Không lâu sau, Lesche đã mặc bộ giáp vàng của chòm sao sáng.
Trong thế giới này, đối với các kỵ sĩ, áo giáp vàng chòm sao sáng thật sự là một thứ cần thiết. Bởi vì những con quái vật là kẻ thù chung của lục địa. Nhờ những cải tiến được thực hiện ở mỗi quốc gia, áo giáp vàng Thần thánh thậm chí còn dễ mặc hơn áo giáp truyền thống. Tất nhiên giá cả của nó cũng cao ngất ngưởng.
Bộ áo giáp mà Lesche đang mặc là loại nhẹ và đơn giản nhất. Nó cung cấp đủ sự bảo vệ để đối phó với một hoặc hai câu thần chú.
Tình hình lúc này thật khó hiểu. Tại sao lại có quái vật xuất hiện?
‘Đã bao nhiêu ngày mình không đến sông băng rồi nhỉ?’
Ngày hôm nay Seria đã không ra ngoài kiểm tra sông băng vì phải đi đón Abigail ra khỏi ngục. Nàng cũng đã bỏ qua ngày hôm qua. Nhưng đó vẫn chỉ là một vài ngày thôi mà. Thông thường, rất hiếm khi lũ quái vật đi xa đến mức này chỉ trong vòng một tuần sau ngày đi kiểm tra.
‘Ừm. Nó hiếm khi nhưng không phải trước đây chưa từng xảy ra.’
Cơ hội rất thấp nhưng vẫn có khả năng một con quái vật sẽ xuất hiện. Ngay sau đó một tiếng gõ cửa rất nhẹ vào xe ngựa và cửa bật mở.
Là Linon.
“Tiểu thư Seria! Người ổn chứ? Trong này thật là ấm áp. Nơi đây đúng là thiên đường mà.”
Linon nhanh chóng ngồi xuống phía bên kia, trông cậu ta như sắp khóc. Seria hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của cậu.
“Cậu cưỡi ngựa à?”
“Không ạ, tôi đang đi xe ngựa.”
“Tại sao cậu không đi bên này.”
“Không không không. Chúng ta đã phải rời đi nhanh chóng và tôi cần kiểm tra vài thứ nữa.”
Linon lắp bắp, tiếp tục nói.
“Người biết chúng ta sắp đến trang viên Laurel rồi chứ? Nếu người đi vào đây, người sẽ tìm thấy các kỵ sĩ, người hầu, bao gồm cả tôi… Dù sao thì đừng sử dụng kính ngữ với bất cứ ai cả. Nếu vậy thì chúng tôi sẽ chết đấy. Có những con quỷ đang sống trong ngôi nhà đó.”
Gương mặt của Linon trông rất nghiêm túc khi cậu ta nói một cách trịnh trọng. Cậu trông có vẻ sợ hãi. Những con quỷ dường như có liên quan đến câu chuyện mà Lesche gặp khó khăn khi kể cho nàng nghe. Khi nàng định hỏi chi tiết, nàng nghe thấy tiếng khóc của Linon.
“Ôi, tiểu thư. Mau ra sau tôi…”
“Sao…?”
Trước khi nàng kịp biết, ánh mắt cậu đã hướng ra ngoài cửa sổ và nàng nhìn theo đó như một phản xạ.
“...”
Ngay lúc đó hơi thở của nàng trở nên khó khăn.
Như đang nằm mơ, nàng nhìn thấy một con quái vật ngay trước mắt mình. Đó là một cảnh tượng xa lạ hơn nhiều trong những bức ảnh. Toàn bộ làn da của nó đen như một cái đèn rỗng, nướu và những cái răng đỏ chìa ra khiến người khác hết sức ghê rợn. Là một Stern, nàng thường xuyên kiểm tra sông băng nhưng đây là lần đầu tiên nàng thật sự nhìn thấy con quái vật gần đến vậy. Hai con mắt với màu sắc khác nhau đang phát sáng.
Hơn hết thảy.
Con quái vật đang hiện diện trong một dáng người hoàn hảo.
Đó là thứ kỳ lạ nhất về nó. Không như một người mình thường, cánh tay của nó quá dài và lê lết trên mặt đất, và cao khoảng ba mét. Tuy nhiên hình dạng cơ bản của nó lại như một con người, chỉ là khủng khiếp hơn. Khi lần đầu tiên chứng kiến nó trong một giấc mơ, nàng gần như mất trí, và lúc này nàng hoàn toàn hiểu ra khi tận mắt chứng kiến.
Con quái vật này, lúc này… đang đứng trước cửa xe ngựa và nhìn chằm chằm vào nàng.
Đây chính là lúc trực giác mách bảo nàng phải nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa.
Nhưng con quái vật há to miệng và cắn vào chiếc xe.
“Tiểu thư!”
Cùng lúc với tiếng hét của Linon, cỗ xe ngựa rung lắc dữ dội. Những con ngựa hí vang và cỗ xe ngã ra tại chỗ. Seria hét lên và cúi người xuống.
“Tiểu thư!”
“Có một con khác!”
“Cỗ xe đang bị tấn công!”
Seria nghe tiếng hét khẩn cấp của các kỵ sĩ.
“Linon!”
Khi Seria vừa kịp bò ra khỏi khoảng trống của cỗ xe hỏng, nàng nắm lấy cánh tay Linon.
Nàng kéo nó. May mắn là cậu ta không ngất xỉu.
“Tiểu thư! Hãy chạy nhanh qua toa xe khác…”
Những lời nói của Linon không kéo dài lâu. Một vệt đen xuất hiện từ má cậu ta. Đó là lý do tại sao con người không bao giờ được đến gần quái vật.
“...”
Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng nàng. Nàng từ từ quay đầu lại. Con quái vật đang nắm lấy chân Linon bằng cánh tay dài ngoằng của nó.
“Linon!”
Seria ngay lập tức hét lên và kéo tay Linon. Mặc dù nàng không thể đẩy con quái vật ra như bộ giáp vàng Thần thánh, nhưng Stern vẫn có sức mạnh thanh tẩy ở một mức độ nào đó. Mặc dù Seria được sinh ra với sức mạnh thanh tẩy yếu ớt, nàng vẫn có thể thanh tẩy gương mặt Linon ở một mức độ nào đó để loại bỏ vết bẩn của con quái vật trên mặt.
“Cúi đầu xuống!”
Một kỵ sĩ ngay lập tức giơ kiếm lên vồ lấy con quái vật.
Với một âm thanh chói tai, cơ thể vị ky sĩ bay đi. Nàng mở to mắt trong sự ngạc nhiên. Nàng biết. Nàng biết cơ thể của con quái vật cứng như sắt thép. Nàng biết điều đó từ cuốn tiểu thuyết, và nàng cũng biết nó từ sự hiểu biết của Stern khi chiếm hữu cơ thể Seria. Tuy nhiên thực sự trải nghiệm nó bằng con mắt lại là một chuyện khác.
Cái miệng của con quái vật há rộng. Đó là khi nó nhìn thẳng vào nàng. Đột nhiên cánh tay của con quái vật bị chặt đứt và rớt xuống đất. Nàng nhìn lên. Lesche đang ở trước mắt nàng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chỉ mất vài giây trước khi Lesche lao tới và cắt cổ con quái vật. Nàng cứ mơ hồ chứng kiến cảnh tượng con quái vật ngã xuống và Lesche lao về phía nàng.
Chàng quỳ trên một đầu gối trước nàng và ân cần hỏi.
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Không, tôi không.”
Chàng cẩn thận kiểm tra tình trạng của nàng một cách nhanh chóng. Chàng khẽ thở ra khi biết nàng thật sự không bị thương. Sau đó hất cằm về phía Linon và hỏi.
“Cậu ta chết rồi sao?”
Linon nghe thấy và cười.
“Haha… Tôi vẫn chưa chết…”
“Nếu vậy thì cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“À, vâng. Tôi đang cố gắng thanh tẩy cậu ấy.” Seria nói.
“Cô còn phải mất bao lâu để làm việc đó?”
“Đã xong rồi.” Seria trả lời.
“Vậy thì đi thôi.”
Lesche nắm lấy vai Linon và kéo cậu ra một cách không thương tiếc. Seria nhẹ nhàng rút tay khỏi Lesche và đứng dậy một lần nữa, nhưng chàng đã nắm lấy và bế nàng lên. Có lẽ nàng là người duy nhất hoảng sợ, bởi vì Lesche vẫn có vẻ bình tĩnh.
Trong khi đó Linon kiểm tra mắt cá chân và rơi nước mắt.
“Tôi cứ nghĩ con quái vật đã bắt được và sẽ giết tôi…”
“Tôi mừng vì khuôn mặt cậu vẫn ổn.”
Seria cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng lo lắng là bởi vì “sức mạnh thanh tẩy” của Seria trong nguyên tác là khá yếu, nhưng may mắn là khuôn mặt của Linon hoàn toàn sạch sẽ. Không hề còn dấu vết của con quái vật.
“Cám ơn, tiểu thư. Cám ơn người…”
Linon thổn thức.
Trong khi đó xác của lũ quái vật bị cháy đen. Nếu thứ đó không bị thối rữa thì sẽ rất vất vả để xử lý thi thể của chúng. Trên hết thì nó khá đáng sợ về mặt thẩm mỹ.
Nàng cảm giác như hôm nay mình sẽ gặp ác mộng.
“Điện hạ, chúng ta không thể sử dụng cỗ xe này được nữa.”
“Nó hỏng rồi.”
Lesche nhìn cỗ xe bị hỏng một nửa, tặc lưỡi và nhìn lên trời. Một kỵ sĩ lo lắng nói.
“Tuyết không có vẻ là sẽ ngừng rơi.”
“Còn toa xe thì sao?”
“Nó chỉ chở được một người thôi.”
“Nó đi chậm lắm.”
Do tuyết đột ngột rơi nặng hơn, Seria không thể thay trang phục và bị Lesche bắt đi. Lo sợ đường đi có thể bị tắc nghẽn, chàng ưu tiên di chuyển nhanh chóng vì vậy chỉ có hai chiếc xe trong đoàn rước. Một toa nhỏ. Và một cỗ xe mà Lesche và Seria đã ngồi vừa bị quái vật phá nát.
“Cô phải cưỡi ngựa thôi, tiểu thư.”
“Ồ, vâng thưa ngài.”
Khi Seria chuẩn bị rời khỏi vòng tay của Lesche, chàng hỏi.
“Cô đi đâu?”
“Không phải tôi sẽ cưỡi ngựa sao?”
“Cô phải cưỡi như thế này. Ta không nghĩ cô sẽ có thời gian để lấy quần áo cưỡi ngựa ra khỏi toa xe đâu.”
“Không cần đâu. Miễn là tôi cởi chiếc chăn này ra là có thể cưỡi được.”
Seria đang mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, trông không giống một quý cô cho lắm. Tuy nhiên nàng có thể chấp nhận điều đó. Nàng tự tin vì Seria nguyên tác khá giỏi trong việc cưỡi ngựa.
Cán chăn là một sự lãng phí. Nó ấm áp, nhẹ nhàng và mềm mại, giống như chiếc chăn bông ưa thích của nàng được làm từ lụa xanh.
“Cô sẽ bị chết cóng đấy.”
“Sao?”
Lesche hất cằm với người kỵ sĩ đang đứng bên cạnh.
“Cởi áo choàng và trải nó xuống.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Người kỵ sĩ ngay lập tức cởi áo choàng của Lesche và trải ra trên đất. Lesche đặt Seria nằm lên và nhanh chóng lấy ra chiếc chăn đang đắp trên người nàng rồi quấn quanh vai nàng. Chiếc áo choàng được quấn và buộc lại quanh eo.
“Bây giờ lại là cái gì đây?”
“Seria Stern.”
“...Vâng?”
Lesche thở ra và giọng điệu giận dữ.
“Cánh tay cô đều đã đông cứng rồi. Cô muốn bị đóng băng luôn sao?”
“Không…”
Seria đáp lại, nhìn vào khuôn mặt chàng nhưng biểu cảm của Lesche vẫn không thay đổi. Nàng có thể nói chàng đang lo cho mình, nhưng sự tức giận trong giọng nói lại khiến nàng thật sự sợ hãi.
“Điện hạ, là lỗi của tôi. Tiểu thư không thể không thanh tẩy cho tôi.”
Linon đứng về phía nàng với giọng nói run rẩy. Nhưng Lesche đã đúng, nàng đã không hề chú ý đến cánh tay lạnh ngắt của mình. Tuy nhiên nàng không thể làm gì khác vì Linon đã bị tóm bởi con quái vật.
Nàng chợt nhận ra Lesche thật sự tuyệt vời đến khó tin. Làm thế nào mà chàng có thể không co rúm lại trước những sinh vật kỳ lạ như vậy, thậm chí còn thoát khỏi chúng ngay lập tức.
Trong khi suy nghĩ, đột nhiên cơ thể nàng lại được nhấc bổng lên, trong nháy mắt nàng đã được đặt trên lưng ngựa. Hơn thế nữa Lesche ngồi ngay phía sau nàng. Nàng đối mặt với tình huống khó xử và kỳ lạ khi trở thành ấu trùng của một con ve sầu và được ôm trong vòng tay của Lesche.
“Điện hạ… Tôi là hành lý của ngài sao?”
“Nếu vậy, ta đã đặt cô ở phía sau rồi.”
“Điều đó còn giá trị hơn cả hàng hóa. Nhưng lúc này tôi giống như một cuộn kimbap… à không, là một con ấu trùng của con ve sầu.”
** Còn tiếp **