Bastard Swordman

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web novel - Chương 11: Lương Khô Và Thói Tiêu Xài Phung Phí

Kết thúc mùa gặt á, giá lúa gạo nó rớt một cái đùng.

Khi đó chuyện gì tới hả, thì là cháo với bánh mì nó cũng rẻ đi được chút đỉnh.

Vui không? Không, chả vui chút nào.

Đồ ăn làm từ bột ở cái xứ này nó dở tệ. Không phải tại tui dân Nhật cũ nên ghiền cơm trắng đâu à nghen. Có bánh mì Pháp hay bánh naan gì đó tui cũng xơi tuốt. Cái xứ này nó đã buồn hiu không có gì chơi rồi, ít ra cũng phải cho người ta ăn cái gì cho nó ngon miệng một chút chớ.

"Vậy, đây là lương khô ông làm hả, Mongrel?"

"Ừa. Cứ kêu nó là Que-Mongrel Số 3 đi."

“Tên nghe muốn ói luôn…”

"Anh không đặt cái tên nào nghe cho nó ngon miệng chút được à...?"

"Chèn ơi, chưa kịp bỏ vô miệng mà đã bị mấy cha chê tơi bời hoa lá rồi hả?"

"Ông thử nghĩ coi cái cảm giác của người ta, lúc vừa phải nhai cái này vừa phải nhớ tới cái mặt của ông thì nó ra làm sao?"

Ngay chỗ quán rượu của Hội quán, tui đang bày ra một buổi cho người ta nếm thử đồ ăn, có hai khách mời, đó là thằng cha Bulgar, là tay xài thương ngắn, với lại chú em Alex, một tay kiếm sĩ.

Alex, hồi đó nó đi lính cho Halperia rồi giải ngữ, giờ nó có trình độ hạng Bạc, hoàn thành không biết bao nhiêu là nhiệm vụ khó nhờ tài xài trường kiếm được rèn trong quân đội. Nghe đâu thằng nhỏ tài năng này cũng sắp lên hạng Vàng tới nơi.

Tui cũng có rủ con bé Elena ở ngoài quầy tiếp tân nữa, nhưng mà nó từ chối thẳng thừng. Buồn thúi ruột thúi gan.

Cái thứ tui để trên bàn là một món nó giống như cái thanh năng lượng mà hồi ở kiếp trước tui cũng hay... à không, lâu lâu mới ăn. Đây là lương khô tui bắt chước làm theo món đó. Đồ chính thì có bột mì với mấy loại hạt, rồi tui trộn thêm dầu, mật ong, tùm lum thứ gia vị với muối, xong rồi nướng cho nó cứng ngắc thành một cái thanh dài dài. Chắc nó giống như cái bánh granola vậy.

Cũng may là có bulgar với chú em Alex đang ngồi không ở quầy bar của Hội quán. Tui tính nhờ hai người nếm thử coi mùi vị nó ra làm sao.

"Nè Mongrel, cái cục này nó nhỏ xíu à, chắc ăn không có no đâu cha?"

"Nếu mà có nhiều hạt hơn, chắc cũng cầm hơi được chút, nhưng mà với cái cỡ này mà tính làm một bữa ăn thì em thấy không ổn chút nào..." 

“Đó, tui cũng nghĩ y chang. Chắc ăn chừng bốn thanh thì cũng lưng lửng bụng. Thôi, bây cứ ăn thử coi sao.”

“…Trời ơi là trời. Mới cầm lên thôi mà đã thấy nó cứng như cục đá rồi. Cái này ăn được không vậy?”

Bulgar cầm hai thanh Que-Mongrel ở trên dĩa, gõ cành cạch vô nhau. Tiếng nó trong veo như đồ sành đồ sứ, nghe cũng vui tai. Đúng là thứ lương khô tốt cho lỗ tai nữa.

"Anh Mongrel, anh có tự mình ăn thử cái này chưa vậy?" 

"Sao vậy Alex? Chú em không tin tay nghề của anh mày hả?"

"Hồi cái bữa anh cho em ăn món thịt khô tự làm mà nó tanh muốn chết đó, là em bắt đầu nghi nghi rồi...?" 

"Thôi chuyện cũ bỏ qua đi, mình nhìn về tương lai tươi sáng mà sống chớ."

Thấy hai người còn ngần ngừ, tui hào phóng khao mỗi người một ly bia ale.

"...Cái này là ý gì đây ạ?" 

"Đừng có im im rồi khao rượu người ta vậy chứ... sợ muốn chết."

“Đâu có ý tứ gì sâu xa đâu. Coi như vừa ăn vừa nhắm với bia đi. Vị nó cũng không tệ đâu, tui nói thiệt.”

"...Thôi thì đồ chùa, em cũng xin thử một miếng vậy." 

Kệ cha cái mặt nhăn như khỉ của bulgar, Alex cắn một miếng Que-Mongrel... rồi đứng sững người luôn.

"Răng... răng em... răng nó không có cắm vô được..."

"Hình như hồi nãy lúc Alex nó cắn, nghe có cái tiếng gì cứng lắm phải không bây?"

"Bởi vậy tui mới nói là cứ nhúng vô bia ale rồi ăn là không sao. Nó mềm ra một chút đó mà."

Hai người im re nhúng hai thanh lương khô vô bia ale, ngồi chờ hơn mười giây. Nghĩ chắc cũng được rồi, Alex rút ra trước, cắn thêm một miếng nữa, lần này thì không có nghe tiếng động gì hết.

…Nhưng mà vẫn không có cắn đứt được.

"Ự ự ự... Cái lớp vỏ bên ngoài nó cũng có mềm ra, ăn được chút đỉnh... Mà là chỉ chút đỉnh thôi." 

"Vị nó làm sao?"

"Ăn nó cứ như là cháo nấu với bia ale vậy đó anh..." 

Bỏ qua cái vị bia ale đi, tui muốn nghe nhận xét cái mùi vị gốc của nó kìa.

“Cha Mongrel này lại bày trò quái đản gì nữa rồi, tính bắt chước Ngài Chaos hay gì? Giờ thiếu gì đứa làm theo ba cái trò đó, ông dẹp sớm đi cho nó khỏe. Chẳng có ai kiếm chác được gì đâu.”

"Đúng là cái thời buổi người người nhà nhà phát minh. Nhiều tiệm ăn nên làm ra cũng nhờ vậy, nên cũng hiểu sao người ta khoái bắt chước." 

"Tui muốn cái Que-Mongrel này nè, sau này phải được công nhận là lương khô chính thức của quân đội Halperia mới chịu. Rồi tui lấy tiền đó, mở một cái quán cà phê, ngày ngày chỉ đứng sau quầy lau ly thôi, khỏe re."

"Trời đất, giàu rồi mà cuối cùng cũng chỉ để làm chủ quán cà phê là sao cha nội?"

“Lính mà ăn thứ lương khô này chắc gãy răng trước khi ra trận quá anh ơi…” 

Không có sao đâu, ráng chút là được mà. Đằng nào thì đa số lính tráng người ta cũng cường hóa bằng phép thuật được. Chỉ cần cường hóa mấy cái răng cửa chút đỉnh là ăn được ngay.

"Sao mà ông cứ làm ra ba cái thứ đồ dị hợm này hoài vậy trời..."

"Tổng cộng cũng khoảng 40 thanh phải không anh? Riêng tiền mua đồ làm thôi chắc cũng nhiều lắm?" 

"Không có nói được. Nếu mấy người không khen cái Que-Mongrel này nó ngon, thì tui không có nói giá đâu."

“Không biết đã quăng bao nhiêu tiền của qua cửa sổ rồi nữa... Dù bây giờ giá lúa gạo nó có rẻ hơn chút, nhưng mà cái kiểu tiêu xài của ông thì tui chịu thua.”

"Hình như anh nướng nó hơi bị quá tay rồi thì phải? Nó chìm nghỉm dưới đáy ly rồi mà không có thấy nó rã ra miếng nào hết." 

Chèn ơi. Tui đã nghĩ nếu mà mình làm một lần cho nó nhiều, thì giá nó sẽ rẻ, với lại mình cũng có cái thứ tinh bột hợp miệng để ăn mỗi ngày. Ai dè đâu nó lại cứng tới cái mức này. Chắc nó còn cứng hơn cả khúc gỗ tạp nữa.

"Chơi ba cái trò phát minh cũng được đó, nhưng mà nè Mongrel, tiền nong của ông có ổn không vậy? Dạo này tui thấy ông ít đi làm nhiệm vụ đánh đấm lắm."

"Đừng có nói là 'chơi trò' nghe cha. Ừm, thì tui toàn đi quét dọn đường phố không à."

"Anh Mongrel vẫn còn đi dọn dẹp hả?" 

"Giữ gìn thị trấn này, cho nó sạch đẹp hoài hoài về sau."

"Câu thần chú gì vậy...?"

"Bình thường anh Mongrel đã xài tiền như nước rồi, hay là anh nhận một cái nhiệm vụ nào lớn hơn chút làm đi cho nó có đồng ra đồng vô?" 

"Tui đâu có xài hoang mấy đâu? Ba cái vụ cờ bạc là tui không có chơi rồi đó."

"Nhưng mà ông cứ lâu lâu lại đi mua ba cái vũ khí kỳ cục còn gì."

Thằng cha này. Dám kêu vũ khí của tui là đồ kỳ cục hả.

"Kỳ cục là kỳ cục làm sao. Ông thấy cái này rồi mà còn nói vậy được nữa hả? Đây là con dao mới cáu của tui, mới mua được ở ngoài chợ hồi hai tháng trước đó!"

“Đó, lại tiêu tiền hoang nữa rồi thấy chưa!” 

Rầm, tui đặt một con dao lên bàn. Con dao này chiều dài nó cũng gần bằng con dao làm bếp, nhưng mà cái lưỡi nó dày cui, nhìn qua cái vỏ bao thôi cũng thấy rõ.

"...Ể, cái giống gì đây. Cái lược hả cha?"

"Ông không biết hả Bulgar. Đó là con dao dùng để đánh nhau, người ta kêu là Dao Phá Kiếm (Sword Breaker) đó."

Thứ mà Bulgar rút ra khỏi vỏ là một con dao lưỡi dày cui, ở trên lưỡi nó có mấy cái rãnh dài giống như cái răng lược vậy.

"Mình dùng cái phần răng lược này nè để đỡ kiếm của đối thủ... rồi mình lựa thế mình vặn mạnh một cái là xong ngay. Kiếm của địch nó gãy làm đôi liền. Vũ khí tối thượng để trị mấy thằng xài kiếm đó."

“Thiệt hả? Nghe khó tin quá…” 

“Cái lưỡi dao này nó dày quá nên cùn lắm, nếu mà dùng như dao thường thì chỉ có đâm người ta thôi chớ không có bén để mà cắt được.”

"Vậy thì cái nhược điểm đó nó lớn quá rồi còn gì? Ê Mongrel, ông có bao giờ nhận mấy cái nhiệm vụ đi đánh lộn với người ta đâu."

"Trời ơi, dính máu người nó dơ dáy lắm."

"Vậy thì tại sao anh lại mua con dao này làm gì... Mà khoan đã anh Mongrel, cái phần răng lược này..." 

Alex hình như nhận ra cái gì đó, liền rút cây trường kiếm của mình đang dựng ở góc tường ra.

Trường kiếm mà quân đội Halperia người ta xài nó dài lắm. Tại vì lính tráng người ta có thể cường hóa người ngợm được, nên cái tiêu chuẩn chọn trường kiếm của người ta không phải là nó nặng hay nhẹ, mà là nó phải có tầm đánh càng xa càng tốt để chém được đối thủ ở xa. Bởi vậy người ta mới gọi mấy cây kiếm dài nhất mà vẫn còn mang theo người được không mấy khó khăn là trường kiếm, mà loại này thì ở đâu người ta cũng xài.

Mà, đã dài như vậy rồi thì nó cũng phải dày cho nó tương xứng...

"Đó! Em nói có sai đâu! Cái Dao Phá Kiếm gì đó của anh, cây trường kiếm bự chảng vầy làm sao mà nó lọt vô mấy cái khe răng lược đó được!" 

"Trời! K-không thể nào!?"

"Không, nhìn là biết liền mà anh... Cùng lắm là nó vừa khít với mấy cây kiếm ngắn dự phòng thôi."

"Cái Dao Phá Kiếm của tui chỉ dùng để bắt nạt mấy thằng lính mới thôi hả trời..."

"...Mà nè anh Mongrel, cái thứ mà anh kêu là Dao Phá Kiếm đó đó, anh mua hết nhiêu tiền vậy?" 

“Nói làm sao được...! Ngay cái lúc này...!”

Chết cha tui rồi. Vậy thì cái Dao Phá Kiếm này của tui cùng lắm chỉ có thể dùng mấy cái khe răng lược này để cạo xương sườn với mấy cái đốt xương cổ của con Lợn Điên thôi sao.

"...A. Cái thanh ngâm dưới đáy ly bia ale nó mềm ra nhiều rồi nè anh." 

"Vậy hả. Thôi kệ, chắc phải dầm cho nó nát ra rồi uống như uống cháo coi sao."

“Bữa nay của tui, coi bộ nó hơi bị xui xẻo quá phải không bây…?”

"...Nếu mà có nhiệm vụ nào ngon ngon, tôi sẽ hú ông."

"Em cũng vậy, nếu mà có dịp..." 

Nói thêm cho biết, cái vị của Que-Mongrel mà hòa tan trong bia ale cũng không có tệ lắm, nhưng mà nếu đã xài bia ale rồi, thì thà uống thẳng bia cho rồi còn hơn. Đó là ý kiến chung của cả đám.

Hôm nay đúng là không có cái gì ra hồn hết trọi. Ngày gì mà xui như quỷ ám vậy trời?