"Ha ha ha ha ha! Ta chính là Đế Vương Hỗn Mang Terra Chaos! Hỡi các dũng sĩ làng Truman! Hãy phủ phục trước sức mạnh tà ác của ta!"
"Áaaaaa!"
"Oaaaaa!"
Một cái thằng cha nào đó coi bộ khả nghi, lấy cái đầu rắn Dirt Hydra bự chảng đội lên đầu, đang làm cho con nít trong làng sợ xanh mặt mày, muốn rớt tim ra ngoài.
Đúng vậy, đâu có ai xa lạ, chính là tui, Mongrel đây... À không! Ta chính là Đế Vương Hỗn Mang Terra Chaos!
"Kéééééttt!"
"Á! Sợ quá!"
"Đ-đồ khốn nạn này...!"
"Ha ha ha ha! Với Đế Vương Hỗn Mang này, mấy cái thứ vũ khí cùi bắp đó của bây không có xi nhê gì đâu!"
"Này thì! Này thì! Tên khốn nhà ngươi!"
"Ha ha ha, đau quá cha mẹ ơi! Tụi bây đánh trúng ngay chỗ da hở của ta, cũng có máu mặt đó! Đau!... Hừm! Đây là cái quyền của mấy thằng trùm cuối nè: phá hủy vũ khí!"
Rồi, cành cây nó gãy một cái "rắc"!
“Á! Hư rồi!”
"Ha ha ha ha! Chỉ có năng lượng của đất trời nó nằm trong lúa mì mới có trị được Terra Chaos này thôi...! Nếu tụi bây không xúm lại mót lúa cho ta, thì cái phong ấn của thứ vũ khí này không bao giờ giải được đâu!"
Tui vừa nói ba cái chuyện tào lao đó, vừa móc trong túi áo ra bộ cung tên nhỏ xíu đã thủ sẵn.
"Cung tên kìa!"
“Cái gì vậy?”
"Ha ha ha ha! Nếu tụi bây mót lúa cho nó đầy cái túi này, ta sẽ ban cho tụi bây bộ cung tên này! Nhưng mà trước hết phải coi tụi bây có dùng nó mà hạ được Terra Chaos này không đã!"
"...Con đi mót liền đây!"
"Con cũng đi nữa!"
"Con chạy qua cái ruộng đằng kia lượm!"
Lũ trẻ con bị bộ cung tên đồ chơi của tui dụ, liền chạy tứ tán ra mấy cánh đồng. Mới vừa vung vẩy cành cây muốn gãy tay mà giờ vẫn còn sung như gì. Con nít đúng là thứ gì đâu không á.
"Anh Mongrel cực quá... Anh dụ con nít cũng khéo đấy."
"A, ông Kaspar. Buổi khám bệnh hồi sáng của ông xong rồi hả?"
Ông Kaspar, cái người hồi nãy còn khám bệnh ở ngoài quảng trường, đã quay lại sau khi tui lột cái bộ đồ hóa trang ra. Coi bộ ổng lại xài ma pháp chữa bệnh nhiều lần nữa rồi, nên cái "thanh báo động sức khỏe" của ổng nó đầy hơn hồi sáng tui thấy.
“Coi như lúa má cũng gần gặt xong. Tối nay làm lễ hội rồi mai mình về phải không ông?”
"Chắc là vậy. Mọi chuyện xong xuôi êm đẹp, không có ai bị thương nặng gì, thật là may mắn. Anh Mongrel chắc cũng mệt lắm rồi..."
"Không không, có thấm tháp gì so với ông Kaspar đâu. Ông mới là người cực khổ. Mà ông có ngủ nghê gì được không đó?"
"Trời ơi, tiếng sâu với tiếng ễnh ương nó kêu muốn điếc lỗ tai... Thiệt tình, tôi không tài nào mà quen nổi với mấy cái âm thanh này."
“Ở trên Vương Đô hay mấy thành phố lớn, ban đêm thường nó im ru à. Thôi, mình cứ tà tà làm việc rồi từ từ nghỉ ngơi chớ có gì đâu.”
Công việc đi tuần coi như cũng xong sau mấy ngày trời yên biển lặng, không có một bóng thằng ăn trộm ăn cướp nào. Tụi tui chỉ có việc đi xử mấy con sâu bọ, rắn rết với mấy con goblin lảng vảng gần ruộng thôi. Có vài đứa nào đó chạy thoát được thì chắc cũng bị mấy đội tuần tra khác người ta tóm cổ rồi. Tới nước đó thì không còn là chuyện của tụi tui nữa.
"Dân làng ở đây coi bộ sao rồi ông? Có ai bệnh nặng hay là thương tích gì không?"
"Cũng có một ít đó anh. Phần nhiều là đau lưng với đau chân. Chắc họ cũng khổ sở lắm..."
"À, mà, ở cái xứ khỉ ho cò gáy này chắc cũng không có lấy một cái trạm xá nào đâu. Làm ruộng mà đau lưng thì khổ lắm."
Có lẽ cũng vì vậy mà người ta khoái xài cây Đại Liềm cho nó đỡ nặng cái lưng. Nhưng mà tới hồi già cả sức yếu rồi, mấy cái đau nhức nó dồn lại chắc cũng khó mà làm lơ được nữa.
“Ở đây nó vẫn còn cái khó là đường sá xa xôi với lại tiền nong không có. Nhưng cái điều đáng nói hơn, là người ta đành chịu, cứ tặc lưỡi cho qua với cái cảnh hiện tại, rồi sống quen với nó luôn. Thiệt tình mà nói, nhìn thấy cảnh này, lòng tôi nó đau như cắt.”
Ông Kaspar nói khẽ, mắt thì nhìn xa xăm ra chỗ lũ trẻ đang mót lúa, đứa nào đứa nấy cũng tranh nhau nhét từng hạt thóc vô mấy cái bao đã rách te tua.
“Người ta hay nói, dân thành thị sống được tới 70 tuổi, trong khi ở mấy cái làng quê như vầy nè, người ta sống chỉ được cỡ 50 thôi. Tại vì không có được chạy chữa đàng hoàng, bệnh tật nó cứ dồn lại đó, rồi tới lúc chịu không nổi nữa thì đi theo ông bà. Vậy mà, đối với dân làng ở đây, cái kiểu sống như vậy nó lại là chuyện thường ngày, không có gì phải lấy làm lạ hay thắc mắc hết.”
“Là tại người ta ít học hả ông?”
“Ừm, tôi cũng nghĩ là vậy. Ấy chết, anh Mongrel, anh đừng có đi nói chuyện này lung tung ở ngoài. Nhiều người người ta không có thích cái vụ cho giáo dục nông dân đâu.”
"Ối chà~"
Tui không biết thiệt đó. Lại còn có cái chuyện như vậy nữa hả trời. Cũng không phải là tui không có nghĩ tới, nhưng mà đúng là một cái bẫy mà tui chưa có nhìn cho nó rõ.
“Số lượng thầy trị liệu thì lúc nào cũng thiếu trước hụt sau hết, từ trên Vương Đô xuống tới mấy thành phố khác cũng vậy. Ở trên Vương Đô, tuy cũng có nhiều người hay chen ngang để được khám trước, nhưng tính ra thì số thầy trị liệu vẫn không có đủ để mà lo cho hết.”
"Nếu không phải bệnh gấp, không khéo là phải nằm chờ mấy ngày trời cũng nên."
"Ừm... Tôi muốn làm cái gì đó để cho nó khác đi. Nhưng mà nếu chỉ có một mình tôi dốc hết sức ra làm, thì số người tôi cứu được cũng có hạn thôi. Bởi vậy, mình phải đào tạo cho lớp trẻ nó biết nghề. Nhưng mà..."
Nhìn lũ trẻ đang cặm cụi mót lúa, ông Kaspar thở dài một tiếng.
Làm thầy trị liệu là một cái nghề đặc biệt, nghe nói ba cái phép trị liệu nó còn khó học hơn nhiều so với phép thuật chiến đấu nữa. Bởi vậy muốn có nhiều thầy trị liệu thì phải dạy dỗ cho con nít nó tới nơi tới chốn. Có điều, mấy đứa nhỏ con nhà nông, người ta chỉ mong cho nó nối cái nghiệp nhà nông, làm gì có mấy cơ hội đó. Có lẽ không bị sưu cao thuế nặng đã là phước đức lắm rồi, chỉ tiếc là cái cảnh bế tắc nó cứ còn hoài.
"Nếu mấy người làm nghề trị bệnh như tui đây mà không giúp gì thêm cho họ được, thì tui chỉ mong sao cho họ sống khỏe mạnh hơn, bớt đau ốm, bớt thương tật hơn bây giờ. Giờ già cả sức yếu rồi, tui cũng chỉ còn biết cầu trời vậy thôi."
Lễ hội thu hoạch nó rộn ràng với mấy bữa ăn tuy đơn sơ mà đậm chất quê, cũng lớn lắm, kéo dài tới tận khuya. Mấy cái lễ hội kiểu này, tui thì tui thích đứng ngoài ngó hơn. Nhưng mà, mấy thằng trai trẻ trong làng thì lại phải có bổn phận tham gia cuộc vui, để cho mấy ông bà già người ta tiếp đãi. Mọi người cùng nhau nhảy mấy điệu múa không biết đâu mà lần, hát mấy bài ca nghe lạ tai muốn chết, ăn mấy món coi bộ sang trọng mà thiệt tình không có ngon lành gì mấy, đồ ăn thì người ta cứ bưng ra thêm, rồi lại thêm nữa, cứ vậy cho tới lúc tan lễ hội.
No muốn bể bụng, không có cách nào mà nuốt thêm được một miếng nào nữa. Mấy món ăn người ta dọn ra thì cũng niềm nở lắm, nhưng mà thú thiệt là nó không có hạp khẩu vị của tui chút nào hết. Tui cũng áy náy lắm, nhưng không thích là không thích thôi.
“Cảm ơn chú nhiều!”
"Cảm ơn chú vì bộ cung tên! Chú ơi! Mai mốt chú lại tới chơi nhé!"
"Gọi là anh cũng được mà bây? Thôi hẹn gặp lại! Đừng có lấy cung tên mà chĩa vô người ta đó nghen!"
Cũng không hẳn là để đền bù gì, tui cho đám con nít bộ cung tên dùng để tập bắn, cái thứ mà nó nằm chình ình trong túi đồ của tui cũng mấy năm trời rồi. Xong xuôi, tụi tui lên đường về.
Lúc về thì cũng có chút trục trặc là ông tiểu đội trưởng Thomason ổng bị đau lưng tại phụ gặt lúa, nên phải ngồi xe ngựa làm "cục nợ", nhưng mà ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều bình yên. Nói chung là cả đi lẫn về đều không có vấn đề gì lớn, một chuyến công tác kết thúc êm xuôi thiệt là khỏe.
Mùa gặt năm nào tui cũng không có khoái lắm. Nhưng mà được thử xài cây Đại Liềm một chút, với lại làm quen được với mấy ông cụ ở tiểu đội ba của Lực lượng An ninh Legole cũng là chuyện vui. Chắc chắn lần tới mà có dịp làm chung với nhau nữa, tui lại phải nhờ vả mấy ổng thôi.
...Mà, nói tới tuổi tác, cái "lần sau" đó, có khi một vài người trong số họ đã không còn trên đời này nữa cũng không chừng.
"Con người ta, ai cũng vậy, lúc còn sống là lúc đẹp nhứt mà."
Về tới Legole, tui liền bắt tay vô cái công việc chế tạo mà tui đã bỏ bê từ lâu, ngay trong cái phòng trọ quen thuộc của mình. Tui tỉ mỉ nhỏ mấy thứ bột màu với dầu vô một cái dĩa cạn đựng nước, rồi lấy cây kim khuấy nhẹ cho nó tạo thành mấy cái vệt dầu đủ màu nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Một cái hoa văn vân đá với màu sắc coi bộ cũng lạ mắt nó hiện ra, trông giống như người ta vẽ trên ly cà phê sữa hay là mấy bức tranh trừu tượng vậy đó. Cẩn thận, tui nhúng cái lá thư nhỏ xíu vừa mới viết xong vô cái lớp váng dầu đó.
“Rồi, xong.”
Lá thư nó liền được phủ một lớp váng dầu, hiện lên cái hoa văn vân đá. Hoa văn thì màu lợt lợt nên vẫn đọc được chữ viết ngon ơ. Giờ chỉ cần lấy con dấu đóng lên trên... gấp thư lại, rồi dùng cái con dấu riêng của tui niêm phong lại.
"...Thôi thì, trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng nên trả ơn người ta một chút."
Đây không phải là thư của thằng Mongrel, mà là thư của Ngài Chaos. Dạo này tui cũng không có gửi lá thư nào, nên đây là lúc thuận tiện nhất rồi.
Tui lấy cái áo choàng mà ngày thường không bao giờ bận tới, rồi đi ra ngoài đường phố lúc trời đã tối.
"Thầy Kaspar, có chuyện lớn rồi! Thầy coi, thầy coi cái này đi ạ!"
"Hửm? Có chuyện gì vậy? Cậu lại làm bể chuyện gì nữa rồi hả?"
Sáng hôm sau, ở trong phòng khám của lực lượng an ninh, chỗ ông Kaspar làm việc, không khí nó ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
"Chính là cái này nè thầy! Trong hòm thư có thư của Ngài Chaos gửi tới! Mà không phải chỉ có mình lực lượng an ninh đâu, nghe nói còn nhiều chỗ khác cũng có thư y chang vậy nữa..."
"Hừm? Nếu tôi nhớ không lầm, thì Ngài Chaos là một nhà phát minh mà."
"Trò cũng không có hiểu tại sao thư lại gửi tới chỗ mình nữa! Nhưng mà cái hoa văn trên bao thư nó y chang như người ta đồn đó thầy, chắc chắn là thư thiệt rồi! Mình phải lẹ tay làm thử liền đi thầy! Phải kiếm chác chút đỉnh trước khi mấy phòng khám khác nó bắt chước làm theo!"
Ông Kaspar mở cái lá thư có hoa văn vân đá ra, coi kỹ nội dung bên trong.
"...Dung dịch bù nước đường uống? Công thức hả?"
Trong thư người ta ghi lại cách pha một loại nước uống đơn giản từ nước, muối với đường hoặc mật ong, thậm chí có thể dùng bất cứ thứ gì ngọt ngọt cũng được. Điều đáng nói là trong thư lại khẳng định đây là bài thuốc đặc trị mấy chứng tiêu chảy, ói mửa với lại mất nước. Dù nghe khó tin, nhưng mà với mấy lời đồn đại về vô số phát minh của Ngài Chaos, thì không thể nào mà bỏ qua một thứ coi bộ có giá trị như vậy được.
Nếu đây là sự thật, nó có thể cứu được không biết bao nhiêu là mạng người, một con số mà mình không thể nào tưởng tượng nổi.
“Yukes này, chúng ta cần phải thử làm theo công thức này để coi công dụng với lại nó có an toàn không cái đã. Nhưng nếu mà nó thiệt sự hiệu quả, thì cái công thức này mình nên phổ biến cho mấy chỗ khám bệnh khác nữa.”
"Ể!? Ý thầy là mình bỏ qua cơ hội kiếm tiền ngon vậy sao!?"
"Trong thư người ta cũng có viết đó thôi. 'Ta mong muốn kiến thức này được truyền bá rộng rãi'."
“À… ra là vậy…”
"Hình như thư cũng đã được gửi đi nhiều nơi rồi, mà nguyên liệu thì cũng toàn mấy thứ dễ tìm. Dù mình có muốn giữ làm của riêng cũng khó mà được."
"...Hừm, trò còn tưởng phen này mình sắp thành đại gia tới nơi rồi chớ."
Yukes, anh chàng thầy trị liệu mới vô nghề, vẫn còn là một thanh niên khá là trần tục. Ông Kaspar mỉm cười với cậu ta, rồi với tay lấy đồ trên cái kệ đựng thuốc. Thôi thì, dù có làm sao đi nữa, cũng phải bắt đầu từ việc thử nghiệm cái đã.
“Nếu cái công thức này mà nó hiệu quả thật, thì việc chữa trị cho mấy người bệnh mà trước giờ mình phải vật vã mới lo được sẽ dễ dàng hơn nhiều. Công việc của chúng ta sẽ trôi chảy hơn. ...Yukes, cậu không muốn như vậy sao?”
"...Dạ có ạ!"
“Vậy thì tốt rồi. Chuẩn bị làm việc thôi.”
"Dạ!"
Và thế là hôm nay, một ngày làm việc đầu tắt mặt tối lại bắt đầu. Nhưng mà từ hôm nay, số người bệnh có thể được cứu sống có lẽ sẽ nhiều hơn một chút.
Ông Kaspar cảm thấy trong lòng mình một nguồn sinh lực mạnh mẽ đang thôi thúc ông bắt tay vô công việc.