Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 6 - Chương 268: Giao đoạn (Cô gái siêu năng lực gia)

Trans: Zard

----------------

Ký ức đầu tiên của tôi là cảnh tượng bản thân bị đầy người lớn vây quanh.

――Là con nhóc này sao? Đây là mẫu bất thường á?

――Phải. Đối tượng có thể bay, phá hủy gần như mọi thứ chỉ bằng cách đưa tay tới mà không cần dùng ma thuật, ngoài ra nó còn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mà sẽ trở nên bạo lực.

――Có vẻ cha mẹ nó đã chết trong chiến tranh, sau đó nó rơi vào tay của mấy tên buôn nô lệ, nhưng chúng không thể kiểm soát được sức mạnh của nó… đây quả thật là phát hiện khó tin nhất.

――Nếu chúng ta thuần phục được con nhóc này, nó sẽ trở thành món vũ khí tuyệt vời trên chiến trường. Chúng ta có thể phô diễn sức mạnh của mình cho những quốc gia dám coi chúng ta là lũ yếu đuối.

――Được. Bắt đầu kiểm tra sức mạnh của nó đi. Và hãy huấn luyện nó để chắc chắn nó không quay sang cắn chúng ta.

Họ bắt tôi nhấc đồ vật, bẻ chúng, khiến bản thân lơ lửng, nếu tôi làm vậy, họ sẽ cho tôi ăn.

Còn nếu tôi không thể, họ sẽ đánh tôi.

Có một lần, tôi đã vô tình giết một người đã đánh tôi rất nhiều nên họ đã nhốt tôi vào một nơi tối tăm và không cho tôi ăn.

Con sẽ không làm vậy nữa.

Con hứa sẽ ngoan.

Thế nên xin hãy cho con ăn.

Xin đừng đánh con.

――Ôi Espie, báu vật quốc gia của chúng ta. Kể từ ngày hôm nay, ngươi sẽ là một Thất Anh Hùng. Đây chính là phần thưởng vì hành động anh dũng khi đã một mình tấn công Nữ Tướng Norja của ngươi.

――Thưa Đức Vua. Con….. có ngoan ko?

――Hmm. Ngươi dĩ nhiên là ngoan rồi. Ta luôn xem ngươi là con gái ta. Ngươi có hiểu không? Ngươi nên nghe lời chúng ta. Đừng nghe lời của bất cứ ai đến từ quốc gia khác.

――Vâng, con hiểu.

―― Luôn nhớ báo cáo thông tin về những nước khác. Chúng có lẽ sẽ hạ thấp cảnh giác khi thấy ngươi là một đứa nhóc và sẽ để lộ thông tin quan trọng. Và……

――?

―― Nếu có bất cứ Thất Anh Hùng nào khác bị thương nặng ngoài chiến trường, nếu không có nhân chứng xung quanh… giết chúng.

――Cho dù họ là bạn sao?

―― Chúng không phải bạn, chúng chỉ là đồng đội. Khi chiến tranh kết thúc chúng sẽ là kẻ thù tiếp theo. Ngươi hiểu rồi chứ? Báu vật của chúng ta, Espie, vì lợi ích của đất nước này, tất cả những gì ngươi phải làm là tuân lệnh chúng ta.

Con sẽ làm như mọi người nói.

Con sẽ vâng lời.

――Chào em~, em là Espie nhỉ! Chào nhé! Anh là Hiro!

――Này này… sao họ có thể đưa một đứa bé như này ra chiến trường chứ… nếu em có gì thì hãy cứ gọi anh chị nhé? Bọn chị là sẽ bạn của em.

Họ sẽ là kẻ thù một ngày nào đó và tôi sẽ phải giết họ, thế nên chúng ta không thể làm bạn.

――Nè, Espie… cô bé này là Sadiz. Cha mẹ của em ấy cũng đã mất… hai đứa cũng gần tuổi nhau nên em có muốn trở thành bạn với em ấy không? Thôi mà, Espie, đừng ngó lơ anh nữa mà~

Những Thất Anh Hùng khác không phải bạn tôi.

Cả Hiro và những đứa bé khác nhỏ hơn tôi… tôi không quan tâm…

――Espie, ta có nhiệm vụ này rất quan trọng cho ngươi. Một trong các Lục Tướng và là Đại Tướng Quân của Ma Vương Đoàn… hãy ám sát Thần Titan Gouda. Việc này sẽ quyết định số phận của đất nước chúng ta. Không được phép thất bại. Phải thành công bằng mọi giá. BẰNG MỌI GIÁ HIỂU CHƯA?

Chỉ những người từ quê nhà của tôi… mới là bạn…

――Ổn không vậy? Lỡ Espie chết thì sao…

――Ta biết. Nhưng so với các Thất Anh Hùng và chiến binh từ Đế Quốc và Japone, chiến công của chúng ta chẳng là gì…

――Việc đó…

――Tuy nguy hiểm nhưng chúng ta cần một chiến công thật hiển hách. Hoặc không chúng ta sẽ phải trả thêm tiền thay vì nhân lực! Cho dù Espie có làm gì thì nó vẫn luôn bị lu mờ bởi chiến công của tên Hiro! Không thể cứ tiếp tục như vậy được! Chúng ta buộc phải có gì đó để cả thế giới phải công nhận!

Nếu tôi không còn hữu dùng, tôi sẽ không được cần đến nữa.

Tôi buộc phải nghiêm túc hoàn thành…

“Huh!? Mình….. uh…”

Là giấc mơ sao? Khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối. Tôi đã ngủ sao?

Cả người tôi đau nhức.

Nhưng có băng gạc đang quấn khắp người tôi. Mùi giống như thảo dược.

Có ai đã chữa trị cho tôi ư?

“Guh, cắt hành… á cay mắt quá! Rồi khoai tây với cà rốt… Hở? To quá á? Hành cắt nhiều quá á? Trước giờ tôi đã bao giờ cắt rau củ đâu chứ!”

Thật ầm ĩ… a… có ai đó đang nấu ăn sao?

Người đó…… tôi không biết anh ta là ai, nhưng anh ta đã cứu tôi…

Anh ta cứu tôi và hiện giờ đang nấu ăn. Nhưng anh ta đang nói chuyện với ai vậy?

“Nhóm lửa… à cái này thì chỉ là cấp bit nên tôi dùng được, vậy tôi chỉ cần mang củi tới rồi đốt thôi đúng không… hở? Cách chọn củi á? Phải để ý độ dày nữa á? Hả? Sao tôi lại cần phải quan tâm đến thứ đó?”

Anh ta, đang nói chuyện một mình.

“Ờm… lá này để bắt lửa… rồi củi khô… và 【Bit Fire】…… ồ, cháy rồi này… đây là lửa trại à? Hm~m…… rồi thêm củi vào… khi lửa to rồi, thêm tiếp củi vào…”

Un, anh ta kì lạ thật… trước giờ tôi tuy chưa từng làm những việc này nhưng khi tôi dựng trại, những chú lính bên tôi làm nhanh hơn rất nhiều.

Người này cứ như mới lần đầu làm và đang được ai đó chỉ cho vậy…

“Bột Garam Masala… bạch đậu khấu, rau mùi sao? Đây…um, rồi đây… và nghệ, thì là… bột ớt… tôi chả hiểu gì hết… thế này được chưa? Nhìn nó lạ thật…”

Anh ta trông chậm chạp… và hậu đậu…

“Rồi đặt nồi lên đây… cho hành cắt nhỏ vào rồi chiên đến khi nó chuyển màu vàng nâu… vàng nâu là màu gì nhỉ? A, có tiếng xèo xèo này! Rồi cho tỏi vào… thêm bột cà ri, phi đến khi tất cả trộn lại với nhau… rồi thêm khoai tây vào… đảo qua để nó không cháy, tiếp tục đảo… rồi…ờ, cho nước vào… đặt nó lên bếp để nó sôi… ủa rồi còn nguyên liệu bí mật gì thì sao? Chưa tới lúc à? Nhớ canh thời gian á? Nè nè, cái màu này… nó… hơi vàng…”

Nhìn… loay hoay? Trông lúng túng? Cứ như người không biết gì.

Mới khi nãy anh ta còn rất nhanh lẹ và dắt mũi cả Ma Vương Đoàn, nhưng giờ anh ta lại chẳng thể làm những chuyện mà người lớn có thể làm một cách đàng hoàng.

Anh ta quả là một người kì lạ.

Nhưng… thơm quá…

“Cứ để yên rồi… hở? Nhóc dậy rồi đó à?”

“Fugu!?”

A, anh ta thấy tôi mở mắt rồi…

“Mấy vết thương của nhóc sao rồi?”

“…… Đau…”

“Thế à… trời ạ… nhưng anh mừng là nhóc vẫn ổn.”

Sao anh lại giúp tôi?

Sao anh lại trông lo lắng cho tôi đến vậy?

Anh đang toan tính điều gì xấu sao?

“…… ah…”

Bụng tôi kêu “Ku~” … xấu hổ quá……

“Hở, nhóc đói rồi à?”

“…………”

“Chờ chút, anh sẽ cho nhóc ăn ngay. Mà anh cũng chả biết nó ngon hay không nữa, nhưng…”

Anh ta sẽ cho tôi ăn ư?

Rồi anh ta sẽ bắt tôi làm gì đó ư?

Người này không phải đến từ khối Đồng Minh, cũng không phải Bethreal, anh ta sẽ bắt tôi làm gì?

“Em… phải làm gì?”

“Hở?”

“Sau khi ăn xong… em phải làm gì?”

“………… Ăn cho no…… ăn nhiều rồi mau khỏe lại…”

“?”

Tôi không hiểu người này đang nói gì.

Tôi là một đứa yếu đuối, vô dụng, không ai muốn…

“À~…… ờ thì, nói chung… này, mới nãy… nhóc nghĩ quá đơn giản về chuyện chết rồi đó… đừng bao giờ nghĩ như vậy nữa…”

“…… Tại sao?”

“Tại, tại sao á… thì… à~, nói chung đừng bao giờ nói như vậy nữa… chết tiệt, cái thời đại này thiệt là…”

Tại sao? Tôi không hề nói gì lạ cả. Anh ta mới là người kì lạ ở đây.

Tại sao? Cứ như thể tôi vừa nói gì sai…

“Chuyện đó… anh cũng, giờ thì không thể nói được, nhưng…”

“Huh!?”

Tại sao? Cũng như khi bọn tôi chạy trốn. Tại sao người này lại xoa đầu tôi dịu dàng đến vậy?

“Có lẽ em không biết gì vì em vẫn còn nhỏ nhưng… hãy sống và học hỏi thêm nhiều thứ. Hãy lớn lên và trở nên mạnh mẽ hơn để em có thể đi bất cứ đâu… hãy ra ngoài thế giới và nhìn thế giới bằng cảm nhận của bản thân, đừng vì mệnh lệnh, cũng đừng vì chiến tranh, mà hãy vì mình. Chết thì thật lãng phí… em sẽ nhận ra thế giới của mình nhỏ bé thế nào… em rồi sẽ gặp gỡ nhiều người… và sẽ kết thêm bạn nữa.” (Zard: đoạn này trans nghĩ nên đổi cách nói chuyện của main vì đây là lời khuyên nhủ nên nó sẽ nhẹ nhàng và thân mật hơn, không phải dùng từ “nhóc” mang tính xa lạ nữa)

“……?”

“Đến lúc ấy, em sẽ không còn nghĩ đến cái chết nữa vì em cảm thấy vậy là chưa đủ… nó sẽ khiến em muốn sống và cố gắng hơn để thay đổi bản thân…”

Tại sao? Tôi không hiểu anh ta đang nói gì.

Lớn lên? Mạnh mẽ hơn? Thế giới? Lãng phí? Gặp gỡ?

“Em… em không biết ai là bạn em cả.”

“Bây giờ có thể là vậy. Nhưng chỉ cần bước ra thế giới mà em chưa từng biết… em sẽ có thể dễ dàng tìm ra những người bạn tốt mà bọn em sẽ trở nên thân nhau đến bất ngờ, dù cho khác nhau về tuổi tác, quốc gia, môi trường sống… hay thậm chí cả chủng loài. Nhưng… nếu em không tiếp tục nhìn về trước… em sẽ bước ngang qua mà chẳng hề nhận ra họ.”

“Anh nhìn về trước nhưng không thấy họ sao?”

“À~, chết tiệt, ý anh không phải thế… bực thật, anh chẳng biết nói sao nữa. Nó như anh đang nói mình vậy… tôi biết con bé còn nhỏ nhưng tôi thì làm được gì cho một Thất Anh Hùng chứ… nói chung! Em nên năng động hơn! Anh biết là khó! Anh biết mình chỉ đang lảm nhảm với cái lòng cảm thông nửa vời, nhưng dù vậy, trẻ con thì không nên có ánh mắt như thế hiểu chưa!?”

Tôi không hiểu. Anh ta đột nhiên tức giận. Nhưng thật lạ.

――Đừng có nói chuyện chết chóc đơn giản như thế! Nếu nhóc sống nhóc sẽ có thể thoải mái vừa nói chuyện mấy chuyện ngu ngốc vừa cười, nhóc thậm chí còn có thể kiếm được một tên người yêu cực kì đẹp trai nữa cơ!

Nghĩ lại, anh ta cũng đã tức giận hồi chúng tôi ở trong rừng…

――Anh không có lí do để bỏ rơi nhóc, nói thế được chưa!

Dù anh ta đang tức giận… nhưng cảm giác lại không hề đáng sợ…

――Thế nên không phải lo. Anh là người sẽ vượt qua cả anh hùng. Hay nói cách khác, anh dám làm những chuyện mà cả anh hùng không dám làm. Thế nên anh nhất định sẽ cứu nhóc! Espie!

Anh ấy đã nói sẽ cứu tôi…

“Ấy chết, xin lỗi, chờ anh chút nhé! Giờ, cho thêm nguyên liệu bí mật vào… không biết nó có tăng thêm hương vị không nhỉ… ồ… nhìn nó đặc lại này… màu thì không chắc lắm nhưng… để tôi thử… hmm!!??”

Anh ta gãi đầu và tiếp tục nấu ăn nhưng… umm… tôi không hiểu anh ta đang nói gì cả…

“Uh, cay… nhưng… ồ, gì thế này! Ồồồồ, có, có thứ gì đó khiến cả người tôi nóng lên và như được tiếp thêm sinh lực… ngon, ngon quá! Gì thế này! Này Espie! Lại đây ăn thử với anh luôn đi!”

“?”

“Đây, em thử đi.”

Nói rồi, anh ta đưa tới một muỗng gì đó… canh sền sệt màu vàng ư?

“Cái gì thế này… nó giống như——”

“Anh biết, nhưng đừng có nói ra, ăn thử đi! Nào!”

“Mmm!?”

Tôi không thích vì tôi nghĩ nó có lẽ là thứ gì đó dơ bẩn, nhưng anh ta lại đút cả muỗng vào miệng tôi…… huh!?

“Ha, hah, hah~!?”

“Hể, hả… nó nóng quá sao?”

“Hiii~, phew~, phew~…”

“Xin, xin lỗi! Đây nước đây… em không sao chứ?”

“…… un… un hmm…”

Cay! Đầu tôi tê dại, nó nóng và cay… nhưng… đây là lần đầu tiên tôi được ăn… một thứ ngon đến vậy……

“Ngon…”

“…… Hở?”

“Ngon quá…”

Dù chỉ là một miếng nhỏ, nhưng nó lại thật ngon.

Tôi chưa từng ăn thứ gì như này… nó cay nhưng… thật ngon… và nóng……

“Chà…haha, à không~, thế thì tốt. Anh cũng thấy vậy đấy! Được, anh sẽ để em ăn đến khi no căng thì thôi!”

Có hơi mặn? Huh? Mặn… Mặn…

“Hmm? Hở, này, Espie… sao thế? Tại cay quá sao? Sao em lại khóc…”

“……… Huh?”

Huh?

“…… Hic, ugh, hic… ugh…”

Tại sao? Tôi khóc khi họ nổi giận với tôi, nhưng… tại sao tôi lại khóc, khi có người tốt với tôi và cho tôi ăn ngon thế này?

“Nè? Em vẫn ổn chứ? Nè?”

“Huh!?”

Tại sao? Anh ấy lại xoa đầu tôi lần nữa………

“Uh, uh… UAAAAAAAN, AAAAAAAN, AAAAAAAAAAAAAN!”

“Ớ! Ừm, nè, sao vậy, sao em lại tự nhiên ôm anh… ể…… Espie?”

“EEEEEEEEEHHH, ah, uaaaaaaaaaah, AAAAAAAAAAHHH!”

Tại sao? Tôi muốn anh ấy ôm tôi… tôi muốn anh ấy xoa đầu tôi nữa… tôi không hiểu… cảm giác thật ấm áp…