Chào mừng Tistye trở về quê hương Lacie là những câu từ nhỏ mọn khen ngợi cùng chế giễu.
“Chúng ta đã nói rồi, cương vị Nữ hoàng Đệ Nhất của Verscia chưa bao giờ có ý định dành cho ngươi ngay từ đầu!”
“Chưa kể, cô được định là thành món hàng giải khuây cho hoàng đế đời trước, có phải không? Đừng nói với ta là, cô thật sự nghĩ Bệ hạ quan tâm đến mình nhé?”
“... Đôi mắt và màu tóc vẫn kinh tởm như mọi khi. Sau chuyện này, cô đi tới chỗ nào mà bọn ta không nhìn thấy ấy, nhé?”
Khi nhà vua chuyển lá thư lễ vật cho cha mẹ cô, ta có thể nghe thấy tiếng các chị gái của cô đang thì thầm.
Nhưng Tistye vẫn không mảy may dao động, cúi người trước khi rời khỏi cung điện.
Như một lẽ tất nhiên, tòa tháp hẻo lánh kia đã được chuẩn bị cho cô quay về. Trong lúc Tistye vắng mặt, dường như nơi này chẳng có ai ngó ngàng chăm sóc - những tấm thảm, rèm đầy những bụi. Khi cô mở cửa sổ, cơn gió ẩm thấp - đặc trưng của Vương quốc phương Nam - lùa vào.
… Mặc dù ngắn ngủi, nhưng đó là một quãng thời gian hạnh phúc.
Tistye dịu dàng nhìn vào bàn tay trái. Viên lục bảo sáng ngởi lóe trên ngón đeo nhẫn.
Thực ra, cô băn khoăn liệu mình có nên bỏ lại chiếc nhẫn này không-
-Tuy nhiên, cô cảm giác, nếu vứt bỏ nó, đồng thời cô cũng đánh mất những kí ức ở bên Gaizel. Nên là, cô không thể bỏ nó lại được.
Được Bệ hạ yêu thương, mình... rất mãn nguyện.
Cô chạm nhẹ vào viên ngọc đang phản quang. Khuôn mặt của Gaizel, người đã đăm chiêu nói “Không được tự ý bỏ nó ra đâu” xâm chiếm lấy tâm trí Tistye - tựa như mới ngày hôm qua vậy.
Một số người đàn ông thích những người phụ nữ đã từng kết hôn hơn.
Chưa kể, đó lại là người đã từng kết hôn với Hoàng đế của Vương quốc Verscia hùng mạnh. Chuyện đó, cộng với việc không một ai ở Lacie hài lòng với vẻ ngoài của cô, Tistye chắc rằng mình sẽ dành phần đời còn lại ở trong căn phòng ảm đạm này.
Dù thế nào, Tistye cũng không hối tiếc vì quyết định của mình.
Như vậy, cái ngày công chúa của Yenzie trở thành Hoàng hậu Đệ Nhất sẽ êm đềm bằng phẳng. Ắt hẳn, cô ấy rồi sẽ ủng hộ Gaizel thôi.
Chỉ cần tin tưởng như thế, Tistye cảm thấy bản thân, sẽ vượt qua được hết thảy nỗi buồn tương lai sắp tới.