho cậu kết bạn rồi, Gure-kun.”
Với tay còn lại, Takawashi làm dấu hiệu chữ V trong chốc lát rồi dừng lại.
Thật không thể tin được là lại có người sẵn lòng làm vậy vì mình…!
“Ban đầu tôi có thử tìm kiếm “Cách kết bạn” với “Hagure Narihira” trên điện thoại. Nhưng không có thông tin gì hữu ích cả.”
“Sao lại có cách làm đó vậy! Mình thực sự sẽ rất sợ nếu nó cho bất kì thông tin gì đấy!”
“Chính vì thế nên tôi mượn cuốn sách này từ thư viện.”
Takawashi đặt cuốn sách lên bàn.
Nó có tựa đề Đảm bảo bạn có thể kết bạn.
“Mình ngạc nhiên vì cậu dám mượn cuốn này đấy.”
“Tôi dùng thẻ của chị tôi đấy.”
Được rồi, vậy cô ấy là loại người sẽ đem gia đình ra để giữ danh tiếng của bản thân. Đã ghi nhận
“Ở chương thứ 5, Thậm chí có những người mà bạn cũng có thể kết bạn rất hữu ích.”
Tôi sợ cuộc trò chuyện này bị nghe thấy nhưng may mắn thay là mọi người đều bị ảnh hưởng cả về tinh thần và thể xác, thế là họ cố tránh xa chúng tôi. Nhưng đứng cách xa 1m khiến cho cuộc trò chuyện này không được thuận lợi. Nó làm cho việc trao đổi đồ đạc gặp khó khăn.
“Nói một cách đơn giản thì cậu chỉ cần tìm một người có thể kết bạn với bất kì ai thôi”
“Sau khi nói vậy, Takawashi lấy ra một tờ bản sao của danh sách lớp và đưa nó cho tôi. Mặc dù tôi biết cô ấy như thế nào nhưng Takawashi vẫn khiến tôi sợ hãi. Biệt danh Công chúa băng giá không phải chuyện đùa. Một phần của danh sách được tô màu vàng.
Nó ghi là Nojima Daisuke.
“Cậu đã nắm bắt được rồi đó…”
Đây là cậu bạn có năng lực tạo ra các món ăn ngon đây mà.
Cụ thể hơn là cậu ấy có thể làm những món ăn nhỏ vừa lòng bàn tay nhưng không thể làm các loại bánh.
Khi gặp thì ấn tượng đầu tiên sẽ là cảnh cậu ấy tặng một món ăn cho bạn và đem lại cảm giác dễ gần. Nam hay nữ đều có thể thoải mái bắt chuyện với cậu ta.
Nếu muốn, bạn có thể tới chỗ cậu ấy và hỏi, “Cậu có thể làm cho tớ chút đồ ăn vặt không? Loại có vị ngô ấy,” thì cậu ấy sẽ làm cho bạn.
Hiểu rồi. Điều đó tiếp thêm động lực để nói chuyện với cậu ấy, đồ ăn vặt cũng không đắt nên không khó để yêu cầu.
Tôi không có gương mặt khiến người khác sợ hãi khi nói chuyện. Một cuộc trò chuyện bình thường và thân thiện là hoàn toàn có thể. Đáng thể thử đấy.
“Vậy thì xách cái mông lên và đi đi. Những kẻ thấp hèn không có quyền lực thì không còn cách nào khác ngoài lao động đâu.”
“Mình khó để đồng ý với triết lý của cậu đấy, nhưng mình hiểu rằng mình phải làm điều này.”
"Tustudius" là một cách chơi chữ. Nó có nghĩa là too studious (quá chăm học)