“... Tại sao nàng ủ rũ vậy?”
“Đâu có đâu.”
“Là do mình bị sốt ư? Hay là vì mình tự ý lôi nàng lên giường, hay...”
“-!"
Cả hai đã rời khỏi Utaka, một lần nữa cưỡi trên con hắc mã để trở về Verscia. Ban ngày, họ gia tăng cước lực vì lo rằng chú ngựa có thể làm việc quá sức. Trước khi mặt trời lặn, họ tiến vào một ngôi làng gần đó nghỉ ngơi.
Đúng như dự đoán, nhà trọ chẳng tiện nghi bằng ở Utaka, nhưng cũng có nhiều quán tốt, và phòng nghỉ có hai giường.
Lần nào Tistye cũng thấy bồn chồn, nhưng có lẽ sự mệt mỏi tích tụ trong suốt chuyến đi dài, cũng như áp lực từng một lần ngã gục khiến hiện tại ưu tiên hàng đầu của Gaizel là quay về Verscia. Cuối cùng, họ không một lần ngủ cùng nhau.
Vài ngày sau, tuyết bắt đầu phủ trên mặt đất. Ngựa chạy thêm một đoạn đường, cánh cổng của Verscia cuối cùng đã xuất hiện, vừa đúng lúc ánh dương hạ màn.
Tuy nhiên, khi cả hai xuống ngựa, vừa kéo dây cương, vừa định tiến vào thì một người lính tiến lên.
“Xin thứ lỗi, ngài là Hoàng đế Gaizel đúng không ạ?”
Ngay lúc ấy, Tistye bỗng cảm thấy một dự cảm đáng sợ.
Cô không tài nào nghe được tiếng nói con tim của người lính ấy một cách rõ ràng.
Tuy nhiên, do những cảm xúc hỗn loạn mà người lính đang tỏa ra, Tistye vô thức phản ứng lại.
“... Ngu ngốc, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“-Xin thứ lỗi-”
Lúc ấy, Tistye bèn kéo tay Gaizel đang đứng bên cạnh. Do hành động đột ngột của cô, Gaizel lùi lại một bước. Và chính lúc đó, người lính chĩa mũi giáo về phía Gaizel.
“Phản tặc Gaizel Verscia - có lệnh bắt giữ người.”
Theo lời của người lính, một toán quân tập hợp, đồng loạt giơ giáo. Gaizel ngay lập tức kéo tay Tistye, chạy về phía thành phố.
“Bệ hạ, có chuyện gì...?”
“...”
Biểu cảm Gaizel âm trầm nên Tistye đành nuốt câu hỏi lại. Họ chạy vào những con hẻm, chờ đợi toán lính bỏ qua. Tuy nhiên, số lượng càng ngày càng tăng, còn tiếng nói kêu gọi tìm kiếm hai người vang lên khắp nơi.
Mình phải làm gì đây... cứ thế này...
Kokuri – Tistye hít một hơi. Bỗng, từ góc một con hẻm phía sau, một người phụ nữ gọi hai kẻ đang trốn chạy.
“Bệ hạ, Vương hậu, người không sao chứ?”
“-Lizzy...!?”
Phản ứng trước giọng nói của Tistye, Gaizel lập tức vào thế. Nhưng người phụ nữ có tên Lizzy đứng về phía họ - cô ấy chìa lòng bàn tay ra, chứng minh mình không mang vũ khí.
“Thật mừng là người vẫn an toàn...”
“Lizzy, chính xác đã có chuyện gì vậy?”
“Các lão thần trong cung đã tạo phản...”
Gaizel yên lặng lắng nghe.
“Tất cả bọn họ đều kết tội và phế truất ngài Gaizel... các đầy tớ trong chính cung đều bị cho nghỉ...”
“Bọn họ... phế truất Gaizel ư?”
Mặt Tistye tái nhợt.
“Là... là vì Bệ hạ đi đón ta sao?”
“-Thần không nghĩ vậy. Tuy nhiên, việc ấy là điểm cốt yếu.”
Bước chân quân lính ngày một lớn dần. Sau khi khoác chiếc áo choàng cho Tistye, Lizzy chỉ dẫn cô từ đằng sau.
“Khi người qua đây, người sẽ tới bên kia cổng thành. Hãy trốn thoát từ đó.”
Gaizel nắm lấy tay Tistye. Cảm ơn Lizzy trước khi rời đi, cô tất tưởi chạy trên con đường được nói tới ấy.
Họ cởi dây buộc con hắc mã bên tường, ngay lập tức nhảy lên lưng nó-
-Không may là, một người lính đã nhìn thấy.
“T-Tôi tìm thấy họ rồi.”
Trong những tiếng la hét của quân lính, Gaizel thúc chân vào bụng ngựa. Chú ngựa lập tức phi nước đại với tốc độ đáng kinh ngạc, bỏ thành phố lại đằng sau.
Tistye có chút thở phào-
-nhưng, chẳng bao lâu, đã có một đôi ngựa đuổi theo sau bọn họ.
“-Chậc.”
Gaizel giục ngựa chạy nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa họ cứ thế giảm dần.
Một lúc sau, Gaizel ghì cương ngựa, nó hò lên ầm ĩ trước khi dừng lại.
Cô không nhìn rõ do trời tuyết, nhưng vách đá cao ngất đang trải rộng trước mặt họ - họ không thể tiến xa hơn. Trong khi ấy, những người lính đã lại gần từ đằng sau - một trong họ hét lên với Gaizel.
“Ngài Gaizel, hãy đi cùng chúng tôi-”
Tuy nhiên, Gaizel một lần nữa thúc ngựa, chạy về phía vách đá. Anh giữ thân hình Tistye thật chắc, trước khi nhỏ giọng thì thầm.
“-Đừng bao giờ buông ta ra.”
Cô có thể nghe thấy tiếng hô hoán của những người lính ở đằng xa, và khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm giác cơ thể mình đang lơ lửng-
-người cô tiếp tục xốc lên dữ dội.
“-!!”
Gaizel đang cưỡi ngựa trượt xuống vách đá. Từ góc độ của họ, trông như rơi thẳng đứng vậy, nên gia tốc cứ thế tăng dần, khó lòng kiểm soát. Thân hình Tistye nghiêng nghiêng ngả ngả, cô không còn biết trời đất gì mà chỉ bám chặt vào người Gaizel theo lời anh.
-Cộp-
Guốc ngựa đặt chân xuống nền tuyết.
Chú ngựa đã mệt lả, cà nhắc từng bước một trên vùng đất lạnh giá phương Bắc.
Xung quanh là một rừng những cây lá kim, một nơi ánh dương không thể chạm tới, tựa như một thế giới chỉ có hai màu đen trắng. Không có dấu hiệu nào của động vật, chứ nói gì đến một tia sáng phát ra từ một căn nhà.
Gaizel ngồi lắc lư trên lưng ngựa, ý thức của anh mờ dần. Tistye nằm trong vòng tay anh vẫn chưa hết bàng hoàng và cảm thấy lạnh buốt. Ngay cả khi giờ cô muốn ôm anh vào lòng thì cũng chẳng còn tí sức lực nào trên đầu ngón tay vì giá lạnh.
“Tistye...”
Cuối cùng, Gaizel thả mình, ngã xuống đất, tay vẫn giữ Tistye. Mái tóc đen óng, chiếc áo choàng đen tuyền trải dài trên nền tuyết trắng xóa.
Những bông hoa tuyết dần dần kết lại trên gò má của anh.