Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 6 - Chương 273: Có duyên với huyền thoại

Trans: Zard

Nãy giờ ngồi cày HSR quá nên quên up :>

---------------------

Một trong Thất Anh Hùng đã đánh bay một người ngay trong thành phố.

Đối phương có thể không phải người bình thường, nhưng tôi phải làm gì đó với hành vi tùy tiện sử dụng sức mạnh của Espie sau này mới được.

“Onii-chan, ở đây!”

“Oh, oh…”

『Lại một rắc rối nữa…』

Espie có vẻ muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt, nhưng Tre’ainar bên cạnh lại ôm đầu tỏ vẻ bất lực.

“Espie… anh ta là ai vậy?”

“Em không biết!”

“Này, đừng nói dối!”

“Anh không cần lo đâu onii-chan! Onii-chan sẽ đi cùng em nên không sao hết!”

Có vẻ em ấy không muốn đi đưa đi, hay đúng hơn là cảm thấy khó gần với khối Đồng Minh và đồng đội cũ của mình.

『Nhóc, ta hỏi này… người có bị gì không thế? Bộ ngươi có kĩ năng thu hút các huyền thoại à?』

「?」

『Ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc này sẽ xảy ra. Cho dù đây chỉ là trùng hợp, nhưng tên đó lại ở đây…』

Nhắc mới nhớ, Tre’ainar hình như biết anh ta là ai, kể cả khi đòn tấn công của Espie đã khiến mọi thứ rối tung lên.

Chuyện quái gì vậy……

“Thiệt tình, sao mà rắc rối thế!?”

“”Huh!!??””

“Xin hai vị đừng có chạy khi mà ta đang quyết định có nên cho qua vụ này hay không, làm vậy sẽ khiến ta phải đuổi theo hai vị đấy, thế nên xin thứ lỗi!”

Lập tức một con gió thổi qua từ sau lưng chúng tôi, rồi ngay giữa thành phố, anh ta quay lại để chặn đầu.

“Uh… Ugh~”

“Tên này…”

Nhanh quá. Quả nhiên anh ta không phải người bình thường.

Tôi đang chạy ngay giữa một thành phố lớn đông dân cư, tôi không nghĩ bản thân sẽ bị tìm thấy sớm đến vậy.

Và…..

“Tôi không nghĩ là anh sẽ đuổi kịp… mà anh ổn chứ?”

“Hmm? À cậu không phải lo. Chỉ là tiểu thư bé bỏng đây nổi đóa lên mà thôi. Là người lớn thì nghĩa vụ của chúng ta là cười và chấp nhận.”

Tuy mũ trùm đầu và quần áo đều có phần tả tơi, nhưng anh ta trông chẳng vẫn hề hấn gì.

“Tôi có hơi ngạc nhiên khi thấy anh bắt kịp bọn tôi dễ đến vậy đấy.”

“Rất cảm ơn vì lời khen. Ta không chỉ nhớ bước chân và cách chuyển động cơ bắp của Espie-jou mà của cả Onii-san đây nữa. Thế nên nếu là thành phố ở kích thước này… thì cho dù hai vị có chạy đi đâu, ta cũng đều có thể tìm thấy.”

“…… Hả?”

“Ta đây, rất nhạy cảm đấy.”

Bước chân? Cách chuyển động? Nhớ? Tôi không hiểu nó là gì, nhưng làm sao anh ta có thể biết tôi đang ở đâu?

“Chậc, mình không hiểu lắm nhưng anh ta có thể biết nên tới đâu để bắt mình sao? Giữ chặt nhé, Espie!”

“Onii-chan… waah!”

Nhưng cho dù biết chúng tôi đang ở đâu, anh ta cũng vẫn phải đuổi theo bắt.

Tôi có hơi khó chịu khi thấy anh ta nói chuyện thoải mái như vậy…

“Đi thôi!”

“Oro?”

Tôi ôm lấy Espie rồi chạy như hồi phá vòng vây của Ma Vương Đoàn ngày hôm trước.

“…… Ôi trời, cách nói của cậu thật ngầu làm sao~”

Tôi sẽ vượt qua anh ta. Bằng đòn nhử của mình.

“【Quỷ Vương Sát Chiêu Bước Chéo】!”

Một bộ pháp giúp vượt mặt bằng cách khiến anh ta rơi vào một đòn nhử rồi đi sang hướng ngược lại để bỏ chạy, việc qua trái hay phải là tùy vào đối phương.

“………………”

“?”

Huh? Cái gì thế này? Sao anh ta lại không phản ứng gì?

Anh ta vẫn cứ đứng như trời trồng trước mặt tôi.

『Đầu, mắt, tay, khủy tay, đầu gối, chân… dự đoán bước đi tiếp theo dựa trên cả cơ thể của đối phương. Kẻ địch càng có kinh nghiệm thì chúng càng dễ bị mắc bẫy. Nhưng tên này ngay từ đầu đã không nhìn thấy gì… vì không nhìn thấy nên hắn sẽ không bị lừa.』

Khi ấy, tôi bỗng nghe lời lẩm bẩm của Tre’ainar…

“Hửm~, cậu đang… nhử đấy à? Âm thanh cơ bắp cậu không hề có ý định cử động… là giả… cậu đang giả vờ để lừa ta di chuyển trước… rõ ràng quá rồi~”

“Huh!?”

Khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm nhận được.

――Tôi không thể dẫn dụ anh ta

Và.

“…… tch…”

“Oh… onii-chan…”

Một chiêu mà ngay cả cha mẹ tôi cũng phải chịu thua, thế mà lại chẳng thể làm gì được con người này.

Tôi đành từ bỏ và nhảy lùi lại để giữ khoảng cách.

“Ồ… cậu cảm nhận được nên mới không lao tới nữa mà giữ khoảng cách sao… quả là một quyết định sáng suốt.”

“…… Anh…”

“Ra vậy. Cậu không phải là một Onii-san bình thường nhỉ?”

Anh ta vui vẻ cười.

Không hề làm gì.

Anh ta chỉ đứng đó.

Thế nhưng tôi lại có cảm giác như có thứ gì đó khiến tôi không thể tiến lên.

Đến lúc này, tôi đã lờ mờ đoán được danh tính của con người này…

“Oh, Onii-san, Espie-jou…… bây giờ…”

“Huh!?”

“Nói chuyện——”

Liền lập tức, anh ta đột nhiên biến mất ngay trước mặt tôi… không, anh ta đang chạy vòng ra sau――――

“【Quỷ Vương Đấm Thẳng】!”

“Oro!?”

“Ah…………”

Tôi theo phản xạ tung nắm đấm trái của mình.

Có vẻ anh ta định vòng ra sau tôi để bắt lấy Espie, nhưng tôi đã gạt anh ta đi rồi ôm lấy Espie và tiếp tục lùi lại để giữ khoảng cách.

“…… hoh… cậu nhìn thấy nó sao?”

Đó chỉ là một cuộc trao đổi chiêu thức nhỏ.

Nhưng chỉ như thế đã khiến tôi nhận ra thái độ của anh ta đã thay đổi.

“Ồ~ ôi trời ạ… thế này thì rắc rối rồi đây. Ta chỉ trốn việc chứ đâu ngờ là sẽ gặp phải cái chuyện mệt mỏi như này… Onii-san à…… đừng vậy chứ!”

Bầu không khí đã thay đổi.

Áp lực đã rõ ràng hơn.

『Thật là… nhưng…… đây biết đâu lại trở nên thú vị.』

Hả? Tre’ainar bỗng dưng cười tỏ vẻ hứng thú.

“Ta giờ khá là hứng thú với cậu đấy, Onii-san…”

Nói rồi, anh ta bỏ miếng vải quấn quanh hông ra rồi chường tới. Để lộ thanh kiếm bên trong.

Nhưng anh ta không rút nó ra mà chỉ bình thản cầm cán kiếm.

“Sao chúng ta không nói chuyện ở khoảng cách này nhỉ? Nhưng hãy nhớ, một khi cậu tới để tấn công, Onii-san… ta cũng không ngại rút nó ra đâu. Và chắc cậu sẽ không muốn vậy đâu nhỉ Onii-san?”

“Hahaha, anh đang nói gì vậy? Anh cứ như đang khiêu khích tôi ấy nhỉ? Muốn tôi tới à?”

“Oyaoya, ta không biết cậu đang nói gì cả.”

Anh ta rõ ràng đang mời tôi “xông đến”.

“Onii-chan, anh không thắng được tên đó đâu! Onii-chan――――”

『Xõa một chút đi nhóc. Nhưng đừng mất tập trung đấy.』

Cắt ngang lời của Espie, Tre’ainar thì thầm vào tai tôi.

「Tre’ainar…」

『Tuy đây chỉ là trùng hợp… nhưng đây lại là cảnh giới cao nhất… của bài luyện tập của ngươi bây giờ.』

「Eh!?」

『Tuy khác với Radar Ma Thuật… năng lực cảm nhận những thứ không thể thấy và nắm rõ được thế giới xung quanh mình… hắn đều có.』

Tôi vô tình nghe thấy một sự thật bất ngờ.

Tôi biết anh ta không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại đến mức khiến Tre’ainar nói như vậy.

Không có nhiều người đạt được đẳng cấp ấy.

Điều đó áp dụng với cả Lục Tướng bên phía Ma Tộc.

Nếu anh ta là con người, thì hẳn sẽ là… chẳng những thế… một samurai của Japone…

“Ra vậy… mình quả nhiên có duyên với huyền thoại mà… nhưng… được, muốn chơi thì chơi.”

“Hou~.”

“Tôi sẽ đập anh một trận ra trò.”

“Oh hou~, thật ngầu làm sao!”

Nếu thật là vậy thì chỉ số may mắn của tôi quả thật tệ hại.

Tôi chẳng biết tại sao mình cứ phải chạm mặt với huyền thoại như này.

Nhưng mặt khác, nếu Tre’ainar đã nói thế thì tôi cũng muốn thử.