Hai tuần sau đó, mùa đông ở Isiris bắt đầu ngày càng thêm phần khắc nghiệt.
Gaizel vốn đã là một người giỏi săn bắn - anh tinh thông cả kiếm thuật lẫn cung tên. Dường như anh hòa nhập khá tốt với những chàng trai đồng trang lứa, và anh cũng không bị mọi người sợ hãi như khi là “Hoàng Đế Băng Giá.”
Trái lại, Tistye, hồi đầu còn thường xuyên chán nản vì sự vụng về của bản thân, đã bắt đầu có những tiến bộ. Anrie thậm chí còn khen sản phẩm của cô rằng “trông nó đáng yêu làm sao!”
Dần dần, cô đã quen với mọi người trong làng. Tistye nhận thức được điều đó, cô đang sốt sắng chờ đợi Gaizel trở về. Hôm nay, anh cũng đi săn.
“-Anh về rồi đây.”
“Mừng anh về nhà!”
Cuộc trao đổi như vậy đã trở thành thói quen. Dạo này, Gaizel cũng mỉm cười nhiều hơn.
Anh không nói nhiều như mọi khi, nhưng đã sử dụng những câu ngắn, như là kể cho Tistye hôm nay anh đi săn ở đâu, hay bắt được những con thú nào.
Ban đầu, cuộc sống này xảy đến bất ngờ với họ, nhưng Tistye nhận ra, rằng lối sống hiện tại cho phép cô tiếp xúc nhiều hơn với con người thật của Gaizel, hơn là khi chung sống ở cung điện - nên là, cô rất vui.
Có vẻ Gaizel cũng có suy nghĩ tương tự. Sau bữa ăn tối, họ ngồi kế bên nhau trên ghế sô-pha, anh nói.
“Tistye này.”
“Vâng?”
“Anh đang nghĩ, yên ổn sống tại đây thật tốt... Tất nhiên, là chỉ khi em có cùng quan điểm với anh.”
Tistye ngồi bên cạnh liền dừng việc đan len lại, ánh mắt nhìn Gaizel. Cô không rõ có phải là do ánh lửa phản chiếu từ bếp sưởi hay không - nhưng, anh đang đỏ mặt ư?
“Thú thật thì, em cũng nghĩ như vậy...”
Trước câu trả lời của Tistye, đôi mắt Gaizel khẽ mở to, anh mỉm cười nhẹ nhàng.
Sống một cuộc sống như thế này-
-như một người đàn ông và một người phụ nữ, rũ bỏ những danh hiệu Hoàng Đế, Hoàng Hậu.
-nghe thật đầy niềm vui.
Cuối cùng, bàn tay Gaizel siết chặt lấy tay của Tistye.
Chưa kịp nhận ra gương mặt anh đang tiến lại gần thì- đôi môi của hai người đã nhẹ nhàng chập vào nhau.
Cô không biết nó kéo dài bao lâu, một khắc, hay một đời?
Tistye hổn hển trong lúc há hốc miệng, rồi Gaizel tiếp tục sấn tới gần hơn, dành cho cô một nụ hôn thật sâu lần thứ hai.
…!
Tistye giật nảy mình khi Gaizel đặt tay lên gò má cô. Những đầu ngón tay của anh thật lạnh, cứ như thể tận đáy lòng cơ thể cô đang bừng cháy lên.
Tay phải Gaizel nhẹ lướt xuống cổ Tistye, vuốt ve xương quai xanh của cô, rồi đến ngực, eo.
C-Chúng ta sẽ làm chuyện đó ư!?
Tistye hơi sợ, bèn thu người lại, nhưng Gaizel đã nghiêng tới, ngăn không cho cô chạy trốn.
Cuối cùng, đôi môi của cô cũng được trả tự do khi nghe anh thở một tiếng đầy tham muốn. Tistye hít thật sâu khi trông thấy vẻ đẹp của Gaizel đang hiển hiện ngay trước mắt.
Trong lò sưởi vang lên những tiếng tí tách.
Trước khi kịp để ý thì Gaizel đã nằm trên cô rồi. Mái tóc đen tuyền, ẩm ướt của anh chạm nơi xương đòn, làm cô có chút nhột.
Nụ hôn thứ ba lần này hạ trên cổ cô. Tistye không khỏi rùng mình khi bản thân bị chạm bởi cặp môi ướt của anh - thứ có nhiệt độ hoàn toàn khác so với cơ thể cô.
Sau khi lướt qua làn da của cô cùng chiếc lưỡi, Gaizel rướn người, ngẩng mặt lên. Anh gỡ bỏ chướng ngại vật là những sợi tóc mái đang rủ xuống của cô.
Ánh sáng chiếu sau lưng làm anh càng thêm phần anh tuấn. Đôi mắt xanh lam gợi nhớ đến biển cả mịt mù đang nhìn Tistye chằm chằm đầy yêu thương.
“Tistye...”
Hy, hyaaa!!!
Theo một nghĩa hoàn toàn khác thì Tistye có chút sợ hãi Gaizel.
Tuyệt vọng chống cự nụ hôn lần bốn tấn công, cô thực sự không biết nên làm gì nữa-
-Đúng lúc ấy, tiếng đập cửa vang lên rõ to.
Tay của Gaizel tức khắc dừng lại. Tistye trộm nhìn thì thấy nét mặt anh đang tối sầm lại...
“... Có khách.”
“... Tại sao lại vào đúng lúc này.”
“V-Vâng!”
Hòng né tránh tiếng nói con tim của Gaizel mà đã lâu rồi cô không được nghe, Tistye sửa soạn lại phục trang, chạy vội mở cửa.
Cửa vừa mở, Dita đã liến thoắng hỏi.
“-Anrie có tới chỗ này không?”
“Anrie ư? Không, em ấy không tới đây.”
“... Vậy sao.”
“Chuyện gì vậy?”
Gaizel tham gia cuộc trò chuyện. Dita trông thật kì lạ.
“Con bé không trở về nhà... Ta đã tìm khắp nơi rồi, trừ ngọn núi.”
“Tôi cũng sẽ giúp.”
Theo bước Gaizel đã nhanh chóng khoác lên mình bộ đồ đông, Tistye cũng lấy áo choàng. Khi cả hai bước ra ngoài, đàn ông trai tráng đã tập hợp tại một khu đất trống trong làng. Họ đang nhìn chăm chú vào bản đồ.
“Tốt hơn hết nên tách ra và đi tìm Anrie, vậy hãy chia ra làm ba nhóm.”
Gaizel đưa ra nhận định thay cho Dita đang vô cùng rối trí.
Vừa chỉ lên tấm bản đồ, Gaizel đi thẳng vào vấn đề, vừa hướng dẫn họ cẩn thận với một số thung lũng và vách đá. Tistye nhớ lại, Gaizel từng được gọi là “thiên tài quân sự” nhờ năng lực của mình.
Chàng hẳn phải nhớ toàn bộ vùng phụ cận...
Mọi người lắng nghe hướng dẫn của Gaizel, đều đồng tình và nghiêm túc thực hiện lời nói của anh. Khi hai nhóm kia rời đi, nhóm cuối cùng do Gaizel dẫn đầu, anh nói với Tistye.
“-Nàng hãy quay về đi. Sẽ nguy hiểm đấy.”
“Được rồi, em-”
Tistye chưa kịp ngắt lời liền mở to mắt. Cô vội vã đặt tay ghé lên tai, làm Gaizel thấy khó hiểu.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy... Giọng nói của cô ấy...”
Tistye gia tăng sự tập trung. Gaizel cùng những người khác cũng bắt đầu lắng nghe - nhưng họ chỉ nhận được tiếng gió rít, giống với bão tuyết - thật khó có thể nghe được tiếng con người.
“Nàng có nghe nhầm không?”
“Không đâu, em chắc chắn.”
Tistye cuối cùng đã nhận ra, đó chính là tiếng “chân tâm.” Cô không rõ có đúng là của Anrie hay không, nhưng rõ ràng nó đang cầu cứu trong tuyệt vọng.
Mình phải làm gì đây, xét tình huống hiện tại... Nhưng nhỡ may mình nhầm thì sao?
Tistye dùng hai tay đánh bộp vào má - Bây giờ không phải lúc để do dự!
“Mọi người hãy đi theo tôi, ta phải đến một nơi.”
“Cô nói gì-”
“Làm ơn, không có thời gian đâu.”
Dường như Gaizel chú ý đến hành động khác thường và bối rối của Tistye. Anh ra lệnh những người khác theo tuyến đường đã định, chỉ có hai người Tistye đi hướng khác theo chỉ dẫn của cô.
Vừa đạp trên nền tuyết, Tistye vừa hết sức tập trung để lắng nghe.
Tôi không nghe thấy tiếng em nữa rồi... Em đang ở chốn nào vậy...
Tistye tuyệt vọng tìm kiếm chân tâm của Anrie khi có một cơn gió mạnh thổi qua. Tuy nhiên, có lẽ do thời tiết mà dù cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy gì đó thì chúng cũng bị màn tuyết dày đặc át đi.
Tistye giang cánh tay và chân để thu được kết quả tốt hơn. Gaizel nhìn hành động quái dị của cô một cách kì lạ.
“Tistye?”
“E-Em xin lỗi! Chàng không cần nghĩ nhiều về nó đâu.”
Mạng sống của một người đang lâm vào hiểm cảnh - cô không có thì giờ để xấu hổ.
Tistye giơ tay lên lần nữa thì một cơn gió mạnh ập đến khiến cô loạng choạng lùi bước, đúng lúc ấy tiếng của Anrie cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tức là chúng ta đã tới gần hơn rồi!?
Tistye quay phắt, nhưng tại đó chỉ có mỗi Gaizel đang quan sát cô, và bên kia là cảnh tuyết trắng xóa.
Nhưng lập tức, tiếng nói con tim của Anrie trào đến như sóng vỗ.
“L...ạnh... quá...”
Đúng như mình nghĩ, ở quanh đây thôi!
Tistye tập trung hơn nữa hòng loại bỏ tạp âm xung quanh. Cô cảm thấy người nhộn nhạo, đầu óc thì quay cuồng - nhưng cô lại thấy hổ thẹn khi vẫn còn lo cho thân mình trong tình huống khó khăn như này.
Tistye bước về phía Gaizel. Anh bèn nhường đường cho cô.
Song, một cách thần bí, tiếng nói con tim mà vừa phút trước cô còn nghe rõ ràng đã nhạt hẳn đi.
“Không được! Bệ hạ, ngài phải đứng đó.”
Tistye đột nhiên ra lệnh cho Gaizel. Khi anh đã quay trở lại vị trí ban đầu, tiếng “chân tâm” của Anrie cũng quay về.
“Cứu... với...”
Rõ ràng là sự hiện diện của Gaizel ảnh hưởng đến khả năng của Tistye. Tuy nhiên, mặc dù nghe được rất rõ, cô vẫn không biết chính xác phương hướng và khoảng cách.
Trước mặt Gaizel, Tistye liên tục duỗi tay chân để “bắt sóng.” Gaizel, mặt khác, chỉ có thể bảo vệ cho cô, mà đối với anh, trông cô như thể đang nhảy múa giữa trời tuyết giá bão bùng... Quả là một cảnh tượng kỳ cục với những ai đứng xem.
Chỉ một chút nữa thôi! Cơ mà mình phải làm gì đây!?