Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

74 103

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

362 1752

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

588 2265

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

289 1090

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Đang ra)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

7 32

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

89 1953

Web Novel - Chương 406: Trung đoạn (Tên khán giả hào hứng)

Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi đã lang thang khắp nơi để giết thời gian.

Thế nhưng trớ trêu thay, kể từ lúc bị thương nặng đến mức không thể nhúc nhích, tôi lại có nhiều niềm vui đến mức quên cả thời gian trôi.

"Híhahaha, kìa kìa~ có kìa~ lũ quỷ kìa~ đông quá trời luôn nè♪"

Thứ đang được phản chiếu trong ma thủy tinh trước mắt là cảnh quay từ trên không của một căn cứ bí mật, hay đúng hơn là một ngôi làng ẩn dật nào đó.

Ở đó, bọn Ogre quen thuộc đang tụ tập đông đúc với những bộ mặt ngu đần.

[Ghehehe, xuất hiện rồi~]

[Guwahaha, đồ ngu thật!]

[A~ đói bụng quá à~]

Chúng tụm năm tụm ba ngồi bệt khắp nơi trong làng, vừa uống rượu vừa tám chuyện...

[U... cứu với... l-làm ơn...]

[Bố ơi... mẹ ơi...]

[Guhihi, ê, sắp tới giờ ăn rồi đấy chứ? Tao thèm lắm rồi~]

[Ngu à, nhịn chút đi! Đội trưởng bảo rồi còn gì? Đám đàn bà bị bắt thay thuế ấy, sau một thời gian mà vẫn không nộp thì mới được ăn, nhớ không?]

[Phiền phức vãi. Với lại, người đầu tiên được ăn là Vua Heo mà, đúng không?]

Bọn chúng bắt những cô gái trẻ từ các gia đình không thể nộp thuế ở Japone đem về làm vật thay thế.

Và giờ thì đám quỷ dâm ô đó đang nhỏ dãi vây quanh những cô gái đang run rẩy khóc lóc, bị nhốt lại, chỉ chực xé xác họ ra thỏa mãn thú tính.

"Híhahaha~ 'Ma thủy tinh kèm drone(máy bay không người lái) phép thuật'… ta điều khiển giỏi lên rồi đó chứ?"

"V-Vậy ạ? Ehehe~"

"Ừ. Như thế này thì chúng ta có thể quan sát toàn cảnh được. Ngôi làng cũng không lớn lắm… tầm 300 con Ogre nhỉ…"

Ogre là một chủng tộc thuộc hàng mạnh nhất trong đám ma tộc.

Một con thôi cũng đã đủ sức nghiền nát hàng chục con người yếu đuối.

Tất nhiên, đó là xét ở mức người thường thôi.

"Với Earth-kun, hai trong số Bảy Anh Hùng, và một người thuộc Lục Tướng – dù vẫn còn bất tỉnh… thêm vào đó là mấy người kia cũng đều mạnh cả… thắng dễ như chơi ấy chứ. Chán nhỉ~. Nếu Shinobu-chan bị đánh cho sống dở chết dở thì còn vui. Không biết Earth-kun sẽ phản ứng sao ta~?"

"Híhahaha~ nói thật thì dù có gom cả đám mạnh nhất trên mặt đất lẫn ở Ma giới cũng không tìm đâu ra đội đủ sức địch lại nhóm đó đâu♪ Mà cưng vẫn độc miệng như thường nhỉ, Coman-chan. Nhưng mà… thật sự có dễ thế không ta?"

"Ể? …Nhưng mà… hiện giờ trong làng đó đâu có người nguy hiểm nhất, đúng không?"

Coman-chan ngồi cạnh tôi cũng đang theo dõi qua ma thủy tinh, và đúng là tình hình bây giờ nhìn qua thì tưởng dễ như ăn bánh cũng phải.

Lý do lớn nhất chính là...

[Này bọn bây! Đừng có lười nhác nữa! Biết là đại ca không có ở đây nhưng...]

Một con Ogre toàn thân vàng chóe hét lên giữa làng, cố lôi kéo bọn Ogre đang uể oải đứng dậy.

Ờm... tên gì ấy nhỉ... quên mất tiêu rồi... là một trong bọn Bách Đại Thiên Ma thì phải...

[Cơ mà, không có việc gì làm thì người ta cũng lười thôi, đội trưởng~]

[Đúng đó. Tưởng đi thu thuế ở Japone sẽ đụng độ mấy võ sĩ phản loạn cơ, mà chẳng thấy ma nào.]

[Tin tức về Outei với Koujiro cũng mịt mù. Cứ như này thì sắp rỉ sét tới nơi rồi.]

[Mà đại ca Hakuki đi đâu mất tiêu rồi ấy nhỉ?]

Dù có bị la mắng thì bọn Ogre vẫn cười trừ, tiếp tục lười biếng, rồi một tên trong số đó buột miệng hỏi ra điều mà tôi quan tâm nhất.

Đúng vậy. Hiện giờ, ở ngôi làng này… Hakuki không có mặt.

[Không biết. Đại ca bảo "sắp câu được một con hàng to bự nên ra biển câu đây!" rồi cười toe toét bỏ đi luôn rồi…]

[Hể~ đại ca cũng thích câu cá à?]

[Không biết, nhưng chắc sẽ vắng mặt lâu đấy. Nên chuyện ở Japone giờ do tụi mình lo hết! Nghiêm túc lên!]

Lúc tôi kiểm tra thì Hakuki đã biến mất tăm.

Nghĩa là không có màn đại chiến giữa Hakuki và nhóm Boss.

Hơi tiếc thật đấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hết trò để xem.

"Đúng là trong căn cứ này không có Hakuki, nên như Coman-chan nói thì tưởng chừng sẽ dễ dàng… nhưng mà… híhahahahaha… ngôi làng này… vẫn còn hai con quái vật siêu kinh khủng nữa đó."

Đúng vậy. Vẫn còn hy vọng được xem trận đánh hay ho.

"Ể? Thật á? Ai vậy? Nhìn sơ qua thì… là con Ogre màu vàng đó hả?"

"Ừm~ cái đó thì~ có nên nói ra không ta~ hay để dành bất ngờ thì hơn~"

"Muốn biết quá đi..."

"Ừm~… quyết định rồi, không nói ♥"

"Uuuu~… ngài xấu tính thật đó… em muốn biết mà… ếi."

"Hử… GYAAAHHHHHHHHHHHHH!?"

Vào khoảnh khắc tiếp theo, hình như có thứ gì đó đâm xuyên qua con mắt phải của tôi!?

"Người xấu tính như ngài… em sẽ không cho xem nữa đâu. Ngài muốn em chọc nốt con mắt còn lại không?"

"Không! Dừng lại! Nếu mù cả hai mắt thì ta cũng không còn gì để xem nữa mất!!"

Cơn đau bất ngờ khiến tôi - Đúng vậy, Papari đây! - phải hét lên.

Bằng con mắt trái lành lặn, tôi nhìn thấy Coman-chan đang cầm cái sáo dính máu ở đầu mũi.

Woa, cú chọc yêu đỉnh thật. Cái thân thể tôi đang được hồi phục từ sự cố ở Thiên Giới còn chưa đánh đấm gì được, vậy mà cô nhóc này lại không ngần ngại đâm mù mắt tôi. Mắt thì mọc mắt lại phiền lắm đấy nhé… đau chết đi được...

"Trời ơi, đau muốn chết… trong khi ta còn được thưởng là sẽ được gặp Ông chủ để lấy lại ma thủy tinh nữa cơ mà…"

"Ể!? M-Mà, xấu hổ lắm… aa~… mà, ngài định làm gì với cái đó? Nếu giữ nó thì vẫn nghe nhìn được mọi thứ xung quanh chủ nhân mà… thế là em không còn lén xem đời tư của Earth-kun được nữa rồi còn gì?"

"Híhahaha, ta định dùng nó cho một trò vui khác cơ. Trong cái đó có 【Lưu Trú】 chức năng lưu trữ hình ảnh ấy… sẽ dùng nó để làm trò vui hơn nhiều♪ Coman-chan, cưng biết phép chiếu ảnh 【Epusony】 không?"

"【Epusony】? Là cái mà tên Vua Heo mập ú ở Japone từng dùng á? Sao ạ…?"

"Híhahaha, cứ chờ xem. Nếu thích thì cưng cũng có thể đi gặp cậu ta chơi một lúc cũng được~"

"Nhưng mà… giờ em có đi thì cũng không làm gì được. Gặp cái nhóm đó thì chỉ tổ bị ăn hành thôi… nhất là con nhỏ elf ngực bự đó, thấy mặt nó là em phát bực rồi! Thật muốn xử nó! Mà khoan, đừng có đánh trống lảng! Em đâm nốt con mắt kia bây giờ nhé?"

"Không không không~!"

Cây sáo đẫm máu dừng lại ngay trước mắt trái tôi. A, con nhóc này nó định đâm thiệt đó… nguy hiểm thật… khi nào tôi có lại cơ thể cũ thì phải dạy lại cho đàng hoàng…

"Nói thật chứ… ta cũng không nhớ lần cuối thấy hắn đánh thật là khi nào nữa… nhưng mà… không đời nào nhóm của Ông chủ thắng dễ được đâu! Hai con quái vật kia… À… tới rồi."

"Ể? Là Earth-kun và mọi người sao?"

Dù Hakuki không có mặt, nhưng món quà mà hắn để lại thì đúng là khủng khiếp.

Được rồi, hãy cùng xem thử xem nào, Ông chủ… và cả…

"Híhahaha, Larou’iph-chan đã dùng phép dịch chuyển rồi hả… cũng phải thôi, hồi còn trong quân Ma Vương cô ấy từng tới chỗ đó mà…"

Nhóm Boss gồm Espi, Slayer, Koujiro, Larou’iph, Shinobu-chan, và bản thú cưng của Noja-chan xuất hiện.

Sáu người một thú… không, tính cả người vô hình kia thì là bảy người một thú nhỉ?

Bọn Ogre đang lười biếng trong làng vẫn chưa nhận ra nhóm Boss đã xuất hiện từ không gian méo mó bên ngoài làng.

Đột kích luôn nhỉ?... Hử?

[Nè onii - san. Cậu cho tôi bắt đầu chiến đấu theo kiểu Japone một chút đi.]

[Cái văn hóa đó có thiệt hả?]

[Nè nè, Koujiro~ em bỏ mấy trò đó đi, tụi mình mau xông vào luôn đi~]

[Không cần báo trước cho địch làm gì cả…]

[Di chuyển kín đáo là tiêu chí của ninja… chuyện này thật khó xử…]

[Tôi cũng chẳng hiểu gì cả…]

[Kon kon?]

Gì đấy? Mọi người cãi nhau à? Mà… Koujiro vừa rút ra cái gì vậy… là… trống?

A, tôi nhớ ra rồi. Hồi trước cũng thấy cái này nè?

Trước khi đánh một trận lớn, Koujiro sẽ đánh trống kiểu này…

[Bọn ta không phải là bọn cướp đột nhập… mà, lâu rồi mới làm chuyện này nên mong mọi người thông cảm♪]

Nói rồi Koujiro bắt đầu đánh trống, dù rõ ràng là đối phương vẫn chưa phát hiện ra.

Tiếng trống vang vọng khắp nơi, khiến đám Ogre cũng giật mình nhìn quanh.

[Mọi người… tấn công thôi!]