Tistye dịu dàng nhìn Gaizel, người đang lặng lẽ cụp mắt xuống.
Đôi mắt xanh nước biển bóng loáng của anh được mí mắt che phủ, hàng lông mi dài mang một màu tối u ám.
Mặc dù ngoại hình của anh chứa vẻ đẹp đầy thanh lịch, thích hợp với hình tượng vị hoàng đế quyền lực của Verscia, nhưng trong mắt Tistye, trông anh thật mỏng manh và chán nản...
… Mình tự hỏi có khi Bệ hạ đã luôn phải một mình đối mặt với mọi thứ như vậy...
Hạ quyết tâm, Tistye liền ngồi xuống kế bên Gaizel, cầm lấy tay anh.
“-Ngài Gaizel, em sẽ luôn ở bên cạnh ngài. Vậy nên, xin ngài hãy trân trọng những cảm xúc của mình. Đừng đối xử nhẹ nhàng với chúng.”
“...”
Cặp mắt nhắm của Gaizel từ từ mở ra.
Màu xanh dương thăm thẳm ấy xoáy thẳng vào Tistye.
Đây không phải ánh nhìn thường thấy của anh. Cái nhìn hiện tại của anh thuộc về một con người hoàn toàn lạc lối không nghĩ ra nổi một từ nào để thốt ra, trong khi đang rối loạn bởi những xúc cảm của chính mình.
Tuy nhiên, ngay sau đó, anh nở một nụ cười tự tin.
“-Chẳng cần cô phải nói ra, ta cũng biết rồi.”
“Kuku”, chứng kiến niềm vui mới phát hiện của Gaizel, Tistye thở phào nhẹ nhõm.
Như vừa nhớ ra điều gì đó, bàn tay đang tự do kia của Gaizel lục tìm trong cái áo khoác, rồi anh rút ra một chiếc hộp nhỏ bọc gấm.
“Thử mở nó đi.”
Tistye nhận lấy chiếc hộp, và mở nó ra theo lời được bảo. Bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn bằng bạc, trên đỉnh của nó có đính một viên ngọc lục bảo xinh đẹp.
“Đeo nó đi.”
“Ế!? Nh, Nhưng, cái này quá quý giá...!!”
“Ở Yenzie, hình như chỉ có gia đình hoàng tộc mới có thể trao đổi hòn đá này với nhau.”
Những lời của anh khiến hai mắt Tistye tròn xoe.
"Nh-Như vậy thì còn quý hơn nữa...! Thứ này, em không thể... Em sẽ gặp rắc rối mất...!”
“Cô nghĩ ta sẽ để cho người phụ nữ sẽ trở thành phu nhân của ta đeo một món đồ mà bất cứ ai cũng có thể có sao?”
“Nhưng mà cái đó...”
Trước khi Tistye kịp nói xong, Gaizel đã nắm lấy bàn tay trái của cô. Bằng một tốc độ ánh sáng, chiếc nhẫn đã trượt vào ngón đeo nhẫn của Tistye. Trên tay cô, chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh.
“Không được tự ý bỏ ra đâu - Đó là lệnh.”
“A, Dạ.”
“Nếu có bất kỳ tên đàn ông ngu dốt nào tiếp cận Tistye, thứ này sẽ đóng vai trò như thuốc đuổi sâu bọ!... Ah, cơ mà, chẳng phải viên ngọc quá to sao? Mình phát hiện ra rằng Tistye thích sự tinh tế... Có lẽ, một viên pha lê Ix, hoặc đá aquamarine, thì nàng sẽ thích hơn - được rồi, mình sẽ cho triệu tập các thương nhân khi chúng ta quay trở lại! Chắc sẽ có những loại đá quý Tistye yêu thích mà, nhỉ? Mình sẽ ra lệnh cho đám thương nhân làm tầm hai, ba món trang sức bằng loại đá đó luôn!”
“Em thật sự rất thích! Món quà này đã là quá đủ rồi ạ!”
Nếu mình để chàng làm vậy, mọi thứ ắt hẳn sẽ vượt tầm kiểm soát...
… Nhìn chăm chăm vào bàn tay trái, hiện được tô điểm thêm bằng một chiếc nhẫn, Tistye mỉm cười hạnh phúc.
Dường như hài lòng với kết quả, Gaizel khẽ đan bàn tay phải mình vào bàn tay Tistye. Được nắm chặt bởi bàn tay to lớn của anh, thậm chí che phủ cả những đầu ngón tay, gương mặt Tistye trở nên nóng ran.
Đột nhiên, tay trong tay, Gaizel đẩy Tistye xuống.
“-Ngài Gaizel!?”
Gaizel áp sát Tistye, người đang mất thăng bằng và ngã ngửa.
Đôi mắt, sống mũi của anh là một cảnh tượng đẹp đến mê hồn - Tistye chỉ biết há hốc rồi ngậm chặt miệng lại, như thể quên đi cách thức hô hấp.
Khuôn mặt Gaizel từ từ nhích lại gần hơn, bàn tay anh chạm lên gò má Tistye.
Con tim Tistye vang lên thình thịch như tiếng chuông buổi sớm, ngay lúc này, cô thậm chí còn không biết bản thân đang thể hiện cảm xúc như thế nào đây.
M, Mình đang làm cái gì vậy!? Chúng mình, chúng mình hiện tại đã là một cặp rồi, cho nên hôn là chuyện bình thường chứ nhỉ, cơ mà! Mình chưa bao giờ làm chuyện này trước đây cả! Nó sẽ là lần đầu tiên của mình! Mình nên làm gì đây!? Hay là cứ giữ nguyên như thế?
Gương mặt Gaizel cứ thế hạ dần xuống, Tistye nhắm chặt mắt, con tim cô đã sẵn sàng và chờ đợi nó xảy đến...
-?
Tuy nhiên, sau một lúc lâu thật là lâu, chẳng hề có một chút cảm giác nào môi của hai người chạm nhau. Thứ duy nhất đến thay vào đó lại là tiếng nói con tim của Gaizel.
“Phải chăng nàng... vẫn còn cảnh giác đối với ta?”
-Ngài, ngài Gaizel?
“... Không quá ngạc nhiên. Ngay từ đầu, có phải nàng đến với ta vì nàng mong muốn vậy đâu.”
Khi Tistye mở mắt, ngay trước cô là ánh mắt của Gaizel.
Màu xanh dương đẹp đẽ, cứng cỏi - hình ảnh phân chia trên bầu trời đầy sao của Isiris, trông thật cô độc.
“Cô đang mông đợi cái gì vậy?”
“Dạ, cái đó...”
“-thật vô dụng. Ta đi ngủ đây.”
Gaizel buông Tistye ra và đứng dậy - và khi cô tưởng rằng anh sẽ lên giường ngủ, thì trông có vẻ anh muốn rời khỏi căn phòng này hơn.
“N-Ngài Gaizel, ngài đi đâu vậy ạ...?”
“Ngày mai chúng ta sẽ phải dậy sớm. Ta sẽ ngủ ở căn phòng khác.”
“Nhưng mà...”
Tistye không thể thốt lên một từ nào.
Thành thực mà nói, từ hồi cô đến Verscia cho tới hiện tại, họ vẫn luôn luôn ngủ ở hai phòng riêng biệt. Đó là vì công việc của Gaizel kéo dài tới tận khuya, cũng như Tistye có thể vẫn chưa quen với môi trường mới.
Nhưng hôm nay là tuần trăng mật của bọn họ.
Trong chừng mực nào đó, Tistye đã chuẩn bị sẵn sàng.
… Tuy nhiên, có vẻ Gaizel đã thay đổi suy nghĩ sau khi chứng kiến Tistye co rụt người lại vào lúc anh giả vờ hôn cô.
-‘Mình ngủ chung đi!’, thực sự, nói ra miệng câu đấy quá là xấu hổ a.
Nhận ra Tistye đang chìm sâu trong suy nghĩ, Gaizel mỉm cười - một nụ cười xấu xa giống thường ngày.
“Nếu cô cực kỳ muốn được ôm, ta không phiền làm điều đó đâu?”
“E-Em ổn!”
-ôi không!
Cô bị trêu chọc, và theo bản năng bật ra điều đó.
Tuy vậy, thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Gaizel trông có vẻ nhịn cười.
“Đúng như mình nghĩ, nàng ấy thật dễ thương... Ta muốn ôm lấy nàng... Nhưng ta lại không muốn làm nàng sợ hãi...”
Cô ngượng chín mặt khi nghe thấy những lời “chân tâm” của anh.
Tistye len lén nhìn Gaizel. Biểu cảm trên khuôn mặt anh - chẳng có tí dấu hiệu nào của cái hình ảnh được xưng tụng là Hoàng đế Băng giá.
Có lẽ, đây mới là Gaizel đích thực.
“Được rồi, gặp sau.”
“Ah, ngài Gaizel, khoan bước...”
“Còn chuyện gì nữa...?”
“Ừm, em có một yêu cầu...”
“Hửm?”
Tistye hít một hơi thật sâu, nhìn vào một Gaizel đang sững người.
“Em, em mong ngài hãy gọi em bằng tên!”
“...”
Trong thoáng chốc, một quãng dài yên lặng, như thể mọi thanh âm trên thế gian đã bị cướp mất.
A, đúng như mình nghĩ, đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy chẳng phải quá kì lạ sao!? Nhưng mà...!
… Nhưng, cô muốn nghe anh gọi tên cô cơ.
Đương nhiên, cô sao có thể nói lớn cái đó ra được.
Tistye chỉ có thể chờ đợi lời hồi đáp đến từ Gaizel.
Tuy nhiên, thứ đến trước chẳng phải câu trả lời mà lại là tiếng lòng của anh.
“Nàng... muốn khuê danh của nàng được ta gọi lên á...? Là ta thật sao? Gọi tên của nàng? Cái tên Tistye, đúng, mình đã biết rồi. Nhưng mình chưa bao giờ gọi nàng bằng tên cả, nàng có thể khó chịu về điều đó mất - đột nhiên yêu cầu như vậy! Vào thời điểm này! Không phải nàng hơi ‘cute’ một cách quá đáng rồi ư? Nàng nhắm vào điều gì vậy? Nàng muốn mình phải làm sao đây? Đúng như mình nghĩ, hay giờ chỉ ôm nàng vào lòng thôi ta-”
“-WOAH” Nghe đến phần cuối cùng, Tistye hét lên, đưa cả hai tay về phía Gaizel như muốn nói “Em chào thua đó!”
Cô nghĩ nếu làm như vậy thì có thể cắt ngang tiếng nói con tim của anh,… nhưng nó không hiệu quả, những lời chân tâm ấy cứ chảy vào trong tâm trí cô thôi.
“T-Thứ lỗi cho em, tốt hơn hết ngài cứ quên những gì em vừa nói đi ạ-”
“-Tistye”
Một giọng nói trầm, đĩnh đạc như sắt thép.
Gaizel đã gọi tên của Tistye. Giọng anh lấp đầy khoảng trống do âm thanh mặt hồ gợn sóng yếu ớt tạo ra.
Giọng anh êm ái hơn cô tưởng - ngọt ngào hơn, đến độ ban đầu Tistye còn không nhận ra mình vừa được gọi tên.
“Tistye-”
“-V-Vâng!”
“Tistye-”
“Gì ạ...?”
“Tistye-?”
“Em, đủ rồi mà...”
“... Tistye-”
Có vẻ anh đang cố ý trêu chọc Tistye - hiện đang đỏ bừng từ trên xuống dưới. Gaizel liên tục kêu tên cô, và cuối cùng, anh ôm bụng cười nắc nẻ.
“Bệ hạ! Thứ lỗi cho em! Làm ơn nhân từ chút đi ạ!”
“Ta sẽ gọi tên em đến khi ta chết mệt mới thôi. Tistye-”
“Xin ngài hãy dừng lại đi a-!”
Gaizel vừa nhìn Tistye đang lấy hai tay bịt đôi tai lại, vừa thích thú gọi tên người vợ yêu quý của mình.
***
Lời của Tranh: Sao dịch xong chap này tự nhiên thấy quạu vậy ta ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ