Boku no Ai Shita Siegfriede

Truyện tương tự

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

92 1473

Ờ, thì sao? Bộ có ai bắt mày làm Thiên Ma à?

(Đang ra)

Ờ, thì sao? Bộ có ai bắt mày làm Thiên Ma à?

크루크루

Ông lão nói, với thanh kiếm ra đã được rút ra và kề nó vào họng tôi.

2 2

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

28 93

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

194 6457

Vol 1 - Câu chuyện về hiệp sĩ không ánh sáng - chương 2 - Trốn tìm

(—!)

Tôi choàng tỉnh.

Không rõ mình đã ngủ bao lâu, nhưng mí mắt thì nặng trịch như thể bị dán chặt lại

Tôi cố dụi mắt, nhưng cả tay chân cũng uể oải như chì.

—Phản ứng sau khi tiêu hao quá nhiều ma lực.

Mình sẽ không thể gắng sức trong một thời gian.

...Phải rồi, còn cô ấy...

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Không có ai cả.

(Hả...?)

Theo trí nhớ của tôi, tối qua bọn tôi đang ở trong một căn nhà bỏ hoang, trông như chuồng ngựa cũ mục.

Nhưng giờ—tôi đang ở trong một căn nhà có mái che và tường hẳn hoi.

Người tôi được phủ kín bằng một tấm chăn dày, và còn—

—"Hyah!"

Tôi bật dậy trong cơn hoảng hốt.

Cơ thể tôi… trần truồng hoàn toàn.

(Ơ, ủa, cái gì!? Tại sao!? Tại sao mình lại khỏa thân!?)

Tôi quấn chăn quanh người một cách bản năng.

Không hiểu gì cả. Không thể nào… Không thể nào là cô ấy hồi phục rồi… rồi ***…?!

Không, không, không thể thế được! Tuyệt đối không phải kiểu người như vậy!

Nhưng nếu không phải… thì là ai!?

Đầu óc tôi bắt đầu lao đi theo hướng xấu nhất có thể.

Chẳng lẽ sau khi tôi chữa trị xong thì có chuyện xảy ra...?

Ví dụ như... cướp?

Hay một nhóm lũ côn đồ xuất hiện, bắt cóc cả hai đứa, rồi ***...

Ugh. Không, không, không, thôi đi...!!

Tệ quá rồi!! Đây là kịch bản tệ hại nhất luôn đấy!!!

Giữa lúc tôi đang rối như tơ vò, toàn thân không mảnh vải, cuộn mình trong chăn và hoảng loạn thì...

—“Ông ơi, bộ đồ đã sẵn sàng chưa?”

Một giọng con gái vang lên.

Giọng của một đứa trẻ—rất trẻ.

"Con đi xem onee-chan sao rồi!"

Tiếng bước chân nhỏ xíu tiến lại gần.

Và rồi... cánh cửa hé mở.

—“A.”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Người bước vào là một cô bé—nhỏ lắm, chắc chưa đến mười tuổi.

Mái tóc bông xù màu đào, đôi mắt to tròn màu hổ phách.

Trên tay em ấy đang ôm một bộ đồ gấp gọn.

—"Onee-chan, chị tỉnh rồi à!?"

Đó là một cô bé trông cứ như búp bê vậy. Mặc một chiếc váy to màu vàng nghệ, cũ kỹ vá chằng vá đụp, trông như thể là đồ thừa của ai đó khâu lại.

Sau khi nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe bự tổ chảng, bé la lớn:

—Ông ơi ông ơi! Onee-chan tỉnh rồi nè! Chờ chút nha!

—Á, nè, đợi đã…

Đến lúc đó tôi mới nhận ra.

(…Mình đang… trần như nhộng màaaaaa!!!)

“Áaa, đồ của tôi!! Làm ơn…!” — tôi hét lên, gần như theo bản năng.

—Phải rồi~! — Bé con tóc màu đào cười tươi toe, lúm đồng tiền hiện rõ, rồi dúi vào tay tôi bộ đồ của mình.

Dù vẫn còn vết máu nhưng rõ ràng đã được giặt kỹ lưỡng, hong khô đàng hoàng, vẫn còn phảng phất mùi nắng nhè nhẹ. Tự nhiên tôi muốn khóc vì cảm động quá. Hic.

—Cô bé tỉnh rồi à?

Vừa lúc tôi đang luống cuống mặc đồ, một ông lão còng lưng bước vào phòng.

(...Chết tiệt, vẫn đang mặc mỗi đồ lót!!)

—Thấy trong người sao rồi? À, đúng rồi, kính của cháu nè.

“Cảm… cảm ơn ông…” — tôi lắp bắp nhận lại cặp kính, vừa nhanh tay cài nút áo khoác, vừa kéo cái chăn che phần dưới người.

…Mà ông lão cũng không tỏ ra bất ngờ gì khi thấy cảnh tượng oái oăm này, chỉ bình thản hỏi:

—Muốn ăn chút gì không?

Giọng ông nặng nề, kiểu giọng vùng xa vùng xôi, lâu lâu mới nghe thấy. Ngay sau đó, một mùi thơm ấm nóng dễ chịu từ ngoài tràn vào phòng...

(Gụ~...)

Bụng tôi kêu rột rột. Xấu hổ muốn độn thổ.

—Hyahaha, chờ tí, ông bưng vào liền đây. Lily, giúp ông chút nào.

—Vâng ạ!

Cô bé tóc đào ban nãy ngoan ngoãn cúi đầu chào rất chi là lễ phép, rồi lon ton rời khỏi phòng.

Còn tôi thì tranh thủ mặc nốt đống quần áo.

(Biết thế mang theo đồ lót trưởng thành hơn rồi...)

Bữa ăn là món mornül — một loại súp truyền thống của vùng tây đại lục. Bên trong có thịt cừu và mấy loại củ quả. Nước dùng hơi mặn, nóng hổi, vừa húp một miếng là cảm thấy cả ruột gan ấm lên hẳn, như thể được tiếp thêm sinh khí.

Tôi chấm miếng poublé — loại bánh mì dày và chắc tay — vào trong súp rồi nhai. Ngay lúc đó, nhận ra ánh mắt tò mò của cô bé, tôi đưa cho bé một miếng luôn.

—Oishii~!

Cô bé — chắc là Lily — hai má phồng lên như sóc, nhồm nhoàm nhai. Dễ thương đến phát ghen.

(Vừa xinh vừa ngoan, đúng là báu vật...)

—À, Lily-chan nhỉ?

—Tên em là Lilypia, nhưng ai cũng gọi là Lily hết á!

Bé vừa nói vừa giơ tay chào một cách cực kỳ lễ phép và lanh lợi. Nhìn thấy mà cũng thấy vui lây.

—Ra vậy. Ông ban nãy là ông của em à?

—Vâng! Đúng rồi, là ông em đấy!

Ừm, nghĩ lại thì, cũng đúng thật ha.

Tôi đổi câu hỏi.

—Thế ba mẹ em đâu rồi?

—Em không biết. Ông bảo là họ mất từ lúc em còn bé lắm rồi.

(…Aaa, mình thật là đồ vô tâm, ngu ngốc hết chỗ nói…)

—Cảm ơn em đã giặt đồ giúp chị nhé.

—Không sao đâu ạ, em thích giặt đồ lắm luôn đó!

—Vậy còn vết thương của chị… cũng là em chăm à?

—Không phải đâu, là ông đó!

…Ồ… Với tư cách là một thiếu nữ trinh trắng, tinh thần tôi đang bị tổn thương trầm trọng.

(Nhưng mà ông ấy già rồi… chắc nhìn thân thể mình cũng giống như cháu gái thôi… đúng không nhỉ? Hay là mình chưa kết hôn nên vẫn nhạy cảm với mấy chuyện này? Ừa, mấy người hiểu cảm giác đó mà ha…)

—Mà này, Lily…

Tôi hỏi Lilypia, chuyển sang chuyện quan trọng hơn.

—Hôm qua không phải chỉ có mình chị bị thương đâu đúng không? Có người nữa mà?

—Người nữa á?

—Ừ, cái người mà… có miếng che mắt nè... — tôi vừa nói, vừa lấy tay mô phỏng dáng đeo băng che trước mặt.

—Ààà, Furi-neechan đó!

Furi-neechan?

Tôi còn đang lúng túng không hiểu từ mới này có ý gì thì…

—Cháu biết Krüger-sama không?

Ông lão ban nãy bước vào phòng, trên tay là một ly nước. “Cảm ơn ông,” tôi nói và nhận lấy cái ly sứ đơn giản mà mộc mạc.

(Krüger phản loạn…)

Tôi chợt nhớ lại lời của tên lính hôm trước — “Krüger phản loạn”.

—Ông biết người đó sao?

—Một người bạn cũ của ta, từ thời còn trong đoàn Hiệp sĩ.

“Hiệp sĩ đoàn”... Lại là cái từ đó.

Tôi nhớ lại trận đấu kinh hoàng mà mình được chứng kiến hôm nọ — một cuộc đọ kiếm ngang tài ngang sức với vị hiệp sĩ huyền thoại Farrenberger. Cũng như trận so tài rực lửa với Isabella, nữ thần chiến tranh.

—Ta ấy à, chỉ là một lão già vô danh từng thuộc đoàn hiệp sĩ thôi, giờ chỉ quẩn quanh chăm ngựa ở trại. Nhưng mà hôm qua đúng là giật mình khi thấy Krüger-sama cưỡi Paldorf.

—Paldorf...?

—Con chiến mã mà Krüger-sama yêu thích nhất đó. Hôm đó, hình như Farrenberger-sama đang cưỡi nó thì phải.

Từ đó, những mảnh ghép bắt đầu hiện ra rõ hơn trong đầu tôi.

Ông lão nói tiếp, vừa xoa nhẹ mái đầu của đứa cháu gái nhỏ đang dụi dụi vào bên người ông bằng đôi tay gầy gò đầy dấu vết năm tháng.

—Cũng được ba hôm rồi nhỉ. Đêm đó, ta nghe tiếng ngựa hí vang vọng ngoài phố. Thấy lạ quá nên đi tìm. Ai ngờ lại gặp được Krüger-sama đang cưỡi Paldorf... Khá bất ngờ đấy.

—Vậy… vậy là, tôi…

—Chính Krüger-sama đã đưa cô đến đây. Cô ấy đã cứu mạng cô và nhờ ta chăm sóc cô cẩn thận.

Cái người đó... Là tôi đã ra sức chữa trị cho cô ta, vậy mà giờ vai trò lại đảo ngược.

Không, nói đúng hơn thì... ngay từ đầu đã thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Việc cô ta cố công mang tôi đến tận đây — rõ ràng có thể bỏ mặc tôi lại rồi đi, vậy mà...

—Tại sao chứ…?

—Chuyện đó, có lẽ nên để chính người trong cuộc trả lời.

—...Hả?

Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa vang lên ngay trước nhà.

—Là Furi-neechan đó! — Lilypia hét lên và lao ra khỏi cửa như một cơn gió.

Một lúc sau...

—Ơ, này, đừng ôm chặt chị thế—

—Hehe, lâu quá mới gặp Furi-neechan mà~!

Cùng tiếng nói đó, một người con gái bước vào trong nhà, Lilypia nắm tay cô.

Chính là cô gái với miếng che mắt ấy.

—...Tỉnh rồi à.

Cô ta nói nhỏ, gần như thì thầm. Tôi chưa kịp đáp lời, chỉ ngạc nhiên nghĩ thầm... làm sao cô ấy biết được, khi mà con mắt bên đó đã bị che lại?

—Vừa mới tỉnh thôi.

—Ra vậy.

Cô gái ấy nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trống trong phòng.

Hiện tại, cô không mặc giáp. Chiếc áo choàng xám trông như đồ của một ẩn sĩ—chắc là thứ cô đã khoác bên ngoài—được gấp lại gọn gàng và đặt bên cạnh. Thanh trường kiếm đặt cạnh cũng lộ rõ vẻ nặng nề và dài hơn khi nhìn gần. Không giống loại vũ khí mà một cô gái mảnh khảnh có thể dễ dàng vung vẩy.

—Nghe nói... cô là người đã đưa tôi đến đây. Cảm ơn.

—Tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng.

Giọng nói ấy trầm, nhưng rất rõ ràng.

—Tôi... có thể hỏi cô một chuyện không?

—Muốn biết gì?

—Cô có phải là... người của Hiệp sĩ đoàn không?

Tôi dè dặt hỏi. Nghe vậy, cô ấy bỗng chùng xuống một chút, rồi xoay đầu lại nhìn về phía ông lão.

—Jeff.

—Sao thế?

—Paldorf... Ông đi xem nó một chút được không?

Nghe vậy, ông lão—người tên là Jeff—như sực nhớ ra điều gì đó, liền đứng dậy, miệng lẩm bẩm “À à, hiểu rồi, hiểu rồi.”

—Nào, Lily. Ra đây giúp ông dắt ngựa.

—Ể… Con đang chơi với Furi-neechan cơ mà~

Lilypia phồng má phản đối, ôm chặt lấy đùi của cô gái bịt mắt như thể không muốn rời xa.

—Ngoan nào, giúp ông một chút đi.

—Vậy thì, Furi-neechan... lát nữa chơi với em nha? Nhớ hát bài đó nữa đó!

—Ừ, hứa rồi.

Cô ấy gật đầu. Lilypia reo lên “Yaaay! Hứa rồi nha!”, rồi vẫy tay tạm biệt:

—Hẹn gặp lại nha, Furi-neechan! Ơm… ơm…

—Otto. Otto Hauptmann.

—Tạm biệt, To-neechan!

To-neechan...? Lần đầu tiên trong đời tôi bị gọi bằng cái tên đó.

—Đi thôi, Lily. — ông lão giục.

—Vâng ạ~ — Lily đáp, rồi tung tăng rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại tôi và cô gái ấy.

Không khí trở nên lặng thinh. Dù tôi là người mở lời trước, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ đáp lại một cách dễ dàng. Cô chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm.

Thật khó để nói là nhìn khi một mắt đã bị che, nhưng... không hiểu sao, hướng mà gương mặt cô quay về khiến tôi có cảm giác mình đang bị quan sát rất kỹ.

Nhìn lại lần nữa, cô ấy quả thật là một người rất lạ.

Trong trận chiến hôm đó, cô ấy mạnh mẽ như một ma thần. Nhưng lúc này, khi nhẹ nhàng đặt kiếm xuống và ngồi im lặng như vậy, tôi lại thấy rõ dáng vẻ của một cô gái trẻ, đúng với độ tuổi của mình.

Đôi môi hơi khô, nhưng đầy đặn, màu hồng nhạt. Cánh mũi thon cao, thanh tú, khiến người ta không thể không nhận ra đây là một mỹ nhân. Mái tóc màu bạch kim rủ xuống, khẽ đung đưa bên chiếc băng che mắt, óng ánh ngay cả trong căn phòng thiếu ánh sáng. Gương mặt thanh tú ấy mang khí chất của một tiểu thư quý tộc thực thụ.

Nếu nói cô ấy là thiên kim tiểu thư của hai gia tộc lớn nào đó bị bọn cướp bắt cóc rồi bịt mắt nhốt vào, có lẽ cũng chẳng ai nghi ngờ.

Lưng cô ấy thẳng, dáng ngồi trang nghiêm, đúng như một hiệp sĩ chính hiệu. Tôi định lên tiếng hỏi gì đó, nhưng lại cứ bị hút mắt bởi dáng vẻ ấy—giống như một bức tượng tinh xảo mà một nghệ nhân tạc ra trong lúc buồn chán, quá hoàn hảo nên trở nên cuốn hút.

—Cô đã ăn gì chưa?

Cánh mũi cô ấy khẽ động. Ánh mắt lướt qua mấy cái bát đĩa tôi vừa dùng xong.

—Rồi. Cũng coi như là một bữa yến tiệc.

—Vậy à.

—Còn cô thì sao?

—Tôi ổn.

Không hề nói “đã ăn rồi” hay “chưa ăn”, chỉ là một câu trả lời nửa vời. Nhưng chỉ với từng ấy thôi cũng đủ khiến tôi mỉm cười. Cuối cùng cũng trò chuyện giống như con người với nhau rồi. Có lẽ nhờ bụng tôi đã no nên lòng cũng thấy nhẹ nhàng?

—Lưng cô, vết thương sao rồi?

—Cảm ơn cô vì đã giúp tôi hôm đó.

Bất ngờ, cô ấy cúi đầu rất sâu. “À không, không có gì đâu mà!” Tôi cũng cuống cuồng cúi đầu theo. Một màn trao đổi kỳ lạ và có phần vụng về.

—Thật ra, người phải cảm ơn là tôi mới đúng. Nếu hôm đó không có cô... tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

—Trách nhiệm của một hiệp sĩ là bảo vệ dân thường.

—Tôi đâu có phải dân thường gì đâu...

—Vậy thì là trách nhiệm của một hiệp sĩ phải bảo vệ các quý cô.

Cô ấy là người công bằng hay là người cứng rắn vậy hả?

Dần dần, tôi bắt đầu cảm nhận được phần nào tính cách của cô gái ấy. Việc cô giữ lưng thẳng tắp suốt từ nãy đến giờ, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút như thể là một bức tượng—có gì đó rất... võ đạo.

—...

Cô lặng lẽ đưa tay ra phía trước.

Như đang vén gió, bàn tay phải cô nhẹ nhàng lướt trong không khí. Ngón tay cô chạm vào chiếc chén mà tôi vừa uống nước khi nãy, rồi khẽ nâng lên, mang ra phía trước. Lần này, lại đưa tay như đang tìm thứ gì đó, cô chạm vào một chiếc đĩa và đặt cái chén lên trên. Chỉ cần nhìn thôi là tôi hiểu cô đang dọn dẹp bát đĩa, nhưng sự vụng về trong động tác khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

(Cô ấy không nhìn thấy... đúng không?)

Một câu hỏi ngốc nghếch. Người ta đang đeo miếng bịt mắt mà tôi còn nghĩ vậy. Nhưng, tôi vẫn không thể gạt bỏ được cảm giác khó hiểu ấy—vì tôi vẫn chưa quên trận song đấu mãnh liệt của mấy ngày trước.

(...Phải thử mới được.)

Tôi nhẹ nhàng nhặt một mảnh gỗ nhỏ vương dưới sàn, rồi khẽ ném về phía cô.

“—!”

Ngay lập tức, phản ứng của cô cực kỳ nhanh nhạy. Cô đưa tay bắt lấy nó trong không khí, như thể đã nhìn thấy từ trước.

—... Chuyện gì vậy?

—Tôi biết là cô thấy được. Nhưng ban nãy... rõ ràng cô đang dò dẫm.

—Là do dấu hiệu.

—Dấu hiệu...?

Tôi đã từng nghe về những người mất đi thị lực, nhưng lại phát triển cực kỳ mạnh những giác quan khác như thính giác. Họ có thể cảm nhận sự hiện diện chỉ bằng những chuyển động nhỏ trong không khí, nghe rõ những âm thanh mơ hồ nhất. Nhưng dù là thế, tôi cũng chưa từng thấy ai có thể vung kiếm như cô ấy cả.

Vẫn còn... một “điều gì đó” trong cô.

Một kiếm sĩ bậc thầy? Một người có giác quan vượt trội nhờ mất đi thị lực? Có thể, nhưng chỉ vậy thì không đủ để giải thích.

Chỉ mới vài ngày kể từ khi gặp nhau, nhưng cảm giác nghi hoặc trong lòng tôi... ngày một lớn dần.

—...

Cô ấy dường như chẳng bận tâm gì đến ánh mắt dò xét của tôi. Không nói một lời, cô lặng lẽ bỏ mảnh gỗ đi.

Mảnh gỗ rơi xuống chiếc tách mà tôi vừa dùng, phát ra âm thanh khẽ khàng. Không thể là ngẫu nhiên—cứ như thể trời đã sắp đặt trước vậy.

Một khoảng lặng mỏng như tơ kéo dài.

Rồi, lần này cô ấy là người hỏi.

—Vết thương của tôi… sao lại lành được?

Khẽ nghiêng đầu, cô gái bịt mắt đưa tay ra sau lưng, như thể đang xác nhận điều gì đó trên da thịt mình.

—Đó là một vết thương sâu lắm mà. Nhưng chỉ qua một đêm nó đã lành. Là... một loại ma pháp nào đó sao?

—Phải, là ma pháp trị thương.

Tôi gật đầu, rồi giải thích thêm:

—Hôm qua... à không, chắc là ba ngày trước rồi nhỉ. Tôi đã dùng các câu chú như "bao bọc", "khử trùng", "cầm máu", "khâu lại", và vài bla bla khác nữa.

—Tôi không rõ kỹ thuật cụ thể, nhưng… cảm ơn. Đó là một năng lực tuyệt vời.

—Ehehe, tôi chỉ giỏi mỗi trị thương thôi. Dù sao thì mấy ma pháp tấn công cũng vô dụng vì quặng Griselda mà.

—Ra vậy.

Cô chỉ khẽ đáp, miệng hơi mấp máy.

Từ khi phát hiện ra khoáng thạch Griselda, phần lớn ma pháp tấn công đã trở nên vô dụng. Vì "chất kháng ma lực" được dùng trong mũ giáp và áo giáp gần như vô hiệu hóa toàn bộ phép thuật gây sát thương. Cũng vì bối cảnh đó mà sư phụ tôi đã huấn luyện tôi tập trung hoàn toàn vào trị liệu.

—Nhưng mà, mấy cái đó chỉ là sơ cứu thôi. Lát nữa để tôi kiểm tra kỹ lại vết thương giúp cô nhé.

—...

Không có phản hồi.

—Lần này, đến lượt tôi được hỏi, có được không?

—...

Vẫn im lặng, nhưng tôi thấy tóc mái cô khẽ lay động. Có lẽ là một cái gật đầu nhẹ.

—Hôm đó... người giao đấu với cô, là “huyền thoại” Farrenberger đúng không?

—...

Đôi môi cô không mấp máy.

Chỉ có chiếc bịt mắt, tiếp tục nhìn tôi—hoặc có lẽ là xuyên qua tôi—lặng thinh.

—Cô gái tên Isabella đó… cũng là một hiệp sĩ sao?

—...

—Trước hết, tại sao vương quốc lại truy đuổi cô?

—Đừng hỏi những điều không nên hỏi. Kẻ nhiều lời thì sẽ chết sớm.

Với câu trả lời lạnh lùng đó, cô gái nhặt lấy chiếc áo choàng và thanh kiếm dài của mình.

—Nếu cô nói được như thế, thì hẳn là đã ổn rồi. Rời khỏi vùng đất này càng sớm càng tốt. ... Cảm ơn vì đã chữa trị cho tôi. Tôi thật lòng biết ơn.

Cô cúi đầu ngay lập tức rồi xoay người rời đi, như thể mọi chuyện đã kết thúc tại đây.

—À, đợi đã!

Có một điều… tôi thật sự muốn hỏi.

—Rosalinde-sama.

Ngay khoảnh khắc tôi thốt lên cái tên đó...

(──!)

Một lưỡi kiếm bất ngờ dí sát vào cổ họng tôi. Ánh bạc lạnh buốt lóe lên trước mặt, tựa như đang chống đỡ chiếc cằm của tôi vậy.

“Kh…” Tôi không thể thở nổi. Nếu tôi nhích người về phía trước, chỉ một chút thôi, máu hẳn sẽ tuôn ra từ cổ như một dòng suối đỏ thẫm.

—Tại sao… ngươi lại nhắc đến tên của “Điện Hạ”?

—Đ-đợi đã…

Tôi run rẩy, giọng nói vỡ vụn như một con tin bị bắt bởi lũ thổ phỉ.

“Đ-đêm đó…” Mặt tôi phản chiếu trong lưỡi kiếm—một khuôn mặt đầy sợ hãi. “Cô đã lẩm bẩm… nói mê trong cơn mê sảng…”

Chính là đêm tôi chữa trị cho cô ấy. Trong khoảnh khắc mong manh giữa sống và chết, bằng chút phép thuật còn sót lại, tôi đã cứu được cô ấy, và cô ấy—trong vô thức—đã gọi những lời ấy bằng một giọng đứt quãng:

—Rosalinde-sama, Rosalinde, sa… ma...

Rosalinde. Đó là tên của “Nữ hoàng” của Revelwein.

Người đứng đầu vương quyền, cai trị đất nước tàn bạo này—nơi từng hành hình một người cha và đứa con trai ngay trước dân chúng… rồi còn cười cợt khi nhìn thấy họ chết. 

4445a2c7-4309-4fac-a80f-50c424226d92.jpg

—Không được phép nhắc đến tên của Điện Hạ nữa.

(……Tại sao…?)

Tôi không thể nào tưởng tượng nổi rằng chỉ cần nhắc đến cái tên của Nữ hoàng lại khiến cô ấy nổi giận dữ dội như thế. Hơn nữa, cơn giận đó không chỉ là giận dữ đơn thuần. Nó rõ ràng là sự phẫn nộ của một kẻ tôi tớ, khi “chủ nhân” của mình bị coi thường một cách tệ bạc.

Là Krüger, kẻ phản loạn sao?

Cảm giác này khiến tôi nhớ lại cái ngày hôm trước.

Phản loạn. Điều đó có nghĩa là giữa Rosalinde và hiệp sĩ này không còn mối quan hệ chủ-tớ nữa. Và thế nhưng, vẫn có điều gì đó chưa thể lý giải...

—...Đ-đợi đã, đợi đã...

Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và rặn ra lời. Mũi kiếm vẫn cắm sâu vào cổ họng tôi.

—Tôi có một “mục đích”.

—Mục đích?

—Là cái này.

Tôi nhanh chóng niệm một câu thần chú. Trong tay tôi lóe lên một ánh sáng, và một cuốn sách xuất hiện.

Cuốn Đại tịch thư vĩ đại.

—Đây là một sứ mệnh.

Tôi hơi giật mình khi nói ra lời ấy. Lưỡi kiếm từ từ rời khỏi cổ tôi.

—Tôi đã đi khắp thế gian để hoàn thành điều này. Vậy nên, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không thể từ bỏ.

—Tôi không quan tâm.

—Đó là một lời thề.

—…?

Cô ấy khẽ giật mình, có vẻ như là đã phản ứng với từ “lời thề”.

—Tôi đã thề với thầy tôi, người đã qua đời.

Cuốn sách ma thuật mở ra ở trang cuối. Những trang còn lại đều đầy ắp các ký hiệu ma thuật, nhưng trang này hoàn toàn trắng tinh.

—Trang cuối này chứa đựng ma thuật tối thượng mà thầy tôi, pháp sư vĩ đại Curios Le Moon, đã theo đuổi. Tôi sẽ tìm ra nó, hoàn thành cuốn sách ma thuật vĩ đại, và thực hiện di nguyện của thầy. Nếu như "con mắt" của cô là do một loại ma thuật nào đó, hãy nói cho tôi biết. Khi đó, tôi sẽ rời khỏi đất nước này một cách thản nhiên.

—...

Cô ấy nhìn tôi, không hề nhúc nhích.

—Đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Giọng cô thấp, sau đó rút thanh kiếm ra và thu lại vào vỏ. Cô bước ra ngoài, mái tóc bạc của cô bay trong gió, và ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng ngựa hí và một tiếng ợ, rồi giọng của Lily vang lên: "Ah, Furi-neechan, đợi một chút~."

—Haa~

Tôi ngã ra sau, thở hắt ra một hơi thật mạnh. Tôi tưởng mình sẽ chết nhảm thế này chứ.

—Rosalinde-sama, Rosalinde, sa, ma...

Tiếng động đêm đó không chỉ là tiếng của một thần phục gào lên tên chủ nhân của mình.

Thực sự, đó là...

—Rosalinde-sama, eh...

Cuốn Đại tịch thư vẫn lơ lửng trong không trung, trang cuối cùng mở ra, chờ đợi câu trả lời cho một câu đố.

Có thể có nhiều hơn một bí ẩn.

Tôi cầm cuốn Đại tịch thư và đóng lại một cách mạnh mẽ, như thể muốn giữ lại tất cả những câu hỏi đang vỡ òa trong lòng.

—Jeff-san, có cần thêm củi không?

—Ừ, thế là đủ rồi.

—Thức ăn, thức ăn!

—Lily-chan, đợi một chút nữa thôi.

—Vâng.

Ba ngày sau. Vậy là, tôi đã được phép ở lại ngôi nhà này một thời gian.

Chủ nhà là Lambda Jeffsky. Trước đây ông là người chăm sóc ngựa cho các Hiệp Sĩ, giờ đây ông điều hành một xưởng nhỏ và kiếm sống bằng việc bán đồ gốm ông làm ở chợ. Không có vẻ gì là ông có quan hệ máu mủ với Lilypia, cô là con gái của một người đồng nghiệp cũ đã chăm sóc cô từ lâu.

(Hiyaa, mình nghĩ thế này là được rồi.)

Tôi thử món súp và đổ vào bát của mình. Chỉ là một bát súp nhanh với chút rau củ thừa và một ít lúa mạch cũ, nhưng nó rất ngon cho bữa sáng.

—Vâng, xin mời ngồi...

Sau đó, cô ấy chắp tay và cảm ơn các vị thần vì bữa ăn hôm nay.

—Món súp này thật sự rất ngon.

—Haha, Lily là người sành ăn mà lị.

Tôi nhẹ nhàng lau miệng cho cô bé bằng một chiếc khăn trong khi cô ấy húp nhanh món súp của mình. Mới chỉ ba ngày kể từ khi chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng cô bé thật đáng yêu, như một cô em gái vui vẻ và lanh lợi.

—Mmm, ngon quá. Otto-san sẽ là một người vợ tốt đấy.

—Không, haha, tôi chỉ là bạn đồng hành thôi, không phải đến mức đó.

Tôi vừa húp súp vừa xấu hổ. Đúng vậy, thật sự rất ngon. Ba năm rồi tôi không nấu ăn theo mệnh lệnh của thầy, và nhờ những chuyến đi dài, tôi khá thành thạo trong việc nấu những món ăn đơn giản với bất kỳ nguyên liệu nào tôi có thể tìm thấy. À, "Hauptmann-san" quá dài và khó để gọi, nên tôi đã bảo cô ấy gọi tôi là "Otto-san".

Cảm giác như Lilypia đã đặt cho tôi biệt danh kỳ lạ "To-neechan".

—Ngon quá. Em muốn có thể cho Furi-neechan ăn cùng.

—Ừ, chị đoán vậy…

Trong khi trả lời Lily, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng mặt trời rực rỡ của buổi sáng đang chiếu sáng và mang lại sự ấm áp cho căn phòng qua cánh cửa mở hé, và âm thanh của những bước đi của ngựa dần tiến về phía ngoài. Bao nhiêu lần trong ba ngày qua tôi đã nhìn ra cửa sổ mỗi khi nghe tiếng vó ngựa?

—Ngon quá!

—Hãy giữ đống bát đĩa gọn gàng và trên khay đấy.

—Vâng.

Khi tôi nhìn Lily đem những bát đĩa mà cô bé đã ăn xong đi, tôi tự nhiên lại nhìn ra cửa sổ.

Nhưng lần này không phải ngựa hay xe ngựa, mà là một hình bóng có vẻ là người dân địa phương, đang mang một giỏ trong tay, băng qua con phố.

—Cô đang đợi Krüger-sama sao?

—Hả?

Khi tôi quay lại, tôi thấy Jeff đang nhìn tôi. Dưới hàng lông mày trắng của ông ấy là một ánh nhìn nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc.

—Vâng, tôi đoán vậy...

—Cô ấy sẽ không quay lại trong một thời gian.

"Nhưng... cô ấy đang bị đuổi khỏi đất nước, đúng không?" Giọng ông ấy thấp, như thể đang thì thầm một sự thật không muốn ai nghe thấy. "Vậy thì tốt hơn cô ấy nên trốn ở đây... mặc dù vết thương vẫn chưa lành hẳn."

—Đúng vậy, cô ấy sẽ không bao giờ để điều gì liên quan đến mình làm chúng ta gặp rắc rối. Nếu cô ấy cảm thấy chuyện đó có thể gây phiền phức, thì thôi, cô ấy sẽ chọn cách im lặng và ẩn mình.

Nhìn cụ ông đang cúi đầu, tôi thấy rõ ánh mắt của ông, đong đầy nỗi buồn không nói thành lời.

—Siegfried... Tên cô ấy là như vậy phải không?

—Ừ.

—Cũng khó mà tin được rằng cô ấy lại là người đứng đầu đội SS của Cung điện Hoàng gia...

Trong những ngày cuối cùng ở đây, tôi đã biết được nhiều điều về cô ấy từ chính người đàn ông này.

Siegfriede Krüger.

"Danh tính thực sự" của cô ấy mà tôi được nghe kể, thật sự đã khiến tôi phải đứng hình một lúc.

"Chỉ huy đội SS" dưới sự chỉ đạo trực tiếp của gia đình hoàng gia Revelwein. Đó chính là danh hiệu của cô gái đeo miếng băng mắt. Chắc chắn, tôi đã không chú ý đến cái tên "Krüger" trước đây vì nó là một cái tên rất phổ biến ở khu vực phía Tây lục địa này

(nói thêm một chút, hai khách hàng quen thuộc của cha tôi cũng có họ là Krüger)

Và cũng vì khi nhắc đến các hiệp sĩ của Revelwein, giá trị thị trường lại được định đoạt bởi Farrenberger, một cái tên quá đỗi nổi tiếng.

(Chỉ huy đội SS của Cung điện Hoàng gia... Cô ấy thực sự là một nhân vật quan trọng, phải không nhỉ...)

Tôi không biết rõ về từng cấp bậc trong hội hiệp sĩ, nhưng theo câu chuyện của Jeff, những thành viên trẻ tuổi và tài năng nhất trong hội hiệp sĩ thường được chọn vào đội SS, và nếu một ngày bạn trở thành đội trưởng của SS, bạn coi như đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức vụ người kế thừa chỉ huy của hội. Và khi nghĩ về điều đó, tôi không thể không thấy sự liên kết với Farrenberger, người được tôn vinh là mạnh nhất không chỉ trong vương quốc, mà là trên cả thế giới.

—Krüger-sama từ nhỏ đã là một thiên tài trong kiếm thuật. Trong giới Hiệp sĩ Vương quốc, mọi người đều đồn rằng người kế thừa vị trí của chỉ huy Farrenberger sẽ là học trò của Krüger-sama hoặc Bartelink-sama. Được biết đến như hai trong số những chiến binh trẻ mạnh nhất, Bartelink-sama được gọi là "Lưỡi gươm của Vương quốc", còn Krüger-sama thì có những biệt danh...

(Nanh vuốt của Vương quốc)

Ngay khi lần đầu gặp cô ấy, tôi đã có cảm giác rằng cô ấy không phải là người bình thường.

Dẫu vậy, sự thật này vẫn khiến tôi ngỡ ngàng. Farrenberger là một huyền thoại sống, một chiến binh huyền thoại, một nhân vật tưởng chừng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích.

Việc cô ấy được gọi là người kế thừa của ông ấy khi còn quá trẻ như vậy quả thực không phải điều gì quá bất ngờ.

—Nhưng mà...

Vậy thì có điều gì đó không ổn.

—Tại sao người đứng đầu SS lại bị trục xuất khỏi vương quốc?

Đó là một câu hỏi hết sức tự nhiên. Người đứng đầu SS, người trực thuộc gia đình Hoàng gia, lại bị gia đình Hoàng gia truy đuổi như một "kẻ phản loạn". Thông thường, người đứng đầu SS phải là người chịu trách nhiệm đàn áp những kẻ nổi loạn, nhưng đây lại là một điều ngược lại hoàn toàn.

—Cô có nghe gì về Krüger-sama không?

—Không, không gì cả.

—Vậy thì tôi chẳng có gì để nói với cô cả.

Ông lão hạ mi mắt trắng của mình xuống, vẻ mặt trầm lặng đầy buồn bã.

—Có phải... chuyện này có liên quan đến "Rosalinde" không?

—Cái đó...

Khuôn mặt ông rõ ràng trở nên u ám. Một vẻ đau đớn hiện lên, như thể có ai đó chạm vào một chỗ mà ông không muốn ai động vào.

—Otto-san...

Jeffsky quay mắt ra ngoài cửa sổ, rồi giọng ông lại trở nên thấp hơn, nhỏ hơn nữa.

—Tốt hơn hết là đừng nhắc đến cái tên ấy ở đất nước này. Cô biết tại sao rồi phải không?

—Lý do...

Ngay lập tức, tôi nghĩ đến nó. Đó là vụ hành hình trong nhà thờ mà tôi đã chứng kiến khi lần đầu tiên đến đất nước này.

—Nó... tồi tệ đến thế sao?

"Đất nước này đã thay đổi kể từ khi người tiền nhiệm của họ sụp đổ," ông lão suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp, "Những ngày tháng hào phóng, thịnh vượng và đầy lòng từ bi ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa..."

—Có nghĩa là gì...

Lúc đó tôi định hỏi ông ấy câu hỏi đó, thì bỗng một tiếng ầm vang lên.

-!

Tôi nuốt khan một cái. Âm thanh ấy có vẻ đến từ phòng bên trong nhà.

—Ông ơi!

—Ồ, có chuyện gì vậy?

Jeff đứng bật dậy, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Tôi vội vàng theo sau, chẳng mấy chốc đã thấy tình hình.

—Ah...

Sàn phòng bên cạnh đầy những mảnh đĩa vỡ. Trước mặt chúng, Lily đang đứng yên, vẻ mặt như thể vừa làm điều gì sai trái, nhìn tôi với đôi mắt sắp rưng rưng.

—Xin lỗi~, cháu xin lỗi~

—Ôi trời, con có bị thương không?

—Có!

Lily giơ tay phải lên, máu nhỏ giọt từ đầu ngón tay mảnh mai, mảnh vỡ của chiếc đĩa nào đó còn lấp lánh trong ánh sáng.

—Chờ một chút, để ta xử lý... ờ, khăn lau đâu rồi nhỉ?

—Ah, tôi sẽ lo cho chuyện đó.

Tôi ngồi xuống trước mặt Lily, khẽ nắm lấy tay cô bé...

—Để chị xem nào.

Tôi nhẹ nhàng cầm tay cô bé. Cô bé bị cắt ở ngón trỏ, có lẽ do cố gắng nhặt một mảnh đĩa, và máu đỏ chảy ra, làm bẩn bàn tay bé xíu. Cảm giác đau đớn tỏ rõ trong đôi tay mềm mại của cô bé.

—Chị sẽ chữa cho em. Đừng cử động nhé.

Tôi nắm lấy cổ tay cô bé và nâng tay mình lên.

—Khử trùng.

Vì là vết thương nhỏ, tôi triệu hồi phép thuật chữa trị mà không cần niệm chú. Đầu tiên, tôi xử lý máu, bụi bẩn và mảnh vụn, làm chúng tan ra thành những hạt nhỏ, tan biến như chưa từng tồn tại.

Sau đó.

—Ngừng chảy máu.

Lòng bàn tay tôi và đầu ngón tay cô bé sáng lên một vòng sáng nhẹ nhàng, kèm theo cảm giác ấm áp dần lan ra.

—Ah!

Lily bật ra một tiếng ngạc nhiên. Vết thương ở đầu ngón tay cô bé nhanh chóng biến mất, để lại làn da mịn màng như chưa từng bị thương.

—Còn đau không?

—Không, tuyệt đối không! Too-neechan, chị thật tuyệt vời!

—Hehe, ngay cả thầy của tôi cũng đã dành lời khen cho phép thuật chữa trị của tôi đấy.

Tôi cười khẽ, tận hưởng một chút khoảnh khắc tự hào, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô bé.

—Cảm ơn chị nhiều, Otto-san.

—Không có gì đâu, là một cư dân của ngôi nhà này, được ăn miễn phí thì tôi cũng phải làm vậy thôi, không thì tôi sẽ bị phạt đấy.

Tôi nói vậy, nhưng cũng giữ vẻ tự mãn, ngẩng cao đầu.

Và Jeff...—Hmm... ta hiểu rồi...

Ông gật đầu một mình, thu dọn những mảnh đĩa vỡ còn sót lại trên sàn.

—Jeff-san...?

—Otto-san...

Lúc này, khuôn mặt của ông lão bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt ông trở nên nghiêm túc.

—Tôi cần nói chuyện với cô một chút.

Chiều hôm đó.

—Ra ngoài, đi dạo, mua sắm~!

Lilypia nhảy lên, lao ra ngoài trước. "Đừng quá căng thẳng kẻo ngã đấy~", tôi nhắc nhở, giọng vui vẻ, như thể không có gì là quá nghiêm trọng.

—Vâng!

Cô bé với mái tóc xù quay lại, "To-neechan, ông nội-chan, nhanh lên~!" và giơ tay lên. Ah, sao tôi lại muốn có một cô em gái đáng yêu như vậy nhỉ?

—Tôi cần nói chuyện với cô một chút.

Đây là lời đề nghị của Jeff. Ông nói rằng ông biết một người “hơi bị ốm”… Nhưng dù có gặp bác sĩ bình thường, người đó cũng chẳng hiểu được gì đâu. Vậy nên, với khả năng chữa trị của tôi, dù chỉ một chút thôi, ông mong tôi giúp, cúi người chào với vẻ chân thành. Là người đã ở trong nhà lâu dài, hơn cả một quán trọ hay bữa ăn, tôi chỉ có thể đáp lại với một câu ngắn gọn:

“Tôi sẽ kiểm tra người ấy, vậy nên làm ơn ngẩng đầu lên,” và thế là tôi đang đi về phía nơi mà người "bị bệnh" đó đang ở.

(Fufu, hơi khó thở một chút)

Khi tôi bước đi, tôi nới lỏng miếng vải che mặt một chút.

Có khả năng là vương quốc cũng đang theo dõi tôi, nên tôi quấn vải quanh mặt như một biện pháp phòng ngừa. Dù khả năng là các Hiệp Sĩ Vương Quốc sẽ không ra ngoài đến một khu ổ chuột hẻo lánh như thế này, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Tuy vậy, vải thì nóng bức, khó thở, và không thoải mái như tôi nghĩ.

—Đến rồi.

Chắc hẳn tôi đã đi khoảng một tiếng đồng hồ.

Bên ngoài khu ổ chuột, có một tòa nhà.

(Woah... đẹp thật đấy...)

Sau khi Jeff dẫn chúng tôi đến đây, tôi nhận ra mình đang đứng trước một "nhà thờ" cổ.

Nhưng dù gọi là nhà thờ, nó không hoành tráng như nhà thờ trong trung tâm thành phố gần lâu đài. Những bức tường đã bị sụp đổ ở vài chỗ, dây thường xuân leo phủ lên mọi ngóc ngách, và hàng trăm bia mộ phủ đầy rêu xung quanh nhà thờ. Chắc chắn là một đống hoang tàn. Nếu đến đây vào ban đêm, tôi có lẽ đã sợ phát khiếp.

—Konnichiwa~

Người bước vào tòa nhà đáng sợ này là cô bé tóc màu đào.

—Lily-chan, em đã từng đến đây chưa?

—Em có nhiều bạn ở đây lắm.

—Bạn...?

Tôi bước vào trong ngôi nhà thờ bỏ hoang, nửa tin nửa ngờ. Những bức tường xám xịt, chắc hẳn trước kia từng là trắng, giờ đầy dấu vết giống như những vết bắn máu, có thể là của chiến tranh hay tội ác. Kết hợp với những bia mộ, nơi này trông như thể sắp có gì đó kinh khủng xuất hiện.

—Nn...sh.

Lilypia đẩy cánh cửa bằng tay nhỏ bé của mình. “Chị sẽ giúp em,” tôi nói, đồng thời đẩy cửa cùng cô bé.

“Ah, là Lily-chan! Lily-chan!” “Lily-chan!” Mọi người đều vỗ tay cùng một lúc. Trong nhà thờ không có quá hai mươi hoặc ba mươi đứa trẻ. Một vài đứa có lẽ khoảng mười tuổi, trong khi một số khác chỉ tầm hai hoặc ba tuổi.

—Mei-chan! Shi-chan! Rit-kun! Tất cả mọi người !

Lilypia chạy vội về phía họ, ánh mắt sáng ngời niềm vui.

—Vâng, vâng, mọi người ơi, tôi rất vui vì các bạn đến, Lily. ...Jeff, vào đi.

Một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện, lách qua đám trẻ con. Jeff giơ tay lên, "Mọi thứ ổn chứ, Grania?" "Tốt, cảm ơn ngài. Nhưng máy bơm giếng không hoạt động tốt lắm..." "Tôi sẽ kiểm tra sau..." "Xin lỗi, bữa trưa sẽ muộn hơn một chút..." Cả hai có vẻ rất thân thiết.

—Ôi, hôm nay có người lạ đến này.

Chị Grania nhìn tôi và cười.

—Rất vui được gặp ngươi. Tôi là Otto Hauptmann, một pháp sư mới vào nghề.

"Pháp sư!" Chị Grania trợn mắt. "Cô còn trẻ vậy mà đã là pháp sư, sao nghe như mình say đến mức đó vậy nhỉ."

—Mọi người đã nói vậy nhiều lần rồi.

Pháp sư trẻ tuổi hiện nay khá hiếm. Những pháp sư đã qua thời kỳ huy hoàng, và việc thiếu những người kế thừa đang trở thành một vấn đề nghiêm trọng, gần như là một sự chấp nhận đắng cay.

—Otto-san là một thiên tài về phép thuật chữa trị.

—Không, không, đâu có thiên tài gì, ha ha ha (nói thêm)

Jeff vỗ vai tôi, tôi hơi xấu hổ.

"À à, còn trẻ và thật tài giỏi," chị Grania chắp tay lại. "Nếu được thì cô có thể kiểm tra cho bọn trẻ của chúng tôi được không. Chúng tôi có một đứa bị bệnh lạ."

—Dĩ nhiên rồi. Đó là lý do tôi có mặt ở đây hôm nay mà.

—Tốt quá. ...Lara! Lại đây!

Chị Grania gọi to, và một bóng dáng di chuyển nhanh chóng giữa đám trẻ con.

(Hee)

Bóng dáng ấy là một người ngồi trên một chiếc "ghế". Không phải ghế bình thường, mà là một chiếc ghế có bánh xe. Tôi đã thấy loại này trước đây, chắc chắn gọi là "ghế lăn" trong giới thương nhân, dùng cho những người khuyết tật. Tôi khá thích các sản phẩm thương mại kỳ lạ, cũng như phép thuật kỳ lạ, và tôi nhìn chiếc ghế lăn với sự chú ý đặc biệt. Mặc dù hình dáng của nó khá đặc biệt, nhưng có thể nói đó là một món đồ rất chất lượng cao.

—Lara, đây là Otto, một người quen của Jeff. Chị ấy ấy đến để thăm em hôm nay đấy.

Chị Grania nói, và bóng dáng trong chiếc ghế lăn gật đầu im lặng. Họ từ từ di chuyển chiếc ghế, tiến lại gần bàn chúng tôi ở cuối nhà thờ.

Vậy là cô gái từ từ nâng tay lên và kéo chiếc mũ trùm xuống.

(Ah)

Tôi không thể thốt nên lời.

Khuôn mặt của người ấy bị băng cuốn kín. Ngoài đôi mắt, mũi và miệng lộ ra một chút, lớp băng bao phủ toàn bộ gương mặt, khiến em ấy trông như một xác chết bị chôn vùi trong những đống đổ nát cổ xưa. Nhìn kỹ, ta còn thấy tay và chân em ấy cũng bị băng quấn kín, thoạt nhìn có thể đoán rằng, hoặc là bị bỏng, hoặc mắc phải một căn bệnh mà da thịt không thể tiếp xúc với không khí; dù sao thì, em ấy đang bị ốm rất nặng. Chỉ riêng chiếc váy mà em đang mặc, thân hình mảnh mai và cái tên "Lara" đã phần nào cho tôi biết rằng em vẫn là một "cô gái" trong độ tuổi thiếu niên.

0731f23f-b720-4012-948c-688caeec05b9.jpg—... -a... -u...

Cô gái mở miệng, nhưng chỉ có một tiếng thều thào yếu ớt, chẳng thể nghe rõ được gì.

—Lara không thể nói.

Chị Grania buồn bã nói.

—Chắc cũng phải ba năm rồi, tôi nghĩ vậy. Em ấy đã ngã quỵ trước nhà thờ vào một đêm mưa lớn. Cô ấy sốt rất cao, chúng tôi chăm sóc ngay lập tức, nhưng cô ấy đã thập thò giữa sống và chết mấy ngày liền… và khi tỉnh dậy, em ấy không thể nói và mất hết trí nhớ.

—Mất trí nhớ ?

—"Lara, có thể không nhớ lại tất cả, nhưng sẽ cần một chút sáng tạo để giao tiếp... đợi một chút."

Chị Grania lùi lại vào phòng phía sau và một lúc sau mang ra một thứ gì đó.

—"Vẫn là cái này thôi."

Một "cây bút" duy nhất được đưa cho Lara. Và sau đó, một vật giống như "cuộn giấy" màu xanh lá được trải trên bàn.

—Có phải đây là một bảng tre không?

—Cô hiểu biết nhiều thật nhỉ, Otto-san.

—Bố tôi là một thương nhân, nên tôi biết một chút. Đây là một trong những dụng cụ viết được dùng trong Yaponica đúng không?

—Giấy rất đắt, và một khi dùng cùng mực gỗ thì không thể xóa đi được. Cái này là Siegfriede mua ở chợ. Cùng với mực và cọ.

—Siegfriede làm vậy sao?

—Có rất nhiều đứa trẻ ở nhà thờ này mồ côi vì chiến tranh. Siegfriede thường xuyên mang đồ ăn và đồ dùng thiết yếu đến cho chúng, có lẽ vì nhiều phụ huynh của các đứa trẻ là những hiệp sĩ. Tôi rất cảm kích vì cô ấy trung thành như vậy.

—Vậy sao...

Thành thật mà nói, tôi khá bất ngờ. Không thể tưởng tượng được cô hiệp sĩ khó gần ấy lại chăm chỉ đi chợ mua đồ cho bọn trẻ như vậy. Tiền của cô ấy đâu ra vậy nhỉ?

—Nào, Lara. Chào Otto-san đi.

Chị Grania khuyến khích, và Lara mỉm cười một chút, vui vẻ. Đôi mắt của cô khiến tôi cảm thấy cô vẫn còn là một đứa trẻ tuổi thơ. Sau đó, Lara cầm cây cọ bằng những ngón tay mảnh khảnh và viết nhẹ nhàng lên bảng tre.

—"Rất vui được gặp chị. Em tên là Lara Riet."

Đúng là một cú đột phá. Cô ấy viết bằng ngôn ngữ phổ biến nhất ở Revelwein (mà cũng được cho là ngôn ngữ được sử dụng nhiều nhất trên thế giới) chỉ trong một nét.

—"Chữ của em đẹp quá đi."

Cô gái lại mỉm cười, vẻ mặt thể hiện sự chân thành. Một nụ cười ấm áp, tràn đầy nhân cách.

—"Tôi là Otto Hauptmann. Tôi là một pháp sư du hành."

—"Một pháp sư! Thật là tuyệt vời!"

Lara có vẻ rất ngạc nhiên, và những lời này lại được ghi lên tấm bảng tre. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được một phản ứng tích cực đến vậy sau khi tiết lộ nghề nghiệp của mình.

"Otto-san, chị thật thông minh," Lara lại khen tôi qua bảng tre.

—Không, không, không phải đâu! Thầy tôi lúc nào cũng nổi giận với tôi, mặc dù cha tôi lại khen tôi là một đệ tử giỏi.

Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên khi một cô gái trẻ lại khen ngợi mình. Khi cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm qua những lớp băng gạc, tôi có cảm giác như cô ấy có thể nhìn thấu tận đáy lòng tôi.

—"Otto-san, chị có quen Sieg không?"

—Sieg? À, ý em là Siegfriede à? Ừ, chúng tôi không thực sự quen biết... chỉ là một chút thôi.

—"Sieg thường xuyên đến nhà thờ này đấy, chị biết không? chị ấy còn cho em cái này nữa,"

Em ấy vui vẻ cầm cây chổi lên.

—Siegfriede và em thân thiết lắm sao, Lara-san?

—"Bọn em là siêu bạn thân đó."

—Hee.

Thấy em ấy gọi Siegfriede bằng biệt danh "Sieg", có vẻ như họ khá thân thiết. Tuy nhiên, em ấy vẫn giữ thái độ lễ phép mặc dù còn trẻ, và phải nói rằng, em ấy có một phong thái rất đặc biệt.

(Ê…?)

Tôi chợt nhận ra một điều. Khi Lara di chuyển cây chổi, lớp băng quấn quanh cổ tay em ấy hơi tuột ra. Dưới lớp băng, tôi nhìn thấy một làn da đen kịt không giống với làn da sáng của một cô gái.

Không, cái này...

—Một dấu ấn ma thuật...?

Khi tôi lẩm bẩm, tay của Lara dừng lại. Em ấy nhận ra cái nhìn của tôi và từ từ đặt cây chổi xuống, sau đó tháo nhẹ lớp băng, để lộ ra làn da của mình.

—Ưgh...

Cả cánh tay cô ấy đều có "chữ" viết khắp. Những chữ cái to bằng móng tay út – một loại ký tự cổ xưa không còn được sử dụng nữa, liên tục hiện lên, phủ kín làn da của en ấy, quấn lấy như một con sâu.

—Lara, cái này là gì vậy?

“...” Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó, một lần nữa, cô cầm lấy cây cọ.

—“Em không biết. Em không nhớ nữa.”

Đúng vậy. Tôi nhớ rằng em ấy bị mất trí nhớ.

“Cứ thế này từ khi tôi đến đây,” chị Grania nói với vẻ buồn bã. “Tôi đã thử rửa và chà xát, nhưng nó không biến mất. Lúc đầu tôi nghĩ đó là một hình xăm, nhưng nó cũng không giống thế.”

—Chị ơi, đó là một dấu ấn ma thuật.

—Dấu ấn ma thuật?

—Những dấu ấn này được sử dụng bởi phép thuật đặc biệt, và được khắc lên để giữ lại hiệu ứng của ma thuật, hoặc để bảo vệ khỏi những ma thuật khác. Phần lớn chúng sẽ biến mất sau một khoảng thời gian, nhưng tôi chưa từng thấy cái nào được khắc kỹ lưỡng như thế này.

—Nó sẽ biến mất thế nào?

—Cái đó... trừ khi pháp sư khắc nó xóa đi, hoặc pháp sư đó chết...

Dấu ấn ma thuật không phải là điều hiếm gặp. Ví dụ, việc khắc dấu ấn ma thuật lên vùng bị ảnh hưởng để làm giảm đau rồi dùng phép hồi phục là điều phổ biến trong quá khứ, theo những gì tôi đã học được từ sách vở về thế giới trước khi những pháp sư bị sụp đổ. Nhưng với sự phát triển của các kỹ thuật y tế và gây mê, chúng đã trở thành một di tích của quá khứ, và giờ đây chỉ còn ít người, ngay cả những người già như các chị, còn biết đến chúng.

“Mọi người đang nói gì thế.” Jeff bỗng nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện. “Otto-san giỏi về ma thuật chữa trị, và như cô nói cậu đang tìm kiếm một loại ma thuật đặc biệt, tôi tự hỏi liệu đây có thể là một loại ma thuật gì đó không.” Tôi chẳng biết gì về những dấu ấn ma thuật hay những thứ gì chuyên môn như vậy.

—Ra vậy, là thế à...

Tất cả có liên quan với nhau. Tôi nghĩ đây là bệnh nhân phù hợp với tôi. Cần chữa trị, và đây là một dấu ấn ma thuật hiếm hoi mà tôi chưa từng thấy trước đây. Chỉ số ma thuật hướng dẫn đã bắt đầu phản ứng từ lâu rồi.

—Tôi không biết có chữa được không, nhưng...

Tôi lại ngồi xuống trước Lara, mắt vẫn nhìn vào chỉ số ma thuật còn lại trên ngón tay mình.

—Cứ thử xem tôi có thể làm gì nào.

“Giao cho chị đó,” Lara đáp lại, vẫn với nét chữ điêu luyện của mình.

(Phép thuật này là loại gì vậy?)

Trước mặt bệnh nhân, tôi ấy trưng ra vẻ mặt đầy bí ẩn, nhưng trong lòng lại khá là phấn khích.

Ma thuật đặc biệt.

Đó là một "cuộc gặp gỡ" đầy kích thích đối với tôi, gãi vào trí tò mò học thuật và sự thắc mắc nghiên cứu của tôi. Dĩ nhiên, nếu đây là loại ma thuật lấp đầy trang cuối cùng của Đại Tịch Thư, thì sẽ rất có lợi, nhưng lại một lần nữa, luôn luôn rất thú vị khi phát hiện ra ma thuật mới.

(Xin lỗi Lara, nhưng đây là thứ duy nhất)

Tôi nắm lấy cổ tay của cô gái, nhẹ nhàng bảo: "Cứ yên đó," rồi tháo băng ra. Băng vẫn còn tươi, như thể chị em đã chăm sóc, và không có dấu hiệu gì đặc biệt của da khô hay nhiễm trùng. Cánh tay của cô gái đầy những ký tự, chúng kéo dài lên đến vai và vượt qua cả lớp áo của cô.

(Thật tuyệt vời)

Khi kiểm tra từng ký tự, tôi không thể ngừng cảm thán. Bình thường, khi một pháp sư tồi tệ làm điều này, những chữ cái sẽ bị méo mó hay mờ nhạt, nhưng hàng trăm, hàng nghìn ký tự khắc trên cánh tay cô ấy vẫn giữ nguyên hình dạng đến mức có thể gọi là hoàn hảo, và chúng được tô màu đậm và gắn chặt vào làn da của cô. Có thể thấy rõ đây là một phép thuật được thực hiện bởi một pháp sư có cấp bậc khá cao, sau một quá trình chuẩn bị kỹ lưỡng.

—Này, cái này là gì vậy?

Khi tôi kiểm tra cơ thể cô gái, bỗng nhiên tôi phát hiện một thứ thú vị.

Đó là một chiếc "dây chuyền" trông khá đắt tiền, thắt chặt quanh cổ cô. Nhìn thoáng qua, nó giống như một món trang sức mà một phụ nữ quý tộc sẽ yêu thích, nhưng nó lại siết chặt cổ khá mạnh. Viên đá đỏ gắn trên đó có một dấu ấn ma thuật đang lơ lửng bên trong, và có vẻ như nó cũng thuộc cùng loại ma thuật với những ký tự khắc trên cơ thể cô.

—"Em không biết."

Lara trả lời qua tấm bảng tre.

—Khi tôi nhận ra, "cái đó" đã bị kẹt lại...

—Chị không thể tháo nó ra sao?

Cô ấy gật đầu.

(Có vẻ như cái dây chuyền này "có vấn đề")

Tôi kiểm tra toàn bộ cơ thể cô ấy và suy nghĩ về những gì tôi phải làm. Dấu ấn ma thuật có vô số ký tự, và sẽ mất một chút thời gian để kiểm tra chúng ở đây. Nếu là như vậy, tốt hơn hết là "sao chép" nó tại đây và mang đi sau.

—Cứ yên một chút.

Tôi tập trung, hít một hơi nhanh, và

—Lee Lubra Entul Lane...

Tôi niệm một câu chú.

Sao chép!

Đúng lúc đó.

-!?

Đột nhiên, cổ của Lara bắt đầu tỏa sáng, và một luồng gió như vụ nổ ập đến khiến tôi choáng váng.

Kyaaa!

Khi tôi hét lên, tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu như thể mình đang bị nâng lên, và những chiếc ghế và bàn trong nhà thờ trở nên nhỏ lại. Không, là tôi đang bay lên. Và rồi tôi đập lưng vào trần nhà.

Tôi đã đâm sầm vào đó.

—A!

Tôi xoa lưng mình và đi về nhà.

—To-neechan, chị ổn chứ?

—Ổn mà.

(Ổn á, méo ổn chút nào)

Với một nụ cười mạnh mẽ, tôi xoa nhẹ vòng eo như một bà lão và mỉm cười.

Sau đó thì khổ sở. Ngay khi tôi niệm xong câu chú, chiếc "dây chuyền" của Lara tỏa sáng rực rỡ và tôi bay vọt lên trần nhà. Mặc dù không có gì xảy ra vì tôi lập tức niệm "phi phù" để giảm tốc độ rơi xuống, nhưng việc đập người vào trần nhà nhà thờ một cách tán loạn, suýt chút nữa mất ý thức và lăn lộn trên đất như một con côn trùng vụn vặt trước mặt đám trẻ quả thực rất xấu hổ.

(Hình như đây là một hệ thống phản ứng)

Có một loại ma thuật "phản ứng" tấn công bất kỳ ai chạm vào dấu ấn ma thuật để ngăn không cho phép thuật bị hủy. Với "kẻ can thiệp" cố gắng vô hiệu hóa dấu ấn ma thuật (lần này là tôi), nó sẽ phát ra tia lửa và điện giật, tạo thành một hệ thống kiểm tra để tránh sự hủy bỏ.

Vì những lần trước chị em đã cố gắng xóa dấu ấn ma thuật nhưng không thành công, có vẻ như đây là một hệ thống chỉ được kích hoạt khi có sự can thiệp ma thuật từ phía họ.

(Nhưng tôi không ngờ là lại bị nổ tung như vậy)

Làm sao có thể cài đặt một cái bẫy mạnh mẽ như thế trong một dấu ấn ma thuật đã ba năm tuổi? Tôi không chắc lắm về sự thận trọng của người chuẩn bị nó. Chẹp, có lẽ tôi nên cẩn thận hơn khi nhìn thấy cái "dây chuyền" đáng ngờ đó.

—Ah, không, xin lỗi. Ta thực sự không muốn chuyện này xảy ra.

—Không, thật sự không phải lỗi của Jeff-san...

Ban đầu, lỗi là do tôi đã tiếp cận "ma thuật hiếm" một cách quá hớ hênh.

Thông thường, khi xử lý các dấu ấn ma thuật tháo gỡ, tôi sẽ cẩn thận hơn và luôn chú ý đến ma thuật phòng thủ. Tôi không thể phủ nhận rằng mình thiếu đi một cảm giác căng thẳng. Những lời của sư phụ đã khuất, "Thật là thói quen xấu của con, cứ lao vào ma thuật đặc biệt ngay khi nhìn thấy," lại vang lên trong đầu tôi.

(Haa~ Tự hủy không biết bao nhiên lần rồi mà vẫn không học được cái gì)

Cảm thấy ghét chính mình, tôi kéo cơ thể nặng nề của mình đi, vừa xoa lưng đau nhức vừa bước đi.

Ah, tôi thật sự mong đến lúc về nhà và quấn mình trong chăn. Khi tôi đang nghĩ đến đó...

—Cái gì vậy?

Tôi cảm thấy một luồng rùng mình chạy dọc cơ thể.

(Qu- cái gì...?)

Đó là một cảm giác kỳ lạ làm dựng đứng tóc gáy. Một cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý, như thể lưỡi bẩn của ai đó đã liếm lên da tôi.

Không có phản ứng gì từ chỉ số ma thuật, chỉ có một phản ứng nhẹ từ la bàn phép thuật. Nam châm hình vòng cổ có thể cảm nhận được từ phía chéo sau, theo hướng mà chúng tôi vừa đi qua. Hướng về phía nhà thờ nơi chúng tôi vừa ở.

(Có thể là...)

Có một loại ma thuật gọi là ma thuật sát hại hay ma thuật nguyền rủa. Thực tế, đó là một kỹ thuật để giết người hoặc nguyền rủa một cách bí mật, nhưng sư phụ đã dạy tôi rằng nó thể hiện qua những điềm báo sinh lý khó chịu và những phản ứng ma thuật nhỏ như thế này.

(Chuyện này... mình, mình là mục tiêu của lời nguyền.)

—Có chuyện gì vậy, Otto-san?

Jeff nghiêng đầu hỏi.

—Xin lỗi, cứ đi tiếp và nghe tôi nói.

—Không, không thể...

Jeff cảm nhận được gì đó. Jeff quay lại, gia nhập cùng Lilypia, "Có chuyện gì vậy?" cậu hỏi, vẫn giữ ánh mắt hướng về phía trước.

—Uhm, có cái gì đó... tôi nói, cảm thấy không thoải mái. "Tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm... không, như thể ai đó đang quan sát tôi một cách rất kỹ lưỡng vậy."

—Quan sát?

Jeff chỉ liếc nhìn khu vực xung quanh. Không có ai qua lại, chỉ có một dãy nhà cổ và những tàn tích hai bên đường.

—Là ai nhỉ?

—Tôi cũng không biết. Nhưng tôi chắc chắn có thể cảm nhận được. Có ai đó đang nhìn tôi.

—Nhìn sao...?

Lão già, người từng là thành viên trong Đoàn, nheo mắt nhìn xung quanh.

—Có thể là người của Hiệp Sĩ không?

"Ưm, chuyện đó...", tôi nhớ lại trong khi lùi bước. Thực ra, vài ngày trước, tôi, hoặc chính xác là cô gái bịt mắt đó, đã gặp rắc rối với các binh lính hoàng gia, và cuối cùng đã đối đầu với Farrenberger. Giống như việc không có gì ngạc nhiên khi không chỉ cô gái đó mà cả tôi đều bị theo dõi bởi vương quốc.

Nhưng...

—Tôi không nghĩ là... Hiệp Sĩ.

Khi tôi đối mặt với Farrenberger, tôi thực sự rất sợ. Nhưng đó không phải là loại sợ hãi này, mà là một nỗi sợ hay sự lo lắng đơn giản hơn về những người mạnh mẽ.

—Này, onee-chan, có chuyện gì vậy? Chị sợ sao...

—Không sao đâu, Lily.

Tôi cố gắng mỉm cười và vỗ nhẹ đầu Lilypia, cố gắng không làm cô ấy lo lắng. Tốc độ bước đi của tôi vẫn không thay đổi.

—Không có gì đâu.

Tôi rút ra khỏi ngực chiếc nam châm hướng dẫn ma thuật hình vòng cổ, vừa quan sát xung quanh. Cẩn thận để không bị nhìn thấy từ phía sau.

Todo Merci, Ur Merci San... Todo, Merci, Ur Merci San...

Một viên đá sắc bén trên dây chuyền, quay như con lắc, tìm hướng về "vật thể" đó. la bàn ma thuật có thể phát hiện gần như bất kỳ sinh vật nào có năng lực ma thuật. Thậm chí là một chút nhỏ xíu ở nơi như thế này.

(Đây rồi...!)

Dây chuyền phát ra tiếng "tít", và viên đá chỉ vào một điểm như thể bị hút về đó.

Đó là một con hẻm phía sau. Có một pháp sư ở đó.

(Tưởng chừng như hiếm hoi ngày nay nhưng mình đoán đó là những kẻ đã no đủ ỉa đủ đây mà…)

Dù ma thuật đã suy tàn, điều đó không có nghĩa là sẽ không còn ma pháp sư. Thực ra, dù sao đi nữa, những người sử dụng ma thuật vẫn phải kiếm sống, và không ít trong số họ đã chọn con đường mờ ám này, làm những công việc phía sau ánh sáng.

—"Jeff-san, làm ơn, mang Lily và chạy ngay khi tôi ra hiệu. Rồi trốn vào một tòa nhà nào đó, đợi tôi đến."

—"...Được rồi."

Cụ già nói khẽ, đôi mắt của ông ta trở nên sắc bén. Liệu có phải vì lệnh của một hiệp sĩ cũ đã kiểm tra thanh kiếm lớn trên thắt lưng ông ta không?

—"Này Lily, onee-chan có việc phải làm, em có thể về nhà trước không?"

—"Việc gì vậy?"

—"Ừm, tôi nghĩ tôi quên gì đó rồi. Tôi sẽ đuổi kịp em nhanh thôi."

—"Được rồi!"

Lilypia gật đầu. Chúng tôi tiếp tục đi bộ cùng một nhịp qua con phố, và ngay khi chúng tôi quẹo vào một góc…

—"Rất tốt Lily, chạy đi với ông nhé."

—"Sao vậy?"

—"Chạy về nhà đi."

—"Vâng!"

Ngay khi họ bắt đầu chạy, tôi quay lại, bước đi nhanh trở lại con phố.

Và rồi, khoảnh khắc ấy đến.

—"Nó tới rồi!"

Một thứ gì đó lóe lên trong con hẻm nơi tôi đã thấy. Đó là một vật thể dạng lưỡi dao, bay qua không trung, thẳng về phía tôi.

Nhưng tôi đã sẵn sàng.

—"Telekinesis!" Tôi hét lên.

Ngay khi tiếng nói của tôi vang lên, mặt đất trước mặt tôi bỗng nhiên dâng lên, tạo ra một tiếng động như thể nó vừa bị đào lên, và một đám bụi bốc lên trong không khí. Cục đất mà tôi điều khiển bằng ma thuật va vào "lưỡi dao" bay kia, biến thành một lớp khiên che chắn. Không mạnh mẽ như ma thuật phòng thủ, nhưng cũng đủ để tạo ra một lớp chắn tạm thời, đồng thời khiến tôi bị mù tạm thời bởi đám bụi. Ít nhất thì… tôi cũng đã không hoàn toàn mất đi khả năng xử lý tình huống này.

(Được rồi!)

Dựa vào phản ứng của la bàn ma thuật, tôi có thể ngay lập tức xác định được phương hướng mà đối thủ đã di chuyển. Với vật dụng này, được chính tay thầy tôi chế tạo – người được xem là pháp sư vĩ đại nhất thế giới – tôi có thể thấy được các chuyển động của đối thủ như thể tôi đang cầm chúng trong tay. Lưỡi dao sẽ lại bay về phía tôi. Nhưng tôi sẽ dùng "Telekinesis!" và hất nó xuống. Nếu đối thủ là một pháp sư, anh ta chắc chắn không thể mặc giáp do Griselda chế tạo, và phép thuật của chúng tôi sẽ không bị vô hiệu hóa.

(Chỉ có dao thôi...?)

Tôi cảm thấy không thoải mái khi đáp trả lại. Nếu chỉ có phản ứng ma thuật này, thì đối thủ chắc chắn là một pháp sư. Tuy nhiên, tại sao lại chỉ có dao tấn công? Thật kỳ lạ khi không có quả cầu lửa hay lưỡi dao băng lao về phía tôi.

(Chẹp, mình sẽ tìm ra nếu “hỏi” đối thủ…!)

Khi nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa tôi và hắn, tôi sẽ có chút khoảng cách để xử lý. Với tốc độ này, tôi có thể ngăn chặn hoàn toàn các đòn tấn công của kẻ thù, và rồi tôi sẽ khống chế hắn và ép hắn khai ra…

Nhưng ngay vào khoảnh khắc tiếp theo…

(...Cái quái gì!?)

Màn bụi vừa tan đi và hiện ra một cảnh tượng khiến tôi nghi ngờ đôi mắt của mình. Có hai kẻ thù.

Hai hình bóng mặc áo choàng như những người ẩn sĩ nhảy ra từ đám bụi và lao về phía tôi.

(Đừng đùa, tại sao chỉ có một phản ứng ma thuật…?)

"Telekinesis! Telekinesis!" Tôi lập tức tung ra một loạt đòn, một trong số chúng trúng vào một kẻ với một mảnh đất, nhưng kẻ còn lại nhảy thẳng vào tôi.

—"Cứ để cho mình có thói quen hạ thấp cảnh giác ngay lập tức."

Lời của thầy tôi, người đã khuất, vang lên trong đầu tôi, nhưng đã quá muộn. Kẻ thù đẩy tôi xuống ngựa, đánh mạnh vào lưng tôi, và ngay lập tức, phần sau của đầu tôi bị đánh trúng, khiến tầm nhìn của tôi mờ đi và tôi gần như mất ý thức. Trước mặt tôi là phần thân trên của kẻ địch, tay cầm con dao sáng loáng.

Ah, tôi sẽ chết sao, ở một nơi như thế này, không, tôi không muốn, tôi không muốn, ai đó - nhanh hơn cả khi tôi có thể thét lên, lưỡi kiếm tử thần của kẻ thù đã lao thẳng vào ngực tôi…

—"Đủ rồi."

Ngay khi giọng nói ấy vang lên, cơ thể của kẻ thù đang đè lên tôi đột nhiên nổ tung.

(Chuyện gì thế này?!)

Kẻ địch lộn nhào ra đất, tay vẫn nắm chặt con dao, và rồi dừng lại. "Hí... hih!" Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, thở dốc và nhìn lên.

—Ah...

Trước mặt tôi, đứng vững là một cô gái, với một miếng băng che mắt.

—Tại sao cô lại ở đây...?

"Chắc hẳn đây là câu hỏi của tôi." Ở chân của Siegfriede là một chiếc túi da lớn. Bên trong nó, tôi thấy có thịt gà, trái cây, và có vẻ như là khoai tây. "Khi tôi đến giao đồ ăn cho nhà thờ, tôi cảm nhận được 'sự hiện diện'. Tôi đã đến tìm và đây là những gì tôi phát hiện ra."

—Là dấu hiệu... của kẻ thù?

—Là cô.

"Cô... cô đang nói tôi sao?" Tôi ngạc nhiên vì câu trả lời bất ngờ ấy. "Cô đang nói rằng cô đã theo dõi tôi?"

—Tôi đã nói từ lâu rồi. Dĩ nhiên là tôi nhận ra ngay sự hiện diện của kẻ thù.

—À... tôi hiểu rồi...

Tôi ngạc nhiên với câu trả lời có phần lạ lùng này. Lẽ ra tôi phải là người đi theo, nhưng giờ thì lại thấy kỳ lạ khi cô ấy theo dõi tôi.

—Nào, đứng dậy đi. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tôi đứng lên. Khi tôi đứng dậy, cảm giác tay cô ấy chạm vào tay tôi lại khiến tôi cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ. Mặc dù cô ấy có vẻ lạnh lùng và cứng rắn, nhưng bàn tay lại mềm mại và ấm áp đến kỳ lạ.

Nhìn kỹ hơn, tôi thấy kẻ thù của tôi vẫn đang nằm dưới đất, và dường như đang cố gắng đứng dậy từ từ.

(Chẳng phải tôi chỉ thấy một kẻ thù sao... sao lại có hai người? Liệu cái la bàn ma thuật có bị lỗi không nhỉ?)

Tôi bị bất ngờ vì đã tưởng rằng chỉ có một kẻ địch. Nhưng giờ đây, tình thế đã thay đổi thành hai đánh hai...

"Eh? Gì cơ?" Lúc này, tình hình đột ngột thay đổi hơn nữa. Từ trong con hẻm, từng người một, lại xuất hiện những bóng dáng khoác áo choàng, giống như những người kia. Kẻ thù, y hệt như những tên trước, về chiều cao và trang phục...

Bốn.

(Đùa à?) Bốn thằng. Tôi không nghĩ là mình sẽ bị theo dõi bởi nhiều người như thế này đâu.

Nhưng tại sao? La bàn chỉ có một phản ứng thôi mà...

—"Chúng đến rồi!"

Chưa kịp nói hết câu, trận chiến lại tiếp tục. Bốn tên sát thủ lao vào chúng tôi.

—"Telekinesis!"

Tôi đáp trả ngay lập tức bằng ma thuật. Một mảnh đất từ mặt đất bay lên như một vụ nổ. Nhưng chẳng mấy chốc.

—"Cúi xuống! Để tôi xử lý bọn chúng!"

"Mugyu!?" Đột nhiên, đầu tôi bị giữ chặt từ phía trên. "Cô đang làm gì vậy?" Tôi suýt nữa thì lên tiếng hỏi.

Một tia sáng lóe lên.

Vào lúc Siegfriede vung kiếm, một tia sáng chói lóa, như trăng lưỡi liềm, bùng lên, đánh bật tất cả kẻ thù từ bốn phía, khiến chúng phải lùi lại đồng loạt. Cả bốn tên bay lên như những mảnh vải mỏng. Rồi chúng rơi xuống đất, không động đậy nữa.

Dù tôi đã thấy vài lần, nhưng vẫn không thể không ngạc nhiên. Làm sao có thể vung kiếm chính xác đến vậy, khi chỉ có một mắt? Và thứ mà chúng vừa bị đẩy ra là... ma thuật sao?

Vẫn là một loại ma thuật tôi chưa bao giờ thấy...

—"Tsk..."

Đúng lúc đó, Siegfriede bực tức chặc lưỡi. Như tôi đã nghĩ, cô ấy không thể tránh khỏi những đòn tấn công đồng thời của bốn tên kia, hoặc có thể là một vết máu đang chảy quanh vai cô ấy.

Nếu chú ý, chỉ có một trong bốn kẻ thù vẫn còn sống. Có lẽ cú tấn công của cô ấy quá nhẹ, nhưng chỉ một tên đứng dậy, loạng choạng. Nó nhìn xung quanh, và khi nhận ra không còn ai đứng vững, liền quay lưng và bỏ chạy.

—"Cô, vết thương đó..."

—Tôi không sao .

Cô ấy vung thanh kiếm, phát ra một tiếng vù vù, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống. Cô không quan tâm đến vết thương của chính mình, chỉ lẩm bẩm "Ướt rồi..." khi lột chiếc mũ của kẻ thù đã ngã xuống, dùng đầu mũi kiếm kéo ra.

Rồi thì...

—Cái này...

Khuôn mặt xuất hiện ở đó không giống khuôn mặt của con người. Nửa khuôn mặt đen vàng đã tan rã, không còn giữ được hình dạng ban đầu. Nó giống như một bức tượng cát bị sóng cuốn đi.

—Này, pháp sư.

—Gì cơ?

—Tôi không nhìn thấy gì. Giải thích cho tôi đi.

(À, tôi hiểu rồi.)

Giờ tôi mới nhận ra, đã quá muộn rồi. Cô ấy bị mù. Tôi đã quên hết mọi thứ từ lúc chiến đấu với kẻ thù trong khoảnh khắc đó.

—Cũng chẳng có gì để nói, cả khuôn mặt cô ấy như "cát" vậy.

—Cát?

—Khuôn mặt của một người, đang vỡ vụn như cát...

—Làm sao khuôn mặt của một người có thể là cát được? Cô ấy không thể chết vì bị đánh vào phần phẳng của kiếm mà.

—Không, dù cô có hỏi tôi cái đó đi nữa thì...

Và ngay lúc đó. Khuôn mặt của kẻ thù, vốn có hình dạng cát, lập tức sụp đổ, hoàn toàn mất đi hình dạng. Quần áo trên cơ thể cũng bị đè nén, và cát bắt đầu lan ra từ tay áo và gấu váy. Nếu nhìn kỹ, hai tên còn lại cũng có vẻ giống vậy, và ngay cả cát đó cũng đang dần thu nhỏ lại như thể bay hơi trong không khí. Ngay cả vũng máu lan rộng trên mặt đất giờ cũng như cát khô, đỏ. Trong khoảnh khắc, nó trông giống như khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ.

(Ma thuật... là vậy sao? Nhưng không phải như thế này.)

Có một loại ma thuật khiến đất và bụi trông như hình dạng con người. Được gọi là ma thuật "Yorishiro", nhưng đây là loại tôi chưa từng thấy trước đây.

(Ơ?)

Lúc này tôi mới nhận ra. Cơ thể của kẻ thù đã trở thành cát, liệu có nên gọi nó là tro không?

—“Tóc…?”

Tôi đưa tay vào đống cát, nhặt lên thứ gì đó giống như một sợi chỉ mảnh. Trông giống tóc người thật, nhưng lại ánh lên sắc vàng kim lấp lánh.

—Không biết có phải đây là Yorishiro không nữa. Nhưng mà…

Bình thường, gặp loại ma thuật hiếm lạ thế này là tôi đã nhảy dựng lên vì tò mò rồi. Nhưng mà đúng là… vừa mới bị dọa chết khiếp xong thì cũng khó mà tò mò nổi.

(Từ lúc đặt chân đến quốc gia này, mình đã liên tục gặp phải mấy loại ma thuật bất thường, nhưng… lần này, nó để lại một cảm giác rất khó chịu quá đi.)

Tôi khẽ xoay cổ trong vô thức, cố xua tan cơn rùng mình… thì—

—“To-nee-chaaaan! A, cả chị Furi nữa kìa!”

—“Otto-san, cô có sao không…?”

Tiếng gọi quen thuộc của Lilypia và Jeff vang lên phía sau.

Tôi cẩn thận gói “sợi tóc” nhặt được từ thi thể vào trong một mảnh khăn tay.

—“Hai người không sao chứ?” — tôi vừa hỏi vừa xoay người lại.

Ở đó, Siegfriede đứng bất động, một vệt đỏ thẫm loang từ vai áo, đôi mắt không chút ánh sáng, lặng lẽ nhìn về phía nhà thờ xa xa…