Boku no Ai Shita Siegfriede

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

5 18

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

241 1312

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

92 1081

Vol 1 - Câu chuyện về hiệp sĩ không ánh sáng - Mở đầu

Một khu vườn hoa giữa hoàng cung, dưới ánh nắng xuân dịu nhẹ — mà cũng chẳng dịu lắm vì mây đen cứ lượn lờ như thể trời đang cân nhắc có nên nổi bão luôn cho xong chuyện.

Giữa rừng hoa sặc sỡ, một cô bé chừng mười tuổi (có thể ít hơn, nếu tính theo tiêu chuẩn "hoàng tộc thì phải xinh xắn") đang thướt tha bước đi. Chiếc váy đính kim tuyến lấp lánh mỗi bước di chuyển lại phản chiếu ánh sáng như thể cô là tinh linh lạc từ thần thoại bước vào hiện thực. Tóc vàng óng ánh của cô bay nhẹ trong gió như vương miện sống động, tà váy trắng xòe rộng như cánh thiên nga.

Rosalinde — công chúa được nhà vua cưng như báu vật, lại còn được dân chúng yêu quý như thần tượng quốc dân — chính là biểu tượng tươi sáng của tương lai vương quốc Revelwein. Người ta vẫn truyền tai nhau rằng: "Cô ấy không chỉ dịu dàng mà còn thông minh nữa nhé!", khiến mấy lão quý tộc già cũng phải rưng rưng xúc động.

— Sieg! Sieg~, ngươi đang trốn ở đâu thế hả~?

Công chúa vừa đi vừa gọi bằng giọng líu lo. Mà "Sieg" ở đây không phải tên thú cưng hay gấu bông, mà là tên đội trưởng lực lượng cận vệ hoàng gia – người cô tin tưởng nhất.

— Có mặt! Thần Siegfriede xin tuân lệnh, thưa Điện hạ!

Một cô gái mặc giáp trụ chạy vội đến chỗ công chúa. Dù tuổi đời còn trẻ, gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao cau của cô lại toát ra một khí chất "ta sống là để bảo vệ bệ hạ". Bộ giáp che kín toàn thân chỉ để lộ chiếc gáy trắng ngần sau mái tóc bạc – chi tiết duy nhất nhắc rằng "vị vệ sĩ lạnh lùng" này thực chất chỉ là thiếu nữ đôi mươi.

— Mouu~ Sieg, hôm nay ta nói sẽ cùng nhau chăm hoa cơ mà~

— Thần xin lỗi, thưa Điện hạ. Thần có nhiệm vụ tuần tra hoàng cung...

— Nhưng an ninh giờ ổn lắm mà? Quốc gia ta hiền hòa, dân tình dễ thương, mà ta lại còn có Sieg ở bên nữa.

Câu nói nghe có vẻ dễ thương nhưng lại phản ánh một sự thật đáng gờm. Siegfriede – cô gái mà bạn đang thấy – được phong làm đội trưởng SS ở tuổi 13. Cô chỉ xếp sau mỗi sư phụ của mình, Farrenberger. Nói cách khác: trộm vặt vớ vẩn? Một đường kiếm là xong.

— Tuy nhiên, nhiệm vụ của thần là bảo vệ Điện hạ bằng cả tính mạng. Một bước tuần tra cũng không được lơ là.

— Lại nghiêm túc nữa rồi, Sieg~

Công chúa cười khổ. Siegfriede chỉ biết cúi đầu xin lỗi, đồng thời quỳ một chân xuống đất theo đúng nghi lễ.

Dẫu cung điện này người hầu đầy rẫy, gia sư nhiều không đếm xuể, thì người luôn ở cạnh Rosalinde vẫn chỉ có một: Siegfriede.

Một phần vì tuổi tác không cách biệt nhiều – chỉ ba năm, nhưng điều quan trọng hơn: họ lớn lên bên nhau từ khi Rosalinde mới bốn, còn Sieg thì bảy. Quan hệ của họ đã vượt khỏi khuôn khổ chủ – tớ, mà nghiêng về dạng "tri kỷ được gắn mác chính trị".

— Sieg, nhắm mắt lại.

—Mắt của thần ư, thưa Điện hạ?

—Phải rồi. Chỉ nhắm một chút thôi.

“Vâng…” – cô hiệp sĩ bối rối nhắm mắt lại. Tư thế quỳ gối trước mặt công chúa trông như thể một nghi lễ tuyên thệ trung thành — kiểu kiểu "ta thề bảo vệ ngài dù trời sập", và thật sự… đó chính xác là thứ tồn tại giữa hai người họ.

—Mở mắt ra đi.

“Vâng…” – Siegfriede vừa mở mắt, thì cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng được đặt lên đầu mình. Những cánh hoa trắng muốt lượn lờ rơi xuống, báo hiệu rằng — đúng vậy, là một vòng hoa.

Một vòng hoa được đan bằng tay, tinh tế và mỏng manh, nhưng lại mang theo cả một nghi thức nho nhỏ mà chẳng cần ai nói ra.

—Tặng cho Sieg đó.

—Cảm ơn… vì món quà hạnh phúc này.

—Ở vùng Combalaria, người ta có tục tặng vòng hoa cho người mà họ yêu quý nhất đấy.

—Thật sao?

—Vậy thì lần sau Sieg phải đội nó khi đi tuần tra nhé.

“…Cái đó thì…” – khuôn mặt của vị hiệp sĩ hơi giật giật. Chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối, thì…

—Fufu~ đùa thôi mà, đùa thôi~

Công chúa bất ngờ ôm chầm lấy cổ Siegfriede.

—T-Thưa Điện hạ! Không thể nào! Thứ nhỏ bé như vậy…

Siegfriede bối rối như thể vừa bị dội nguyên chậu nước lạnh, nhưng rồi…

—Ta yêu Sieg~

Câu nói ngọt như rót mật ấy khiến mọi lời phản đối tiêu biến sạch.

Họ là bạn từ thuở nhỏ, tri kỷ từ khi còn chưa biết viết chữ, và giờ thì gắn bó như thể chị em ruột. Các hầu gái và lính gác chỉ biết mỉm cười khi thấy cảnh hai người ôm nhau giữa vườn hoa nở rộ. Một khung cảnh yên bình đến mức khiến người ta nghĩ rằng thế giới này mãi mãi chẳng thể nào sụp đổ.

Lúa tốt, buôn bán phát đạt, quốc vương sáng suốt như thần thánh chuyển thế.

Hiệp sĩ mạnh nhất thế giới – Farrenberger – đang chỉ huy lực lượng kỵ binh tinh nhuệ.

Người thừa kế ngai vàng là một công chúa trẻ tuổi, xinh đẹp, lại thông minh vượt chuẩn hoàng gia.

Và người bảo vệ nàng – đội trưởng lực lượng cận vệ hoàng gia – là một kiếm sĩ tài năng hiếm có.

Một đất nước như thế, ai lại đi lo lắng cho tương lai?

Tình yêu và lòng trung thành. Sự phồn vinh và hòa bình. Mọi thứ đều hiện hữu, sống động và ngập tràn hy vọng.

Công chúa yêu đất nước này. Người dân yêu công chúa.

Ai ai cũng tin rằng, thời gian cứ thế trôi qua – yên ả và dịu dàng như hiện tại.

Nhưng… thời gian thì không có trái tim, và nữ thần định mệnh thì nổi tiếng là “sáng nắng chiều mưa”.

Ba năm sau…

Hai người họ… kiếm chạm kiếm, kết thúc trong vòng tay kẻ ở lại.