Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

99 685

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

137 3268

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

29 855

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

3 59

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

5 58

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

27 360

Volume 1 - Chương 1.1: Người hàng xóm tưởng xa mà gần

Thoắt cái, một mẩu giấy ghi chú lọt vào tầm mắt tôi.

Trên đó là những dòng chữ nắn nót, thanh thoát.

『Điều hoà nóng quá nhỉ?』

Giờ tan học, tại một góc khuất trong khu nhà học cũ kỹ. Bên trong phòng tự học nhỏ bé chỉ có sáu chỗ ngồi và hiện tại chỉ có hai chúng tôi.

Làn gió ấm áp từ chiếc điều hòa kêu lạch cạch làm tờ giấy ghi『Cấm nói chuyện riêng』dán trên tường khẽ lay động.

『Cậu giảm nhiệt độ đi cũng được mà.』

Tôi viết thêm vào, rồi luồn mẩu giấy qua khe hở bên dưới tấm chắn bàn, trả lại cho người hàng xóm.

Từ phía bên cạnh, tiếng bút máy sột soạt vang lên.

Và rồi, mẩu giấy được viết thêm vài chữ lại được chuyền từ ghế bên cạnh sang tôi.

『Đứng dậy mệt lắm. Cậu đi giảm giùm đi ♡』

Thật lòng tôi rất muốn vò nát tờ giấy rồi ném phắt sang ghế bên cạnh, nhưng tôi đã kìm nén hành động đó.

『Tự đi mà làm. Tớ chịu được.』

Tôi viết vội rồi lại chuyền sang.

Cái điều khiển điều hòa được treo trên bức tường ngay cạnh lối ra vào. Phòng tự học này bé tí, chỉ cần đi ba bước là tới nơi. Tôi không rảnh và cũng chẳng tốt bụng đến mức đi ban phát ân huệ cho một kẻ lười biếng đến độ không thèm đi có sáu bước cả đi cả về.

『Làm ơn đi mà, xin cậu đấy ♡』

『Năn nỉ kiểu gì đấy.』

『Tớ đang làm một gương mặt kyun siêu dễ thương luôn đó.』

『Không thấy thì cũng như không thôi.』

『Gương mặt kyun của Schrödinger.』

『Xàm vừa thôi.』

Tôi và cô bạn hàng xóm trao đổi với nhịp độ không tưởng đối với việc bút đàm. Ý thức của tôi đã hoàn toàn bị kéo ra khỏi cuốn sách giáo khoa Toán rồi.

『Hay là chúng ta chơi trò này đi, ai không chịu nổi phải đứng dậy trước là thua.』

Bất thình lình, tôi bị lôi vào một trò chơi trời ơi đất hỡi.

『Tha cho tớ.』

『Người thua bao nước ngọt.』

『Ok, chiến.』

Tôi trả lời như vậy, và cuộc bút đàm kết thúc. Trò chơi bắt đầu.

Chẳng biết mục đích của cô ta là gì, nhưng tôi không thể nào thua được. Vốn dĩ nhiệt độ phòng vẫn ở mức có thể chịu được. Có lẽ tôi sẽ chẳng cần phải rời khỏi ghế đâu.

「Hả!??」

Ngay lúc tôi vừa mới nhìn lại vào sách giáo khoa.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó va vào cánh tay trái của tôi. Nhìn sang, một lọn tóc đập vào mắt tôi.

Cô bạn hàng xóm đang tựa lưng vào tôi mà ngồi. Cô ta còn cố tình kéo ghế sát lại nữa chứ. Khoảnh khắc tôi quay mặt sang, hương thơm từ mái tóc cô ấy sộc vào mũi, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

「Này cậu...」

Ngay khi tôi định lên tiếng, cô ấy liền chỉ tay vào tờ giấy『Cấm nói chuyện riêng』. Rồi cô ấy ngước lên, nở một nụ cười đáng ghét nhìn tôi, đưa ngón tay lên môi làm động tác "suỵt".

『Cậu đang làm chuyện còn tệ hơn cả nói chuyện riêng đấy.』

Tôi viết vào sổ rồi giơ lên, nhưng con nhỏ đó lại giả vờ không thấy. Nó cứ thế tựa vào tôi, co ro ngồi trên ghế, chăm chú đọc cuốn sổ từ vựng tiếng Anh.

『Này nhìn đi. Đừng có ngó lơ tớ.』

Tôi cố dí quyển sổ vào trước mặt nó, nhưng nó lại cố tình thay đổi tư thế để né. Mỗi lần nó dụi đầu vào cánh tay trái của tôi, mái tóc dài lại khẽ lay động.

Thế này thì hỏng. Lợi dụng việc không có ai khác đến đây, cô ta muốn làm gì thì làm. Đã thế lại còn tuân thủ răm rắp cái quy tắc duy nhất trong không gian này là cấm nói chuyện riêng, điều đó càng khiến tôi sôi máu hơn.

(Mình không thể khuất phục trước hành động tàn bạo này được. Tuyệt đối không được thừa nhận thất bại.)

Tôi hạ quyết tâm sắt đá, hướng ánh mắt trở lại sách giáo khoa, tập trung toàn bộ tâm trí vào các công thức toán học.

Cánh tay trái cứ ấm nóng một cách kỳ lạ, và một mùi hương dễ chịu cứ phảng phất, nhưng tôi tự nhủ đó chỉ là ảo giác.

Tình trạng cân bằng đó kéo dài được khoảng năm phút.

Bỗng nhiên, cái đầu đang tựa vào cánh tay trái tôi khẽ lay động.

Những cử động nhỏ nhặt lại càng dễ gây chú ý, và tôi đã vô tình liếc mắt nhìn sang một cách tự nhiên.

「Ặc...」

Đôi mắt to tròn của cô ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi, và ngay lập tức, cô ấy làm một gương mặt kyun.

Cay thật, nhưng mà siêu dễ thương.

Tôi im lặng đứng dậy.

Bước ba bước đến chỗ điều khiển, giảm nhiệt độ xuống hai độ, rồi rời khỏi phòng tự học. Sau đó, tôi đến máy bán hàng tự động gần đó mua một hộp sữa chuối rồi quay lại, đặt nó lên bàn bên cạnh.

Cô ấy cắm ống hút vào với vẻ mặt mãn nguyện, vừa lắc lư đầu vừa bắt đầu uống.

Cứ ngỡ cô ấy sẽ quay về chỗ ngồi của mình, ai dè cô ấy lại chỉ vào quyển sổ trên bàn tôi.

『Gương mặt kyun của tớ, dễ thương không?』

Một dòng chữ được viết trong lúc tôi ra ngoài. Tôi không trả lời, dùng hết sức đẩy chiếc ghế cô ấy đang ngồi về lại vị trí cũ, cưỡng chế trục xuất.

Cô bạn hàng xóm cố tình phồng má lên, rồi lại tiếp tục hút sữa chuối sồn sột.

Sau một hồi vật lộn, tôi lại mở sách giáo khoa ra.

Lúc này tôi mới sực tỉnh và thấm thía một điều.

Cảnh tượng này, tuyệt đối không thể để ai khác nhìn thấy.

Mối quan hệ ngớ ngẩn này của chúng tôi, tuyệt đối không thể bị bại lộ.

Bởi vì tôi và cô ấy――Higashiguchi Makita và Nishimaru Kanan, là kẻ thù không đội trời chung của học viện này.

「Này, nhìn đằng kia đi.」

「Kia chẳng phải là Hội trưởng và Tổng đại diện sao? Oa, đỉnh thật!」

Hành lang nối tầng một, nơi những cơn gió lạnh tháng Giêng thổi qua bỗng chốc trở nên xôn xao.

「Chào cậu, Higashiguchi-kun.」

Giọng nói có vẻ uể oải gọi tên tôi là của một cô gái tên Nishimaru Kanan.

Trong khi toát ra một không khí mơ màng, đôi mắt của cô ấy lại sáng lên một cách quyến rũ, như thể đang nhìn thấu mọi thứ trên đời.

Giọng nói phát ra từ đôi môi không bao giờ mở lớn ấy, tuy không có vẻ gì là mạnh mẽ nhưng lại có sức hút kỳ lạ, dễ dàng đọng lại trong tai người nghe.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt theo cô ấy, một người như thể bước ra từ trong từ điển của từ "bí ẩn".

「À, Nishimaru.」

Theo bản năng, tôi cảm thấy nếu thay đổi biểu cảm thì mình sẽ thua, nên tôi đã đáp lại một cách thản nhiên.

Nishimaru mỉm cười hài lòng.

「Cậu hợp với kính thật đấy. Hội trưởng Hội học sinh của chúng ta đúng là một anh chàng đẹp trai mà.」

「Lúc nào cậu cũng nói những lời tào lao vô vị như vậy, thật khó hiểu.」

「Tớ nói thật lòng mà nhỉ?」

Nishimaru khúc khích cười.

Nụ cười mà cô ấy dành cho tôi, khác với khi dành cho người khác, có thêm một chút gì đó quyến rũ và thách thức. Liệu đó có phải là một lời khiêu khích từ cô ấy hay không, ngay cả điều đó cũng không chắc chắn.

Sự chạm trán giữa tôi và Nishimaru khiến các học sinh xung quanh căng thẳng.

Hội trưởng Hội học sinh Higashiguchi Makita. Tổng đại diện Liên hiệp Câu lạc bộ Nishimaru Kanan.

Cả hai được xem là kẻ thù không đội trời chung trong học viện này.

Những cô gái có vẻ là "đàn em" vây quanh Nishimaru đang tỏ rõ thái độ thù địch với tôi.

Mặt khác, cô gái đứng cạnh tôi cũng đang tỏ thái độ thù địch ra mặt với Nishimaru.

Ấy thế mà Nishimaru vẫn cất tiếng chào cô ấy.

「Nakau-chan, chào nhé.」

「Xin đừng gọi tôi là Nakau.」

「Ôi chao, biệt danh dễ thương thế mà.」

Cô gái không chút e dè mà đáp trả lại Nishimaru là Naka Uzuki.

Cô ấy là bạn cùng lớp và cũng là đồng đội của tôi trong Hội học sinh. Chức vụ của cô ấy là Phó hội trưởng.

Mái tóc trước được cắt tỉa gọn gàng và tư thế thẳng lưng cho thấy cô ấy là một học sinh nghiêm túc và gương mẫu. Nhân tiện, biệt danh "Nakau" chỉ được chấp nhận trong những mối quan hệ thân thiết. Nếu gọi là "Oyakodon" thì cô ấy sẽ rất tức giận. 

Uzuki nhìn Nishimaru từ đầu đến chân, rồi nghiêm giọng chỉ trích.

「Nishimaru-san, xin cô hãy mặc áo khoác ngoài cho tử tế.」

「Ừm, tại sao vậy nhỉ?」

「Số người bắt chước cô đang tăng lên đấy.」

Chiếc áo khoác ngoài của Nishimaru được khoác hờ hững nên bị tuột khỏi vai. Trông có vẻ luộm thuộm, nhưng dường như nhiều người lại cho rằng đó là thời trang. Tôi thì không thể hiểu nổi.

So với con trai thì con gái ai cũng mảnh mai, nhưng Nishimaru lại càng mảnh mai hơn, mặt nhỏ, nhưng chỗ cần có thì vẫn có. Có lẽ nhờ vóc dáng chuẩn đó mà cô ấy mặc gì cũng trông rất thời trang.

Chuyện này không chỉ đơn giản là vì cô ấy xinh đẹp.

Nishimaru Kanan toát ra một bầu không khí kỳ lạ, khiến người ta bất giác dõi theo và ngưỡng mộ lúc nào không hay. Điểm này ngay cả tôi, kẻ thù của cô ấy, cũng phải thừa nhận.

Một sự tồn tại như vậy, người ta có lẽ sẽ gọi là "sức hút".

「Hì hì, bị bắt chước cũng ngại ghê. Sao mọi người lại bắt chước mình nhỉ?」

「Đừng có giả nai.」

「Vậy à. Chắc tại Hội trưởng không được lòng mọi người, nên sự ủng hộ mới dồn về phía tôi. Xã hội này vận hành tốt thật.」

「Sao cơ?」

Nishimaru tấn công tôi bằng lời nói một cách tự nhiên như hơi thở, rồi lại nhẹ nhàng đổi chủ đề.

「Mà này, Hội trưởng và Phó hội trưởng vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ. Hai người định đến nhà ăn à? Đến giờ nghỉ trưa cũng đi cùng nhau sao?」

「Th-Thân thiết gì chứ. Chúng tôi đang có một cuộc họp buổi trưa...」

「Chúng tôi cũng đang định đến đó đây. Hay là, đi cùng nhau nhé?」

Không chỉ Uzuki mà cả đám đàn em của Nishimaru cũng tỏ vẻ "Hả!?" trước lời đề nghị đó.

「K-Không được là không được!」

「Đ-Đó là... cuộc họp bí mật của Hội học sinh!」

「Tổ chức họp bí mật ở một nhà ăn đông nghẹt học sinh à?」

「...Ực.」

Uzuki bất giác nghẹn họng.

「Nishimaru, đừng đùa nữa.」

「Tôi đâu có đùa?」

「Kể cả không phải là đùa, thì bữa trưa với cậu, bên này xin từ chối.」

「Hì hì, buồn ghê. Thôi được rồi. Xin lỗi nhé Nakau-chan, tôi chỉ trêu chút thôi.」

「Grừ...」

「Vậy chúng tôi đi trước đây. Tạm biệt hai người nhé.」

Nói rồi Nishimaru lặng lẽ mỉm cười, thong thả bước đi trên hành lang.

「Xin lỗi Hội trưởng...」

Tại một chỗ ngồi bên cửa sổ của nhà ăn, Uzuki lẩm bẩm trước bát Oyakodon. Rõ ràng là cô ấy đang chán nản.

Mà khoan, cô ấy ăn Oyakodon thật à.

「Chuyện gì thế?」

「Bị Nishimaru Kanan hạ gục bằng lý lẽ giữa chốn đông người như vậy...」

Chuyện mới xảy ra khoảng mười phút trước, nhưng bây giờ cảm giác thất bại mới dần dần dâng lên.

Naka Uzuki là một nhân tài rất có năng lực với tư cách là Phó hội trưởng Hội học sinh. Cô ấy gần như luôn đoán trước được hành động của tôi, Hội trưởng, để chuẩn bị tài liệu và sắp xếp lịch trình.

Mặt khác, cô ấy có vẻ không giỏi kiểm soát cảm xúc. Đặc biệt là khi đối mặt với Nishimaru, cô ấy sẽ ngay lập tức trở nên hiếu chiến như một con chihuahua gặp phải chó nhà người khác khi đi dạo.

Hôm nay cũng vậy, cô ấy đã đớp thính của Nishimaru một cách ngoạn mục.

「Tôi đã nói với cậu rồi mà. Khi cảm thấy tức giận, hãy đợi sáu giây.」

「Đến khi tôi nhận ra đó là 'cơn giận' thì... tôi đã lao đi mất rồi.」

Ngầu đấy.

「Theo lời Hội trưởng, tôi đã đi tham gia một khóa học quản lý cơn giận gần nhà trong kỳ nghỉ đông rồi mà... Tôi thấy xấu hổ về bản thân mình quá...」

「Không, tôi đâu có bảo cậu phải đi học...」

Tôi chỉ nói là có phương pháp đó nên hãy thử xem sao, thế mà lại đi tham gia cả khóa học. Mà khoan, một khóa học như vậy có được tổ chức ở một vùng quê thế này không? Khóa học đó có ổn không vậy.

「Nhân tiện thì, học phí là bao nhiêu?」

「Tám nghìn yên.」

Một cái giá lấp lửng giữa ổn và không ổn. Chẳng biết nói gì hơn.

「Tạm thời thì, Uzuki, cứ thấy Nishimaru là hít một hơi thật sâu đi đã.」

「Vâng. Híttttttt, hààààààààà.」

「Không, không phải bây giờ.」

「Đây là diễn tập.」

「Vậy à, xin lỗi. Cứ tự nhiên hít-hà đi.」

Đúng là một cô bé ngoan ngoãn mà, ừm.

「Tóm lại là Uzuki. Cậu không thể ngăn được cảm xúc dâng trào, nhưng hành động trước cả khi kịp đặt tên cho cảm xúc đó thì quả thật là quá giống động vật.」

「Ưư, đúng vậy... Giống như một con sư tử trước con mồi.」

Xin lỗi Uzuki. Tôi đã ví cậu với chihuahua rồi.

「Là thành viên của Hội học sinh, những người làm gương cho học sinh khác, cậu phải ý thức việc đối thoại thay vì công kích bằng lời nói. Dù cho đối phương có là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa. Con người có ngôn ngữ không phải để cãi nhau.」

Bỗng nhiên, từ bàn bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng xì xào về chúng tôi.

「Hội trưởng và Phó hội trưởng, không hiểu lắm nhưng có vẻ họ đang nói chuyện gì đó nghiêm túc nhỉ.」

「Chắc là họp trưa đấy? Hội học sinh đúng là vất vả thật.」

「Từ khi người đứng đầu Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ thay đổi, họ càng được chú ý nhiều hơn nhỉ.」

Đúng như lời của những nữ sinh không quen biết, Hội học sinh đúng là vất vả.

Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ tại Học viện Hiiragigaoka này có một mối quan hệ đối đầu truyền thống.

Nghe nói, Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ từ những ngày đầu thành lập trường thường xuyên đối đầu nhau vì các vấn đề như ngân sách, phòng câu lạc bộ, v.v... Chỉ cần người đứng đầu và các thành viên cốt cán của hai bên chạm mặt là có thể xảy ra ẩu đả.

Cũng từng có một thời kỳ đầy năng lượng như vậy đấy.

Dĩ nhiên, ngày nay thì không còn những cuộc ẩu đả như thời ban đầu nữa.

Tuy nhiên, lịch sử đó đã trở thành một truyền thống, được truyền từ thế hệ học sinh này sang thế hệ học sinh khác, và sự đối đầu giữa Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ đã được nâng tầm thành một loại hình văn hóa lễ hội trong trường.

Nói cách khác, đó là một mối quan hệ đối thủ mang tính giải trí lịch sử.

Giống như Giants và Hanshin, Gunma và Tochigi, hay nấm và măng.

Tại các diễn đàn chính thức nơi Hội học sinh và Liên hiệp Câu lạc bộ đối đầu, tức là cuộc họp định kỳ hàng tháng và cuộc họp đàm phán ngân sách nửa năm một lần, các học sinh bình thường sẽ hò reo cổ vũ cho các cuộc tranh luận của hai bên.

Cuộc đối đầu truyền thống đó đã kéo dài hàng chục năm, nhưng thực tế, hiện nay, nó đang thu hút sự chú ý hơn bao giờ hết.

「Vì đây là lần đầu tiên đúng không? Cả Hội trưởng và Tổng đại diện đều là học sinh năm nhất.」

「Chúng ta là nhân chứng của lịch sử à?」

Một kỷ nguyên mới chưa từng có đã đến, khi người đứng đầu cả hai phe đều là học sinh năm nhất.

Nghe những lời xì xào mà đương sự nghe rõ mồn một, Uzuki cũng thì thầm với tôi.

「Nhậm chức được ba tháng rồi mà vẫn còn được bàn tán... Hội trưởng đỉnh thật đấy.」

「Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.」

Việc học sinh năm nhất trở thành Hội trưởng hay Tổng đại diện đã từng xảy ra nhiều lần trong quá khứ. Chỉ là lần này hai sự kiện đó tình cờ xảy ra cùng lúc, thành thật mà nói tôi mong mọi người đừng làm ầm lên quá.

Vì người đang nổi tiếng hơn, nói cho đúng, là Nishimaru kia mà.

「A, kia chẳng phải là Nishimaru-san sao?」

Ánh mắt của các cô gái hướng về phía Nishimaru, cách bàn chúng tôi ba bàn. Cô ấy đang được đám đàn em vây quanh, từ tốn đưa miếng thịt gà vào miệng.

「Oa, đang ăn Oyakodon kìa.」

「Cứ bị thu hút nhỉ. Cái khí chất đó là gì vậy nhỉ.」

「Gầy đến đáng kinh ngạc, đôi mắt như muốn hút người ta vào, giọng nói và cách nói chuyện cũng độc đáo nữa... A, nhìn sang đây rồi!」

Bất chợt, ánh mắt của Nishimaru hướng về phía này. Ở khoảng cách này, không rõ là cô ấy đang nhìn họ hay nhìn tôi, tôi đã nghĩ vậy...

「C-Cái nụ cười đó đáng sợ quá...」

Rõ ràng là đang nhắm vào tôi.

Một nụ cười tự mãn, như đang dò xét, như đang nhắm vào con mồi, khiến người nhìn phải rùng mình. Kể từ khi cả hai chúng tôi trở thành người đứng đầu, Nishimaru chỉ thể hiện bộ mặt đó khi đối mặt với tôi.

Là để dằn mặt, hay là một sự coi thường theo bản năng? Dù là gì đi nữa, cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào.

「Thỉnh thoảng Nishimaru-san lại có những biểu cảm không thể hiểu nổi nhỉ.」

「Cái vẻ bí ẩn đó cũng hấp dẫn lắm đó.」

「Mọi thứ của chị ấy đều như một bức tranh vậy... Nói thật nhé, so với Hội trưởng, tớ ủng hộ Nishimaru-san hơn.」

Những lời của các nữ sinh đó đến tai tôi, Hội trưởng, một cách rõ ràng đến mức tôi phải nghi ngờ rằng có lẽ họ cố tình nói cho tôi nghe.

Nhìn sang, Uzuki đang tỏ vẻ tức giận. Cô ấy định quay lại để nhắc nhở họ, nhưng tôi đã dùng ánh mắt ngăn lại.

Điều đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Vì tôi là một nhân vật phản diện dễ nhận biết.

Một Hội trưởng khó ưa với ánh mắt sắc lạnh, biểu cảm cứng nhắc, thành tích học tập xuất sắc đến đáng ghét, không để lộ sơ hở và tự nhiên tạo áp lực cho những người xung quanh. Nói cách khác, một tên phản diện bốn mắt cool ngầu.

Nếu xem cuộc đối đầu này như một hình thức giải trí, thì chắc chắn, cấu trúc câu chuyện sẽ là Nishimaru, người có sức hút, phải là người chiến thắng cuối cùng.

Đúng vậy. Như thế là được rồi. Thế giới này được tạo ra như vậy.

Đây chính là――con đường sống của 'nhân vật' mang tên tôi.

「Hội trưởng trông có vẻ cứng nhắc, hơi ra vẻ ta đây nhỉ.」

「Giống kiểu người hay đẩy kính trong các tập đoàn lớn, chuyên đi dẹp mấy nhà máy nhỏ lẻ ấy.」

「Tên phản diện bốn mắt cool ngầu chứ gì, hiểu quá mà, hiểu quá mà.」

Tuyệt vời. Gu từ vựng của tôi lại trùng khớp với một nữ sinh không quen biết. Hay đây là người định mệnh của mình?

Trái ngược với tôi, người đang cảm thấy một sự cảm động khó hiểu thay vì tức giận, Uzuki đã đỏ mặt và run rẩy từ lúc nào.

「Hội trưởng không phải là tên bốn mắt của tập đoàn lớn... mà là tên bốn mắt của ngân hàng, vừa buông lời cay độc vừa chống lưng cho các nhà máy nhỏ...」

Cô ấy đang phát triển một lý thuyết gì đó khó hiểu. Mà vẫn buông lời cay độc à.

「Bình tĩnh đi Uzuki. Tôi không phải là tên bốn mắt của tập đoàn lớn hay tên bốn mắt của ngân hàng, mà là tên bốn mắt của Hội học sinh.」

「Tôi không thể chịu đựng được nữa! Mấy người...」

「Chờ đã Uzuki! Su-ha đi! Su-ha... bép!」

Mái tóc dài của Uzuki khi cô ấy quay người mạnh mẽ đã quất vào mặt tôi như một cái tát. Và rồi, mái tóc đen mượt của Uzuki đã giật phăng chiếc kính của tôi đi.

「A, không xong rồi!」

Chiếc kính của tôi bay lên không trung, và Uzuki đã nhanh tay bắt lấy nó với một phản xạ tuyệt vời.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo――.

Rắc.

「A...」

Một âm thanh khô khốc như tiếng búng tay vang lên từ trong tay Uzuki.

Trong nháy mắt, sắc mặt Uzuki chuyển sang tái nhợt.

Khi cô ấy từ từ mở tay ra, thứ đó đã biến thành một thứ gì đó không còn là kính nữa.

Thế này thì làm sao mà đẩy kính được nữa.

"gương mặt kyun" là biểu cảm trên khuôn mặt của một người có khả năng khiến người đối diện cảm thấy trái tim mình như bị "thắt lại" hoặc "hẫng một nhịp" (đây là nghĩa của từ tượng thanh "kyun" - キュン) Ref của "Con mèo của Schrödinger" Oyakodon - cơm cả mẹ và con =))))