Sau giờ học, tôi dẫn Takawashi đến phòng học vắng người ở tầng trên cùng. Tất cả bàn ghế được dồn về cuối phòng để khu phía trước được trống trãi.
Vì tầng trên cùng di chuyển rất bất tiện nên không có câu lạc bộ nào sử dụng.
“Đây là nơi người bạn của tôi sẽ xuất hiện à? Tôi chỉ chấp nhận người đáp ứng đủ tiêu chí của tôi thôi đấy.”
Cô gái này có muốn kết bạn không vậy? Trông như đang tuyển cấp dưới ấy.
“Cậu định phỏng vấn hay gì?”
Tôi đặt hai ghế đối diện nhau.
Khi tôi nhìn Takawashi thì cô ấy lập tức ngoảnh mặt đi. Giống như bạn đang cố chụp con mèo một tấm hình vậy.
Tôi biết là do năng lực của cô ấy, nhưng ở góc nhìn khác thì điều đó thật lạ lùng.
“Nếu cậu tính chơi trò chiếc ghế âm nhạc để kết bạn với ai đó thì tôi không nghĩ sẽ thành công đâu.”
Takawashi có dáng vẻ rất bực bội.
“Ai lại làm như thế!? Mình ở đây để tập cho cậu cách nói chuyện.”
Tôi trình bày kế hoạch cho cô ấy.
“Takawashi, cậu không có bạn là do cậu quá tệ ở khoản ăn nói. Cái tôi của cậu cao quá. Hầu hết tình bạn đều bắt nguồn từ những cuộc trò chuyện. Vì vậy, nếu cậu cải thiện khả năng giao tiếp thì cậu có thể dễ dàng kết bạn. Và cậu cũng không cần phải lo về năng lực.”
“Vậy Gure-kun là bạn của tôi trong tình huống này à? Tôi sẽ có hứng hơn nếu cậu là người mà tôi muốn kết bạn đấy.”
“Cậu có thể ngừng chà đạp lên lòng tốt của người khác ngay từ đầu được không!?”
“Một kẻ cô đơn như cậu thì sao bày tôi giao tiếp được? Cậu nghĩ một người rớt toán cao trung thì có thể dạy được sinh viên đại học à?”
Cô ấy chỉ tay vào mặt tôi. Tôi mong cô ấy đừng chỉ tay vào người khác khi đang nói chuyện.
“Cũng có lý đấy, quý cô học sinh giỏi, nhưng quý cô chưa hiểu vấn đề rồi.”
Tôi cố làm vẻ mặt vênh váo và lắc ngón tay như kiểu “tsk tsk tsk”. Ngượng quá, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
“Là một kẻ cô đơn ngồi cuối lớp, mình rất giỏi quan sát người khác. Ngay cả bọn hay tám chuyện đó đôi khi cũng làm ra chuyện rất xấu hổ. Mình tích được cả kho dữ liệu về khoản này đấy!”
“Dù có xem bao nhiêu trận bóng chày trên TV đi chăng nữa thì cũng không khiến cậu trở thành một chuyên gia đâu.”
“Đừng có chê bai người dạy bằng mấy cái phép so sánh đó nữa!”
Trời ơiiiiiiii! Chưa bắt đầu mà tôi đã muốn bỏ cuộc rồi!
Tôi ngồi xuống ghế.
Takawashi cũng ngồi xuống và khoanh tay lại.
“Ai lại đi khoanh tay khi nói chuyện với bạn bè thế? Cậu có thể ngồi bình thường được không!?”
“Xin lỗi. Tôi có thói quen thường hay coi thường và tỏ ra mạnh mẽ trước đối phương. Bị đánh giá thấp là thua đấy.”
Cô gái này thực sự nghĩ là có kẻ thắng cuộc và kẻ thua cuộc trong một cuộc trò chuyện.
“Dừng ở đây thôi, bắt đầu tập luyện nào. Hãy nghĩ mình là bạn của cậu và chọn một đề tài để bắt đầu cuộc trò chuyện.”
Cô ấy đặt ngón tay lên má và nhìn lên trần nhà. Takawashi ngẫm nghĩ.
Bình thường thì các cô gái xinh đẹp dùng cử chỉ này để tỏ ra dễ thương, nhưng với trường hợp của Takawashi, nó là hành động để tránh giao tiếp bằng mắt.
Nếu cô ấy không có năng lực bộc lộ suy nghĩ thì đã có tính cách ngay thẳng rồi. Giống như tôi, thứ đáng trách chính là năng lực này. Chúng tôi không làm gì sai cả. À, Takawashi thì có hơi quá đáng chút...
“Nếu cậu chết và được tái sinh thành bọ thì cậu sẽ chọn con nào?”
“...Mình chỉ muốn nhắc cậu, chúng ta không phải đang tập cách đuổi khéo một gã phiền phức đâu nhé.”
“Ủa. Tôi đang nói chuyện với cậu như là bạn bè mà.”
Đó là bản chất của cô ấy à? Phàn nàn cũng vô ích. Phải cố cứu vãn cuộc trò chuyện này.
“Vậy thì, chắc là châu chấu.... Nghĩ đến việc nhảy thật xa cũng đã thấy phấn khích rồi.”
“Ừ, hợp với cậu đấy. Tôi mong cậu có thể nhảy thật xa.”
Tôi chẳng thấy được khen ngợi gì cả. Nghe những lời đó từ khuôn mặt nghiêm trọng như vậy thì còn gì là vui vẻ nữa. Tôi biết là khó nhưng tôi mong là cô ấy học cách cười đi. Mà có khi cô ấy cười còn tệ hơn.
“Vậy cậu muốn trở thành con bọ gì khi tái sinh, Takawashi?”
“Hửm? Tại sao tôi phải tái sinh thành bọ vậy?”
Cô ấy nói như thể đó là một điều hiển nhiên vậy.
“Chính nó, vấn đề nằm ở đó!"
Tôi bật dậy khỏi ghế mà không chút nghĩ ngợi. Đương nhiên là chỉ đứng lên như thế thôi. Chứ cái năng lực này thì giúp tôi đi đâu được.
“Cậu cứ coi thường và biến mọi người thành trò cười như thế thì chẳng có bạn được đâu! Muốn có tiến triển thì cậu phải đối xử bình đẳng với mọi người!”
“Gure-kun, bộ cậu nghĩ là cậu ngang hàng với tôi sao? Ngay cả Daimyō và Rōnin cũng có sự phân biệt đấy thôi.”
“Thì thế mình mới kêu cậu giả vờ làm bạn với mình đi đó! Hãy quên mình là Hagure Narihira đi!”
“Okay, Châu chấu-kun.”
“Mình không nói thế để cậu buông thêm lời sỉ nhục!”
Cái cô này! Học thì giỏi, lăng mạ người khác cũng giỏi không kém.
Tôi chẳng biết có giữ nổi cái liên mình này không nữa, khi mà tôi cứ bị mỉa mai như thế này. Hay là cứ nói thẳng với cô ấy là mình muốn chấm dứt liên minh nhỉ?
Đang mãi suy nghĩ thì tôi nhận ra cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt.
“……”
“ ……”
Khó xử quá.
Cả hai bên đều không biết nói gì... cũng chẳng biết làm cách nào để bắt chuyện. Tôi tự hỏi không biết bình thường người ta sẽ làm gì khi xảy ra chuyện này.
Tôi từng nghe một DJ trên đài phát thanh nói rằng–– “Nếu cả hai chẳng nói gì nhưng vẫn cảm thấy thoải mái thì đó mới là tình bạn chân chính.”. Nếu đúng thì chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì. Mới có vài ngày mà đã đòi thân với cô ấy thì hơi khó.
Tôi muốn tự đấm vào mặt mình vì hồi nãy có hơi kiêu căng. Tôi không biết phải giải quyết cái tình trạng khó xử này như thế nào nữa.
Takawashi đang cố tìm cách để tiếp tục cuộc trò chuyện. Cố ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Cú chạm mắt kéo dài vài giây.
Thế là bảng LED xuất hiện.
(Ngượng quá đi mất...)
Tôi cũng ngượng đây này. Tôi nghĩ đám người hay cười đùa với nhau cả tiếng đồng hồ ngoài quán cà phê mới thực sự là bậc thầy trong lĩnh vực này.
(Chờ đã, lẽ nào Gure-kin thực sự giận mình? Nhưng mình không biết phải xin lỗi như thế nào cả. Hình như mình trêu cậu ấy hơi quá...)
Vậy là nãy giờ cô ấy chỉ trêu đùa.
Mặc dù biểu cảm của cô ấy chẳng thay đổi gì từ khi vào phòng. Nhưng cảm xúc của cô ấy thì không như vậy.
Hiểu rồi. Một kẻ cô độc không giỏi giao tiếp có thể gây ra hiểu lầm cho một người giống như họ.
Tôi đã rút ra được bài học cho mình. Người đang bắt đầu từ con số không nên chưa biết cả những điều cơ bản nhất. Tôi phải đi từ từ như một giáo viên vậy––
(Bây giờ mà mình khóc một tí thôi là như đang đổ lỗi cho Gure-kun vậy. Giá như mình khóc được theo ý muốn.)
Đầu óc cô gái này đúng là có vấn đề...
(À, Cứ để như vậy thì cũng không ổn chút nào.)
Cô ấy cũng có tình người đấy chứ.
(Nếu cứ như thế này thì mình nghĩ Gure-kun phải có trách nhiệm để giải quyết mọi chuyện, chắc là ổn thôi. Ai xử lý sai thì thua.)
Có ai khác ở đây đâu mà tính toán căng thế?
“Này, cậu đừng có nhìn tôi nữa được không? Nếu cậu cứ nhìn thì tôi sẽ đổi biệt danh cậu thành Người đứng đầu của những kẻ yếu kém, Hagure Narihira.”
Biệt danh gì mà có cả tên đầy đủ thế? Giọng điệu Takawashi còn hung hăng nữa chứ.
(Mình chẳng biết đối phương đang nghĩ gì khi giao tiếp bằng mắt cả, càng lúc càng ngượng ngùng, mình không thể bình tĩnh nổi nữa. Nói gì mới ổn đây. Sao giao tiếp không có trong chương trình học nhỉ? Giờ mình chỉ muốn nhìn đi chỗ khác thôi... Nhưng làm vậy thì mình lại có cảm giác thua cậu ta...)
Sao cô ấy toàn nghĩ xấu về mình thế...?
Tôi hiểu chuyện này khiến cho cô ấy mệt mỏi. Làm quen với việc giao tiếp bằng mắt ở thời điểm hiện tại là quá sức với cô ấy.
Ngoài chuyện đó ra, cô ấy lo lắng những điều y hệt mình.
“Xin lỗi. Mình sẽ nhìn đi chỗ khác. Chỉ là vô tình thôi, mình sẽ cẩn thận hơn...”
Mình phải bắt đầu lại thôi.
“Chuyển chủ đề thôi. Thử nói về sở thích của cậu đi. Như là nghe nhạc ấy. Phòng trường hợp sau này có bạn, mình đã thử qua các loại nhạc phổ biến mà học sinh cao trung thường nghe. À, nhớ là nói chuyện tử tế vào. Đừng có nói xấu người ta.”
“Ra là vậy. Phòng trường hợp một tiểu hành tinh rơi xuống trái đất, tập sống trong hầm trú ẩn cũng có ích đấy nhỉ.”
Vừa nhắc là đừng có nói xấu người khác xong.
“Đương nhiên là tôi có thể nói về sở thích của bản thân. Tôi có cả tá sở thích đó cậu biết không?”
Takawashi có vẻ hào hứng.
“Gure-kun, cậu muốn nói chuyện về bài nhạc tôi hay nghe không?”
“Được. Cậu cứ nói đi.”
Các thuật ngữ chuyên ngành lập tức tràn ngập trên màn hình LED.
Hình như là những ban nhạc chuyên về thể loại shoegaze, tiếc là tôi không biết gì về những ban nhạc đó cả...
“Mấy anh này là đỉnh nhất trong các ban nhạc ở Canada rồi đấy, nhưng mà mấy ảnh nghèo kinh khủng, đến mức không đủ tiền thuê phòng thu. Phải kêu gọi tài trợ mới đủ tiền làm album mới. Dù gì thì cũng bán được hai nghìn bản trên toàn thế giới. Bán được chừng đó là ngon lắm rồi. Có những ban nhạc chỉ bán được năm trăm bản thôi...”
Takawashi cứ thao thao bất tuyệt dù biểu cảm không chút thay đổi. Nhưng đôi mắt cô ấy lại tràn đầy sức sống như một con vẹt lần đầu được thả khỏi lồng và bay lượn tự do vậy. Tuy vậy, con vẹt cũng sẽ phải thấy khó hiểu trước những lời của cô ấy.
Cô ấy bắt đầu nói sang thể loại techno với các nghệ sĩ mà tôi còn chẳng biết tên.
Tệ thật.
Cô ấy chắc chắn là kiểu người luôn say mê tìm kiếm những bài nhạc mới mẻ.
Cô ấy khác hẳn với mấy đứa hipster hay nghe nhạc cổ. Họ chỉ nhắm tới các ban nhạc và nghệ sĩ cụ thể nên nói chuyện rất dễ dàng. Còn cô gái này thì mình không thể nào theo nổi.
Daimyō: Là những lãnh chúa phong kiến, nắm giữ quyền lực và lãnh thổ riêng. Họ thuộc tầng lớp quý tộc, có địa vị cao trong xã hội. Rōnin: Là những samurai không còn chủ, thường lang thang hoặc làm thuê. Họ được xem là tầng lớp thấp hơn so với Daimyō. Câu này khịa Gure-kun rằng cậu tập luyện cho một sự kiện không thể nào diễn ra vì các nhà thiên văn học cho biết trong vòng 100 năm tới sẽ không có tiểu hành nào va chạm với Trái đất.