Trans: Zard
----------------
Tất cả những gì tôi cần làm là bấm nút trên chiếc đồng hồ là nó sẽ phát sáng và hoạt động.
Nhưng giờ, dù tôi có bấm thế nào, có lắc nó ra sao hay làm gì thì nó cũng vẫn im lặng.
“K, không thể nào…”
“?”
Espie nghiêng đầu không hiểu gì. Giờ tôi đang thực sự hoảng loạn
Nơi này là thời đại trước khi tôi sinh ra.
Tôi không biết vì sao, nhưng chiếc đồng hồ này đã đưa tôi đến đây.
Nhưng giờ nó đã hoàn toàn im lặng.
“Lẽ, lẽ nào nó hỏng rồi…?”
Nếu đây chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường thì không sao.
Nhưng nó nào phải chiếc đồng hồ bình thường.
Nếu nó hỏng thì tôi…
“Làm, làm , làm sao mình quay về đâyyyyyyyyyy!!??”
“Onii-chan?”
Khoan! Tôi không thể quay lại sao!? Nếu vậy thì tôi phải làm gì!? Rồi mọi chuyện sẽ thế nào đây?
Liệu tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể quay về sao?
Khoan, riêng việc đó phải nói là quá tệ luôn rồi…
『Ra vậy… ta hiểu rồi… thì ra đây là lí do mà Espie tương lai bảo ngươi đến di tích Shiznautmy.』
“…… Hả?”
Trong lúc tôi đang hoảng loạn, Tre’ainar bên cạnh tôi lại trông rất bình tĩnh như thể ông ta đã hiểu ra gì đó.
『Chiếc đồng hồ này… có lẽ nó không dùng ma lực để hoạt động mà là một loại năng lượng nào đó khác. Hẳn nó có liên quan đến công nghệ thời cổ đại.』
「…… thật ư…?」
『Thế nên chuyện Espie bảo hãy đến ‘di tích Shiznautmy’, ý con bé hẳn là Shiznautmy của thời đại này.』
「Eh!?」
『Vào thời gian Gouda tấn công phòng tuyến của Đế Quốc… ta hẳn đã phá hủy thành phố Ma Pháp rồi.』
「Ra… ra vậy…… thế nghĩa là…」
『Espie tương lai đã dự đoán chuyện này sẽ xảy ra. Cách duy nhất để vận hành chiếc đồng hồ là dùng công nghệ được phát hiện bên trong tàn tích Shiznautmy. Và để làm điều đó… con bé muốn ngươi đi cùng Espie của thời đại này.』
「…… H, hả!?」
Nghe vậy, tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với Espie tương lai.
Quả thật đó là điều mà cô ấy nói.
――Em muốn anh hãy đi đến Shiznautmy cùng ‘em’ và ‘Slayer’. Em biết đây là mong muốn ích kỉ nhưng mong anh hãy chấp nhận.
――Anh trai, chúng tôi muốn được gặp anh và đến Shiznautmy cùng anh… đó là mong ước của chúng tôi. Chúng tôi không biết gì về nó cả… xin hãy chăm sóc chúng tôi.
Ra vậy…thì ra ý cổ là vậy…ủa mà khoan!
“Khoan, còn Slayer nữa mà!”
“Hyaa! Có chuyện gì sao onii-chan?”
Rồi còn chưa kể phải mang Espie theo á?
Thật vớ vẩn. Espie là một trong các Thất Anh Hùng đấy.
Là một trong những nguồn lực mạnh nhất của phe Đồng Minh đấy?
Chưa kể chúng tôi còn đang chiến tranh nữa…
『Nhưng bản thân Espie không muốn quay về… con bé muốn đi cùng ngươi… ta nghĩ là vậy. Trong quá khứ hẳn đã có một khoảng thời gian ngươi đi cùng với Espie…』
「Nhưng, nhưng, một Thất Anh Hùng mà lại làm chuyện này…」
『Nói thật, bản thân ta cũng không hề nhận được báo cáo nào nói Espie đã mất tích cả… nếu vậy thì phe Đồng Minh hẳn không muốn để lộ ra chuyện ấy với nhân loại và Ma Vương Đoàn nên đã giấu nhẹm chuyện đó đi…』
Hay nói cách khác, từ giờ là tôi phải đưa Espie đi cùng để đến Shiznautmy.
Chẳng những thế còn có Slayer, người mà giờ tôi vẫn chưa gặp được…
“Onii-chan, đừng ngó lơ em mà… nè…… có phải em….. đã làm gì sai không? …… anh…… anh ghét em sao…?”
“Hở?! À, không…”
“Em xin lỗi… Em xin lỗi…… Em hứa sẽ không dám nữa đâu… Em không dám nữa đâu…”
Espie vô tình bị tôi ngó lơ nên đã ứa nước mắt và kéo áo tôi.
Trời ạ…
“Nào~, không có gì đâu mà… anh chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi… chỉ có vậy thôi.”
“?”
“Nói chung… em có muốn đi chung với anh một thời gian không?”
“Huh!?”
Tôi không biết chuyện này sẽ gây hỗn loạn cho phe Đồng Minh thế nào, có khi tôi sẽ bị phe Đồng Minh truy nã. Nhưng dù có lo lắng thì bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác ngoài làm theo lời của Espie tương lai.
“Unh!!!!”
Nghe lời tôi, Espie liền ôm lấy tôi.
“Onii-chan, em hứa sẽ giúp anh thật nhiều… em sẽ xoa bóp vai cho anh!”
“À, à, anh hiểu rồi…”
“Un!”
Khác hẳn dáng vẻ vô hồn như búp bê ngày hôm qua, em ấy đang cười rất vui vẻ như thể toàn bộ cảm xúc bị kìm chế bấy lâu nay đều được biểu lộ ra ngoài.
“Được rồi, Espie. Giờ chúng ta sẽ đi đến một lục địa khác… thế nên cuộc chiến ở đây…”
“Un, không sao hết! Em không quan tâm đến chiến tranh! Em sẽ đi với onii-chan, nên em không quan tâm gì về nó nữa!”
“Vậy, vậy sao…”
Phải… mà, nếu tuổi của ta vẫn còn là một con số thì như này vẫn chấp nhận được.
Hồi đó tôi cũng làm nũng với Sadiz chứ bộ…
「Ok, Tre’ainar. Chúng ta sẽ lại ra biển nữa… nhưng còn chiến tranh ở đây thì sao? Theo như tôi nhớ thì một trong các Lục Tướng Gouda đang ở đây phải không?」
『Hmm? À, không sao. Ngày trước Gouda từng chiếm giữ một phần lãnh địa của Đế Quốc, nhưng hắn đã phải lập tức đối đầu với quân của Thất Anh Hùng và lui quân rồi.』
「Với Bệ Hạ sao? Thật á?」
『Uh huh, là đội quân đó đấy, với lại ta cũng đã ra lệnh cho hắn không được tấn công vào quá sâu.』
「Ra vậy… nhưng, đó là Lục Tướng và Thất Anh Hùng đánh nhau đấy, sao ông lại có thể coi nhẹ nó như vậy…」
『Vì nó chẳng có gì là lạ cả, chiến tranh giữa ma tộc và con người là một vòng lặp cướp đoạt lãnh địa của nhau. Lục Tướng và Thất Anh Hùng đã giao chiến với nhau không ít lần rồi. Âm mưu của lũ Bethreal ta phải nói là non nớt…』
Nói chung trước khi đi, tôi cũng an tâm khi biết rằng không phải “lịch sử sẽ thay đổi vì không có Espie”.
“Được… mà anh nói trước, chúng ta sẽ đi tàu đấy…”
“Un un!”
“………… hmm?”
Hm? Chúng tôi sẽ đi tàu nhưng… tôi… giờ tôi đang có bao nhiêu tiền nhỉ?
Mà quan trọng hơn là tiền tệ bây giờ có gì khác không?
『Tiền tệ thì vẫn không đổi, nhưng… ngươi đã dùng gần hết kinh phí trong cửa hàng trang thiết bị đó rồi…』
「Hả!?」
『Ra vậy… kinh phí…』
Tôi đã định sẽ sống kiểu sinh tồn một thời gian…
Để rồi khi lục lại túi thì chỉ thấy vài xu lẻ… tôi không thể lên thuyền với chừng này được.
“Onii-chan, anh không có tiền sao?”
“Hở? À, ừ…”
“Em cũng không có… nếu như em mạnh hơn, em đã có thể mang onii-chan rồi bay vèo đi… nhưng em… thật vô dụng…”
“K, không, không, con nít thì không nên quan tâm đến chuyện tiền bạc!”
Tôi mau chóng bỏ tiền lại vào túi. Tôi không thể để Espie cảm thấy có lỗi vì chuyện tiền bạc được.
Tôi phải làm gì đó.
Kiểu này… tôi sẽ phải làm việc nữa sao?
『Hmm? Khoan…… phải rồi, vào thời gian này của năm… hơn nữa… vùng này…』
Ngay lúc đó.
『Đúng rồi… đúng là vậy rồi… a, quả nhiên… đúng như mình nghĩ! Sự kiện ấy vẫn diễn ra theo lịch, cho dù đang trong chiến tranh…』
Tre’ainar lẩm bẩm gì đó với vẻ ngạc nhiên như mới nghĩ ra điều gì.
『Oi, nhóc. Chúng ta hãy đi đường khác để vượt biển nào.』
「Huh?」
『Nếu ngươi đi về hướng bắc từ đây ngươi sẽ tới một thành phố lớn. Nó sẽ mất khoảng ba ngày đi bộ. Thành phố đó tên là Weinz và vì không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh nên rất yên bình.』
「Weinz? À, hồi nhỏ tôi có tới đó rồi… phải không nhỉ? Nhưng mà có đi đến đó thì tôi cũng đâu kiếm được tiền, thế nên phí tàu…」
『Không sao. Ở đó ta đảm bảo ngươi sẽ tìm được tương lai.』
「Eh?!」
Một lời đề nghị không ngờ từ Tre’ainar.
Tương lai sao?
「À, tôi hiểu rồi…」
Sau đó tôi chợt nhận ra.
Giờ tôi đã có chứng minh thư, cho dù nó chỉ là giả.
Nhưng vậy có nghĩa là tôi sẽ có thể làm được những điều mà trước đây tôi không thể.
「Trở thành một Thợ Săn.」
『Hmm? À không, ý ta không phải vậy.』
「Ể…?」
Tôi đã nghĩ mình sẽ trở thành một Thợ Săn rồi đi thảo phạt quái vật hay gì…
『Fufufu, nếu ngươi đến một thành phố đủ lớn, ngươi sẽ tìm thấy nó…』
「Nó?」
『Oi, nhóc…ngươi biết ‘văn phòng bán vé ngầm’ là gì không?』
Rồi, Tre’ainar vừa cười vừa nói ra một câu tôi mà không ngờ đến.