Lần này đến lượt tôi.
"Nhào vô đi! Chúng ta cùng chơi đùa nào, ông già!"
Tôi tung hết sức với bước chân trong trạng thái 【Đột Phá】. Cắt hướng. Đổi nhịp. Chuyển động liên hoàn.
【Đại Ma Vương Bước Chéo】
Ngay bây giờ, động tác đã từng khiến cả bố lẫn mẹ tôi “trẹo cổ chân” được tôi tung lên trước mặt lão Mikado…
"Vô Kiếm... Minh Kính Chỉ Thủy..."
Ông ta không nhúc nhích ư? Ông lão còn chẳng buồn dõi mắt theo tôi là sao?
Ông ấy chỉ đứng yên một cách yên ắng, như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
Không nhìn theo tôi thì làm sao mà tôi dùng đòn giả, làm sao mà đánh lừa được ông ấy?
Mà đợi đã, hình như cái này... Kojirou từng điuợc nói đến rồi thì phải…
"Onii - chan, ông cụ Mikado cũng giống như Kojirou đó! Ông ấy cũng cảm nhận khí tức của đối thủ, nên mấy đòn giả vờ loạn xạ chẳng ăn thua đâu!"
Dù tôi có chạy vòng vòng ngoài tầm đánh để cố làm rối, ông lão Mikado vẫn sẽ đứng yên, không có phản ứng nào.
Như Espi vừa nói, hóa ra lão Mikado cũng có kiểu phòng thủ đặc trưng như thế.
Vậy thì...
"Vậy thì mình sẽ dồn tốc độ đến mức không kịp phản ứng mà tấn công luôn!【Bộ Cước Ngỗng Của Đại Ma Vương】!"
Tôi tăng tốc đến tốc độ cực đại và áp sát vào khoảng cách cận chiến của lão Mikado.
Sau khi cả hai rút ngắn khoảng cách, tôi tung cú trái trực tiếp―――
"【Vô Hình Kiếm - Nhị Chỉ Ám Hắc Kích】."
"Hả!?"
Trong khi lão Mikado, người tưởng chừng không nhúc nhích, đột nhiên lão tung đòn tấn công nhắm vào mắt trái tôi.
Đòn này giống như một cú chọc mắt kiểu ghim ngón tay vậy.
Không, điều kinh khủng hơn là tôi không hề nhận ra chuyển động khởi đầu nào từ vai, cùi chỏ hay bắp thịt cả.
"Suýt... nữa thì mình dính rồi!"
Nếu tôi không vô thức giảm nửa bước vào lúc nhào vô thì mắt tôi đã toang thật rồi. Và vàp trước khi ngón tay ông ta chạm vào mắt, tôi đã dừng lại, khiến cho tay ông Mikado chỉ sượt qua khóe mắt tôi.
Không để lỡ nhịp, tôi nhắm ngay lúc lão Mikado thu tay về sau cú móc mắt mà bước tiếp và tung cú đấm phải.
Tôi phản công ngay khi đối thủ vừa thu tay lại.
【Cú Đám Của Đại Ma Vương】!
Một cú đấm vô hình tung ra từ điểm mù trong tầm nhìn và suy nghĩ của đối thủ.
Không thể nào tránh được cú này. Gương mặt của lão Mikado―――
"【Vô Đao Lưu - Nhiễu Liêm】."
"Gì đây!?"
Tôi tung cú đấm vào mặt lão Mikado… nhưng tay tôi không hề có cảm giác va chạm nào cả.
Như lông vũ, cơ thể của lão nhẹ tênh và buông lỏng, rồi né cú phản đòn của tôi bằng cách vặn cổ như cách tôi hay dùng kỹ thuật bỏ trốn vậy.
Trước một cú đấm vô hình - Một thứ không thể biết trước được. Ấy vậy mà... ngay khi nó vừa trúng đích đã bị ông ấy hóa giải.
"【Vô Hình Kiếm - Nhất chỉ Phật cốt】."
Nhưng tôi không có thời gian để sốc. Ngay sau khi né được cú đấm của tôi, lão Mikado liền đưa ngón cái tay phải ra chọc thẳng về phía tôi.
Lại chọc mắt? Hay đòn vào mặt? Không... là yết hầu!?
【Đại Ma Vương Nghiên Người】!
Tôi ngửa người né đòn nhắm vào yết hầu.
Ngay lúc đó, vì lão Mikado vừa vươn tay tấn công nên mặt lão hoàn toàn sơ hở.
Dù đang ở tư thế hơi bất ổn vì phải ngửa người, tôi vẫn cố xoay eo và tung cú đấm móc từ dưới lên.
【Đại Ma Vương Đấm Móc!!】
"【Vô Hình Kiếm】."
Ngay khoảnh khắc sau, lão Mikado dồn sức vào toàn thân và biến cơ thể thành thép cứng.
Lớp phòng thủ đã từng chịu trọn đòn lưỡi kiếm của Slayer mà không xây xát... lại một lần nữa lại xuất hiện…
"Nhưng vật thì sao chứ ÀÀÀAAAAAAA!!!!"
Tôi dồn hết lực tung cú đấm cực mạnh vào mặt lão.
Dù cú đấm có cảm giác như đập vào thép và gần như nghiền nát nắm tay tôi… nó nhưng không đến mức khiến tay tôi vỡ vụn.
Tôi đâu có yếu đến thế.
Ông nghĩ tôi từ trước tới giờ toàn đánh với ai hả?
"UraaaaaAA!! Khặc… lão già mà cứng thật đấy… nhưng như này mà so với cơ thể của Macho - san hay Gouda thì còn lâu mới bằng!"
Bị cú đấm dội vào mặt, cơ thể của lão Mikado văng lên không.
Tôi có hơi áy náy vì vừa táng thẳng vào mặt một ông già… nhưng hiện tại, tôi không có rảnh để mà bận tâm.
Tuy lão Mikado bị đấm bay lên không trung, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh xoay người vài vòng rồi hạ cánh nhẹ nhàng.
"……Trừng phạt……"
Chẳng bị gì cả? Cơ thể của ông ta không có vẻ gì là bị tổn thương.
Dù tôi đã đấm thẳng mặt, nhưng trên má ông lão Mikado chỉ có một vết bầm nhẹ.
Dù vậy-
"Xịn quá Onii - chan! O, ồồồ... phì... em... em mải mê nhìn đến mức không biết khi nào mới nên nhảy vào giúp nữa ấy!"
"Phù... đúng là nghẹt thở thật. Với lại, anh mà là người ra đòn đầu tiên trong trận so quyền với lão Mikado à… đỉnh thật đó!"
Đúng vậy, trong màn giao đấy bằng nấm đấm và thủ chưởng, tôi là người đánh trúng trước.
Tôi đã đánh trúng lão Mikado - một huyền thoại.
Hơn nữa, trong trận vừa rồi, tôi không hề được Espi hay Slayer hỗ trợ, cũng chẳng có chỉ đạo gì từ Tre’ainar cả.
Chính tôi là người―
"Tôi khá hơn những gì ông tưởng tượng đúng không?"
"Trừng phạt……"
"Cho nên là…"
Dù đang trong lúc chiến đấu, tôi vẫn cảm thấy chút gì đó giống như cảm giác thành tựu.
Chính vì thế, tôi không thể không nghĩ rằng―
"Cho nên… nếu như ông tỉnh táo thì… hãy ngạc nhiên nhiều hơn nữa đi… chứ thế này thì vui cũng cụt hứng luôn ấy chứ."
Giá mà lão Mikado tỉnh táo thì không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
Chính vì không có nên tôi lại cảm thấy tiếc và hơi tức.
"…Không không, cậu đúng là người đòi hỏi hơi bị nhiều. Cậu vừa phá được thế đứng Minh kính chỉ thủy của lão Mikado, lại còn đấm bay ông ấy ngay khi lão đang trong trạng thái cứng hóa... đó không phải chuyện vớ vẩn đâu! Thẳng thắn mà nói, cậu ngang tầm với bảy anh hùng rồi còn gì… à không, cậu từng solo hạ gục Gouda – một trong Lục Tướng mà… nghĩa là cậu đã đạt tới cấp độ đó rồi còn gì!"
"【Siêu Sấm】.【Siêu Hỏa】 .【Siêu Gió Cắt】."
"Ôi không! Mình phải cản anh ấy lại, ít ra là ông để cho Ben buff… mà này, anh cũng vừa bị ép xem con trai đồng đội của mình tung ra những chiêu khủng mà, anh cũng nên thấy gì đó đi chứ, cảm thấy gì đó đi chứ còn gì!"
Dù sao thì, những người không trực tiếp chiến đấu vẫn đang dõi theo tôi.
"Người đó đang đọ chiêu với cả Mikado - sama kìa. Thế nào, Kesu - senpai, Ashisotu - senpai? Đó là Honey của em đấy!"
"Fufu… ngươi có thấy không, Aonii. Đứa bé mà anh đã gửi gắm cho tôi và Aka… ngươi có thấy nó là một thằng nhóc kinh khủng đến thế nào không?"
Dù mọi người đang vướng vào những trận chiến riêng, nhưng họ vẫn dõi theo tôi.
Vậy nên, bây giờ tôi chỉ còn cách hài lòng với những gì mình có.
"Fufufu, đúng là onii - chan rồi. Dù thật lòng em muốn được xem trọn màn thể hiện cực phẩm này của anh từ hàng ghế VIP hơn cơ… nhưng đây không phải lúc để mơ mộng nữa rồi…"
"Phải. Cùng nhau, ba người mình… kết thúc mọi chuyện một lèo luôn!"
Như lời Espi và Slayer, giờ việc cần làm là lo liệu trận chiến trước mắt.
"Onii - chan, từ giờ trở đi còn… trận chiến sẽ hơn cả vậy nữa đó. Ông Mikado mà chiến đấu mà không chịu ràng buộc bởi gánh nặng thể chất, thì giờ vẫn còn nhẹ nhàng chán!"
"Giờ chúng ta phải nâng thêm một cấp nữa."
Không nghi ngờ gì, lão Mikado mạnh thật. Và có lẽ cho đến giờ, ông lão vẫn chưa bung hết sức.
Nhưng nếu là ba người chúng tôi―
"K-Kia kìa, thằng nhóc đó đang một mình đấu với lão Mikado huyền thoại kìa…"
"Đ-Đừng sợ! Bên mình đông hơn gấp mấy lần!"
"Phải rồi! Bọn chúng chủ yếu là đàn bà con nít! Để bọn nó muốn làm gì thì làm, danh dự của chủng tộc Ogre chúng ta sẽ mất sạch!"
"Ờ, mấy đứa này coi bọn mình như không khí luôn, giờ tụi mình phải đập tan bọn nó bằng sức mạnh của mình!"
Nhưng đúng lúc đó―
"Phải đấy, Mikado! Mày cũng bung hết sức mà chiến đấu đi!!"
"―――Tuân mệnh―――"
Chỉ một câu nói như để tăng khí thế từ tên Ogre đó, vậy mà…
Nó lại trở thành ngòi nổ.
Cơ thể của lão Mikado bắt đầu bốc hơi nóng và tỏa ra thứ như khói trắng toàn thân…
"A… tới rồi đó…"
Espi cười một cách bất lực.
Và rồi―
"…Hả?"
Cơ thể nhăn nheo như ông già hom hem của ông lão Mikado bắt đầu biến đổi. Những nếp nhăn dần biến mất…
Thân hình từng khẳng khiu như cành củi khô, tay chân gầy guộc bắt đầu dày lên...
『Hừm… giờ không phải là lúc nói tới việc quỷ hay rắn xuất hiện nữa rồi… thứ sắp hiện ra còn đáng nhớ hơn cả những thứ đó… Nếu như biểu tượng của quỷ ở Ma giới là Hakuki… thì Mikado là thời kỳ toàn thịnh của một nhân loại – kẻ còn bị loài Ogre sợ hãi hơn cả quỷ… một Ma Nhân đích thực.』
Thấy cảnh này, chi riêng Tre’ainar là nheo mắt lại, vẻ hoài niệm thoáng hiện lên trên khuôn mặt ông ta…