Brigandine In The Wind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Oooku no sakura

(Hoàn thành)

Oooku no sakura

Akira (日日日 )

Hidekage, con trai duy nhất của Tướng quân Toyotomi, đang làm nhiệm vụ với cục thanh tra "Quán cà phê Carrion - Kền kền", đã xâm nhập vào hậu cung nơi tụ tập các cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, những cô g

57 40

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 28

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 03 - Chương 2

**Những điều cần thiết để thấu hiểu nhau**

Ngày hôm đó, trời trong xanh quang đãng như thể cơn mưa ngày hôm qua chỉ là một lời nói dối.

Kết thúc buổi học sáng, tôi bước vào giờ nghỉ trưa, và như bị tiết trời đẹp đẽ mời gọi, tôi rảo bước lên sân thượng của tòa nhà chính. Bình thường tôi hiếm khi ra ngoài trời vào giờ nghỉ trưa, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có tâm trạng muốn được làn gió mơn man khắp cơ thể.

…Nói vậy thực ra là xạo hết mức.

Tôi chẳng hề có một khía cạnh lãng mạn nào như thế. Tôi hoàn toàn thuộc trường phái ham ăn hơn ham của lạ. Thực lòng mà nói, tôi chỉ muốn lao ngay đến nhà ăn và chén một bữa thật ngon lành.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tôi bước ra khỏi lớp.

「───Yoshitaka. Chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé?」

Không biết đã rình ở đó từ bao giờ.

Một cô nàng tóc bạc nào đó lon ton chạy đến rồi nhảy chồm lên cổ tôi.

…Phải, là con nhỏ Hakane Hibikime.

Dù cuối câu là một câu hỏi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy rõ mười mươi là con bé định bám theo tôi.

Sau buổi học bơi hôm qua, nghe đâu cô nàng đã bị Phó hội trưởng hội học sinh Ariga Yuuko mắng cho một trận nên thân, nên quả nhiên cũng không còn dám đường đột xen vào giờ học nữa. Thay vào đó, cứ mỗi lần tan học là cô nàng lại như một chú chó trung thành, rình sẵn trước cửa.

Bản thân việc được một người vẫy đuôi quấn quýt cũng không có gì là khó chịu.

Thế nhưng, cái không khí ngượng ngùng nảy sinh từ 《Vụ tỏ tình của Hakane-chan》 hôm trước vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.

Tôi vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mặt Hakane. Lẽ ra Hakane cũng vậy, nhưng cô nàng chẳng những không giữ khoảng cách mà còn tấn công tới tấp hơn. Cảm giác cứ như một con chó hoang không thể không nghi ngờ khi có miếng mồi ngon được bày ra ngay trước mắt.

Và vấn đề trên hết chính là───ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu thẳng vào lưng tôi.

Minori Tachibana đứng ngay sau lưng tôi, tỏ thái độ bực bội ra mặt, gót chân cứ gõ cộp cộp xuống sàn.

Bản thân cô nàng thì nói những câu như 「Đứng chặn trước cửa phiền phức lắm biết không?」, nhưng mà này, tại sao cậu lại đứng ngay sau lưng tôi chứ? Tình cờ thì cũng trùng hợp quá rồi đấy. Người này cũng thế, bất chấp ý muốn của tôi, cũng hăm hở định bám theo.

「Minori cũng muốn ăn cơm cùng nhau à?」

「Hả!? L-Làm gì có chuyện đó!?」

「…? Vậy sao cậu lại đi ngay sau Yoshitaka?」

「Ch-Chỉ là tình cờ thôi! Tớ chẳng có gì với tên này cả───」

「Minori không muốn ăn cơm cùng Yoshitaka à?」

「Hả!? À, không, cái đó thì…!」

「Minori không thích Yoshitaka à? Không muốn ở cùng à?」

「Ư… ưưưưưưưưưưư!」

Minori đỏ bừng mặt, ôm đầu.

Nhìn cô nàng như vậy, Hakane nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.

Tsundere ĐẤU với Gái ngơ! Tình hình có vẻ gái ngơ đang chiếm chút ưu thế!

…Vừa bình luận trong đầu như vậy.

Tôi lẳng lặng rời khỏi đó để hai người không nhận ra. Bầu không khí lúc đó có cảm giác như không nên xen vào. Con trai mà xía vào chuyện của con gái thì thật là vô duyên quá mà!

───Lấy cớ đó để trốn đi mới chỉ vài phút trước.

Và giờ đây, tôi đang đứng trước cánh cửa lên sân thượng vắng người.

Chỉ cần nhớ lại bầu không khí lúc đó thôi là tôi đã bất giác thở dài.

「Sao lại khó xử thế chứ… Dù không phải là không khí căng thẳng gì…」

Thành phần ngây ng thơ của Hakane và thành phần không thành thật của Minori đã tạo ra một phản ứng hóa học kỳ lạ, sản sinh ra một loại khí độc đặc biệt chỉ có tác dụng với tôi. Cứ cái đà đó, có khi tôi đã chết ngạt cũng nên. Quả nhiên, ngoài lựa chọn bỏ chạy ra, tôi chẳng còn con đường nào khác.

Tôi uể oải đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra.

Ngay lập tức, một làn gió ấm áp thổi tới từ phía trước, mơn man gò má.

Làn gió mùa này chẳng thể nào khen là dễ chịu cho được.

Nó vừa ẩm, vừa không mạnh cũng chẳng yếu.

Chắc hẳn là do ảnh hưởng của hiện tượng nóng lên toàn cầu.

Nhờ vậy mà tôi nhớ ở ngôi trường nam sinh cũ, mấy cái quạt máy mùa hè gần như vô dụng. Giờ nghĩ lại, cái mùi mồ hôi nam sinh, cái cảm giác bị nhồi nhét trong một cái hộp chật chội, cũng không hẳn là không nhớ nhung.

Tại Học viện nữ sinh Shigen, nơi mọi phòng đều được trang bị máy lạnh, tiện nghi an toàn tuyệt vời, chẳng có ai lại dại dột ra ngoài trời nghỉ ngơi vào mùa này cả.

Do đó, trên sân thượng chẳng có lấy một bóng người.

Hoàn hảo. Một sự yên tĩnh tuyệt vời.

Đây quả thực là nơi lý tưởng nhất để chữa lành tâm hồn mỏi mệt.

「Lỡ mất bữa ăn rồi… ───Hửm?」

Trong khi tiếng bụng réo lên bên tai, tôi tiến vào sâu hơn và cảm nhận được có người ở gần đây.

Nhìn phải, nhìn trái.

Quả nhiên không thấy bóng người nào.

Rồi tôi ngẩng đầu lên───à, hiểu rồi.

Kẻ lập dị quay lưng lại với cuộc sống tiện nghi xem ra không chỉ có mình tôi.

「…Cô đang làm gì ở đó vậy?」

Ngay lập tức, một tiếng thét nhỏ vang lên từ trên đầu.

Có một cô gái tóc đen đang ngồi vắt vẻo trên hàng rào ở rìa sân thượng.

「Đ-Đừng làm tôi giật mình chứ! Có ở đây thì phải nói trước một tiếng chứ!」

「Tôi có định dọa cô đâu. Tôi vào rất bình thường mà. Chỉ là cô không để ý thôi.」

Tôi định giải thích, nhưng cô gái tóc đen───Ma Kiếm, lại xị mặt ra.

「…Dù sao thì tôi bây giờ cũng đã suy yếu đến mức không nhận ra được cả khí tức của một kẻ nghiệp dư rồi, vâng vâng.」

「Đừng có dỗi nữa… Thôi, xuống khỏi đó đi. Nguy hiểm đấy.」

「Hừ! Thừa hơi lo chuyện bao đồng. Ngươi nghĩ kẻ như ta đây lại hạ mình xuống nói chuyện ngang hàng với một con người như ngươi sao?」

「…Không. Nhưng ở độ cao này thì có vẻ tôi sẽ thấy quần lót của cô mất.」

「Hgya!?」

Ma Kiếm vội vàng giữ lấy gấu váy.

Cùng lúc đó, cô bé mất thăng bằng và ngã uỵch xuống đất từ phía sau.

「N-Này. Cô không sao chứ?」

「Ư… Đ-Đồ biến thái! Lúc nào ngươi cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện dâm dục đó thôi à! Toàn bộ não của ngươi đều bị lấp đầy bởi mấy thứ tục tĩu thôi sao!」

「Thất lễ quá. Cùng lắm chỉ khoảng bảy phần thôi.」

「Cũng có khác gì mấy đâu!」

Dù bị mắng té tát, tôi vẫn đỡ cô bé dậy.

…《Ma Kiếm》.

Cô bé chính là tồn tại đã trở thành nguồn gốc cho sự thành lập của Học viện nữ sinh Shigen này.

Thay vì tiêu diệt hay phong ấn lại cô bé sau khi hồi sinh, đội ngũ giáo viên của Học viện Shigen đã chọn phương án cảm hóa, loại bỏ mối đe dọa.

Nói tóm lại, đó là một kế hoạch giảng hòa thay vì chiến đấu.

So với việc dùng các biện pháp bạo lực, tôi cũng nghĩ như vậy tốt hơn.

Tôi không rõ cô bé này nguy hiểm đến mức nào, nhưng qua nói chuyện thì thấy em ấy chỉ là một cô gái hết sức bình thường. Ừm, có điều hơi lắm mồm một chút.

Vì lẽ đó, 《Ma Kiếm》 được phép tự do đi lại trong khuôn viên trường dưới sự giám sát của Học viện Shigen. Đối với một người bị giám sát thì đây là một sự đối đãi đặc biệt, nhưng… có vẻ con bé này không thích, lúc nào mặt cũng cau có khó chịu.

「Nasuko đâu rồi? Không phải hai người đi cùng nhau sao?」

「Hừ! Con nhỏ trùm đầu tai mèo phiền phức đó thì ta đã đuổi đi từ sớm rồi. Gì chứ, con nhỏ đó. Cứ bám dính lấy ta một cách dai dẳng… Bộ nó là đứa cô độc à? Một đứa cô độc đáng thương à?」

Diễn giải ra có nghĩa là 「Bị làm thân đột ngột nên không giấu được sự bối rối, cố gắng lắm mới thoát được và chạy trốn」. Quả là tôi, người đạt cấp một trong kỳ thi ngôn ngữ tsundere! Mấy pha chuyển ngữ trong đầu này dễ như ăn bánh!

「…Về chuyện đó thì tôi không phủ nhận đâu. Con bé đó cũng đang vui vì mới kết bạn được đấy. Bình thường mọi người toàn gọi nó là 《Kẻ phá luật》 rồi chẳng thèm lại gần. Có thể hơi phiền một chút, nhưng cô bỏ qua cho nó đi.」

Ở một ngôi trường tiểu thư danh giá như Học viện Shigen, một đứa ngốc bất thường như Nasuko rõ ràng là một kẻ ngoài vòng pháp luật.

Nếu ở một môi trường khác, có lẽ vị thế của con bé đã khác. Nghĩ đến chuyện đó, tôi cũng thấy hơi tội nghiệp cho nó.

Nghe tôi nói, Ma Kiếm nhăn mặt có vẻ khó xử.

「Chuyện đó… không phải việc của ta.」

Lại nói những lời như muốn đẩy người khác ra xa.

Mà, nghĩ một cách bình thường thì cũng phải thôi.

Dù nói gọn là「bị phong ấn」, nhưng chắc hẳn đã có nhiều chuyện xảy ra trước khi đến mức đó.

Tôi không có ý định đơn phương sợ hãi con bé này, nhưng dù sao em ấy cũng từng bị xem là「nguy hiểm」và bị phong ấn. Tôi không nghĩ có thể dễ dàng làm thân ngay được.

Tôi thở dài não nề rồi dựa lưng vào hàng rào sân thượng.

…Làm thế nào để mở lòng con bé này đây?

Khi nhận ra, tôi đã tự nhiên suy nghĩ như vậy.

Lời nhờ vả của cô Hibikime───yêu cầu chăm sóc 《Ma Kiếm》, tất nhiên vẫn nằm trong tâm trí tôi. Nhưng ngay cả khi bỏ qua chuyện đó, tôi vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc em ấy được.

Cảm giác mong manh, hay là bất ổn.

Nhìn một cô gái như vậy… có chút đau lòng.

「Này.」

「…Gì thế?」

「Cô, tên là gì?」

Chỉ là bất chợt.

Tôi buột miệng hỏi một điều chợt nảy ra trong đầu.

Theo những gì tôi biết, cô bé này chỉ được người khác gọi là 《Ma Kiếm》. Mà nói là người khác thì cũng chỉ có một mình cô Hibikime thôi… Tóm lại, ngoài cách gọi 《Ma Kiếm》 ra, tôi không nhớ đã nghe thấy tên nào khác.

Dựa vào lời cô giáo, 《Ma Kiếm》 hình như chỉ là tên gọi của một chủng tộc, vậy chẳng phải cô bé này cũng có một cái tên riêng của mình sao? Tôi nghĩ vậy nên đã hỏi thử. Nếu có một cái tên chính thức, có lẽ đó sẽ là cơ hội để thu hẹp khoảng cách.

Thế nhưng───suy nghĩ đó của tôi có vẻ đã thất bại.

Ngay khi bị tôi hỏi tên, Ma Kiếm mở to mắt và lườm tôi với vẻ mặt giận dữ.

「…Hỏi chuyện đó để làm gì?」

「Hả?」

「Ta nói hỏi chuyện đó thì có ý nghĩa gì!」

Rõ ràng là phản ứng thái quá… hay là phản ứng từ chối?

Tôi bất giác lùi lại.

Bị một cô bé nhỏ con thế này lấn át. Khí thế của cô bé thật sự đáng sợ đến mức đó.

「À, không… Chỉ là cô giáo chỉ gọi cô là『Ma Kiếm』. Nếu cô có tên riêng thì tôi muốn gọi bằng tên đó. Có gì không ổn à?」

「Hả? Ngươi nói chuyện nực cười gì vậy. Ta không có cái tên nào để nói cho ngươi biết cả. Đừng hỏi những chuyện vớ vẩn.」

Cô bé gay gắt nói rồi lại quay mặt đi.

Hừm… Đâu cần phải từ chối kịch liệt như vậy. Hình như đối với cô bé này,『tên』là một điều cấm kỵ không muốn ai chạm đến. Hay là một cái tên xấu hổ gì đó chăng? Gần đây cũng có những bậc cha mẹ đặt cho con mình những cái tên kỳ quặc mà.

「…Tôi xin lỗi vì đã hỏi đường đột. Nhưng hỏi một chút thì cũng được mà, phải không? Cứ bị gọi là 《Ma Kiếm》 mãi, cô không thấy khó chịu à?」

Nghe câu hỏi của tôi, Ma Kiếm khẽ giật mình trong giây lát.

Nhưng cuối cùng em ấy vẫn im lặng và không thèm nhìn tôi.

「Đúng là một đứa cứng đầu… Được rồi. Vậy tôi sẽ tự giới thiệu trước. Tên tôi là───」

Ngay lúc tôi định nói.

「…Akechi, Yoshitaka.」

Như thể cắt ngang lời tôi, Ma Kiếm đang quay mặt đi lẩm bẩm.

Tôi bất giác nín thở.

「Ể, à. Ừm, đúng là vậy… nhưng mà. Tôi đã từng nói tên mình cho cô nghe bao giờ chưa? À, hay là cô nghe cô giáo và Minori gọi tên tôi à? Mà công nhận cô nhớ giỏi thật đấy.」

「Ồn ào quá. Tên của ngươi, ta chẳng quan tâm. …Akechi, Yoshitaka. Ta ghét những kẻ như ngươi. Cả tên, cả ngoại hình, cả khí chất. Tất cả mọi thứ, ta đều không ưa.」

Bị em ấy đơn phương khẳng định như vậy. Quả thật, tôi cũng thấy bực mình.

Việc con bé này ghét con người, đẩy lùi mọi nỗ lực tiếp cận từ phía tôi thì cũng đành chịu, nhưng tôi chẳng nhớ mình đã làm gì để bị phủ nhận cả nhân cách. Cái câu 「Về mặt sinh lý là không thể chấp nhận được ấy~」 thực sự rất tổn thương đấy biết không!? Các nữ sinh trung học trên đời làm ơn tự kiềm chế một chút đi!

「Chúng ta còn chưa biết gì về nhau cả. Nói như vậy có hơi quá đáng không?」

「Không cần tìm hiểu cũng biết. Ta ghét ngươi.」

「À, vậy sao. Vậy thử xem nhé?」

「Hả?」

Tôi rời lưng khỏi hàng rào đang dựa, rồi nắm chặt lấy cánh tay của Ma Kiếm.

Đó là một cánh tay mảnh mai hơn vẻ bề ngoài. Trong một khoảnh khắc, tôi đã do dự không biết có nên kéo hay không, nhưng rồi tôi quyết tâm kéo cô bé về phía mình.

「Ng-Ngươi làm gì vậy!」

「Thì đã nói là thử rồi mà. Vừa hay tôi cũng lỡ bữa trưa. Cô đi cùng tôi một chút.」

「Đừng có giỡn! Bỏ ra!」

Cô bé vùng vẫy chống cự, nhưng việc khống chế một người có thân hình nhỏ bé thế này thì quá đơn giản. Tôi mặc kệ và cứ thế kéo Ma Kiếm đi. Đây không phải là hành vi phạm tội đâu nhé, ừ. Đây là cách tiếp xúc mẫu mực của một người anh trai tốt bụng với một bé gái. Nếu trông nó giống tội phạm thì chắc chắn là do tâm hồn bạn đã vẩn đục đấy.

Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rằng cứ để mặc con bé này tự do như vậy cũng không ổn.

Học viện Shigen có một chế độ đặc biệt gọi là 《Lãnh địa》. Nếu con bé không biết gì mà cứ liều lĩnh bước vào, gây chuyện với các học sinh bình thường thì sẽ chỉ thêm phiền phức. Có lẽ để tránh hỗn loạn, thân phận và sự tồn tại của Ma Kiếm không được tiết lộ cho các học sinh khác ngoài chúng tôi.

Hơn nữa, dưới cái tiết trời oi ả này, lại còn là một kẻ lập dị tránh xa những căn phòng có máy lạnh. Việc con bé này không có nơi nào để đi là chuyện rõ như ban ngày.

「Ta đã bảo bỏ ra rồi! Dù có chết ta cũng không đi theo ngươi!」

「Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Dù sao cô cũng rảnh rỗi, đi ăn với tôi một bữa cũng được mà. Nếu sau đó cô vẫn không ưa tôi thì cứ tránh mặt tôi cũng không sao. Chỉ một lần thôi, duy nhất lần này thôi.」

「Một lần cũng không muốn!」

Ai nghe đoạn đối thoại của chúng tôi mà thấy giống tội phạm thì! Tôi xin nhắc lại lần nữa, đó chỉ là do tâm hồn bạn đã vẩn đục thôi đấy nhé!

「Cô cũng đói bụng rồi phải không? Nhìn bộ dạng thì chắc là chưa ăn trưa.」

「《Ma Kiếm》 không bao giờ đói bụng! Cứ mặc kệ ta đi!」

Trong lúc cuộc đối đáp vô nghĩa của tôi và Ma Kiếm đang tiếp diễn.

Ọooot…

Từ đâu đó, một tiếng réo bụng cực lớn vang lên đầy bất mãn.

「…………」

「Ự-Ực…」

Ma Kiếm đỏ bừng mặt, cứng đờ người.

「…Chẳng phải 《Ma Kiếm》 không đói bụng sao?」

「Ồ-Ồn ào quá! Đây chỉ là cảnh báo thiếu năng lượng thôi!」

「Tức là đói bụng rồi đúng không?」

「Không phải! Đừng có đánh đồng ta với lũ người hạ đẳng các ngươi! Mà nói cho cùng, ngươi nghĩ do ai mà ta lại tốn năng lượng vô ích hả? Đồ con người biến thái!」

Vừa buông lời chửi rủa, Ma Kiếm vừa giằng tay tôi ra một cách thô bạo.

Cô bé hậm hực phồng má, một mình đi về phía lối ra sân thượng.

À phải rồi, năng lực của con bé này là『hiện thực hóa dục vọng của con người』thì phải? Dù không cố ý, nhưng tôi đã được 《Ma Kiếm》 dùng sức mạnh của mình để thỏa mãn dục vọng, nên tôi chẳng thể nói lại được gì. Thật xấu hổ cho cái tâm hồn dâm dục của mình.

…Hửm?

Khoan đã?

Con bé vừa nói rằng vì tôi mà nó đã tiêu tốn năng lượng vô ích à?

Điều đó có nghĩa là… theo ý muốn của nó thì nó không thể kìm hãm được sự phát tác sức mạnh của《Ma Kiếm》 sao?

「Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì! Nhanh lên!」

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Ma Kiếm la lối từ phía cửa ra vào sân thượng.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

「Hả?」

「Hả cái gì mà hả! Chẳng phải là ngươi nói ra sao? Nhanh dẫn ta đến chỗ ăn đi!」

Không hiểu em ấy đang nói gì, tôi chết trân tại chỗ.

Ma Kiếm bất chợt đỏ mặt, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

「À, à… Đ-Được rồi.」

Sao tâm trạng lại thay đổi thế này?

Mới lúc nãy còn ghét tôi như rắn rết. Suýt nữa thì tôi đã tái hiện lại cú sốc tâm lý hồi cấp hai rồi chứ. Cái lần bị phát hiện mang tạp chí người lớn vào lớp, cả đám con gái đã giữ khoảng cách với tôi như thế đấy… hức.

Mang theo một vết thương lòng nho nhỏ, tôi chạy nước rút đến cửa ra.

Sau khi xác nhận tôi đã đuổi kịp, Ma Kiếm có vẻ hài lòng, hắng giọng một tiếng 「Fufun!」. Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi lối thoát và xuống cầu thang.

…Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua.

Tôi có cảm giác như chân cô bé đã khẽ nhảy một điệu vui tươi.

Nhà ăn đã đông nghẹt người.

Mọi chỗ ngồi đều đã bị các nhóm nữ sinh đang vui vẻ ăn trưa lấp đầy.

「───Lũ người hạ đẳng mà dám cản trở bữa ăn của ta là sao! Vô lễ! Tránh ra mau!」

「…Đừng có nói chuyện vô lý thế. Kìa, bên kia có quầy bán hàng đó. Đi nhanh lên. …Xin lỗi mọi người nhé. Con bé này bị hoang tưởng tuổi dậy thì, trong đầu nó tự cho mình là một tồn tại siêu việt hơn con người. Mong mọi người bỏ qua.」

Vừa cúi đầu xin lỗi nhóm nữ sinh bị quát mà giật mình, tôi vừa túm gáy Ma Kiếm lôi đi.

Quầy bán hàng được đặt gần lối ra vào của nhà ăn.

Tuy gọi là quầy bán hàng nhưng thực chất không phải trả tiền.

Bánh mì ngọt, sandwich và các loại thực phẩm dễ mang đi khác được bày la liệt trên một chiếc xe đẩy, ai thích thì cứ tự do lấy. Lại một lần nữa tôi phải công nhận chất lượng của Học viện Shigen.

Ma Kiếm chắc đói lắm rồi, em ấy vơ lấy vơ để bánh mì ngọt trên xe đẩy rồi cứ thế dúi vào tay tôi.

「N-Này… Khoan đã. Tôi phải cầm hết sao!?」

「Đương nhiên rồi. Ta mang ngươi theo là vì thế mà.」

Bắt dẫn đường, rồi lại coi như người xách đồ.

Đúng là một cô nàng đỏng đảnh. Thật muốn xem mặt phụ huynh ghê. À mà, tôi cũng không biết Ma Kiếm có cha mẹ hay không nữa. Nếu có thì rất mong được nghe chi tiết về quá trình sinh con đẻ cái. À, cho xin cả video minh họa nữa nhé!

Bà cô phụ trách nhà ăn chỉ mỉm cười hiền hậu nói: 「Ôi chao. Bé con mà ăn nhiều ghê nhỉ」. Đây cũng là chất lượng của Học viện Shigen. Mấy bà cô ở nhà ăn trường nam sinh cũ toàn nói những câu như quỷ sứ: 「Đũa dùng một lần thì mang về nhà rửa mà dùng lại đi!」.

Cuối cùng, bị dúi cho hai tay đầy bánh mì ngọt, tôi rời khỏi nhà ăn.

Ma Kiếm đi phía trước, vừa đi vừa ngân nga hát một cách vui vẻ. Người ta thì đang vất vả mà con bé này trông thật thảnh thơi. Có lẽ cái cảm giác bị một cô người yêu đỏng đảnh đè đầu cưỡi cổ là thế này chăng?

Cứ thế chúng tôi ra khỏi tòa nhà chính và đi bộ một lúc.

Khi tìm được một quảng trường có vẻ vừa vặn, chúng tôi mới ngồi xuống một chiếc ghế dài gần đó.

「Chết tiệt. Nặng quá…」

「Vất vả cho ngươi rồi. Nào, mau đưa bánh mì đây cho ta.」

「…………」

「Sao thế? Nhanh lên, nhanh lên!」

Lời thúc giục của Ma Kiếm nghe có chút gì đó gợi tình. Này này, sốt sắng đòi hỏi như thế thì quả là một cô nàng ham muốn nhỉ. Mấy cô gái gần đây thật là chủ động về mặt tình dục quá đi☆

…Dù cố gắng nghĩ tích cực như vậy, nhưng tôi biết thừa ý của em ấy không phải thế. Nhìn đống bánh mì ngọt trên tay, tôi bất giác cau mày.

Đưa cho em ấy bây giờ thì dễ thôi, nhưng… nói sao nhỉ… có chút bực mình.

Chắc hẳn cũng có những quý ông đẳng cấp cao cảm thấy hưng phấn trước sự tùy hứng của các cô gái như thế này, nhưng dĩ nhiên, tôi không thuộc nhóm người tuyệt vời đó.

「Tôi sẽ đưa bánh mì cho cô. Nhưng trước hết, phải nói lời cảm ơn cho đàng hoàng.」

「Hả? Ngươi nói gì thế? Tại sao ta phải cảm ơn ngươi? Chỉ xách hộ ít đồ mà đã ra vẻ rồi à!」

Không những không tỏ ra biết ơn, em ấy còn tuôn thêm một tràng mắng mỏ.

…Con nhóc này. Đúng là một đứa láo toét hết thuốc chữa.

Cứ nói những lời như thế, coi chừng tôi xách cô như một món hàng về phòng đấy nhé!? Xin lỗi, đùa thôi, tôi không phải lolicon, tôi tuyệt đối không phải lolicon!

Th-Thôi thì.

Nếu để em ấy được đằng chân lân đằng đầu ở đây, mối quan hệ sau này cũng có thể bị ảnh hưởng xấu.

Tôi ôm đống bánh mì trong tay, hiên ngang đứng dậy khỏi ghế dài.

「Vậy à. Thế thì chỗ này tôi ăn hết.」

「Hả!?」

Ma Kiếm, người đang lên giọng mắng mỏ tôi, kinh ngạc kêu lên một tiếng thất thanh trước hành động của tôi.

「C-C-C-C-Cái gì thế! Đâu có nói vậy!?」

「Sao trăng gì nữa. Tôi không phải là người hầu của cô. Tôi cũng chẳng phải người tốt đến mức xách đồ cho cô mà không nhận được một lời cảm ơn.」

「Ta đã phải tốn công đi theo ngươi rồi đấy! Đáng lẽ ngươi phải cảm ơn ta, chứ đời nào ta lại đi cảm ơn ngươi!」

「Tôi cũng vậy. Tôi không nói là muốn cô đi cùng đến mức phải nịnh bợ.」

Tôi dứt khoát nói rồi nhanh chóng bước đi.

Chắc là cơn đói đã lên đến đỉnh điểm. Ma Kiếm cố gắng van nài, mắt hơi rưng rưng.

Bị một cô bé trông nhỏ tuổi hơn mình làm vẻ mặt như thế, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Nhưng, vì tương lai của con bé này, bây giờ phải nhịn, phải nhịn! Hỡi các ông bố ngốc nghếch trên toàn quốc đang vất vả dạy dỗ con gái! Hãy cho tôi sức mạnh!

「Nào. Một mình mình có ăn hết được đống này không nhỉ? Hay là chia cho con bé Nasuko nhỉ?」

「Ưgh!」

「Con bé đó cũng ham ăn lắm. Chắc chắn sẽ chén sạch không còn một mẩu nào cho xem.」

「Ực… ưghưghưưưưưưưưư…!」

Cú đấm nhử của tôi có vẻ hiệu quả hơn mong đợi, tiếng rên rỉ đầy cay cú vọng lại từ phía sau.

Sắp chịu thua chưa nhỉ? Có lẽ em ấy sẽ đuổi theo và miễn cưỡng nói lời cảm ơn.

Tôi quay lại một chút để xem tình hình,

「───Uoa!」

Tôi sững sờ.

Ma Kiếm vẫn ngồi yên trên ghế dài. Chẳng những không đuổi theo, em ấy còn cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lấy gấu váy.

…Từ đôi mắt xếch, những giọt nước mắt lớn lã chã rơi xuống.

「Bụng… bụng đói quá… không đi nổi một bước nào nữa… hức, hức…」

Cùng với tiếng nức nở, tiếng bụng réo lên yếu ớt.

Cứ ngỡ mình đang chiếm thế thượng phong, ai ngờ lại dính một cú phản đòn chí mạng.

Khóc thật thì hèn hạ quá đấy… Tôi thở dài thườn thượt rồi quyết định quay lại chỗ ghế dài.

Tôi đưa một chiếc bánh mì ngọt cho Ma Kiếm, người đang sụt sịt nước mắt nước mũi.

「Này, ăn đi.」

「…Hức?」

「Xin lỗi vì đã trêu chọc cô. Tôi không nghĩ cô đói đến mức đó… Này, cả nước mũi nữa, lau cho sạch đi.」

Đặt đống bánh mì ngọt trên tay xuống ghế dài, tôi tiện thể đưa cho em ấy một gói khăn giấy. Ma Kiếm lần lượt nhìn chiếc bánh mì và gói khăn giấy được đưa cho, rồi nấc lên một tiếng.

「…N-Ngay từ đầu cứ nói thế là được rồi… Đúng là một tên con người biến thái hết thuốc chữa…」

「Tôi xin lỗi. Mà này, riêng chuyện lần này thì việc tôi biến thái chẳng liên quan gì cả.」

Tôi cũng ngồi xuống ghế dài, để đống bánh mì ở giữa.

Ma Kiếm dùng khăn giấy xì mũi, rồi lóng ngóng đưa tay lên túi bánh mì ngọt. Sau đó em ấy bắt đầu giằng co với cái túi.

「Hự, hự…」

「…Này. Cô làm gì vậy?」

「K-Không mở được! Thiếu năng lượng nên không mở được!」

「Không. Chẳng phải chỉ đơn giản là cô yếu quá thôi sao?」

Đến cả cái bao bì cũng không xé được. Yếu đến mức nào vậy trời…

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Ma Kiếm chìa túi bánh mì ra trước mặt tôi.

「Ng-Ngươi mở đi! Suy cho cùng cũng là tại ngươi cả!」

「Rồi rồi…」

「Rồi rồi nữa! Mở túi xong ngươi phải đút cho ta ăn! Ta bây giờ đến sức xé bánh mì cũng không còn!」

「Cô đúng là nữ hoàng thật đấy.」

「Ngươi định từ chối à? Ta yếu đi đến mức này đều là tại ngươi cả!」

Chắc là định trả đũa cho việc bị trêu chọc lúc nãy. Ma Kiếm hoàn toàn coi tôi như một người hầu, đưa ra những yêu cầu vô lý. Dù thế nào đi nữa, em ấy cũng muốn ở thế thượng phong hơn tôi… Tôi cũng lười cãi lại nên đã làm theo lời em ấy, xé nhỏ miếng bánh mì.

「Nè, thế này thì tự ăn được rồi chứ.」

「Ngươi không nghe ta nói gì à? Ngươi đút cho ta ăn.」

「…Hành động đó có ý nghĩa gì chứ?」

「Ta sẽ khắc sâu vào tận xương tủy ngươi, một tên con người ngốc nghếch, láo xược, xấu tính và biến thái, về mối quan hệ quyền lực tuyệt đối giữa ta và ngươi. Nào, đút cho ta đi! Nào, nào!」

Giọng điệu thì ra vẻ bề trên, nhưng thực chất chẳng khác nào đang nài nỉ 「Anh à~ cho em ăn đi?」. …Đúng là một cô nàng nhõng nhẽo! Đáng lẽ phải là một tình huống vừa vui vừa ngượng, mà sao tôi chẳng thấy vui chút nào nhỉ!? Ngược lại còn muốn khóc đây này!

Đôi mắt xếch nhìn tôi chằm chằm, ánh lên vẻ nghiêm nghị không cho phép phản đối. Nếu từ chối lúc này chắc em ấy sẽ lại khóc mất. Tôi ngoan ngoãn đưa mẩu bánh mì đến bên miệng Ma Kiếm.

「───Ngoạm.」

Khoảnh khắc em ấy ngậm lấy mẩu bánh từ đầu ngón tay tôi.

Gương mặt thanh tú bỗng bừng nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.

「Măm măm… Mmm… Món này ngon ghê…」

Ma Kiếm áp hai tay lên má, uốn éo người một cách thích thú.

Bánh mì ngọt ngon đến thế cơ à? Mà này, cái điệu bộ thưởng thức bánh mì trông đáng yêu quá đi mất. Chú đây suýt nữa thì thức tỉnh thiên hướng lolicon rồi đấy.

「…Hự!? Th-Thức ăn của loài người vẫn có vị hạ đẳng như mọi khi!」

Có lẽ nhận ra ánh mắt ấm áp của tôi, Ma Kiếm vội vàng chỉnh lại tư thế.

Thái độ láo xược bây giờ trông cũng có chút đáng yêu. Tôi nhún vai, cười nhẹ.

「Hạ đẳng à. Thức ăn của Ma Kiếm thì cao quý lắm sao?」

「Những thứ con người ăn đều là hạ đẳng! Ngược lại, những thứ ta ăn thì bất cứ thứ gì cũng đều cao quý!」

「Thế thì cái bánh mì này cũng thành cao quý rồi còn gì.」

「Đ-Đừng có ngụy biện! Mau đưa miếng tiếp theo đây, miếng tiếp theo!」

「A… Rồi rồi.」

Mỗi lần tôi bón cho một miếng bánh, Ma Kiếm lại mỉm cười rạng rỡ hạnh phúc.

Cảm giác không giống như một người hầu bị nữ hoàng sai vặt, mà giống như đang cho một con vật nhỏ ăn hơn. Chắc các ông bố trên đời cũng cưng chiều con gái mình như thế này. Bắt đầu thể hiện uy nghiêm của người cha từ ngày mai! …Kiểu vậy.

Tôi cũng thỉnh thoảng tự mình ăn một miếng bánh, trải qua một bữa trưa vui vẻ trong chốc lát.

Khoảng chừng hai mươi phút đã trôi qua.

Cả hai đều đói bụng nên đống bánh mì như núi cũng đã được xử lý sạch sẽ. Vừa lúc đó thì giờ nghỉ trưa cũng kết thúc, tiếng chuông báo còn mười phút nữa vào học vang lên khắp quảng trường.

「Chà. Đã đến giờ này rồi sao.」

Tôi ném chiếc túi rỗng cuối cùng vào thùng rác rồi đứng dậy khỏi ghế dài.

「Tiết tiếp theo là lớp học di động thì phải? Phải nhanh lên một chút mới kịp───」

Tôi lẩm bẩm rồi nhìn về phía tòa nhà chính.

Bất chợt, có thứ gì đó kéo mạnh gấu váy của tôi.

「…Ngươi đi bây giờ sao?」

Ma Kiếm vẫn ngồi trên ghế, nhìn lên tôi và nắm chặt lấy gấu váy của tôi.

Đôi mắt xếch nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Đó là một ánh mắt nghiêm túc đến mức tôi không nỡ quay đi.

「À… ừm. Có tiết học tiếp theo rồi… nên là?」

「Tự mình rủ rê, tự tiện lôi kéo ta vào. Rồi cuối cùng lại vì sự tiện lợi của bản thân mà bỏ đi sao.」

Những lời được thốt ra.

Giọng điệu ai oán đó khiến tôi cũng bất giác mím môi. Tim tôi như bị thắt lại. Những lời nói vừa rồi có một sức nặng, hay đúng hơn là một nỗi cô đơn nào đó.

「T-Tan học rồi, tôi sẽ chơi với cô sau───」

「Chơi với ta? …Hừ, nghe thật ra vẻ bề trên nhỉ. Chắc ngươi nghĩ ta phiền phức lắm chứ gì?」

「Không phải! Tôi hoàn toàn không nghĩ vậy!」

Cảm giác không thể bỏ mặc. Cảm giác đó hoàn toàn là thật.

Trong lúc tiếp xúc với em ấy, việc em ấy là 《Ma Kiếm》 hay kế hoạch chăm sóc để xây dựng mối quan hệ hữu nghị, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa. Dĩ nhiên, tôi cũng không hề có ý định tiếp cận rồi giữa chừng lại thấy phiền phức… dù chỉ một chút.

Tôi thực sự đã vui vẻ với bữa trưa cùng em ấy, và tôi tin rằng em ấy cũng nghĩ như vậy.

Vì em ấy đã cho tôi thấy một nụ cười rạng rỡ đến thế mà.

Nhưng, tại sao nhỉ…?

Chính vì đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó, nên bây giờ những bất mãn, những lo lắng mà em ấy đang mang trong lòng, tôi lại có thể cảm nhận rõ mồn một.

Ma Kiếm nhẹ nhàng buông tay khỏi gấu váy của tôi, quay mặt đi và cúi đầu.

「Thôi được rồi. Ngay từ đầu ta đã không tin tưởng con người. Nếu muốn đi, ngươi cứ tự tiện đi đâu thì đi.」

「Đừng nói như vậy… Tôi thực sự muốn làm bạn với cô đấy?」

「Ồn ào quá! Cứ nói những lời ngọt ngào như vậy, rồi lại định phản bội ta chứ gì!?」

Giọng nói vang lên, vọng lại khắp quảng trường.

Tôi đứng yên nhìn lại Ma Kiếm.

Ma Kiếm, với khóe mắt ngấn lệ, chợt nín thở, hai tay bịt lấy miệng mình.

「…Lại phản bội? Ý cô là sao?」

「Không có gì. Mau đi chỗ khác đi.」

Và rồi, em ấy lại chìm vào chế độ dỗi hờn.

Tôi thở dài thườn thượt, nhìn về phía tòa nhà chính. Nếu không đi ngay bây giờ, chắc chắn sẽ không kịp tiết học tiếp theo. Nếu trốn học, chắc chắn sẽ bị Minori mắng cho một trận ra trò.

…Kệ xác nó.

Bài thuyết giáo của Minori cũng chẳng ghê gớm gì.

Để mặc một cô gái đang bất an ở đây lúc này, còn khó chịu hơn gấp bội.

「Haizz… Đúng là hết cách.」

Tôi rời mắt khỏi tòa nhà, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Ma Kiếm.

Cô bé đang quay mặt đi phồng má, giật mình quay lại.

「Ngươi…」

「Thành thật mà nói. Về chuyện 《Ma Kiếm》 hay gì gì đó, tôi không hiểu rõ lắm. Đúng là tôi đã nghe cô Hibikime nói qua, nhưng tôi chưa nghe bất cứ điều gì từ chính miệng cô───từ miệng của một 《Ma Kiếm》 bị phong ấn. Có lẽ vì thế mà tôi không thấy cô là người xấu.」

Ngay từ đầu, cái mác dán trên người cô bé này, và chính con bé đang ở ngay trước mắt tôi, hoàn toàn không khớp với nhau.

Đó là điều tôi luôn cảm thấy. Lúc mới gặp, lúc nghe cô Hibikime kể chuyện, và cả lúc đang nói chuyện như thế này. Một cảm giác không thoải mái, không thể chấp nhận được.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ? Tôi muốn biết những sự kiện thực tế, chứ không phải những thông tin mơ hồ, không chắc chắn như truyền thuyết hay giai thoại.

「Cô hỏi tôi 『lại định phản bội sao』. Điều đó có nghĩa là, trong quá khứ cô đã từng bị ai đó phản bội à?」

「…………」

Ma Kiếm không trả lời.

Xem ra độ tin cậy của tôi vẫn chưa đủ để em ấy mở lời.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng em ấy đang che giấu một nỗi niềm u tối nào đó trong trái tim nhỏ bé. …Hừm, thật khó xử. Tôi muốn biết lý do tại sao em ấy không thể tin tưởng con người, nhưng vì em ấy không tin tưởng con người, nên tôi cũng không thể nào nghe được câu chuyện. Cứ như một vòng luẩn quẩn không có hồi kết. Mà muốn có được sự tin tưởng từ em ấy, điều kiện tiên quyết, thì phải làm thế nào đây?

Tôi vắt óc suy nghĩ, rồi lại nhìn về phía tòa nhà chính.

Trên sân thể dục liền kề tòa nhà, các cô gái mặc đồng phục thể dục đang tập hợp cho giờ thể dục, chia thành từng cặp và vui vẻ thực hiện các bài tập dãn cơ. Thật là một khung cảnh yên bình. Tôi chỉ muốn vứt bỏ ngay cái không khí u ám này và đắm mình vào việc ngắm nhìn những chiếc quần thể dục hoang dã.

Tôi gãi đầu gãi tai.

Càng lúc càng thấy phiền phức. Vốn dĩ đầu óc tôi đã không được tốt cho lắm, nghĩ những chuyện phức tạp quả nhiên không hợp. …Không giống mình chút nào. Vì sợ phải chạm vào phần tăm tối của đối phương mà tôi đã vô thức tìm kiếm một phương pháp an toàn.

Thật ngớ ngẩn. Thôi không giữ kẽ nữa.

Tôi sẽ thử tiếp cận trái tim cô bé này theo cách của riêng tôi.

「…Tôi ấy,」

Hít một hơi thật sâu,

「Tôi rất thích quần thể dục.」

「……………Hả?」

Trước lời thú nhận đột ngột, Ma Kiếm đang có vẻ mặt u ám liền thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

Tôi mặc kệ và tiếp tục.

「Quần thể dục tuyệt vời lắm chứ. Bây giờ vì sự phổ biến của loại quần short mà nó gần như đã tuyệt chủng ở các trường học, nhưng độ hở của đùi thật không thể cưỡng lại được. Đồ bơi thời trang cũng đẹp, nhưng cái cảm giác vải dày cộm đó lại rất tuyệt vời. Vì quần thể dục, tôi tự tin có thể nhảy vào lửa, xuống nước.」

Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh từ bên cạnh.

Thật xấu hổ. Xấu hổ đến mức muốn có một cái lỗ để trượt đầu vào cho an toàn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục.

「Vì thế, để được chiêm ngưỡng những chiếc quần thể dục, tôi đã liều lĩnh lẻn vào ngôi trường này. Cùng với một đàn anh ở trường cũ. …Bây giờ nghĩ lại, một mình tôi chắc sẽ không có can đảm làm chuyện đó. Nhờ có lời rủ rê của anh ấy, tôi mới có thể hành động. Vì tin tưởng anh ấy, tôi mới có thể lao vào mà không do dự.」

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh.

Ma Kiếm vẫn đang sợ hãi trước kẻ cuồng quần thể dục trước mặt. Em ấy có vẻ mặt như thể vừa chứng kiến một bãi nôn của người say ở nhà ga lúc sáng sớm. Tôi muốn khóc. Rất muốn khóc. Muốn úp mặt vào một chiếc quần thể dục mà khóc suốt đêm.

「Th-Thì, tóm lại là. Dù là sở thích, hay việc muốn làm, nếu không có những người bạn đồng hành đáng tin cậy thì cũng thật nhàm chán. Chính vì có những người bạn đáng tin cậy, ta mới có thể lấy dũng khí mà xông pha.」

Chắc chắn ai cũng vậy.

Sẽ có những người phủ nhận điều đó, nói rằng「không có chính kiến」hay「chỉ bị cuốn theo người khác」, nhưng nếu bản thân cảm thấy vui vẻ, tôi nghĩ như vậy là được rồi. Xem phim người lớn, cả đám cùng xem thì không sợ! …Ủa? Hình như có gì đó sai sai?

Tôi đứng dậy khỏi ghế dài.

「Không thể tin tưởng ai đó, không có gì nhàm chán hơn thế. Nếu không thể tin tưởng ai đó, không chủ động bước tới, thì có lẽ sau này cũng sẽ mãi mãi buồn tẻ. Vì thế───」

Nếu cứ phủ nhận tất cả mọi thứ, thì sẽ mãi mãi cô đơn một mình.

Không thể bước vào trái tim của ai, cũng không có ai bước vào trái tim mình, mãi mãi không được thấu hiểu.

「Bước đầu tiên để thấu hiểu. Chỉ cần bước đó thôi cũng được. ───Cô có thể giao nó cho tôi được không?」

Tôi đưa tay ra trước cô gái đang lo lắng.

Ma Kiếm lần lượt nhìn khuôn mặt tôi và bàn tay đang chìa ra.

「Ng-Ngươi… đang làm gì vậy?」

「Nói tóm lại là, tôi muốn cô tin tưởng tôi. Vì lời lẽ không đủ, nên tôi chỉ có thể nói như thế này. Chắc là không được rồi nhỉ?」

Tôi có cảm giác như mình chỉ vừa phơi bày điểm yếu của bản thân ra, nhưng đây là câu trả lời tốt nhất của tôi. Chính vì là những gì tôi tự cảm nhận và suy nghĩ, nên tôi mới có thể nói ra một cách không ngần ngại.

Ma Kiếm im lặng nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Rồi em ấy phồng má ửng đỏ,

「…Ngươi nghĩ mình nói được điều gì hay ho lắm sao. Đồ con người biến thái.」

「Ặc!?」

「Đầu tiên, để đi đến kết luận đó, có cần thiết phải tiết lộ cái sở thích biến thái của ngươi không? Chỉ thấy ghê tởm thôi. Ghê tởm đến mức ta tưởng tai mình sắp thối rữa đến nơi rồi.」

「Hự!!」

C-Con nhóc này… sở hữu một cú đấm có sức công phá ngang ngửa với một cô hầu gái dâm đãng nào đó!

Nhìn tôi gục đầu xuống, Ma Kiếm tinh nghịch mỉm cười.

「Nhưng───còn tốt hơn nhiều so với việc nghe những lời sáo rỗng đẹp đẽ.」

Một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

「Hả…?」

「Đ-Đừng có hiểu lầm! Chỉ là ta nhận thấy một con người biến thái và ngốc nghếch như ngươi không đáng để phải cảnh giác mà thôi!」

Ma Kiếm hậm hực phồng má, quay mặt đi.

Ừm… Chuyển ngữ sang ngôn ngữ tsundere thì cái này nghĩa là gì nhỉ? 『Em đã phải lòng sự nam tính của anh』? Không, hình như có gì đó sai sai. Cảm giác như chỉ bị coi thường thậm tệ thôi.

Tôi nhún vai, nhìn xuống Ma Kiếm.

「Mà. Tôi cũng quen với việc giao tiếp với những đứa láo xược và độc mồm như cô rồi. Chắc chắn chúng ta sẽ là những người bạn tốt.」

「…Ngươi là đồ ngốc.」

「À. Câu đó tôi cũng nghe quen rồi.」

「Ngươi là một tên M à.」

「Không phải. Dù sao cũng là con gái, đừng có nói M hay S gì cả.」

Dù bị buông lời xúc phạm, nhưng không khí đã dịu đi rất nhiều.

Tôi thả lỏng một chút, cười gượng đáp lại, đúng lúc đó.

「Quả nhiên là cậu! Akechi-cake!」

Giọng nói vui tươi của một cô gái vang lên, làm rung chuyển cả không gian.

「…………Ai vậy?」

Chúng tôi cùng quay đầu về hướng phát ra giọng nói, và đồng loạt nghiêng đầu.

Ở lối vào quảng trường, một cô gái mặc đồng phục thể dục đang khoanh tay đứng như một vị thần hộ pháp.

Với gương mặt nam tính và mái tóc dài ngang vai với những lọn tóc vểnh ra tứ phía, cô gái toát lên một không khí vô cùng khỏe khoắn.

「Gặp nhau ở đây coi như mi tới số rồi! Ta sẽ bắt mi trả lại cả vốn lẫn lời!」

「……Không. Cho nên là, xin hỏi cô là ai thế ạ?」

「Đừng có giả vờ! Đừng hòng nói là cậu đã quên mặt tớ!」

Cô gái trong bộ đồ thể dục đặt tay lên ngực mình. Vì sở hữu một thân hình cực kỳ gợi cảm nên ngay khi bàn tay chạm vào, bộ ngực đẫy đà của cô lại nảy lên một cách đầy đặn.

「Học viện nữ sinh Shishizuru năm hai, Trưởng ban Thể dục! Sasagaki Haseri! Cũng là Trưởng ban tổ chức Đại hội Thể thao mà cậu đã phá cho tan nát tành bành đấy!」

Trước cô nàng tự tin xưng danh, tôi chỉ biết nhìn với ánh mắt như thể đang thấy một thứ gì đó phiền phức.

Trưởng ban Thể dục… Lại là trưởng ban à.

Nói cách khác, là kẻ địch nhắm vào tôi─── tôi nghĩ vậy. Dựa vào tình hình hiện tại thì chắc là thế.

Dù mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi bị một người mang chức danh trưởng ban tấn công. Xét cả chuyện đó nữa thì việc đột nhiên bị gọi lại cũng không khiến tôi ngạc nhiên cho lắm.

Ngược lại, cảm giác 「Lại nữa à…」 còn mạnh hơn. Đứa nào đứa nấy, sao mà không biết chán cứ tiếp cận mình mãi thế nhỉ. Mà đây cũng là lý do khiến tôi phải chuyển đến ngôi trường này, nên nói là không còn cách nào khác thì chắc cũng đành chịu vậy.

Ma Kiếm không biết sự tình, vừa nắm tay tôi vừa hiện lên một dấu chấm hỏi trên đầu.

「Người quen của anh à?」

「Gọi là người quen thì… Chắc là một trong những người có thù với tôi. Chăng?」

「Đúng thế! Hơn nữa, trong số các trưởng ban, mối thù của tớ dành cho cậu sâu đậm lắm đấy! Cậu không những phá hỏng Đại hội Thể thao quý giá, mà còn được hội trưởng hội học sinh mà mọi người đều ngưỡng mộ để mắt tới nữa chứ!」

Đại hội Thể thao? Nhắc mới nhớ, vào ngày đầu tiên tôi đến ngôi trường này (hay nói đúng hơn là ngày đột nhập trái phép), hình như đúng là đang diễn ra Đại hội Thể thao thì phải. Ừm, vì mục đích của tôi lúc đó là ngắm quần bloomer nên chắc không nhầm được. Giữa chừng thì màn xử tử tôi và senpai Inui bắt đầu, nên Đại hội Thể thao có vẻ đã bị hủy bỏ…

Lúc đó đúng là thảm họa, nhưng giờ nghĩ lại thấy hoài niệm ghê.

Tình thế đưa đẩy khiến tôi phải đối đầu với Hakane, rồi bị thanh kiếm của Hakane thổi bay, cứ thế mà đáp thẳng vào trong váy của cô ấy… Ái chà chà. K-Không được rồi! Sao tự dưng lại nhớ đến cả những chuyện không đứng đắn trong quá khứ, thấy hơi rạo rực rồi đây này!? Phải giữ vững tâm trí, tôi ơi! Không được khuất phục trước những ký ức dâm đãng!

Trong lúc tôi đang chiến đấu với những suy nghĩ tà dâm nảy sinh trong đầu bằng những câu thoại như nhân vật chính trong mấy bộ anime cho trẻ em, cô Trưởng ban Thể dục nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

「? Sao tự dưng cậu lại khom người về phía trước thế? Mà khóe miệng còn đang nhếch lên nữa… ghê quá…」

「Hả!? Kh-kh-kh-kh-kh-kh-không, không có gì hết á! Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi! Tôi đâu có nhếch mép, không hề!!」

Ch-chuyện là, tôi chỉ hơi đau bụng chút thôi! Chắc tại cái bánh mì ngọt vừa ăn rồi! Đúng là biết cách hại người mà, dì ở nhà ăn☆.

Tôi đã khéo léo đổ tội cho bà dì, nhưng khổ nỗi, ánh mắt trong veo của cô Trưởng ban Thể dục đang nhìn tôi sao mà nhói thế. Làm ơn đi, đừng có dùng ánh mắt ngây thơ đó mà nhìn chằm chằm vào hạ bộ của tôi! Cứ nhìn mãi thì cũng chẳng có gì hay ho lòi ra đâu! Thứ đang ẩn giấu bên trong là một cái gì đó tựa như quái vật ẩn mình nơi vực sâu đấy!!

「Hửm? …Mà, kệ đi. Nói tóm lại, tớ không thể để một kẻ nguy hiểm như cậu tiếp tục lộng hành trong ngôi trường này được nữa! Trước đây vì cán cân quyền lực giữa các ủy ban nên tớ đã bỏ qua cho cậu, nhưng riêng hôm nay thì tớ không tha đâu!」

Dõng dạc tuyên bố xong, cô Trưởng ban Thể dục chỉ thẳng ngón tay vào tôi.

「Mà này, cậu kia! Dám hẹn hò với học sinh thường trong giờ học, gan cậu cũng to thật đấy! Không chỉ có Hội trưởng Hội học sinh, Trưởng ban Mỹ quan, Trưởng ban Y tế, mà cậu còn tán tỉnh rất nhiều cô gái khác đúng không!?」

Tán tỉnh…? Tôi và Ma Kiếm cùng nghẹo cổ nhìn xuống───rồi gần như đồng thời hít một hơi kinh ngạc và buông tay nhau ra.

「N-nhỏ này mà tán tỉnh được tôi á!? Đ-đừng có nói đùa! Tôi với tên này chỉ là───!」

「Không sao đâu! Cậu không cần nói hết tớ cũng hiểu mà! Cậu cũng bị tên chuyên gia cưa cẩm hết thuốc chữa này lừa gạt đúng không!」

Trưởng ban Thể dục này chẳng thèm nghe người khác nói gì cả. Thôi xong rồi, con bé này không hiểu tiếng người.

Cô nàng, có vẻ đã tự hiểu lầm tôi là một tay sát gái, liền tạo dáng cực ngầu như siêu nhân tokusatsu.

「Ác・Tức・Trảm! Tiêu diệt ngay lập tức những kẻ xấu chuyên đi lừa gạt con gái là tín điều của tớ! Hòa bình của học viện sẽ do tớ bảo vệ!───Uraaa!」

Cùng với tiếng hét đầy uy lực, cô ấy nhảy vọt lên cao.

Làm một cú nhào lộn cực kỳ hoa mỹ giữa không trung, cô Trưởng ban Thể dục quay lưng về phía mặt trời và nở một nụ cười sảng khoái.

「───《Tật Kiếm=Địa Bôn Nhận Sleipnir》! Rút kiếm!」

Trong khoảnh khắc, một luồng sáng chói lòa phát ra từ mũi chân của cô Trưởng ban Thể dục đang lơ lửng trên không.

Trên đế đôi giày chạy bộ cô đang mang, một lưỡi dao sắc bén được hình thành. Hình dạng của nó rất giống với giày trượt băng.

「Hây a!」

「U o…!」

Một đòn tấn công từ trên không theo kiểu bổ gót xuống.

Lưỡi dao dưới đế giày xé toạc không khí một cách sắc lẹm.

Tôi theo phản xạ lùi về sau, giơ tay lên làm lá chắn và cố gắng chặn được đòn tấn công đó. Lưỡi dao trượt trên tay áo đồng phục của tôi, tóe ra tia lửa, và chiếc váy của tôi cũng bị xé toạc tương ứng với sát thương nhận vào.

Lưỡi dao trượt trên tay áo tôi rồi cứ thế lướt xuống mặt đất một cách uyển chuyển. Trưởng ban Thể dục đáp xuống trong tư thế ngồi xổm. Ngay sau đó, không cho tôi một giây nghỉ ngơi, cô ấy tung ra một cú đá cực mạnh.

Ngay sau khi vừa đỡ được đòn tấn công từ trên cao, tôi hoàn toàn ở trong trạng thái không phòng bị.

Cú đá hạ đẳng được tung ra ngay lập tức như bị hút thẳng vào bụng tôi. Lưỡi dao sắc bén như đâm thẳng vào, tạo ra một tiếng “rắc” đáng sợ.

「Grự…!?」

Vạt váy rách bươm tung bay, tôi ngã ngồi bệt xuống đất. Trưởng ban Thể dục dùng bụng tôi làm điểm tựa, nhảy vọt sang phía đối diện. Sau một pha tiếp đất điệu nghệ, cô nở một nụ cười đắc thắng.

「Sao thế!? Sức mạnh của cậu đâu chỉ có thế này, đúng không!」

「…Chờ, chờ một chút! Việc các trưởng ban đánh nhau mà không tuyên chiến trước là trái quy định mà!?」

「Đúng là nội quy trường có ghi như vậy. Nhưng cậu là trường hợp đặc biệt, đúng không? Cậu không có quyền từ chối lời thách đấu từ các trưởng ban khác! Hơn nữa, phe chính nghĩa không nhân nhượng đến mức phải tuân theo quy trình chuẩn mực khi đối đầu với một kẻ xấu chuyên đi lừa gạt con gái đâu!」

…Đối với một người tự xưng là phe chính nghĩa thì đây quả là một lời biện hộ ích kỷ.

Xem ra đối thủ lần này là một con ngốc cuồng thể thao chỉ biết nghĩ cho bản thân… có vẻ là vậy.

Loại này là phiền phức nhất. Nói chuyện đã không thông, mà thường ra tay rất nhanh. Một người quen của tôi, cô nàng rau củ, cũng thuộc loại này.

Ở phía sân thể dục, các bạn nữ đang trong giờ học thể dục lo lắng nhìn về phía này. Có lẽ Trưởng ban Thể dục ban đầu cũng ở trong nhóm đó. Rồi ở đó, cô ấy đã chứng kiến cảnh tôi trốn học để đi tán gái (dù sự thật không phải vậy).

Chết tiệt… đúng là không đúng lúc chút nào.

Kể cả muốn dùng lý lẽ để đuổi cô ấy đi, thì đúng những lúc như thế này, Mifuu, người giỏi việc đó, lại vắng mặt. Mấy lúc không cần thì lại xuất hiện đầy hiên ngang.

「Nào, mau nghiêm túc đi! Nếu không cậu sẽ bị hạ gục mà chẳng làm được gì đấy!」

Hét lên đầy khí thế, Trưởng ban Thể dục dậm chân mạnh đến mức khoét cả mặt đất.

Lưỡi dao dưới đế giày giảm thiểu ma sát với mặt đất đến mức tối đa, cô bắt đầu lượn vòng quanh tôi như một vận động viên trượt băng chuyên nghiệp.

「Bên phải nè!」

Đúng như lời tuyên bố, một đòn tấn công chớp nhoáng từ bên phải.

Tôi ngay lập tức giơ tay phải lên, đỡ cú đá của Trưởng ban Thể dục.

Uy lực của cú đá không đáng kể. Nhưng da thịt tôi bị lưỡi dao gắn dưới đế giày khoét sâu. Một cơn đau tê dại chạy dọc người, và chiếc váy lại bị xé thêm một mảng.

Sau khi tung cú đá, Trưởng ban Thể dục khéo léo trượt trên cánh tay tôi và nhảy lên mà không hề giảm tốc độ. Tôi vội vàng cố gắng tóm lấy lưng cô ấy, nhưng khi vươn tay ra thì đã quá muộn. Ngay khi đáp xuống đất, Trưởng ban Thể dục nhanh chóng đạp chân và thoát ra khỏi phạm vi tấn công của tôi với tốc độ mắt thường không thể theo kịp.

Thật sự giống như một vận động viên trượt băng tốc độ đang lướt đi tự do trên băng.

Tiếng ma sát của lưỡi dao cứ vang lên khiến màng nhĩ tôi khó chịu.

「Phư phư! 《Địa Bôn Nhận Sleipnir》 của tớ là thanh kiếm kết hợp hoàn hảo giữa di chuyển tốc độ cao và tấn công! Lưỡi kiếm của nó có thể lướt qua mọi thứ───kể cả cơ thể của kẻ địch! Về độ khó bắt thì nó không thua cả 《Phá Luật》 đâu đấy!」

Trưởng ban Thể dục hạ thấp trọng tâm và tăng tốc hơn nữa.

Dáng vẻ đó quả thực như một cơn gió lốc. Cô ấy còn hưng phấn la lên 「Sao thế, sao thế!」 và liên tục khiêu khích. …Nói sao nhỉ, nói điều này với một cô gái thì cũng hơi kỳ, nhưng thật lòng là hơi khó chịu…

Tuy nhiên, bỏ qua sự khó chịu đó, sự thật là cô ấy là một đối thủ khá phiền phức.

Uy lực của mỗi đòn đánh đều thấp. Dù bị tấn công liên tục nhưng mức độ rách của váy tôi cũng không đến nỗi nào. Nhưng bù lại, cô ấy không có bất kỳ chuyển động thừa hay sơ hở nào.

Một thanh kiếm kết hợp hoàn hảo giữa di chuyển tốc độ cao và tấn công. Lấy cả cơ thể địch làm điểm tựa, vừa gây sát thương vừa nhanh chóng lướt qua. Đây quả thực là một năng lực hiện thân cho chiến thuật đánh và chuồn.

「───Anh đang làm cái gì vậy. Nếu con nhỏ đó là kẻ địch của anh thì mau đánh bẹp nó đi.」

Grừ, đúng lúc đó.

Ma Kiếm, vốn đang im lặng theo dõi sự việc, cất giọng bực bội.

「…Nói thì dễ lắm. Với những chuyển động không chút thừa thãi đó, cô bảo tôi phải bắt bằng cách nào đây. Nếu lao vào một cách thiếu suy nghĩ, có khi còn bị phản đòn trong một nốt nhạc đấy.」

「Đừng có đường đường chính chính nói ra những lời thảm hại như thế.」

「Xin lỗi nhé. Trông vậy thôi chứ trong đám bạn bè, tôi nổi tiếng là đứa yếu nhất đấy.」

「Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.」

Trong lúc chúng tôi đang đấu võ mồm, Trưởng ban Thể dục đã dần thu hẹp khoảng cách để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo. Chắc cô ta định dùng tốc độ để chơi khăm tôi, và nếu may mắn thì sẽ đánh úp tôi.

Vậy… phải làm sao đây.

Bắt được tốc độ đó là một việc cực kỳ khó khăn.

Kiếm của tôi thuộc loại vung rộng, và vì độ giật lớn nên số lần kích hoạt năng lực cũng có giới hạn. Trong khi đó, đối phương là loại hình thiên về né tránh, áp đảo bằng số lượng đòn đánh và tốc độ. Về mặt tương khắc, có lẽ đây là một trong những trường hợp tệ nhất.

Hơn nữa, tôi còn có kinh nghiệm cay đắng khi bị Ariga Yuuko dễ dàng đánh bại trong 《Kiếm Hoa Tế》 lần trước. Sức mạnh của tôi có thể làm được gì trước một đối thủ cấp trưởng ban… Nghĩ đến đó, tôi thậm chí còn thấy lo lắng khi rút kiếm ra.

Thấy tôi cứ chần chừ mãi, Ma Kiếm thở dài một tiếng ngán ngẩm.

「Đúng là một tên thảm hại. Mà anh lại dám mạnh miệng nói muốn làm bạn với tôi à?」

「Ực…」

「Nếu có sức mạnh để chiến đấu thì trước khi suy nghĩ, hãy thể hiện tư thế đối mặt đi. Dù sức mạnh không địch lại được, thì ít nhất cũng phải giữ cho tâm hồn mạnh mẽ. Kẻ địch ngày xưa của tôi───ít nhất cũng là một kẻ như vậy.」

Nói xong, Ma Kiếm bước lên phía trước.

「N-Này.」

「Im lặng và đứng đó xem đi.」

Cô ấy giơ tay ngăn tôi lại, rồi hít một hơi thật sâu.

Tôi đang tự hỏi cô ấy định làm gì───thì cô ấy bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên bộ đồng phục đang mặc.

「Gì cơơơơơơơơơơ!?」

Màn thoát y công khai bất ngờ! Gì vậy!? “Xem đi” là ý này hả!? Tôi không hề biết là cô lại có sở thích như vậy đấy!

「Chờ, chờ một chút! Máy quay phim───à không, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần!」

Mặc kệ tôi đang hoảng hốt, Ma Kiếm cởi phăng chiếc áo khoác ngoài.

Chiếc áo khoác được ném lên không trung, nhẹ nhàng vẽ một đường cong───

「───Ốp!?」

Và che kín mặt Trưởng ban Thể dục vừa lao tới đúng lúc đó.

Đồng thời, cơ thể Ma Kiếm được bao bọc trong ánh sáng.

Đôi mắt xếch của cô nhuốm màu đỏ thẫm của hoa sen, tỏa ra một bầu không khí khác thường.

Trưởng ban Thể dục đang bị áo khoác che mặt, và cả những học sinh thường đang quan sát từ xa, chắc chắn đều không nhận ra vì đã bị lưng tôi che khuất.

Khoảnh khắc cô gái nhỏ nhắn tóc đen───biến thành hình dạng của một thanh 《Kiếm》.

「…Ối chà!」

Tôi vội vàng chụp lấy Ma Kiếm đang xoay tròn bay về phía mình.

Vì Ma Kiếm đã biến thành kiếm nên áo sơ mi và đồ lót của cô ấy rơi lả tả xuống đất. Đó là một cảnh tượng có chút tội lỗi, nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện đó.

「N-Này… Sao cô lại biến thành kiếm?」

Tôi ngỡ ngàng hỏi, ý nghĩ của cô ấy truyền thẳng vào não tôi qua chuôi kiếm.

『───Vì anh quá vô dụng nên tôi giúp một tay thôi. …Sử dụng tôi đi. Mau làm cho con nhỏ phiền phức kia câm miệng lại.』

「Nhưng mà. Sức mạnh của cô đã bị suy giảm vì phong ấn mà? Có ổn không vậy?」

『Đúng là tôi không thể phát huy sức mạnh như trước. Tuy nhiên, dù gì tôi cũng là một 《Ma Kiếm》. Dù đã bị suy yếu, nhưng khi có được chủ nhân, sức mạnh đó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.』

Đúng như lời cô ấy nói, một luồng sức mạnh dồi dào đang trỗi dậy từ chuôi kiếm truyền đến tay tôi.

Tuy không có căn cứ, nhưng tôi cảm thấy có vẻ mình sẽ làm được.

Tôi siết chặt biểu cảm, thủ thế cầm Ma Kiếm.

Tôi đối mặt với Trưởng ban Thể dục, người vừa mới gỡ chiếc áo khoác ra khỏi mặt.

「Phù… T-Tự nhiên tầm nhìn tối sầm làm hết cả hồn.───Ơ kìa? Cô bé tóc đen lúc nãy đâu rồi?」

「Đừng để ý mấy chuyện vặt vãnh. …Vậy, đánh tiếp chứ?」

「Tất nhiên rồi! Dĩ nhiên là tiếp tục! Có vẻ cuối cùng cậu cũng chịu nghiêm túc rồi nhỉ!」

Trưởng ban Thể dục nhảy cẫng lên một cách đầy năng lượng, rồi vào tư thế như vận động viên trượt băng tốc độ chuẩn bị xuất phát.

「…Trước khi bắt đầu, tôi muốn xác nhận một điều. Cô không cần thay 《Giáp》 của mình sao? Cứ thế này sẽ bị thương đấy? Nếu cần tôi có thể chờ đến khi cô thay xong.」

「Hửm? Về chuyện đó thì không cần lo. Đây chính là giáp chiến đấu của ban Thể dục. Một bộ 《Giáp》 thiên về tốc độ, đã giảm thiểu khả năng phòng ngự đến mức tối thiểu. Rất hợp với phong cách chiến đấu của tớ, đúng không?」

Giáp chiến đấu của ban Thể dục? Cái quần bloomer đó á?

Vậy có nghĩa là, khi chịu sát thương thì cái quần bloomer sẽ rách thay sao. Đúng là một tình huống không thể cưỡng lại đối với những người yêu thích bloomer. *ực*.

「Này! Cậu lại đang nghĩ bậy bạ gì đó đúng không!? Thật là, đúng là một tên ác nhân hết thuốc chữa mà…」

「Ai là ác nhân chứ! Tôi không phải người xấu cũng chẳng phải ác nhân!」

Đứa nào đứa nấy, cứ gọi người ta là thảm hại, là biến thái. Cứ tự do nói những gì mình muốn.

Nhưng nghe Trưởng ban Thể dục nói, tôi hiểu rằng không cần phải nương tay. Nếu đó cũng là 《Giáp》, thì tôi có thể vung kiếm mà không cần phải e dè.

「Màn kịch nên kết thúc rồi! Tớ sẽ giải quyết nhanh gọn thôi!」

Trưởng ban Thể dục đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía tôi.

Nhanh quá. Khoảng cách được rút ngắn trong nháy mắt.

Khi còn cách tôi khoảng một mét, cô ấy nhẹ nhàng nhảy lên và tung ra một cú đá trước.

Lưỡi dao dưới đế giày xé gió rít lên, lao thẳng đến trước mắt tôi───!

『───Hãy niệm đi. Hình dạng mà ngươi mong muốn. Ta sẽ biến nó thành hiện thực.』

…Hình dạng mà tôi mong muốn.

Lời của Ma Kiếm vang lên trong não tôi trong tích tắc.

Tôi bình tĩnh và tự nhiên một cách đáng kinh ngạc, hình dung ra một viễn cảnh rõ ràng.

「Uoooooooooooooooooooo─────────!!」

Lưỡi của thanh Ma Kiếm tôi vung lên, hưởng ứng với hình ảnh trong đầu tôi và được bao bọc bởi một thứ giống như chướng khí đen ngòm.

───Keng!

Phát ra một tiếng động sắc lẹm, cơ thể của tôi và Trưởng ban Thể dục, những người đã vung vũ khí của mình, lướt qua nhau.

Trong lúc lướt qua, vai tôi bị lưỡi dao dưới đế giày khoét sâu, một cơn đau nhói chạy qua. Tôi không chịu nổi, khuỵu gối xuống. Váy bị xé toạc đến trên đầu gối, nhưng có vẻ như đã tránh được việc bị phá hủy hoàn toàn.

Sau khi tiếp đất từ tư thế đá trước, Trưởng ban Thể dục phanh gấp và dừng lại.

Cái quần bloomer của cô ấy───hoàn toàn không hề hấn gì. Không một vết xước.

「…Thật sao. Chết tiệt.」

Cảm giác lúc đó cũng cho tôi biết điều này.

Lưỡi kiếm của tôi chỉ sượt qua 《Giáp》 của Trưởng ban Thể dục một chút.

Cảm giác như tôi đã bị né đòn trong gang tấc và ăn một đòn phản công đau điếng. Quả nhiên là cấp trưởng ban. Thực lực không phải dạng vừa.

Váy của tôi thì sắp hỏng hoàn toàn, trong khi đối phương không hề hấn gì.

Ngay lúc tưởng chừng như tuyệt vọng.

「…Akechi Cake…」

Trưởng ban Thể dục lẩm bẩm, liếc nhìn tôi.

Đôi môi hồng hào của cô ấy nở một nụ cười ngạo nghễ───

「───Rốt cuộc… là… cái gì…?」

Cô ấy thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Ngay sau đó, chiếc quần bloomer vốn không một vết xước đã vỡ tan tành. Lớp vải màu xanh đậm rách nát rơi xuống đất, để lộ ra chiếc quần lót màu pastel tươi sáng bên trong.

Trưởng ban Thể dục ngã sụp xuống.

…Thứ còn lại sau đó là sự tĩnh lặng.

Chính tôi cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

「Th-thắng rồi sao…?」

Tôi lẩm bẩm trong sự bán tín bán nghi, thì thanh Ma Kiếm trong tay lại một lần nữa phát sáng.

Nó bật ra khỏi tay tôi, cắm xuống đất, và trong nháy mắt trở lại hình dạng của một cô gái.

「───Phù. Có vẻ như mọi chuyện đã suôn sẻ.」

Ma Kiếm dùng tay vuốt mái tóc đen thẳng của mình và nói một cách thờ ơ.

Tôi tròn mắt nhìn cô ấy.

Đòn tấn công của tôi đáng lẽ chỉ sượt qua Trưởng ban Thể dục. Mặc dù vậy, lý do 《Giáp》 của cô ấy lại vỡ tan tành.

Chẳng lẽ là───do con bé này?

「…V-vừa rồi là sức mạnh của cô sao?」

「Không. Nói chính xác thì, đó là dục vọng của anh. Tôi chỉ tái hiện lại nó một cách chân thực nhất có thể. Đó chính là bản phận của tôi với tư cách là một 《Ma Kiếm》.」

…Sức mạnh cụ thể hóa dục vọng của con người.

Đúng là vào khoảnh khắc đó, tôi đã hình dung ra cảnh đánh bại Trưởng ban Thể dục = quần bloomer vỡ tan tành. Không hề có ý dâm đãng đâu nhé. Hoàn toàn là vì chiến thắng.

Nhưng mà, có dễ dàng như vậy không? Sức mạnh của con bé này đáng lẽ đã bị suy yếu, và tôi còn nghe cô Hibikime nói rằng 《Giáp》 vốn được tạo ra để chống lại sức mạnh của 《Ma Kiếm》.

Vậy chẳng phải là lý do mà tôi và Mifuu đã phải chịu một trò chơi sỉ nhục đầy biến thái khi chỉ có quần lót bị xé toạc sao?

Chỉ vì tôi ước mà 《Giáp》 của đối phương bị vỡ… dường như không thể giải thích được.

「Thành thật mà nói. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ anh lại có thể khơi dậy sức mạnh của tôi một cách tự nhiên như vậy. Lòng ham muốn biến thái của anh đúng là không có đáy.」

「Cái gì!? Nguyên nhân là do lòng ham muốn biến thái của tôi á!?」

「Ngoài ra tôi không nghĩ ra được lý do nào khác. Sức mạnh ảo tưởng có thể hình dung và hiện thực hóa việc làm quần áo đối phương tan nát trong tích tắc. Thật là kinh tởm.」

「Thôi tha cho cậu ấy đi! Nói nữa là Yoshitaka-kun khóc đấy! Cậu ấy đã rơm rớm nước mắt rồi kìa!」

Thay vì khen ngợi, ánh mắt của Ma Kiếm rõ ràng là đang kinh tởm, và nó làm tôi đau nhói.

Yay, sự biến thái của mình là vô hạn~… Tôi không thể nào vui vẻ chấp nhận được.

Bởi vì tôi đã dễ dàng phá hủy cả 《Giáp》. Tôi hiểu rất rõ khả năng phòng thủ và chức năng của nó. Việc sự biến thái của mình vượt qua cả một sức mạnh siêu nhiên, nghe thì có vẻ ghê gớm nhưng cũng thật là khó xử. Hay nói đúng hơn, tôi muốn chết quách đi cho rồi. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra tương lai của mình trong một phòng biệt giam thôi.

Liếc nhìn tôi đang chán nản tột độ, Ma Kiếm “hừ” một tiếng.

「…Thôi thì, sao cũng được. Anh là một siêu nhân biến thái, trong đầu chỉ có việc lột đồ con gái. Nhưng kể cả chuyện lần trước, có vẻ như độ tương thích giữa tôi và anh không tệ.」

「Hả?」

「Ch-chỉ là độ tương thích trong mối quan hệ giữa 《Ma Kiếm》 và chủ nhân thôi! Cá nhân tôi thì ghét cay ghét đắng anh! Đừng nhìn tôi, đồ ghê tởm!」

「Ừm… Tôi hiểu rõ rồi, cô có cái tính thích chửi bới tôi một cách vô cớ…」

Được một 《Ma Kiếm》 có thể cụ thể hóa dục vọng nói rằng “độ tương thích tốt” cũng chẳng vui vẻ gì. Chẳng khác nào thừa nhận sự biến thái của bản thân.

「…Thôi được. Dù có nhiều chuyện không rõ ràng, nhưng nhờ cô mà tôi tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Cảm ơn───」

Đang nói dở thì.

Từ phía sân thể dục, những tiếng xì xào nổi lên.

Những nữ sinh đang theo dõi trận đấu của tôi và Trưởng ban Thể dục bắt đầu thì thầm với nhau một cách bối rối. Mọi người đều chỉ tay về phía này với vẻ mặt khó chịu.

Gì thế? Sao vậy?

Khoảnh khắc Ma Kiếm trở lại hình dạng con người đáng lẽ đã bị lưng tôi che khuất nên họ không thể thấy được. Việc một cô gái đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện chắc chắn là không tự nhiên, nhưng vì ở xa nên có thể lấp liếm được.

Về chuyện đó thì không có vấn đề gì.

Vậy, họ đang bối rối vì điều gì?

Tôi cẩn thận nhìn xung quanh để tìm nguyên nhân───và muộn màng nhận ra sự thật.

「────Ê! Đồ ngốc, cô kia!」

「? Anh đang hoảng hốt cái gì vậy? Mặt đỏ bừng lên trông ghê quá.」

「Nh-nhìn lại cơ thể mình đi!」

Ma Kiếm nghiêng đầu hỏi 「Cơ thể?」 rồi nhìn xuống.

Trong khoảnh khắc, hơi nước bốc lên từ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nghĩ kỹ lại thì sẽ hiểu thôi.

Ma Kiếm đã một lần biến thành kiếm, rồi lại trở về hình người.

Bây giờ, áo sơ mi và đồ lót của cô ấy, những thứ đã bị cởi ra khi biến thành kiếm, vẫn đang nằm trên mặt đất…

Làn da trắng ngần như da em bé, tứ chi mảnh mai đến mức tưởng chừng có thể gãy. Trên sườn dốc thoai thoải của bức tường thành phẳng lặng là hai quả anh đào màu hồng nhạt đang nằm gọn gàng.

Lớn hơn thì tốt hơn. Kẻ nào đã đưa ra cái lý thuyết ngu ngốc đó vậy?

Hãy nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt đi. Thật là một quang cảnh hùng vĩ.

Nếu bạn là một chiến binh thực thụ yêu thương không ngừng cặp đồi quyến rũ mang tên “bộ ngực”, bạn sẽ dễ dàng nhận ra rằng góc nghiêng của mỗi bên chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.

Bất kể ngọn đồi nào, đó cũng là một ngọn đồi tráng lệ, và vẻ đẹp của nó không thay đổi. Dù có lớn đến đâu, nhưng nếu là đống rác trên ngực đàn ông thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chính vì có những ngọn đồi ở đó mà chúng ta mới ngắm nhìn và cảm động.

Bình thường tôi hay khoác lác mình là fan của ngực khủng, nhưng đứng trước cặp đồi xinh đẹp và khiêm tốn này, tôi hối hận vô cùng về sự nông cạn của mình. Là một chiến binh yêu ngực, chẳng phải việc yêu thương bất kể lớn nhỏ mới là niềm kiêu hãnh hay sao? Chết tiệt, vì xung quanh có quá nhiều bộ ngực lớn quyến rũ nên tôi đã hoàn toàn quên mất… Xem ra gần đây tôi đã bị ma lực của những bộ ngực lớn làm cho mê muội.

Từ giờ tôi sẽ sửa đổi tâm tính, sống thành thật với bộ ngực.

Ngực khủng, ngực vừa, ngực lép, tôi sẽ yêu thương tất cả một cách bình đẳng.

…Ừm, quả nhiên bộ ngực thật vĩ đại.

Chỉ cần nhìn tận mắt thôi cũng đã khiến tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình một cách dịu dàng.

「───Còn nhìn chằm chằm đến bao giờ hả, tên biến tháiiiiiiiii!」

「Oái!?」

Cú đá của Ma Kiếm đang giận dữ nổ tung vào mặt tôi. Lún vào rồi! Bàn chân nhỏ nhắn lún thẳng vào mặt tôi rồi!

Ma Kiếm vội vàng che đi bộ ngực khiêm tốn của mình, mặt đỏ bừng. Rõ ràng là tự mình cởi ra mà. Đúng là một vũ nữ thoát y khó chiều. Nhưng mà… một vũ nữ vừa thoát y vừa xấu hổ à… có khi lại có thị trường đấy. *ực*.

「An-anh á! Quả nhiên là tôi xin kiếu!」

Ma Kiếm lè lưỡi, tuôn ra một tràng chửi rủa.

A… cảm giác này. Tôi nhớ rất rõ.

Đó là phản ứng mà một người rất thân thiết thường thể hiện với tôi. Nói như vậy nghe cứ như tôi là một niềm hy vọng của giới SM, đã quen với việc bị chửi là “biến thái” hay “đồi trụy” hàng ngày, nhưng không phải vậy đâu. …Tôi muốn tin là không phải vậy.

Mà, thôi thì. Mục tiêu rút ngắn khoảng cách tâm hồn chắc là đã đạt được rồi nhỉ?

Tôi vừa xoa xoa cái mũi đang đau nhói, vừa ngước nhìn bầu trời xanh và cười gượng.