Kalis Haneton leo lên ngựa và quay nhìn lại. Lâu đài Berg khổng lồ bây giờ chỉ còn một vệt mờ trong màn sương mùa đông. Kalis nhớ đến sự hiện diện của chiếc hộp nữ trang trong túi, nói với người phụ tá của mình.
“Bin, ngươi hãy quay về điền trang trước và kiểm soát những tin đồn. Việc đám cưới của Stern bị gián đoạn hoàn toàn là lỗi của ta.”
“Vâng, thưa Hầu tước. Tôi nên nói gì với Hầu tước Kellyden đây ạ?”
“Không cần nói với họ. Ta chắc là họ đã nghe về những tin đồn, họ thậm chí còn không hề liên lạc với ta sau tất cả những lời đồn đó.”
Kalis biết Hầu tước Kellyden chưa từng đối xử với Seria như con mình, nhưng khi cuối cùng trái tim anh cảm nhận được tình cảm này, anh lại không thể làm được gì ngoài việc cảm thấy đau khổ hơn.
Xã hội đế quốc này sẽ còn ồn ào như thế nào nữa đây? Trong vòng ba năm tới sẽ có rất nhiều tin đồn đáng lo ngại. Đó là lẽ tự nhiên khi mà mỗi người đều thể hiện sự quan tâm của ban thân theo nhiều phương diện khác nhau.
Kalis biết rằng Seria sẽ không duy trì cuộc hôn nhân với Lesche lâu. Có rất nhiều người trông đợi vào điều này, ngoại trừ anh ta. Anh biết Lesche sẽ không bao giờ hành động mà không có lý do, mọi người sẽ đồn rằng có một vài thỏa thuận nào đó trong việc kết hôn và bãi bỏ, và một trong số đó là sự thật.
Lesche đã tiến vào trong lễ đường để cứu sống Seria. Cuộc ly hôn của Stern sẽ rất khó khăn, không như những quý tộc khác vì nó còn bị trói buộc với đền thờ.
Sẽ nhanh thôi dù khá khó khăn, nhưng quá lắm là một vài năm nữa.
Lesche Berge đã trở thành người chồng tương lai của Seria, nhưng Kalis lại được chính gia đình của Seria công nhận. Hầu tước Kellyden sẽ phải thừa nhận cuộc hôn nhân của họ, kể cả nếu ông ấy không muốn đưa Seria lên vị trí Phu nhân Đại Công tước.
“Ly hôn…”
Vì Kalis vẫn còn là chồng của Lina. Một khi vụ ly hôn của anh với cô ấy hoàn tất, Kalis sẽ quay lại với Seria và quỳ gối một lần nữa.
Trước đó anh nên bàn giao trọng trách bảo vệ Lina cho người khác. Anh nghĩ mình sẽ tìm kiếm một người phù hợp.
Cỗ xe thanh lịch và to lớn của Lina và Thượng tế đột ngột dừng lại. Vì đây là chiếc xe ngựa chính, nên những con ngựa phía trước và sau đều đồng loạt đứng lại.
“Sao ngài lại gạt tôi chứ!”
Lina nhảy ra khỏi cỗ xe.
“Ngài nói chúng ta sẽ đến đền thờ ở Haneton! Tôi đã tin ngài, nhưng tại sao ngại lại đưa tôi đến đền thờ chính ở thủ đô chứ?”
“Thánh nữ!”
Khi Amos hét lên với tông giọng nghiêm khắc, nước mắt của Lina rơi xuống. Hình ảnh lạ lùng của cô ấy khiến Kalis nhớ lại hình ảnh Seria khóc, điều đó khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Nếu đoàn xe dừng lại sẽ gây phiền phức cho những người phía sau. Hãy lên xe và nói chuyện một lần nữa.”
Kalis không thể hiểu tại sao Lina lại không muốn đến đó. Cuối cùng thì Lina đã khóc và quay trở lại cỗ xe.
***
Sau khi biết được Kalis và Lina đã rời đi, Seria đã ngủ nguyên cả một ngày. Nàng không phải là một người mê ngủ, nhưng nàng đã phải làm việc liên tục trong nhiều ngày qua. Khi nàng nhận được tin rằng Thượng tế - vị khách quan trọng của lâu đài đã nhanh chóng rời đi, nàng cảm thấy như thể toàn bộ sức lực của mình đã tiêu biến.
Những quý tộc đến lâu đài cũng đã từ từ rời đi.
Khoảng năm hoặc sáu trăm người nhỉ? Lesche có vẻ muốn nàng gặp các vị khách trước khi họ rời đi. Seria vẫn cho rằng nàng đã ký một hợp đồng nô lệ để đổi lấy mạng sống của mình.
Nàng bảo những hầu gái đánh thức mình dậy ngay lập tức nếu Lesche đến gặp nàng, nhưng khi họ đánh thức nàng thì đã là vào buổi tối.
“Phu nhân, người phải dùng bữa tối rồi hãy đi ngủ lại. Nếu người ngủ với chiếc bụng rỗng không, người sẽ cảm thấy đói bụng đấy.”
Như thường lệ chiếc khay được người hầu mang đến đầy ắp đồ trên đó. Món chính là cá bơn nướng sốt bơ, gà nướng hạt tiêu và thịt bò hầm. Sau khi làm ấm cơ thể bằng món súp nhẹ, nàng ăn salad với trái cây sấy khô. Sau đó kết thúc bữa ăn với phô mai và rượu. Nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau bữa ăn.
“Điện hạ không đến tìm ta sao?”
“Vâng, thưa Phu nhân. Nhưng ngài trợ lý trưởng đang đợi người ở bên ngoài.”
Chiếc muỗng dừng ở giữa không trung.
“Linon…? Từ lúc nào?”
Người hầu nhìn đồng hồ và nói.
“Khoảng một giờ rồi ạ.”
Tay Linon đã bị đông cứng lại khi Seria gấp rút gọi cậu vào. Nàng yêu cầu người hầu nhanh chóng đưa cho cậu một bình nước ấm cùng món hầm nóng, và hỏi hầu gái tại sao không đánh thức nàng dậy sớm hơn. Người hầu trả lời vì Linon không cho cô ấy làm vậy, và câu trả lời của Linon còn thẳng thừng hơn.
“Bởi vì tôi không phải người đàn ông không có trái tim để có thể đánh thức một tiểu thư đang say ngủ sau khi khóc.”
Cậu ta thật sự không sợ nói ra những điều có thể bị hiểu nhầm. Khi Seria khóc trước mặt Kalis, Linon cũng đã nhìn thấy. Seria thở dài và hỏi.
“Sao nào? Cậu đến đây để đưa ta đi gặp các vị khách rời đi à? Có những vị khách quan trọng rời đi bây giờ sao?”
“Không ạ. Khách của chúng ta đều đã rời đi rồi ạ.”
“Ồ, tất cả khách khứa lẽ ra phải rời đi hôm nay đã biến mất sao?”
“Không, tất cả đều đã rời khỏi lâu đài Berg rồi ạ.”
Seria chậm rãi chớp mắt.
Linon đã nói đúng. Không có một ngọn đèn nào trong những tòa nhà. Hoàn toàn im ắng như thể một cơn bão đã thổi qua.
“Cậu hẳn đuổi họ đi một cách đúng đắn chứ.” Seria nói.
Linon co rúm lại. Cậu ấy nhìn Seria với biểu cảm bất mãn.
“Người đang nói tôi sao tiểu thư?” Linon hỏi.
“Nếu không phải cậu thì là ai đây?” Seria nói.
“Đó là mệnh lệnh của Điện hạ. Tôi chỉ là một tay sai bất lực thực hiện theo yêu cầu của ngài, thưa tiểu thư.”
Nàng biết Lesche thật sự không thích ồn ào.
Trong một xã hội coi trọng hình thức, liệu có ai có thể nói thẳng vào mặt người khác “Quý vị đã thưởng thức bữa tiệc rồi, bây giờ thì hãy đi ra ngoài.” Rõ ràng nếu không phải Lesche, thì có lẽ là Hoàng đế của đế chế Glick.
“Vậy thì việc gì khiến cậu đến gặp ta?”
“Ồ, có một nơi người cần phải đến vào sáng ngày mai. Người hẳn đã nghe về trang viên Laurel?”
“Ta có nghe về nó.”
Trang viên Laurel là một nơi bí mật trong lâu đài Berg. Dọc theo khu vườn phía sau của lâu đài chính rộng lớn, chiếc xe ngựa đi vào trong xuyên qua rừng bạch dương trắng xóa trên sông băng sẽ lộ ra tòa dinh thự bằng đá cẩm thạch màu xanh lục tuyệt đẹp. Nơi đây là “trang viên Laurel”, nơi chỉ dành cho những thành viên chính thức của gia tộc Berg sinh sống.
Những lời đồn nói rằng bên dưới tầng hầm được chất đầy những kho báu và được trang trí bằng đồ trang trí quý giá. Không có nhiều người được mời đến nơi đó.
Đó là một câu chuyện Seria đã nắm được sau một thời gian dài hoạt động trong xã hội.
Và nàng biết thêm một điều nữa.
Trong nguyên tác, trang viên Laurel được miêu tả như một nơi đã bốc hơi hoàn toàn.
Cả trang viên này, bao gồm căn biệt thự màu xanh xinh đẹp đã chỉ còn là một cái hố đen khổng lồ. Đây là câu chuyện mà Lina (nguyên tác) đã được nghe khi cô ấy hỏi về những tin đồn cô nghe được và xin Lesche kể cho mình nghe. Lesche, nam chính lạnh lùng, không một lần nhắc về “trang viên Laurel”.
“Người sẽ khởi hành đến đó vào ngày mai.”
“Ngày mai?”
“Vâng. Người có vấn đề gì sao ạ?”
“Không có.”
Seria chỉ ngạc nhiên rằng ngày mai nàng sẽ đi đến nơi thậm chí còn không được nhắc đến một cách chi tiết trong cuốn tiểu thuyết.
Linon gật đầu và tiếp tục.
“Dù sao thì tiểu thư và Điện hạ cũng sẽ đi cùng với nhau. Sẽ không đi lâu đâu ạ, chỉ ở lại đó vài ngày thôi.”
“Ta hiểu rồi.”
***
Ngày hôm sau, khi Seria rời phòng ngủ vào sáng sớm, số lượng người mà nàng nhìn thấy đã giảm đi một phần mười. Lâu đài yên tĩnh hơn nhiều. Bằng cách nào đó điều này trông có vẻ không quen lắm.
Sau đó cánh cổng sắt được mở ra.
“Bibi!”
Đó là Abigail, người đã bị nhốt trong một tuần vì xúc phạm Hầu tước Haneton. Như Alliot vào hôm trước, cô ấy trông vẫn khỏe mạnh. Cô ấy hơi gầy, nhưng…
“Đến đây nào, đây là cái áo dày nhất mà ta có.” Seria nói khi đưa cho Abigail chiếc áo choàng.
Cô ấy hẳn đã phải vật lộn. Tuy nhiên Abigail không từ chối và ngoan ngoãn quần chiếc áo quanh người. Alliot đã đi cùng với Seria, lấy ra món hầm và một cái muỗng từ chiếc hộp nặng bằng gỗ gụ. Seria tự đút cho Abigail một thìa đầy. Món thịt bò hầm được mang từ căn bếp chính lúc sáng sớm vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
“Ăn cái này trước đi. Vẫn còn nhiều trong bếp lắm. Cô có lạnh không?”
“Nó còn không lạnh bằng bị ngâm mình trong nước đá suốt ba ngày.”
“Sao cơ? Ai đã tra tấn cô sao?”
“Tôi chỉ đùa thôi, phu nhân.”
Abigail nói nhẹ và cười khúc khích, nhưng tay cô thật sự rất lạnh. Thật nhẹ nhõm khi Berg quản lý nhà tù kỹ lưỡng, nhưng cô lo lắng rằng có nhiều trường hợp những người bị mắc kẹt chết cóng trong ngục tối vào mùa đông ở những nơi khác.
“Phu nhân, người hẳn đã giết tên đàn ông và người phụ nữ đó trong khi tôi bị giam đúng chứ?”
“...”
“Người có làm vậy không?”
“...”
“Sẽ thật tốt nếu người đã giết cả hai người bọn họ.”
Seria cười khúc khích. Nàng đã cảm thấy khá mệt mỏi vì Abigail được thả vào sáng sớm, nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy cảm giác đó dường như đã biến mất.
“Ta không giết ngài ấy.”
“Tệ thật. Người có phiền không nếu tôi giết hắn?”
“Cô muốn bị xử tử sao?”
“Tôi sẽ không bị bắt đâu.”
“Không phải ở đây có tận hai người chứng kiến sao?”
Abigail cười trước những lời đó khi nhìn Seria. Nụ cười của cô biến mất khi quay đầu nhìn xung quanh. Alliot, người đã mang món hầm đang đứng đằng sau.
Seria cũng quay đầu và liếc sang Alliot. Ánh mắt của Alliot nhìn thẳng vào Abigail một cách kỳ lạ.
Anh trông có vẻ bận tâm bởi những lời Bibi nói. À thì, Lina và Kalis dù sao cũng là những nhân vật quan trọng.
Hơn nữa vì lâu đài Berg, anh là người đứng đầu có trách nhiệm bảo vệ lãnh địa của Đại Công tước Berg, những lời này tốt nhất không nên được nói ra.
“Ngài Alliot?”
Alliot nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ hoang mang. Nhưng ngay sau đó lại xua tay hốt hoảng.
“Tôi sẽ không buộc tội cô ấy đâu, phu nhân Seria.”
“Thật chứ?”
** Còn tiếp **