Trans: Zard
---------------
“Bắt đầu nào.”
Một bước nhỏ rồi vào thế đánh chớp.
“Hmm… dân đánh tay không à… bước chân nhẹ thật… chẳng phải thế thật tuyệt sao. Ta có thể cảm nhận được chỉ từ bầu không khí. Thể trạng quả cân đối làm sao… cậu hẳn phải rất nhanh.”
“…… 【Quỷ Vương Đấm–“
Tôi chuẩn bị tung nắm đấm trái ngay khi vừa bước đến… nhưng liền lập tức, cả cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ lại.
“Huh!?”
Cánh tay trái của tôi… không, cả người tôi lập tức ướt đẫm mồ hôi.
“…… Hửm… sao thế? Cậu không tấn công à?”
“Onii-chan!?”
Chỉ một bước nữa, cánh tay trái tôi… sẽ bị chém phải không?
Vẫn trong tư thế nghiêng người về trước ấy, ông ta vẫn chưa hề rút kiếm ra… (Zard: Mấy chap trước mình hình như bị nhầm về khúc này, người mà main nói chuyện giống một ông bác hơn là thanh niên, lát nữa mình sẽ chỉnh lại những chap trước luôn)
『Quyết định khôn ngoan đấy. Giờ ngươi đã có Radar Ma Thuật rồi nên năng lực cảm nhận của ngươi cũng sẽ tăng lên.』
“Hmph… chả có gì ngạc nhiên cả. Cậu cảm nhận được nên mới dừng lại… chỉ chừng đó chưa đủ để ta thấy khả năng của cậu đâu.”
Cả Tre’ainar lẫn người đàn ông trước mặt tôi đều có vẻ biết rằng không phải tôi dừng lại vì “không dám”, mà là vì tôi “cảm nhận được”.
“Ê, ở kia có chuyện gì vậy? Đánh nhau à?”
“Mấy người đang làm gì giữa đường thế hả?”
“Huh? Hình như cậu ta là người đã ăn đậm cái giải khi nãy!”
Quả nhiên, bởi đây là ngay giữa thành phố nên những người xung quanh đều mau chóng để ý đến và bắt đầu xôn xao.
Nhưng chừng đó vẫn chẳng thể giải quyết vấn đề…
“…… 【Đòn Đánh Lạc Hướng Lộn Xộn Của Earth】”
“Hmm?”
Nếu bước tới rồi tung một đòn đấm thẳng thì bị chém.
Vậy thế này thì sao?
“O, onii-chan, ồ!”
Espie và những người xung quanh đều ngớ người trước chuyển động của tôi.
Trước sau, trái phải, hai tay hai chân, khủy tay, đầu gối, mắt. Bằng cách ngẫu nhiên giả mọi thứ, tôi đã làm rối loạn phản ứng của đối phương.
“Oh, oh, ooooooh, tuyệt quá đi!”
Cả ông ta cũng phải lên tiếng trầm trồ.
Đến Jamdi’el còn chịu thua chiêu thức này.
“Khá nhanh đấy… còn bộ pháp này nữa… ta không thể theo kịp… ôi trời, ta gặp rắc rối rồi…”
Nó khá nhanh… nếu tôi dùng Đột Phá thì sẽ còn nhanh hơn nữa, nhưng tôi không biết kĩ năng của đối phương nên cứ bình tĩnh mà quan sát.
Và dù ông ta bảo “mình gặp rắc rối” nhưng vẫn không hề thay đổi thế thủ.
“Tuyệt quá nhỉ… hmm… người bình thường sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra… và nếu ta chơi trò đuổi bắt với cậu thì ta sẽ rơi vào bẫy…”
Ông ta không hề phản ứng với đòn nhử của tôi mà chỉ đứng đó.
Nhưng tôi không ngần ngại bước tới… rồi rẽ trái.
Chiêu này đến cả cha mẹ tôi cũng phải…
“Rất tinh tế và mạnh mẽ… nhưng… cậu lại không hề có ý định tấn công ta hay làm gì cả… chúng khác nhau đấy. Đòn nhử không có tác dụng với lão già này đâu.”
Không có phản ứng!
Ông ta có nhìn thấy chuyển động của tôi nhưng lại không hề bị mắc lừa!
Không, đã ở khoảng cách này rồi thì nắm đấm của tôi sẽ nhanh hơn―――
“Hai, tới đi ♪.”
“Eh!?”
Ngay lúc ấy, trước khi nhận ra, tôi đã nhảy bật về phía sau và tạo khoảng cách.
“Oh… cậu lại tránh mà không tấn công à… chẳng phải thế quá giỏi sao? Ta chưa từng nghĩ… thế giới ngoài kia vẫn còn nhiều người mạnh đến vậy.”
Ông ta vừa cười vừa xoay thân trên rồi nhẹ nhàng rút kiếm ra.
Và tôi lập tức biết rằng chỉ cần mình bước tới là sẽ bị thanh kiếm đó chém ngay lập tức.
“…… Ông…”
Ông ta biết sao? Không, là ông ta đã nhìn thấu mọi thứ sao?
Tuy chưa dùng đến Đột Phá, bộ pháp của tôi vốn…
“Đúng thật là cậu sẽ không thể bị bắt cho dù ta có hành động đi chăng nữa. Nhưng bất kể cậu có di chuyển ra sao, một khi cậu chuẩn bị vung nắm đấm, cơ bắp trong cơ thể cậu sẽ tạo nên một phản ứng như nói rằng ‘mình sẽ đấm’.. Không, chúng đưa ra tín hiệu.”
“Huh!?”
“Ta đoán là cậu đã tập luyện rất nhiều mới thành thạo như vậy nhỉ? Thế nên cho dù cậu có giả thế nào thì ta cũng chỉ cần đợi cơ bắp cậu tạo ra tín hiệu ‘đến và đấm’ thôi..”
Không phải chuyển động của tôi… mà ông ta cảm nhận được khoảnh khắc tôi sắp tấn công sao?
Vô lí…
『Với hắn thì hoàn toàn có thể.』
「Tre’ainar…」
『Hắn bị mù. Thế nên hắn sẽ không dễ gì bị mắc vào những đòn nhử đánh lừa thị giác đối phương. Hắn không nhìn rồi phản ứng, mà là cảm nhận rồi phản ứng… và dự đoán.』
Nghe tôi hỏi “ông ta có thể làm vậy sao?”, Tre’ainar liền đáp rằng có thể.
『Bù cho việc bị mù, tất cả giác quan khác của hắn ta đều ở mức tuyệt hảo. Hắn có thể lập tức nắm được thể trạng, lượng cơ, và sức mạnh dựa trên những thông tin ấy, còn cả lượng ma lực mà đối phương sở hữu nữa.』
Ông ta bị mù. Nhưng bằng cách dựa vào giác quan tuyệt hảo của mình, ông ta còn nắm được nhiều thứ hơn so với khi nhìn bằng mắt và thậm chí là phân tích và dự đoán… con người có thể làm vậy ư?
Không, chính vì có thể làm vậy…
『Hơn cả Gouda, hắn tuy không bằng chiến tích đánh bại La’iphant của Hiro nhưng… trước khi Hiro và lũ khác được biết đến, hắn là người đã vào sinh ra tử với Mikado trong trận chiến chống lại Ma Vương Đoàn suốt nhiều năm, và với tư cách là Thất Anh Hùng lớn tuổi nhất, hắn cũng đã gặt được nhiều thành tựu nhất trong số Thất Anh Hùng…』
Ra vậy. Ông ta khác với cha mẹ tôi, những người đã gác kiếm sau chiến tranh…
“Thất AnhHungf…’Koujiro’?”
“Xin đừng gọi ta là anh hùng, ta không tới mức đó đâu.”
Ông ta thực sự là một anh hùng.
Ra vậy.
Nhưng……
“Heh, thật ngạc nhiên khi chúng ta gặp nhau ở một nơi như này… tỉ lệ gặp huyền thoại của mình đúng là đáng sợ mà… nhưng…”
“Hmm?”
“Nhờ vậy mà cũng giải thích vì sao ông lại mạnh như vậy. Đã là Thất Anh Hùng hay Lục Tướng thì ít ra cũng phải thế này chứ nhỉ?”
Đúng như Tre’ainar nói, “Phiên bản hoàn hảo cho việc tập luyện bây giờ của tôi.”
Quả thật hợp lí, Thất Anh Hùng, kẻ thù của Lục Tướng.
Nhưng cũng vì lí do đó mà tôi không ngạc nhiên, tôi chỉ thêm chắc chắn.
“Nghĩa là đây không phải loại đối thủ mà ta có thể thắng mà không bị thương nhỉ… ta phải tấn công với tinh thần sẽ bị chém nhỉ?”
“…… Cậu hiểu rồi sao… nhưng chẳng phải chiến thuật đó chỉ khả thi sau khi theo kịp nhát chém của lão già này thôi sao?”
“Tôi không còn sợ nó nữa.”
“…… Hoho…”
Tôi không dám bước đến để đấm vì tôi sợ mình sẽ bị chém.
Nhưng chỉ có vậy mà thôi.
Đã thế tôi cần chuẩn bị tinh thần để chịu đòn… và bước vào trạng thái cực kì tập trung…
“…… Thế à…… Hmm? …… Ồ… đây…”
Bước vào Zone.
Từ đây……
“Oh… ôi trời cậu trai… Tập Trung Cực Hạn… có thể tự bước vào trạng thái quên thân mình như vậy… thật đáng sợ mà….”
Toàn bộ giác quan của tôi đã được đưa đến cực hạn… chẳng những thế……
“Bộ pháp của tôi khi nãy… đừng nghĩ là tôi chỉ có như thế.”
“…… Hả?”
“Lần này sẽ nhanh hơn đấy.”
Giải phóng toàn bộ tinh thần…
“【Đột Phá】!!”
“Huh!?”
Thế này thì sao? Ngay khi ông ta nghĩ rằng bản thân đã nắm được tốc độ và sức mạnh của cơ bắp tôi, tất cả đều sẽ lạp tức được tăng cường bằng Đột Phá.
“H… ả?”
“Onii-chan… đẹp quá…”
Tôi có thể nhìn thấy Koujiro đang căng thẳng vì ngạc nhiên.
Rồi……
“【Quỷ Vương Đấm Thẳng Siêu Thanh】!!”
Sóng siêu thanh từ khoảng cách này.
“Ể, uầy! 【Rút Kiếm】!”
Đòn xung kích từ nắm đấm siêu tốc của tôi đã hơi làm chậm phản ứng của Koujiro khi mà ông ta còn đang bất ngờ bởi chiêu Đột Phá, rồi Koujiro nhanh chóng rút kiếm.
“Tch… cậu nắm thóp được ta rồi nhỉ…”
“Ông rút kiếm rồi kìa! Tiếp chiêu, 【Ngỗng bộ】!”
Koujiro, trong tư thế chuẩn bị phản công, đã rút kiếm để đỡ đòn xung kích của tôi bằng một nhát chém tốc độ cao.
Nhưng đây chính là mục tiêu của tôi.
Tôi lập tức bước vào tầm đánh của Koujiro.
“Oh…”
“Ora, tôi vào rồi đây… giờ biến điy!”
“Huh!? Đành chịu vậy! Bị thương thì cũng đừng trách ta đấy, Onii-san!”
Tôi bước lại sát Koujiro khi ông ta đã rút kiếm rồi tung nắm đấm ở cự li gần.
Koujiro lập tức quay ngược lưỡi kiếm lại rồi chém về phía tôi.
“【Quỷ Vương Đấm Mạnh】!!
“【Yến Phản】!!”
Koujiro cũng vung kiếm như muốn chém tôi.
Nhưng tôi lấy hết tinh thần và bắt bản thân tấn công bằng tất cả sức mình.
『Ah… Koujiro và Espie… đã thấy Đột Phá rồi… mà…… chắc… không sao đâu nhỉ?』
Hmm? Tre’ainar…… Ông mới nói gì à?
--------------
Thông báo: từ giờ sẽ đổi lại lịch up truyện từ 20h thứ 6 sang 20h thứ 7 hằng tuần. Mong các bạn thông cảm vì sự thay đổi này.
Zard: bạn nào có chơi HSR thì kết bạn với trans với, id của trans: 800491299 :>