Đã gần hai giờ trôi qua kể từ khi họ bước vào rừng.
Khi buổi trưa gần kề, Robel thì thầm:
“Thấy nó rồi.”
“Thưa ngài lãnh chúa, có phải nó không ạ?”
Kiel chỉ tay về phía trước.
Trên ngọn của một cây đại thụ, một sinh vật trông giống một con chim đen khổng lồ chờ sẵn.
“Phải, đó là một loài quái vật gọi là Peruton.”
“Con chưa từng nghe cái tên này trước đây.”
“Nó khá hiếm. Nhưng đôi chân của nó thì thuộc hàng tuyển đấy.”
“Nếu vậy thì, chọn con Peruton đó đi ạ.”
Kiel cúi đầu, tay trái đã được gắn Kỵ Thú Giả Chi.
Cậu siết chặt chiếc bao tay lỏng lẻo như sắp tuột khỏi tay.
“Nhưng có gì đó lạ thật. Peruton là quái vật Cấp 5. Thông thường chúng phải ở sâu trong rừng hơn mới đúng."
Robel cau mày, rồi im lặng triệu hồi Hippogriff từ tay trái.
Kiel ngoan ngoãn trèo lên lưng con Hippogriff.
Giống như lúc trước, con Hippogriff vươn cánh bay vút lên trời, hướng về phía Peruton.
Có vẻ nó sẽ tiếp cận thật gần, như lần bắt con Cloud Sheep ban nãy.
Khi Hippogriff bay đến cùng độ cao với ngọn cây nơi Peruton đậu, lần này nó không lao thẳng như trước mà lặng lẽ áp sát từ từ.
– Không tiến lên sao?
Khoảng cách dần được thu hẹp.
Dường như cảm nhận được sự tiếp cận, Peruton dang đôi cánh đen và bay lên.
Ngay khi cất cánh, nó lập tức sà xuống theo quán tính của trọng lực.
Trái ngược với sự từ tốn ban đầu, Hippogriff cũng bắt đầu lao dốc theo sau mà không hề kém cạnh.
Peruton, với đôi cánh mở rộng, và Hippogriff cùng nhau lao thẳng xuống đất.
Lucius và mọi người đứng dưới gốc cây có thể nhìn rõ hình dáng Peruton.
Nó là sinh vật có thân hình như một con hươu đực đen tuyền, mang đôi cánh và cặp sừng hùng vĩ.
"Chúng sắp va chạm mặt đất rồi!"
Khi chỉ còn cách mặt đất một khoảng ngắn, Hippogriff bọc mình trong gió và thắng gấp đột ngột.
Thế nhưng Peruton không hề giảm tốc.
Nó cứ thế lao thẳng xuống.
Ngay khi tưởng chừng như sắp đâm sầm vào đất, Peruton bất ngờ tan biến như bị hút vào cái bóng của chính nó.
"Chết tiệt, hụt mất rồi sao?"
Robel nghiến răng bên cạnh Lucius.
"… Nó biến mất rồi ư?"
"Ừ, Peruton có khả năng lặn vào bóng của chính mình để dịch chuyển đến nơi khác. Kỹ năng trốn chạy của nó rất đỉnh."
Lucius gật đầu đồng tình.
"Đúng thật, tốc độ của nó rất đáng gờm."
"Thưa ngài, con nhất định phải 'khế ước’ được với nó."
Kiel, người vốn ít bộc lộ cảm xúc, ánh mắt lúc này rực sáng.
"Ừ, để ta lo! Nếu trong lãnh địa ta có ai cưỡi được Peruton, đó sẽ là một sự trợ giúp rất lớn đối với ta."
"Vâng!"
Lucius sững người trước lời cha mình.
Mình hiểu rồi. Cha hướng dẫn bọn trẻ cũng là vì lãnh địa.
Cha thực hiện nghi thức hóa linh không chỉ vì lòng tốt…
Sức mạnh của nghi thức hóa linh rất đa dạng.
Một người không thể sở hữu đủ mọi năng lực, Lúc đó, sức mạnh của tập thể mới thực sự phát huy ý nghĩa.
Nếu có thể ký khế ước với một sinh vật có khả năng lặn vào bóng và di chuyển chớp nhoáng, thì đó sẽ là lựa chọn hoàn hảo để truyền tin trong trường hợp xảy ra sự cố.
Ít nhất thì trên đường trở về từ buổi [Lễ Thẩm Định] trước đó, nếu Kiel đã có thể ký khế ước với sinh vật ấy, cậu có thể tự quay về làng và kêu gọi viện binh.
Hiện vẫn chưa rõ con Cloud Sheep lúc nãy sẽ được sử dụng với mục đích gì, nhưng chắc chắn nó không vô dụng.
Trong khi Lucius đang suy nghĩ, Robel đã bắt đầu nhắm đến địa điểm tiếp theo.
"Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi. Peruton thường xuất hiện trên cây Silverwood – chính là loại cây đã đặt tên cho khu rừng này. Chúng ta sẽ tìm mấy cây Silverwood quanh đây."
Cả nhóm tiếp tục đi loanh quanh trong rừng, nhiều lần tìm kiếm cây Silverwood.
Trên đường đi, họ thỉnh thoảng chạm trán quái vật, nhưng Lucius hầu như không có cơ hội ra tay vì Robel cùng các hiệp sĩ hộ tống đã nhanh chóng giải quyết chúng.
Mỗi lần tìm được Peruton, quá trình lại lặp lại như trước.
Lần thứ hai và thứ ba, họ bị phát hiện trước khi có thể tiếp cận và Peruton liền bỏ trốn.
Đến lần thứ tư, Kiel lần đầu chạm được vào sinh vật này, nhưng bị từ chối ký khế ước và nó lại biến mất.
Lần thứ năm, không thể chạm được.
Lần thứ sáu, dù đã chạm trúng nhưng vẫn không đủ để khế ước.
Và rồi đến con Peruton thứ bảy, Robel và Kiel tiếp cận từ phía sau bằng cách cưỡi Hippogriff.
Khi họ đã ở rất gần, con Peruton nhận ra có thứ gì đó đang lén tiếp cận từ phía sau và bắt đầu lao xuống nhanh như chớp…
Hippogriff cũng lao dốc theo Peruton.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn, nhưng mặt đất đã gần sát.
Khi vẻ buông xuôi hiện lên trong mắt Robel, cánh tay vươn ra của Kiel chạm nhẹ vào bộ lông của Peruton.
Nhận thấy điều đó, Robel không hề thắng lại dù đã đến lúc phải giảm tốc.
Ánh mắt Robel và Lucius giao nhau.
"Mọi người, chạy mau!"
Lucius hét lên từ gần điểm tiếp đất.
Nghe tiếng cậu, các hiệp sĩ hộ tống và Paul – vốn quen việc rút lui – lập tức hành động.
Một hiệp sĩ nhanh chân đưa tay ra:
"Công chúa, bên này!"
Tuy nhiên, Olivia dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trong tích tắc rối loạn đó.
Lucius liền vòng tay ôm lấy Olivia rồi bắt đầu chạy.
"Này! N-Ngươi làm gì vậy?"
Dù Olivia giãy giụa, Lucius mặc kệ, chỉ biết phải đưa cô tránh xa điểm hạ cánh càng nhanh càng tốt.
Ngay khi mọi người vừa tản ra, hai quái thú lao thẳng xuống đất.
Ngay chỗ Lucius và những người khác vừa đứng, một luồng gió mạnh như vụ nổ thổi tung mặt đất.
Olivia hoảng hốt hét lên gần như là tiếng la thất thanh.
“Gì vậy!? Chuyện gì vừa xảy ra thế?!”
Khi bụi mù dần lắng xuống, hai con thú đã nằm dưới đất.
Là Hippogriff và Peruton.
Kiel đang bám chặt lấy vai Hippogriff, thở hồng hộc.
Tóc cậu rối bù, đồng tử giãn rộng.
– Hẳn là vừa rồi kinh hoàng đến mức không thể diễn tả.
"Phù, suýt chết thật. Nếu Ánh Quang không tạo đệm gió thì chắc đã thành cà chua dập rồi đấy," Robel cười sảng khoái, vỗ cổ Hippogriff.
"Nhưng nghi thức đã thành công tốt đẹp. Kiel, con gan dạ thật đấy. Nhờ Peruton ở tầng rừng nông hơn mọi khi nên việc xử lý cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."
Robel đỡ Kiel xuống đất, nhưng cậu không đứng nổi mà ngồi phệt xuống.
Peruton – vừa mới ký khế ước – áp sát, cọ nhẹ mũi vào mặt Kiel.
Với một tiếng “heh” Peruton bị hút vào tay trái của Kiel.
Robel gật đầu hài lòng.
"Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây thôi."
Mặt trời dần lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đúng là nếu tiến sâu hơn, họ có thể sẽ bị mắc kẹt trong bóng tối khi quay về.
"Khoan đã! Không phải chúng ta đến để tìm Griffin sao?" Olivia – người cả ngày không một lời than vãn – không nén nổi bất mãn.
"Không, hôm nay không thể vào sâu đến nơi Griffin trú ngụ được," Robel đáp.
"Thế tại sao lại bắt ta đi theo?" Olivia hỏi gắt.
Nụ cười trên môi Robel vụt tắt.
"Để cô tận mắt chứng kiến nghi thức hóa linh. Quái thú càng cấp cao, ma lực càng lớn và nguy hiểm. Chắc cô đã hiểu, muốn hóa linh, phải chạm trực tiếp vào Griffin. Cô nghĩ ta có thể đưa cô đến đó như ban nãy rồi để cô chạm nó mà không gặp chuyện gì sao?"
"… Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Người mang danh vua mà lại bắt một đứa trẻ trải qua như vậy thì có đúng không?"
Gương mặt Olivia trở nên nghiêm túc, không còn chút nào là cô tiểu thư trẻ bốc đồng mà mang vẻ của một quý tộc.
"Robel Norris Dragon. Là một quý tộc mang họ Norris, chắc ngài hiểu rõ. Phía Bắc đã lâu không sinh ra vị vua nào. Ngài biết điều đó có ý nghĩa gì chứ?"
"Chà, cũng dễ hiểu khi tầm ảnh hưởng của họ ở thủ đô ngày càng suy yếu," Robel gật đầu.
Quyền lực chính trị là quyền lực của phe phái. Dù đất nước không phải quân chủ tuyệt đối, nhưng các gia tộc từng sinh ra các đời vua trước đều có tiếng nói. Ngược lại, quyền lực ở phương Bắc – nơi đã lâu không có người lên ngôi – chắc chắn bị suy yếu rất nhiều.
Không, có lẽ đã gần như bị biến mất.
Cán cân quyền lực chính trị – thứ không bao giờ có trong sách vở – là điều không dễ nắm bắt.
"Vậy nên, ta cần sự hợp tác của ngài, Lãnh chúa Dragon. Ta sẽ gánh lấy vận mệnh toàn thể quý tộc miền Bắc để tiến bước đến ngai vàng. Đó là bổn phận của người sinh ra trong gia tộc Norris Windsor."
Ánh mắt Olivia và Robel giao nhau.
Robel gãi đầu.
"Trời ạ, ra dáng người lớn ghê. Tôi có nhận thư từ cha cô – ngài Strauss – bảo tôi tìm cách làm cô từ bỏ."
"… Cha ta sao? Nhưng tại sao? Đó là việc có lợi cho cả gia tộc mà?" Olivia ngỡ ngàng.
"Ông ấy không muốn con gái mình chết. Trong thư còn nói hãy để Lucius ký khế ước với Griffin nữa kia. Ông ta nghĩ gì về con của người khác thế? Muốn nó chết à? Có biết bao quái thú Cấp 1 dễ thuần hơn mà."
Giờ thì Lucius đã hiểu dụng ý của bá tước Strauss.
Giống như Robel đã làm.
Nếu có thể lập khế ước với quái thú có lợi, đó sẽ là sức mạnh cho cả lãnh địa. Dĩ nhiên, một nhà lãnh đạo không thể giao phó hết cho người khác, nhưng cũng không cần tự mình gánh tất cả.
Bá tước Strauss có lẽ định giao trọng trách quân sự cho Lucius – một quý tộc chư hầu – thay vì con gái mình là Olivia.
"Cha ta… không phải ta… mà là Lucius…?" Olivia nghẹn lời.
"Đó là tấm lòng của một người cha." Robel đáp nhẹ nhàng.
Hiệp sĩ hộ vệ bên cạnh cũng lúng túng quay mặt đi. Hẳn anh ta đã nhận lệnh riêng từ ngài Strauss.
Nước mắt rưng rưng, Olivia quay sang Lucius.
"Tại sao!? Tại sao lúc nào cũng là ngươi!? Dù ta đã nỗ lực đến thế… Cha, mẹ, cả các quý tộc khác, ai cũng chỉ nói đến Lucius, Lucius, Lucius! Bốn lõi ma thuật có gì mà quan trọng đến vậy!? Lõi ma thuật cấp 1 thực sự lợi hại đến thế sao!?"
Lucius không biết phải nói gì.
"Tôi… ờm… cái đó…"
Sự bùng nổ cảm xúc của Olivia khiến cậu hoàn toàn cứng họng.
"Ta sẽ không thua nhà ngươi! Tuyệt đối không! Ta nhất định sẽ ký khế ước với Griffin để cho mọi người thấy!"
Lucius hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Không hề có lý do gì để cô ấy căm ghét cậu đến vậy.
"Thôi nào tiểu thư, bình tĩnh. Tôi thừa nhận cô có dũng khí, dám một mình đến tận lãnh địa gần rừng nơi Griffin trú ngụ. Ngài Strauss cũng công nhận ý chí mạnh mẽ ấy, nên mới để cô ở lại đây, đúng không?"
Robel cố gắng trấn an Olivia.
"Giờ thì… hãy để mọi chuyện lắng xuống qua một đêm đã—"
Ngay lúc Robel định dịu giọng, một mùi hôi thối xộc đến.
Robel đảo mắt nhìn quanh, nhận ra điều bất thường.
Một làn sương mờ màu tím nhạt lan tỏa khắp nơi.
Tầm nhìn không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng khu rừng bình thường vừa rồi bỗng trở nên kỳ dị lạ thường.
"Đừng hít. Có thể có độc" Robel cảnh báo, che miệng bằng tay và triệu hồi Ánh Quang của Hippogriff.
“Gwoah!”
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh của đàn ông vang lên khắp nơi...
tui lười check với chỉnh chức vụ lão Strauss rồi nên eng như nào thì để như thế nhé