“Ta sẽ không mang theo ấu trùng ve lên ngựa của mình đâu.”
“Thật vinh dự cho tôi, thưa Điện hạ.”
“Giọng điệu thật mỉa mai đấy.”
“Tôi sao? Sao tôi làm vậy với vị cứu tinh cao quý được chứ?”
Lesche nhìn nàng và cười khúc khích. Chàng đưa ra một số hướng dẫn cho các kỵ sĩ, sau đó nắm chặt dây cương và nói.
“Bán chặt lấy, quý cô.”
“Tuân lệnh thưa Điện hạ.”
Kể cả nếu chàng không nói thì nàng cũng sẽ làm vậy, bởi vì ai lại muốn bị rơi xuống khi đang cưỡi ngựa chứ. Thật ra thì nếu Lesche vứt tấm chăn đi, nàng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều kể cả khi thời tiết có một chút lạnh. Nhưng Lesche đã quấn quanh hai cánh tay nàng rất chặt, vì thế nàng thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám dính lấy chàng.
‘Ngài ấy sẽ không ném mình đi bởi vì mình nặng đâu nhỉ?’
Ngay cả khi đã quấn chặt khăn và áo choàng quanh người thì cơ thể của nàng vẫn lạnh cóng.
Người ta nói rằng mùa đông ở trung tâm giống hệt như một người say rượu. Những lời đó hoàn toàn chính xác.
‘Người đàn ông này không thấy lạnh sao?’
Seria hơi ngẩng đầu lên. Mái tóc màu bạc của Lesche trông thật tuyệt vời trong khung cảnh mùa đông đầy tuyết. Nó gần như không thể phân biệt được với tuyết.
Nàng mở miệng khi chàng tiếp tục cưỡi ngựa trong im lặng.
“Điện hạ.”
Tuyết rơi dày đặc và gió thổi mạnh. Nàng không quan tâm Lesche có nghe thấy lời mình hay không, nàng giữ giọng mình ở mức âm lượng như bình thường.
“Ngài không lạnh sao?”
Nàng không nghĩ Lesche sẽ nghe thấy, nhưng câu trả lời của chàng khiến nàng ngạc nhiên.
“Ta đã quen với việc này rồi.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng của Lesche thờ ơ cứ như thể những người sống ở đồng bằng không nghĩ gì về những cơn gió mạnh.
Họ đã đi bao lâu rồi?
Nàng mềm nhũn vì lạnh đến nỗi chợt nhận ra giọng nói của mình đang nhỏ dần. Thật khó để ngẩng đầu lên, nàng chỉ đành chớp đôi mắt đang nặng trĩu một cách khó chịu, nhưng thứ gì đó lành lạnh chạm vào má nàng. Đã hơi muộn để nhận ra đó là bàn tay đeo găng của Lesche.
Nàng không thể phản ứng ngay lập tức mà chỉ chớp mắt, nhưng lúc này nàng có thể cảm nhận được cằm của chàng. Thật ấm áp, một cảm xúc khác hẳn trước đây. Cái chạm vào má nàng thật ấm áp.
Làm sao gương mặt của Lesche lại ở gần đến thế?
Một khoảng cách gần đến khó tin. Nàng chậm chạp nhận ra rằng chính lưỡi của Lesche đã chạm vào má mình.
‘Lesche có liếm mình không nhỉ?’
Hơi thở chậm chạp ban đầu lại trở nên bình thường trong nháy mắt. Nàng rùng mình kinh ngạc.
“Điện hạ! Ngài đang làm gì vậy?”
“Ta phải đánh thức cô dậy. Cô sẽ chết nếu ngủ trong thời tiết lạnh thế này.”
“Bất ngờ thật. Vậy thì ngài phải nói với tôi chứ.”
“Ta đã gọi cô được một lúc rồi.”
“Sao cơ?”
Seria rên rỉ trong kinh ngạc. Nàng hoàn toàn không nghe thấy Lesche gọi mình. Nàng hẳn đã nhìn thấy sông Jordan mà không hề nhận ra. Lesche nhẹ nhàng xoa đầu, vai và lưng nàng. Mỗi lần làm vậy, lại có tuyết rơi xuống đất.
“Điện hạ! Phu nhân! Hai người vẫn ổn chứ?”
Linon hét lớn. Sự xuất hiện của cậu ta khá là ấn tượng. Tóc và vai phủ đầy tuyết, và quan trọng hơn hết chính là gương mặt cậu ấy, nó trắng bệch. Trong cậu ta nhợt nhạt như sắp bị chết cóng.
“Chúng ta sẽ sớm gặp rắc rối đấy.” Cậu ta nói, nhưng Lesche không để ý nhiều đến Linon.
“Gần đến nơi rồi.”
Trước những lời của Lesche, một tiếng nấc nhỏ thoát ra khỏi môi nàng.
“Tòa nhà màu xanh lá.”
Trang viên thật đẹp khi nhìn từ xa. Đúng như tên gọi của nhó, trang viên Laurel, những bức tường bên ngoài được làm bằng đá cẩm thạch màu xanh lá.
“Đẹp thật.”
Nàng có thể nói rằng sự chăm sóc tuyệt vời đã được nhìn thấy rõ từ tầm nhìn bao quát tòa nhà. Tòa nhà ba tầng tráng lệ trông có kích thước bằng dinh thự của Bá tước trên con đường vàng. Nó khác với vẻ uy nghiêm choáng ngợp của tòa dinh thự chính Berg, nhưng trông không hề nhỏ bé hay tồi tàn. Giống như vẻ đẹp của mặt trăng khác với mặt trời, và nơi đây cũng vậy.
Cuối cùng họ đã đến trang viên. Tuy nhiên thì…
“Wow, tệ thật đấy.”
“Mùa đông rồi, nên có vẻ hơi ảm đạm nhỉ…?”
Bất chấp những kỳ vọng nhỏ bé của nàng, cảnh tượng của trang viên Laurel đã thách thức mong đợi của nàng.
“Trang viên Laurel” là tên của chủ nhân hoặc dinh thự độc nhất vô nhị. Đương nhiên nơi đây có một khu vườn, nhưng nó gần như đã bị phá hủy.
‘Không, nó đúng hơn chỉ là một đống đổ nát.’
Nó khiến nàng nhớ về khi vườn lớn của lâu đài chính Berg. Thành thật mà nói, nó rộng như một công viên vậy.
Những khu vườn của lâu đài chính được duy trì rất tốt kể cả là trong mùa đông. Nó không đẹp về mặt kỹ thuật nhưng khá là mãn nhãn vì có nhiều loại cây đắt tiền được trồng trên mảnh đất rộng lớn đó. Những vị khách tham dự lễ cưới ở lại trong căn biệt thự chính chắc chắn sẽ đi dạo xung quanh khám phá khu vườn ít nhất một lần mỗi ngày.
‘Tại sao nơi này lại như vậy? Không giống như là họ không chăm sóc nó, mà là cây cối đang bị thối rữa.’
Trông giống như có một người vợ khắc nghiệt đang sống ở đây. Nhưng nàng là vị phu nhân duy nhất của Đại Công quốc này mà. Tất nhiên Seria cũng đã có một quá khứ đầy khó khăn.
‘Mình không hề nhận được bất cứ báo cáo nào về chuyện này.’
Có lẽ bởi vì khu vườn kỳ lạ hơn nàng tưởng tượng, hoặc do tuyết rơi quá dày… Một cảm giác khó chịu bao trùm lấy nàng.
Không nhận ra điều đó, Seria siết chặt cánh tay của Lesche.
“Sao vậy?”
“Không, chỉ là…”
Không nói lời nào, Lesche nhìn cô và cụp mắt xuống.
“Xuống thôi.”
Chàng leo xuống nhanh như lúc đặt nàng lên lưng ngựa, và lần này nàng lại được ôm trong lòng, bước về phía dinh thự.
Linon dẫn đầu, lấy chiếc chìa khóa trong túi và mở cửa. Khi Seria đi vào nàng cảm thấy hồi hộp.
Seria không nói được lời nào trong một chốc.
“Ưm…”
Tòa dinh thự xinh đẹp bị bao phủ bởi những vết mốc màu đen. Không thể nhận ra được màu sắc ban đầu của những bức tường, sàn nhà cũng không khác gì mấy. Các cột nhà bị bong tróc, và cánh cửa thì phát ra âm thanh lạch cạch.
Tuy vậy ngôi biệt thự lại xinh đẹp vì những món đồ trang trí khác lạ. Có lẽ do Seria nguyên tác là một người tỉ mỉ, nên có một vài thứ đã lọt vào ánh mắt thận trọng của nàng.
Nàng có thể nói gì đây? Nó giống như một nhà quý tộc giàu có đã dồn toàn bộ trái tim và tâm trí cũng như sự phù phiếm của mình với mong muốn sẽ xây dựng được một tòa lâu đài nhỏ nhắn đi vào lịch sử, nhưng cuối cùng lại thất bại và nơi này trở thành đống đổ nát.
Dù sao đi nữa thật là một cú sốc đối với Đại Công quốc của đế chế Glick, khi mà trang viên Laurel được mọi người đồn đại đủ thứ lại khủng khiếp thế này. Seria im lặng nhìn xung quanh trong suốt từ lúc đó.
Chính lúc này.
Một người phụ nữ trung niên đi ra từ phía sau cầu thang và nhìn vào nàng với đôi mắt mở to.
“... Điện hạ? Điện hạ Lesche?”
Bà ấy chạy đến gần, lau tay vào tạp dề rồi nhìn một lượt Lesche và Seria trong sự ngạc nhiên.
“Vị tiểu thư xinh đẹp đang lạnh như băng này là ai vậy?”
“Ngài không nói với bà ấy đây là ai sao?”
Có một chút sự ngạc nhiên trong giọng điệu người phụ tá đắc lực - Linon. Hơn cả thế, thực tế thì thuộc hạ của Đại Công quốc Berg đều biết mọi thứ về trang viên này, nhưng … Có một chút lạ là vị phu nhân này, người trông có vẻ quan trọng lại không biết gì về nàng.
Lesche hất cằm vào Seria và nói.
“Cô ấy là Nữ Công tước tạm thời.”
“Sao cơ?”
Đó là một từ đủ gây hiểu nhầm, đặc biệt với ai không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Tạm thời sao? Điện hạ! Một quý ông sẽ không bao giờ mình xem xét lại việc có nên kết hôn với một quý cô hay không đâu! Đây có phải là bắt cóc không vậy? Ngài đã bắt cóc cô dâu sao?”
“Không, không phải như vậy đâu.”
Đúng lúc đó có một thứ gì đó đổ ầm xuống bên ngoài với một tiếng “xoẹt”. Khi Seria nao núng thì người phụ nữ đã cho rằng Lesche bắt cóc cô dâu nói với giọng dịu dàng.
“Đừng lo. Tuyết nhiều quá nên mấy cành cây bị gãy thôi.”
Cuối cùng cánh cửa mở toang ra, và Linon đang giữ ngựa bên ngoài vội vàng nói.
“Điện hạ, vẫn còn những kỵ sĩ ở biên giới…”
“Ta sẽ đến đó.”
Lesche gọi người phụ nữ đó là “Martha” và cố gắng đưa Seria cho bà ấy. Đôi mắt nàng mở to.
‘Ngài ấy sẽ giao mình cho một người phụ nữ còn thấp hơn cả mình à?’
“Tôi có chân, thưa Điện hạ?”
“Sàn nhà bẩn.”
“Không…!”
Lesche phớt lờ lời nói của nàng.
‘Vui lòng đặt tôi xuống đất! Làm ơn để tôi xuống! Tôi sẽ rửa chân sau!’
“Ôi trời!”
Seria hét lên với sự lo lắng. Nhưng ngạc nhiên thay nàng không bị rớt xuống. Hơn nữa Martha giữ nàng rất vững, bà ấy mềm mại và ấm áp khiến nàng thấy dễ chịu hơn khi được ôm như vậy.
“Thưa bà, bà khỏe thật đấy.”
“Cám ơn phu nhân. Vui lòng gọi tôi là Martha. Đừng dùng kính ngữ với tôi.”
Trước khi Martha kịp nói xong cánh cửa đã mở ra và đóng lại lần nữa. Lesche đã đi ra ngoài.
Martha và Seria nhìn vào cánh cửa, rồi lại nhìn nhau.
“Người cũng không dùng kính ngữ với Linon, đúng chứ?”
“Vâng? Chuyện đó thì…”
“À thì Martha, tôi không nghĩ vậy…”
Khi nàng vừa định trả lời thì lời nói của nàng và Linon trùng lặp với nhau khi cậu ta mở cửa đi vào. Nhưng Martha trông như thể đã hiểu chính xác điều Seria nói. Bà ngẩng đầu lên nhìn Linon.
“Linon.”
“...”
Linon rùng mình. Martha nói với giọng nghiêm khắc.
“Tôi chắc rằng cậu sẽ đưa ra một lý do chính đáng.”
“Vâng…”
Seria chưa bao giờ thấy Linon chật vật nhiều như vậy.
Thật là một cảnh tượng mới mẻ và kỳ lạ. Tuy nhiên martha không nhìn cậu ta với vẻ mặt ác ý. Bà ấy vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, và khi Seria nhìn bà với vẻ tò mò, Martha chuyển ánh nhìn sang nàng và nói.
“Ồ, để tôi đưa người đi tắm nhé. Người hẳn đang bị lạnh cóng rồi.”
** Còn tiếp **