Boku no Ai Shita Siegfriede

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1162

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7515

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5050

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1950

Vol 1 - Câu chuyện về hiệp sĩ không ánh sáng - [Kí ức] - Isabella Bartelink

Cả cha lẫn ông tôi đều là những Hiệp sĩ.

Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã học cách cầm kiếm như một phần tất yếu của cuộc sống, và cưỡi ngựa cũng là điều khiến tôi yêu thích. Dòng họ Bartelink vốn là một trong những gia tộc danh giá nhất trong giới Hiệp sĩ, từng sản sinh ra cả một Chỉ huy Kỵ binh – danh tiếng oai hùng một thời.

Năm lên năm, tôi được đưa vào võ đường kiếm Krüger, bắt đầu con đường rèn luyện nghiêm ngặt, không khác gì người lớn. Tôi vẫn còn nhớ rõ, ba năm sau, lần đầu tiên ông nội nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng và nói:

“Tương lai của vương quốc sẽ đặt trên đôi vai cháu.”

Câu nói đó, tôi từng xem như ánh sáng dẫn lối cả cuộc đời.

Chuyện xảy ra sau sinh nhật mười tuổi.

Lần đầu tiên, tôi được phép tham dự một giải đấu chính thức, và đã vô cùng háo hức được sánh vai cùng các tiền bối. Võ đường Krüger nổi tiếng là nơi có sự bảo trợ của hoàng gia, và còn bởi một lý do đặc biệt – người hướng dẫn ở đó chính là huyền thoại sống.

Ernesto Farrenberger.

Và rồi, ở chính võ đường ấy... tôi gặp cô ấy.

Senpai.

Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu chúng tôi chạm mặt.

Lúc đó, vì hai người cùng độ tuổi và cùng là nữ, nên ban tổ chức đã xếp chúng tôi đối đầu.

(Cơ hội tuyệt vời...!)

Tôi lúc đó đầy ắp sự tự tin và kiêu hãnh.

Ở võ đường quê nhà, chưa từng có ai cùng lứa tuổi có thể đánh bại tôi. Tôi thậm chí đã từng hạ ippon một Hiệp sĩ đang tại ngũ trong trận giao lưu.

Nên tôi chắc chắn: một học trò khác của võ đường, dù cùng tuổi, cũng chỉ là tiểu thư quý tộc học tự vệ cho đẹp – kiểu đó đầy rẫy ở Krüger.

Nếu tôi thắng áp đảo, có thể sẽ lọt vào mắt xanh của Farrenberger-dono, rồi được đề cử vào Hiệp sĩ Hoàng gia... tôi đã nghĩ về những giấc mộng lớn lao như vậy.

Nhưng—

Thứ mộng tưởng đó... bị đập nát không thương tiếc.

Tôi bước lên, nắm chặt thanh kiếm gỗ luyện tập, sẵn sàng chiến đấu.

Trọng tài ra hiệu bắt đầu.

(Kết thúc trong một đòn.)

Tôi xông lên như gió, tự tin tuyệt đối—

Khoảnh khắc sau đó.

—...!

Chỉ một đòn.

Ngay khi tôi kịp cảm nhận được cơn đau nhói nơi cổ tay — thanh kiếm gỗ trong tay tôi bật khỏi tay và rơi xuống đất.

—Hii...

Một tiếng kêu nghẹn thốt ra từ cổ họng tôi.

Ngay trước mặt—lưỡi kiếm gỗ của senpai đã kề sát cổ tôi từ lúc nào.

Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tôi biết tay cô ấy đã chuyển động. Nhưng dù có nhìn cỡ nào, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy “chuyển động” gì rõ ràng cả.

Cảm giác như mình vừa bị... “chặt đứt” bởi một làn gió.

Tôi ôm lấy cổ tay, khuỵu gối xuống sàn dojo...

—...Kết thúc rồi.

Một thất bại thảm hại, đến mức không thể phản kháng.

Tôi không phục.

Không thể nào phục được.

Nỗi nhục đó khiến tôi run lên, và trong cơn bốc đồng trẻ con, tôi hét lên:

"Lần nữa!"

"Tôi sẽ đánh bại chị!"

Tôi khiêu chiến lại senpai—nhưng kết quả... vẫn như cũ.

Tôi không chạm được vào cô ấy dù chỉ một lần.

Và lần này, tôi còn bị đẩy ngã lăn lóc trên sàn gỗ, bụi bặm bám đầy người.

Đâu đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm:

"Quả không hổ danh học trò cưng của Farrenberger-sama..."

Tôi ngẩng lên, vừa phẫn uất vừa tủi hổ.

Senpai nhìn tôi. Nhưng không phải là cái nhìn trịch thượng hay thương hại.

Chỉ là một ánh mắt thoáng qua—rồi quay bước.

Như thể tôi... không hề nằm trong tầm mắt của cô ấy.

Đêm đó, tôi chui vào chăn và khóc.

Cắn chặt môi, nước mắt tuôn ra không ngừng, nghẹn ngào không thành tiếng.

Tôi chưa bao giờ—chưa từng—cảm thấy nhục nhã như thế.

Ngay cả sau này, dù gặp bao nguy hiểm, cũng không đau bằng ngày hôm đó.

Nhưng có lẽ... đó chính là khởi đầu.

Kể từ hôm đó, tôi mang trong tim một mục tiêu bất di bất dịch:

Đánh bại Siegfriede Krüger.

Người senpai lạnh lùng ấy đã trở thành...

Mục tiêu cả đời tôi theo đuổi.