“Chuyện gì…?”
Anh đã nghe thấy tiếng hét của Lina.
‘Kalis nghĩ gì về chuyện này? Ngài ấy nghĩ mình là một kẻ phản diện, dày vò Thánh nữ tội nghiệp, yếu đuối sao? Giống như mình trong tiểu thuyết đúng không? Ngài ấy sẽ cắt cổ của Seria như trong tiểu thuyết gốc sao?’
Nàng không thể hiểu hành động của Lina .
“Lina”, nàng nhìn chằm chằm vào thánh nữ đáng yêu. Gương mặt trắng trẻo với đôi mắt đen láy. Tóc ngắn ngang vai.
“Kalis… đang ở bên ngoài. Tại sao cô lại nói điều đó lúc này? Bởi vì cô muốn Kalis nghe thấy ư? Bởi vì cô không muốn tôi hiểu nhầm cảm xúc thật sự của cô sao? Hay bởi vì cô muốn tôi trông như một kẻ xấu xa?”
“...”
Đôi mắt Lina đầy ngạc nhiên. Chắc hẳn đôi mắt Seria cũng ngạc nhiên nhiều như thế. Bình thường nàng sẽ sử dụng kính ngữ với Lina, nhưng bây giờ nàng không thể nghĩ nhiều về điều đó. Nàng thật sự tò mò.
“Tại sao? Tôi đã không hề làm gì cô…”
Nàng thật sự không có ý định đẩy ngã Lina. Nàng cảm thấy tiếc cho cô ấy, nhưng đó là tất cả.
Nàng không bao giờ có ý định bắt nạt nhân vật thánh nữ được nam chính yêu thương. Còn điều gì quan trọng với nàng ngoài mạng sống của mình chứ. Nàng chỉ muốn được sống. Mọi thứ nàng làm đều để tránh kết cục phải chết.
‘Mình đã làm gì sai chứ?’
Gương mặt Lina trở nên trắng bệch. Cô ấy trông sợ hãi như một đứa trẻ. Trong nguyên tác, cô ấy là nhân vật chính khôn ngoan chống lại kẻ phản diện, nhưng xảy ra ở đâu cũng là một điều cần thiết. Lina thậm chí không thể đối phó với các phu nhân của Haneton. Điều này có nghĩa là cô ấy không thể đối phó với tình huống mà nàng trông như một kẻ phản diện cho đến khi bắt đầu vở kịch gốc.
Thật vô nghĩa nếu cứ kéo dài thế này với Lina, Seria chỉ cần quay lại mà không do dự.
“Đi ra.”
“Seria!”
Lina chạy đến bắt lấy cánh tay của Seria. Tuy nhiên cô ta đã trượt chân và vấp ngã.
Cơ thể của Lina sắp ngã về phía Seria bỗng lơ lửng trong không trung như thể đang nằm.
“...”
Seria đã nghĩ mặt trăng hôm nay tròn và lớn, lập tức lấp đầy tầm nhìn của nàng như mặt trời. Đôi giày của Lina rơi xuống sàn và đôi mắt của cô ta lập tức chuyển sang Seria trong sự ngạc nhiên. Cô ấy đang bị hút vào trong không khí. Seria nhanh chóng đưa tay ra và cố gắng nắm lấy nhưng đã quá muộn. Không còn gì cả. Sân thượng trở nên trống trơn.
“Seria!”
Ngay lúc đó cánh cửa mở toang. Là Kalis và người hầu với gương mặt đầy lo lắng theo sau anh ta.
Kalis chạy đến lan can và nhìn xuống. Anh ta đang tìm Lina. Tuy nhiên thứ duy nhất còn sót lại rõ ràng là đôi giày của Lina đã rơi xuống trước mặt Seria.
“Seria…” Kalis run rẩy khi anh ta nhìn nàng. “Nàng đã… đẩy Lina sao?”
Những từ ngữ như chiếc búa giáng vào đầu nàng. Hiển nhiên, tay nàng trở nên lạnh ngắt.
“Hầu tước? Ngài có ý gì?”
Người hầu bất giác hét lên. Seria nhìn qua và anh ta cúi đầu xuống. Nàng đi kiểm tra sông băng mỗi mùa đông và nghe nói rằng danh tiếng những người hầu trong lâu đài Berg đang dần được cải thiện.
Nàng quay qua trừng mắt và nhìn chằm chằm Kalis.
“Ngài là người duy nhất tổn thương tôi, Kalis.”
Khoảnh khắc nàng nói xong, mặt trăng đã đưa Lina quay lại.
“Aaa! Aaa! Làm ơn đừng mang tôi đi… Làm ơn đừng mang tôi đi…”
“Lina!”
“Thánh nữ!”
Lina bị bao vây bởi sự hoảng loạn, ôm đầu và hét lớn. Cô ấy ngồi xuống với vẻ mặt đau đớn như thể ai đó đã làm cô vô cùng khiếp sợ. Cùng lúc đó, một luồng thần lực trắng tinh tỏa ra trên cổ tay và má cô. Bản thân Seria không nhìn thấy nó, nhưng cô được cho biết hoa văn này đã được vẽ trên da của Lina vào lần đầu tiền cô ấy đến sông băng của điền trang Berg.
Thời điểm đó các linh mục có mặt tại lãnh thổ Berg đã vội vàng thông báo cho Nữ tư tế cấp cao về sự xuất hiện của Lina, và ngài ấy cuối cùng đã tiết lộ lời tiên tri được giấu kín với công chúng. Đó chính là lời tiên tri mà thánh nhân thiêng liêng sẽ xuất hiện trong hồ băng, sông băng. Đó là một lời tiên tri rõ ràng về sức mạnh thành thánh. Mọi điều đều chỉ về việc Lina là một Thánh nữ. Vấn đề là cô ấy sẽ đi đi lại lại giữa hai thế giới nhiều lần. Seria cũng không mong đợi lần đầu tiên chính là hôm nay.
‘Tôi không hề muốn bản thân bị nghi ngờ là một kẻ giết người.’
Nàng lẩm bẩm và cắn môi.
Tuy nhiên giọng của nàng run rẩy hơn nàng nghĩ. Rõ ràng nàng đã bị sốc nặng. Seria nhìn lên hy vọng Kalis không nghe thấy nhưng nàng đã nhầm. Anh ta đã nhìn nàng rồi.
“Tôi sẽ lo cho Thánh nữ!”
Người hầu nhanh chóng đưa Lina ra ngoài. Tiếng hét từ bên ngoài vọng vào như bức tranh toàn cảnh. Seria định đi theo cô ấy nhưng Kalis chợt nắm lấy cổ tay nàng. Cho dù nàng có sức mạnh của một Stern đi nữa, nàng cũng không có tài năng đưa một ai đó biến mất quay trở lại. Kalis nên biết điều đó.
“Seria, ta đã nói sai rồi. Làm ơn đừng nhìn ta như vậy.”
Có lẽ biểu hiện của nàng không tốt lắm. Tuy nhiên nàng thường giữ khuôn mặt nghiêm nghị kể từ khi chiếm lấy cơ thể Seria.
Nhưng nàng không có thời gian làm điều đó lúc này. Nàng muộn màng nhận ra bản thân mình sốc hơn cả những gì nàng có thể tưởng tượng. Chưa lúc nào từ khi nàng chiếm hữu cơ thể phản diện không thể cứu vãn, nàng đã cố gắng làm mọi thứ tốt nhất để được sống sót. Nói thì thật dễ hơn nhưng chắc chắn không phải là nhiệm vụ dễ dàng để vực dậy danh tiếng đã chạm đáy mỗi ngày trong một năm vừa qua. Như một người lính đơn độc đấu tranh để sinh tồn. Mặc dù nàng không thể xóa bỏ những hành động xấu xa của Seria trong quá khứ, nhưng Kalis chắc hẳn đã phải nhìn thấy những việc làm tốt đẹp mà nàng đã cố dày công gầy dựng.
Vậy nên lời xin lỗi của anh ta khiến nàng thật sự hạnh phúc. Nàng cảm thấy tuyệt vời khi Kalis bắt đầu tin tưởng nàng sau những hành vi sai trái của Seria. Kể cả nếu Kalis có lựa chọn nữ chính và đẩy nàng đến bờ vực của cái chết. Nhưng… nàng không nghĩ một năm cố gắng của nàng đã trôi qua vô ích như thế này.
Tất cả thời gian nàng dành để cảm thấy thất vọng là vô nghĩa. Nàng không ngờ những lời từ người đàn ông đã từng nói chỉ yêu thương một mình nàng và muốn nàng quay lại, sẽ khắc sâu trong tâm trí nàng đến tận hôm nay…
Nàng bị nghi ngờ về sự biến mất của Lina. Nàng cảm thấy trống rỗng. Cú sốc mà nàng nhận được quá lớn, có lẽ đó là sự pha trộn giữa hành vi khó hiểu của Lina và những nghi ngờ của Kalis.
“Thưa Phu nhân.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Nàng nhận ra Linon đang đứng bên ngoài cửa và gọi mình.
“Điện hạ yêu cầu được vào ban công. Người sẽ chấp thuận chứ ạ?”
“Ồ, ta sẽ đi ra.”
“Seria, khoan đã.”
Linon kéo dài giọng khi Kalis chạm vào tay ngăn cản nàng.
“Đại Công tước không thể lên đây nếu không có sự đồng ý của Phu nhân. Đó là truyền thống bất thành văn và Hoàng thân cũng không thể phá bỏ. Tất nhiên, quy tắc này cũng được áp dụng cho các quý tộc khác.”
Linon tiếp tục, “Nhưng phần còn lại có thể được thực hiện bằng cách gửi các tài liệu chính thức cho Hầu tước Haneton.”
Đứng giữa những vấn đề này, nàng thoáng có suy nghĩ sẽ chấm dứt chuyện này tại lãnh thổ Berg.
Nàng nắm lấy tay Linon khi cậu ấy đưa tay ra và cùng nàng bước rời đi. Vào lúc đó, cậu ta dè dặt hỏi nàng.
“Tại sao trông người có vẻ đau đớn vậy? Không phải tiểu thư…”
Khi nàng sắp trả lời Linon, Kalis đã lên tiếng trước.
“Trợ lý trưởng của gia tộc Berg.”
Anh ta bước đến cửa và đứng trước mặt Seria và Linon. Anh ta nhìn Seria trước, và sau đó trừng mắt về phía Linon.
“Ta sẽ rời đi trước.”
“Tôi cũng hy vọng điều đó, thưa Hầu tước Haneton.”
Bởi vì những âm thanh ồn ào đến và đi, và Lina được những người hầu đưa đi khiến mọi con mắt trong sảnh tiệc bây giờ đều hướng về ban công của Nữ Công tước. Thánh Nữ đã rời đi, tiếp theo sẽ là ai đây? Đương nhiên sẽ là Seria, người có thể tùy ý ra vào ban công của Nữ Công tước. Vậy nàng ấy sẽ có biểu cảm thế nào đây?
Thay vào đó mọi người sẽ chú ý đến Kalis thay vào đó nếu anh ta rời đi lúc này. Đây là một sự cân nhắc lịch sự được thông qua trong xã hội này. Kalis nhìn chằm chằm Seria, nắm chặt bàn tay và đi xuống cầu thang. Những âm thanh trở nên ồn ào hơn ngay lập tức như nàng dự đoán. Nàng nhìn qua cửa sổ vào hành lang và nói với Linon.
“Linon, đổi sang âm nhạc nhẹ nhàng và êm dịu hơn đi, và cho phục vụ sâm panh lạnh nữa. Hãy để mọi người thư giãn.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Nếu cậu đi xuống hãy nói Điện hạ không cần lên đây đâu. Điều đó sẽ càng khuấy động chuyện này hơn.”
“Điều này… vâng, tôi đã hiểu.” Linon nói và ngay lập tức đi xuống, âm nhạc ngay sau đó được thay đổi.
Mọi khi nàng sẽ nghĩ tốt hơn là nên vui vẻ, âm nhạc ồn ào được vang lên, nhưng lúc này âm thanh nhẹ nhàng sẽ xoa dịu tâm trạng mọi người tốt hơn.
Sâm panh lạnh là loại đồ uống mà các vị khách đều muốn được thưởng thức khi đến Berg. Bình thường nó sẽ được dùng để phục vụ vào lúc nửa đêm, nhưng lúc này sẽ tốt hơn nếu phục vụ sâm panh này sớm hơn để xoa dịu tâm trạng của mọi người.
Dù sao thì đây cũng là bữa tiệc tất niên mà Seria đã dày công chuẩn bị cùng với sự giúp đỡ của ngài Alliot. Nàng chắc chắn không muốn nó bị phá hỏng bởi điều gì giống như thế này. Khi sảnh tiệc ồn ào trở lại, nàng rời khỏi ban công và bước xuống cầu thang. Nàng lo sợ rằng Lesche sẽ đứng trước cầu thang, nhưng may mắn là chàng không ở đó. Nếu người đàn ông bắt mắt đó đứng ở đây thì mọi người sẽ lại tụ tập xung quanh chàng.
Nàng bước chậm rãi xuống hành lang như những quý cô của bữa tiệc. Mọi người đang bận rộn thưởng thức món sâm panh. Điều này cho phép nàng bước ra hành lang dọc theo những cánh cửa lớn của sảnh tiệc, việc mở cửa tương đối dễ dàng. Nàng không mong đợi sẽ gặp mặt người đàn ông không mà nàng hy vọng không chạm mặt ở đó.
“Điện hạ…”
Hai tay khoanh lại, Lesche đang đứng dựa vào tường, trán chàng nhăn lại. Khi nhìn thấy nàng, chàng đứng thẳng dậy và bước đến trước nàng. Seria đã nghĩ chàng sẽ nổi giận vì nàng không cho phép chàng bước lên ban công, nhưng Lesche lại không thể hiện bất cứ biểu cảm nào. Chàng thậm chí còn không hỏi bất cứ điều gì. Sau khi nhìn Seria một lúc, Lesche đưa tay ra. Đó đơn giản là một yêu cầu hộ tống. Đó là thái độ thích hợp nhất trong tình huống này. Không do dự, nàng nắm lấy cánh tay chàng.
“Nàng trông như sắp khóc vậy.”
“...”
Seria lau nhẹ mi mắt dưới trong im lặng. May mắn thay Lesche vẫn tiếp tục bước đi mà không nhìn nàng. Vì vậy nàng tự tin lau nó hơn.
Tiệc tất niên đã diễn ra thành công tốt đẹp.
Và ngày hôm sau, nàng nghe được một tin sốc.
** Còn tiếp **