Bastard Swordman

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web novel - Chương 09: Giờ Trà Của Raina và Mylène

“Gì? Anh Mongrel từ chối làm việc với nhóm em hả?”

“Ừm, chị có gợi ý một lần rồi, có vẻ anh ấy không có hứng thú gia nhập đội Artemis cho lắm.”

"Ế... Sao lại thế ạ..."

Đối với các thành viên Hội quán, mùa thu hoạch là thời điểm bận rộn. Một số người trở về quê nhà để hỗ trợ thu hoạch, trong khi nhiều người khác tích cực thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt của mùa này để kiếm điểm cống hiến.

Đội của tôi, Artemis, hầu hết đều là nữ, thường thay nhận mấy công việc như hộ tống các quý bà ở phố quý tộc.

Nhiệm vụ tuần tra này không dính dáng đến những chuyện kia... Mà nhắc tới anh Mongrel, có lẽ ảnh lại cằn nhằn không muốn ở chung với đám con gái cho xem. Đúng kiểu anh ấy mà…

Tôi cũng thử nhờ chị Mylène ở quầy tiếp tân rồi, mà cũng không được. Hừm.

"Raina, em muốn được làm việc chung với anh Mongrel à?"

"À, vâng ạ. Lúc em gặp anh Mongrel hôm trước, chị nhớ nhiệm vụ mà tụi em tiêu diệt yêu tinh ogre không ạ?"

"À, chị nhớ rồi. Con yêu tinh ogre lạc đàn xuất hiện ở Trại Ong Rus. Đó là một chiến công lớn của đội Artemis."

"Vâng ạ... Vậy mà ảnh khen em lúc giết được một đống lợn lòi còn oách hơn cả vụ đó nữa. Có nổi điên không ạ?"

"À, ha ha..."

Anh Mongrel thừa biết yêu tinh ogre mạnh cỡ nào. Giết bao nhiêu Lợn Lòi cũng không thể so sánh với trận chiến khốc liệt đó được. Tôi đã cố gắng hết sức chiến đấu, ít nhất cũng phải khen tôi một câu chứ... Vậy mà cái ông anh đó lại thấy vụ xử lý Lợn Lòi hay ho hơn mới lạ chứ. 

Chắc là vì thịt à? Có vẻ anh ấy chỉ nghĩ đến thịt thôi...

"Thế nên... em muốn được làm việc cùng anh ấy, để cho ảnh thấy em đã trưởng thành hơn rồi... vậy đó ạ."

"Hi hi."

Chị Mylène vừa nghe tôi nói vừa mỉm cười. Rồi chị đặt chiếc bút nghe nói là bút thủy tinh đang thịnh hành gần đây vào ống đựng bút. Có vẻ như chị ấy vừa xong một phần việc.

Nhìn quanh, chắc vì đang giữa buổi chiều, một khoảng thời gian lỡ cỡ, nên Hội quán hơi vắng.

"Raina này. Sao không ngồi xuống đó đi? Chị cũng nghỉ tay một lát, chúng ta nói chuyện chút nhé. Vừa uống trà vừa trò chuyện."

"Vâng ạ. A, tiền em sẽ trả."

"Ôi chao, ngoan thật. Chị còn định mời em mà."

"Không sao đâu ạ."

Trà ở Hội quán giá cả phải chăng, không gian thoải mái. Dùng chính tiền mình làm ra để tận hưởng một chút thư giãn như thế này thật sự mang lại cảm giác vững vàng và thỏa mãn.

...Hồi còn ở làng, tôi chẳng bao giờ được nghỉ ngơi với tâm trạng thế này.

“Raina dạo này cũng ổn định rồi nhỉ. Kể từ sau đội đầu tiên… giờ thì tốt quá rồi. Những đội trẻ tuổi từ nơi khác đến thị trấn này, thường bỏ cuộc sớm, hoặc sa ngã thành phường trộm cướp."

"Vâng... vất vả lắm ạ. Làm gì cũng khó kiếm được tiền, chẳng có gì suôn sẻ, mà bị thương thì thôi, không cần nói đến lợi nhuận luôn... Thật lòng, hồi đầu em cũng nhiều lần nghĩ, hay là về làng cúi đầu xin làm lại nghề thợ săn cho rồi."

"Hai người cùng rời làng với em đã làm vậy phải không? Ừm, tên họ là gì nhỉ. Một cậu con trai, và một cô con gái..."

Ba người chúng tôi rời bỏ ngôi làng để đến Legole, một thành thị mà những người dân quê như chúng tôi hằng mơ ước. Chúng tôi tin, với khả năng săn bắn đã có từ trước, cuộc sống ở đây chắc chắn sẽ sung túc.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã nhanh chóng kết thúc khi hai người bạn thân của tôi phải đối mặt với thực tế và trở về làng sau nhiều biến cố.

"Hai người đó không sao đâu ạ. Họ có cuộc sống tốt ở làng rồi." 

"Mọi người thân thiết với nhau mà."

Sau khi chia tay, tôi còn khổ sở đủ đường. Một mình thì hiệu suất kém, tốn kém tiền bạc, mà quan trọng nhất là cô đơn. 

Tôi cũng thử xin vào các đội khác, nhưng không hòa nhập được, toàn thất bại cả, có lúc còn bị lừa tiền nữa...

...Nếu không gặp được anh Mongrel, có lẽ tôi cũng đã về làng rồi.

Khoảng hơn một năm về trước, lúc đó, tôi cứ lang thang từ đội này sang đội khác, đang đi săn chim dại trong một khu rừng gần Legole.

Tôi đã gặp anh ấy. Một người đàn ông đơn độc, tóc đen pha những lọn tóc trắng như người Sangrail.

"Bực mình thật! Kéo căng hết cỡ rồi mà mũi tên cứ bật ngược lại là thế quái nào! Bộ cung tên này chắc chắn hỏng rồi!"

Người đàn ông đơn độc đó đang cố bắn hạ một con chim Marukko bằng bộ cung tên trông như đồ chơi giảm giá ngoài chợ. Tôi đã nghĩ, "Gặp phải gã điên rồi".

Nhìn kiểu gì cũng thấy cây cung đó ngắn hơn một cánh tay, mũi tên tuy có đầu nhọn nhưng ngắn củn. Lông vũ ở đuôi tên không hiểu sao lại thiếu mất một chiếc.

“Loại cung đó làm sao mà săn được!” Tôi buột miệng, dù chẳng quen biết.

Nói xong tôi mới thấy chết rồi, lỡ nói bậy sẽ bị quát cho mà xem.

"Thật hả? Vậy phải làm sao giờ?"

Dù lúc đó tôi còn nhỏ, lại là con gái, nhưng anh Mongrel vẫn đối xử rất bình đẳng với tôi, không hề coi thường, lừa dối, thô bạo hay chế giễu.

"Đây là đồ luyện tập cho trẻ con à? Đùa chắc? Tốn 600 Jerry đấy."

"Thì đúng rồi, loại cung đó có vẻ khó làm hơn, nên chắc đắt hơn. Cung bình thường sẽ có uy lực cỡ này này, đó!'"

"Ồ Ồ!? Đỉnh quá! Nhanh thật! Đúng là vũ khí xịn!"

"'Thì nó là vũ khí mà anh.'"

Khi tôi bắn hạ con chim, anh ấy tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương, rồi khen tôi.

"Ê, mấy con chim này, cô săn được nhiều không? Săn được bao nhiêu tôi lấy hết. Chịu khó làm thịt, moi ruột, vặt lông, tôi sẽ lấy giá cao hơn thị trường 40%. Cứ đăng thành nhiệm vụ qua Hội quán là được."

Biết tôi thiếu tiền, Mongrel đề nghị giao dịch, dù chẳng lợi lộc gì cho anh ấy.

"Chỉ đi săn rồi về không thì phí quá. Sao không hái thêm mấy loại rau dại hay quả hạch này này. Ở chỗ cổng thành người ta thu mua suốt, như thứ này chẳng hạn."

"'Ể, mấy thứ này cũng bán được ạ?'"

"Chắc người ta nấu thành mứt hay gì đó. À, thứ này chiên lên cũng ngon lắm."

Anh ấy đã chỉ cho tôi đủ thứ, từ cách kiếm tiền, đến cách xoay xở ở Hội quán.

...Tôi làm việc chăm chỉ rồi được mọi người trong đội Artemis công nhận, sau đó được vào đội, tất cả đều là nhờ anh Mongrel.

Dù chưa từng chung nhóm, nhưng tôi biết anh luôn âm thầm hỗ trợ tôi.

Thế nên, tôi vẫn luôn nghĩ... Giá mà ít nhất một lần anh ấy chịu vào đội, làm việc chung với tụi tôi, thì tốt biết mấy.

"Hi hi. Anh Mongrel ấy à. Chị thấy trông có vẻ khá tùy tiện... à không, rất tùy tiện, nhưng lại là người tốt bụng, hay chăm sóc người khác đấy."

"Đúng rồi ạ. Em cũng nghĩ vậy. Anh ấy không chỉ là người hay mua mấy thứ linh tinh đâu ạ."

Ở Hội quán, anh Mongrel được xem là một người khá lập dị. Anh ấy không phải kiểu người hay gây phiền phức, lại vui vẻ, bạn bè cũng nhiều, nhưng chung quy lại, vẫn là một tay ham chơi, tính tình cũng có phần khác người.

"...Anh Mongrel cứ một mình, chắc cô đơn lắm. Em không muốn anh ấy phải cô đơn đâu."

Anh Mongrel cứ solo mãi. Hôm trước nghe nói ảnh còn bị đám du côn gây sự nữa, tôi thấy nguy hiểm lắm.

Tôi muốn anh ấy gia nhập một nhóm nào đó. Artemis của chúng tôi cũng được.

“Ừ, chị cũng lo cho anh ấy. Nhưng chắc anh ấy có lý do muốn đi một mình. Chúng ta không ép được.”

“Ừm… cũng đúng.”

"Không sao đâu. Anh Mongrel rất mạnh, không giống một người hạng Đồng chút nào, cả về mặt tinh thần cũng vậy. Đôi khi anh ấy có những hành động kỳ quặc, nhưng chắc chắn là một người thành thật, không phải hạng người làm chuyện xấu.

"Vâng, đúng ạ. Em không thể tưởng tượng được anh ấy sẽ làm chuyện xấu."

"Chị tin, ở nơi được cử đến, anh ấy đang làm việc như một thành viên Hội quán gương mẫu và chính trực."

Chính trực, à. Một... anh Mongrel gương mẫu, chính trực.

Tôi phì cười. Mylène cũng cười khúc khích.

"Ấy, chị Mylène cười gì thế ạ?"

"Đâu có, hi hi. Raina cũng cười mà."

Ông anh đó không xấu, chính trực hay không thì chưa biết. Mà được cái, ảnh tốt lắm.