“Tôi không thích nhạc nhấn mạnh vào giọng hát. Nhạc ngoại thường có nhạc cụ khá hay, còn nhạc Nhật thì toàn tập trung vào giọng hát. Cậu không thấy điều đó hạn chế sự đa dạng của âm nhạc à?”
“Ừ, cũng đúng…”
Trời ạ, nếu cô ấy không thích giọng hát thì cuộc trò chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu cả.
Tôi cần phải chuyển chủ đề, nhưng làm vậy thì thật là có lỗi vì cô ấy đang quá nhiệt tình. Cuộc trò chuyện này lạc khỏi mục tiêu ban đầu luôn rồi.
“Ừmm, Takawashi, sao chúng ta không nói về thể thao nhỉ? Cậu thích bộ môn nào?
Lần này bảng LED đầy ắp những chữ kanji.
Phông chữ khác hẳn so với vừa nãy, giống với phông chữ họ dùng trong Rakugo.
“Tôi có chút hứng thú với Sumo.”
À, đống chữ kanji đấy là tên của các đô vật Sumo…
Rất nhiều đô vật ở bậc yokozuna và ōzeki được liên kê trên bảng mà tôi chưa từng nghe đến. Họ là những đô vật từ thập niên 70 và 80.
Tôi biết vấn đề của Takawashi rồi.
Cô ấy tìm hiểu quá kỹ về sở thích của mình, như kiểu đang thi đấu với bản thân vậy!
Sự thông minh vượt bậc của cô ấy khiến những người khác khó mà theo kịp!
Tôi nghĩ không ai có thể tham gia vào cuộc trò chuyện khi bạn đang nói về trận chung kết Nagoya năm 1992 đâu. Lúc đó bạn còn chưa ra đời.
Tạm dừng thôi, chuyện này khó hơn tôi tưởng.
Tôi phải nói thật với cô ấy rằng nếu cứ tiếp tục kiểu nói chuyện như vậy thì sẽ không làm bạn được với ai hết.
Nhưng vào khoảng khắc đó, một điều vô cùng bất ngờ đã xảy đến.
Takawashi luôn có vẻ mặt cau có mà giờ đây lại nở một nụ cười thật tươi.
Ánh sáng rạng rỡ trong đôi mắt cô ấy giờ đã lan tỏa khắp gương mặt.
Tôi chắc rằng cô ấy đã trở nên dịu dàng hơn vì được nói thoải mái về sở thích của mình. Đó là vẻ đẹp tự nhiên của một cô gái xinh đẹp cùng với nụ cười rạng rỡ! Tôi cảm thấy như mình có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời.
“Sao thế? Cậu ngủ gật à?”
Khuôn mặt dịu dàng đó đã đổi thành ánh nhìn đầy nghi hoặc trong chớp mắt.
Tim tôi như ngừng đập trong thoáng chốc. Tôi tưởng cô ấy đã phát hiện ra mình bị mê hoặc bởi nụ cười ấy.
“Không, không phải đâu…. Thật ra là có hơi chán, nhưng mình vẫn tỉnh.”
“Chán!? Đáng lẽ đây là lúc cả hai ta cùng say sưa trò chuyện mà!?”
Takawashi phản đối bằng cách đập tay xuống ghế nhiều lần.
“Điều đó là không thể! Không ai có thể đạt được cái tiêu chuẩn sở thích của cậu!”
“Không thành vấn đề. Nếu họ không hứng thú thì tôi sẽ cho họ biết sở thích của tôi vui đến thế nào.”
Không ổn rồi. Với cái đà này thì cô ấy không thể kết bạn với ai cả.
“Cậu phải cố điều chỉnh nhịp độ cho phù hợp với đối phương…. Nếu họ không hiểu hoặc đam mê như cậu thì phải cố hạ mình xuống mức của họ.”
“Sao tôi phải hạ thấp mình chứ? Nếu đã thích thứ gì đó thì phải nhắm tới cao hơn. Không làm được điều nhỏ nhặt ấy thì chẳng bao giờ trưởng thành được đâu.”
Thế đấy! Cái kiểu người đã cô đơn rồi lại còn kiêu ngạo!
Kiểu người này luôn muốn những người "thấp kém” phải tự nỗ lực để cải thiện, họ cho rằng tình bạn chỉ có giá trị khi đó là mối quan hệ cùng nhau tiến bộ.
Dựa trên những gì tôi đã quan sát và tìm hiểu về những người cô độc, tôi có thể khẳng định điều này là chính xác.
Họ nỗ lực hơn bất kỳ kiểu người nào khác, vì thế phần lớn họ trở thành những thành viên tích cực của xã hội. Một khi đã bước ra ngoài thế giới, họ dễ dàng tìm thấy những người cùng chí hướng.
Đó là lý do chuyện này rất khó giải quyết.
“Ừ, cậu nói có lý đấy, nhưng…”
“Thế thì có vấn đề gì đâu? Dù là thể loại gì đi chăng nữa, cậu phải lắng nghe khi ai đó đang nói chứ.”
Tôi đang cố giải thích đây…
Trước hết, cô ấy còn không biết rõ tình bạn là như thế nào.
Tình bạn được xây dựng dựa trên việc chia sẻ sở thích, nhưng––
Phải có một chủ đề nhẹ nhàng, an toàn và không gây tranh cãi mới giúp cuộc trò chuyện trở nên thú vị được!
Nhưng tôi cứ giải thích đến đâu là cô ấy lại phản bác “Vô lý!” đến đấy. Takawashi quá cứng nhắc.
Cô ấy không có bạn bè nên mới đề cao tình bạn quá mức. Nếu một người không thể cùng cô ấy bàn luận về ý nghĩa tình bạn, cô ấy sẽ không bao giờ coi người đó là bạn…
Tôi lấy tay trái gãi đầu và nói với cô ấy rằng buổi tập đã kết thúc.
“Tóm cái váy lại, có quá nhiều vấn đề. Tình trạng của cậu tệ hơn mình nghĩ.”
“Tại cậu dạy dở thì có.”
Đúng là có những người như vậy nhỉ? Hở tí là đổ lỗi cho người khác…
Takawashi hơi dỗi. Bộ cô là con nít à?
“Gạt chuyện đó sang một bên đi, cậu không muốn người khác phát hiện ra năng lực của mình đúng không? Ngay cả người thường cũng rất khó để kết bạn mà không cần giao tiếp bằng mắt đấy.”
Từ trước đến giờ, Takawashi đã khéo léo tránh được việc chạm mắt. Trò chuyện có thể chỉ cần nói, nhưng sẽ tạo cảm giác như cô ấy không thoải mái với đối phương.
“Chỉ là tôi không muốn suy nghĩ của mình bị lộ ra ngoài trước khi làm quen với người khác thôi. Tôi sợ suy nghĩ của mình sẽ gây ra hiểu lầm. Lúc đó thì tình bạn cũng coi như chấm hết.”
Dù tính cách của Takawashi có phần khác thường nhưng tôi vẫn hiểu ý cô ấy muốn nói.
Nếu cô ấy nghĩ “(Mình sẽ kết bạn với cô gái này. Trông có vẻ dễ quy phục nên sẽ ổn thôi.)”, điều đó chỉ khiến mọi người thêm nghi ngờ.
Tiểu thuyết thường ca ngợi tình bạn là một mối quan hệ có thể nói chuyện thẳng thắn, nhưng để đạt đến mức độ ấy là một hành trình dài. Không phải cứ mới gặp là ta có thể trao trọn tình cảm ngay lập tức.
“Nhưng… Nhờ vào chuyện này mà tôi có cảm giác như mình đã tiến bộ hơn.”
“Dựa vào đâu cơ chứ!? Lạc quan quá rồi đó!”
…Thay vì nói như vậy, đáng lẽ tôi nên khen ngợi tinh thần lạc quan của cô ấy.
“Mình tò mò không biết cậu tiến bộ hơn ở chỗ nào đấy?”
“Ummmmm…. Thì, cậu biết mà, kiểu như là…”
Takawashi đưa ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay trái. Tôi nghĩ cô ấy đang cố sắp xếp lại suy nghĩ.
Dường như cô ấy không thể tìm ra được từ nào phù hợp. Ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại nhìn lên trần nhà.
“Đừng nhìn vào mắt tôi được không?”
“Làm như mình muốn trèo lên trần nhà để nhìn lắm ấy.”
Chờ đợi cho đối phương nói xong là một phần quan trọng trong giao tiếp nên tôi sẽ đợi.
Tôi không còn thấy vẻ nghiêm khắc trên khuôn mặt của Takawashi nữa.
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có một cuộc thảo luận lâu như vậy với một thằng con trai…”
Ra là vậy. Dù nó giống buổi ăn hiếp tôi hơn là cuộc thảo luận.
Nếu cô ấy cố gắng đến mức này để che giấu năng lực của mình khỏi các cô gái khác, khá chắc là cô ấy sẽ không có lấy một cơ hội để nói chuyện với một đứa con trai.
Khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của nàng công chúa băng giá đây đã đủ để xua đuổi mọi chàng trai rồi.
Chỉ những đứa có ý định tán tỉnh mới dám đến nói chuyện với cô ấy thôi.
“Xét cho cùng thì cậu đã làm tốt rồi.”
Cô ấy không mỉm cười, nhưng tôi có thể coi đó là một lời khen mà đúng không? Đúng không?
“Cảm ơn.”
Ít ra thì cô ấy có thể cảm ơn người khác một cách đoàng hoàng. Chỉ có điều, cô ấy trông như đang cảm ơn… trần nhà.
“Được rồi. Cậu nên tìm một cô bạn có chung sở thích với tôi.”
“Xem tình hình thế nào đã!”
Tôi nghĩ Takawashi còn lâu mới có bạn.
“Vậy thì đến lượt tôi tìm cho Gure-kun một người bạn rồi.”
Vậy là chúng ta sẽ luân phiên làm việc này.
“Cứ đặt kỳ vọng thoải mái đi nhé.”
Takawashi nở một nụ cười gian xảo.
Sao có mỗi cái kiểu cười đấy là đa dạng thế nhỉ?
***
Tôi không biết Takawashi đang có âm mưu gì, nhưng mấy hôm nay khá yên bình.
Tôi chỉ nhận được tin nhắn [Đang suy nghĩ] trên LINE mỗi sáng và tối.
Không biết phải nói gì, tôi chỉ đáp lại [Hiểu rồi].
Một hàng dài tin nhắn [Đang suy nghĩ] [Hiểu rồi] [Đang suy nghĩ] [Hiểu rồi] [Đang suy nghĩ] [Hiểu rồi] lặp đi lặp lại như đang giã bánh mochi vậy. Đây chắc chắn không phải là cuộc trò chuyện trên LINE giữa hai người bạn.
Tin nhắn [Đang suy nghĩ] cũng xuất hiện vào tối thứ năm. Một người bạn bình thường sẽ mở đầu bằng câu “Hôm nay cậu ăn gì?”, nhưng ở đây thì làm gì có chuyện đó.
“Mình nghĩ cái đội cô độc này không thể vượt qua nổi hoàn cảnh này đâu.... Không, còn quá sớm để nản chí...”
[Hãy tới phòng mô phỏng vào ngày mai. Chúng ta có chuyện phải bàn.”
Một cái tên kỳ lạ đã được đặt cho căn phòng ở tầng năm. Vậy là Takawashi vẫn đang cố nghĩ ra cách.
“Đúng, không thể chùn bước tại đây được.”
Thấy Takawashi đang nỗ lực khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Cậu biết đấy, tôi nghĩ liên minh cô độc này khó mà vượt qua được cái tình thế này.”
Ngay khi tôi vừa bước chân vào phòng thì câu nói đó lập tức thốt ra từ miệng Takawashi.
“Hôm qua mình cũng đã nghĩ như vậy…”
“Tôi không thể tin được là cậu quay ngược thời gian để cướp ý kiến của tôi.”
“Tại sao mình luôn là người xấu ở đây thế…?”
Takawashi khoanh tay và có vẻ mặt bực bội, hơi mệt mỏi. Cô ấy thường có vẻ mặt như vậy cả ngày nên cũng chẳng liên quan gì sức lực cả.
“Nhưng mà tôi muốn làm gì đó càng sớm càng tốt. Giờ đã là giữa tháng Năm rồi.”
“Ý cậu là sao?”
Tháng Sáu là thời điểm không thích hợp để kết bạn à? Nó là thời kỳ khan hiếm cơ hội kết bạn hay gì?
“Nếu hè này mà không có bạn thì kiểu gì sang học kì hai cũng thế. Thành kẻ cô độc cả hai năm mất.”
“C-Cậu nói đúng…!!!”
Đúng là thủ khoa năm đầu có khác, phân tích sắc sảo thật đấy.
Đối mặt với tương lai ảm đạm này, Tôi ngồi xổm xuống và ôm đầu.
“…ôi không, chuyện này đã xảy ra với mình từ lần này đến lần khác từ hồi học cấp hai, và giờ điều đó lại sắp sửa tiếp diễn!”
Rakugo là một nghệ thuật kể chuyện hài của Nhật Bản, trong đó người kể chuyện ngồi trên tấm đệm và chỉ sử dụng một chiếc quạt và khăn tay làm đạo cụ. Yokozuna là cấp bậc cao nhất trong sumo. Một đô vật đạt đến cấp bậc này được coi là đỉnh cao của môn võ. Ōzeki là cấp bậc cao thứ hai trong sumo.