Trời vẫn còn tờ mờ sáng khi Lucius tỉnh giấc.
Có lẽ vì quá phấn khích sau khi chạm trán với con quái vật cấp cao hôm qua, cậu bị đánh thức bởi tiếng sấm vang vọng từ xa.
Nhìn ra cửa sổ, cậu thấy một người đang đi dưới mưa mà không mang ô. Mái tóc dài màu xanh lam nhạt.
"Olivia?"
Trong làng này không ai có mái tóc như thế cả.
"Cô ấy định đi đâu vậy?"
Lucius vẫn còn ngái ngủ, ngồi ngơ ngác trên giường một lúc lâu.
Nhưng khi đầu óc dần tỉnh táo, cậu bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ trong cảnh tượng vừa chứng kiến.
Không thể nào một tiểu thư quý tộc cao cấp lại dậy sớm thế này để đi bộ một mình dưới mưa, lại không mang dù.
Nghĩ kỹ lại, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Chắc chắn cô ấy đang đến khu rừng.
Suy cho cùng, đó cũng chính là lý do Olivia đến Silverwood.
—Chẳng lẽ cô ấy lén đi một mình vì cha không cho phép?
Suy nghĩ ấy khiến đầu óc Lucius bừng tỉnh, cậu nhanh chóng thay đồ, cầm theo thanh kiếm rồi lao khỏi phòng.
Khi chạy dọc hành lang, cậu chạm mặt Matilda—người vừa thức dậy để chuẩn bị bữa sáng.
"Cậu Lucius, cậu đi đâu mà sớm vậy?"
Matilda hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ, trên người vẫn mặc đồ ngủ.
"Olivia đã một mình vào rừng rồi! Chúng ta phải nhanh chóng đưa cô ấy trở về!"
"Hả?"
Matilda, vừa tỉnh dậy, rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Lucius không có thời gian để giải thích.
"Dù sao thì, làm ơn báo lại với cha mẹ em! Em phải đi đưa cô ấy về."
Nói xong, Lucius lao vào màn mưa lất phất, hướng về khu rừng.
Khi nãy, cậu đã nằm đờ người trên giường khoảng mười phút, có thể là hai mươi phút sau khi tỉnh dậy.
Cậu hối hận vì đã không nhận ra ngay từ đầu.
Liệu giờ này Olivia đã vào sâu trong rừng chưa?
Hôm qua cô ấy không mang theo kiếm.
Có lẽ giờ đây, cổ đang bước vào khu rừng đầy rẫy quái vật—mà không có bất kỳ vũ khí nào trong tay.
—Chẳng khác nào tự sát cả.
Trong rừng có rất nhiều loài quái vật săn đuổi phụ nữ và trẻ con.
Phụ nữ bị xem như máy đẻ, còn trẻ em là món thịt mềm ngon miệng.
Dù theo cách nào thì cũng đều là kết cục bi thảm, và Lucius biết điều đó rất rõ.
—Phải nhanh lên.
Dù đang là mùa hè, nhưng trước bình minh, cơ thể dễ bị nhiễm lạnh khi thấm nước mưa.
Vừa chạy để giữ ấm cơ thể, Lucius vừa vội vã đến bìa rừng—nhưng không thấy Olivia đâu cả.
Khi đến biên giới của rừng, cậu phát hiện những dấu chân nhỏ in trên lớp bùn ướt.
—Không kịp rồi…
Một nỗi thất vọng trào dâng.
Nhưng cậu không có thời gian để than thở.
Giờ phải làm gì đây?
Có lẽ điều đầu tiên nên làm là quay về gọi cha.
Nhưng chắc hẳn Matilda đã báo tin từ lúc nãy rồi.
Khi gương mặt Matilda hiện lên trong đầu, Lucius chợt nhớ đến lần cô bị goblin tấn công trên đường trở về từ Lễ Thẩm Định. Gương mặt hoảng loạn vì sợ hãi khi bị vây hãm chồng chéo lên hình ảnh của Olivia.
"...Không thể chần chừ được nữa. Dấu chân còn mới, chắc chị ấy chưa đi quá sâu đâu."
Lucius quyết định và bước vào rừng.
Cậu tiến về phía khu rừng Silverwood—khu rừng mà người lớn luôn nghiêm cấm không cho đến gần.
Ký ức về lần bị quái vật tấn công lúc trước lại ùa về.
Hồi đó chúng không đáng sợ vì cậu đã có cha bên cạnh.
Trong những lúc nguy cấp, Robel luôn đến bảo vệ Lucius.
Nhưng lần này, cậu chỉ có một mình.
Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải tự đối mặt.
Ý nghĩ quái vật sẽ bất ngờ nhảy ra từ bụi cây gần đó khiến tim cậu lạnh toát.
Càng đi sâu, khao khát được thoát khỏi nơi này càng mãnh liệt.
Nhưng cậu không tiến bước vì dũng khí.
Gia tộc Dragon mang trách nhiệm quản lý khu rừng Silverwood.
Tước hiệu Nam tước—thứ mà Lucius đang hướng đến—cũng đồng nghĩa với việc cai quản khu rừng này.
Một đứa trẻ đã vào đó, cậu không thể quay đầu.
Trên lý thuyết, khu rừng giờ thuộc quyền quản lý của Bá tước Strauss, nhưng trên thực tế, gia tộc Dragon vẫn là người trông coi nó.
Khu rừng này xưa nay vốn luôn khó quản lý. Ngay cả Tử tước Gaeden—người từng chịu trách nhiệm trông coi—cũng nhanh chóng bị thay thế vì không kham nổi.
Lucius bước qua lớp lá ẩm ướt được một đoạn thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái vang vọng khắp khu rừng.
"Aaaaahhh!"
Lucius dốc toàn lực chạy về phía phát ra tiếng hét.
Không rõ đã chạy được bao xa.
Thông thường, cậu có thể chạy mười vòng quanh lãnh địa mà không thấy mệt, nhưng giờ cổ họng khô khốc, hơi thở dồn dập từng nhịp.
Cuối cùng, cậu trông thấy Olivia.
Cô đang cố chạy trốn khỏi thứ gì đó, tay áo bị rách, váy tunic rách tơi tả.
Vừa chạy, cô vừa cố cầm máu chảy ra từ vai—dòng máu loang xuống Kỵ Thú Giả Chi trên cánh tay trái.
Nhưng cô vẫn sống sót.
—Tạ ơn trời.
Nếu khi nãy cậu chần chừ không vào rừng, chắc đã quá muộn rồi.
Lucius siết chặt thanh kiếm trong tay, tràn đầy quyết tâm.
Phía sau Olivia là bốn sinh vật đầy lông lá. Chúng cao bằng người lớn, toàn thân phủ lông xanh rậm rạp, chỉ có đôi mắt sáng rực và móng vuốt bẩn thỉu lộ ra.
—Lũ troll?
Lucius lập tức lao vào giữa Olivia và đám troll.
"Lucius!?"
Giọng Olivia đầy kinh ngạc.
Bỏ ngoài tai lời cô, Lucius giương kiếm lên. Lưỡi kiếm phát sáng nhẹ khi được truyền ma lực.
Cậu chỉ dùng lượng ma lực tối thiểu để tránh kiệt sức—bởi còn chưa biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Lùi lại!"
Lời này không dành cho Olivia.
Mà là dành cho lũ troll.
Quái vật không chỉ là dã thú. Nhiều loài có trí tuệ cao và có thể giao tiếp với con người.
Dù giá trị đạo đức khác nhau khiến việc thương lượng khó thành công, nhưng không có lý do gì để giết chúng chỉ vì chúng xuất hiện trước mắt.
Trong một số trường hợp—như lũ goblin thường đi theo bầy—để giảm thiểu thiệt hại về sau, buộc phải loại bỏ vài cá thể ngay lập tức. Nhưng đó là tình huống đặc biệt.
Quản lý không phải chỉ là tàn sát.
Mà là bảo vệ biên giới.
Cha cậu, Robel, từng nói: con người và quái vật phải cùng tồn tại.
Chúng có thể đem lại tai họa, nhưng cũng có thể mang đến lợi ích.
Ví dụ điển hình nhất chính là Hóa Linh.
Không có quái vật, con người sẽ mất sức mạnh—đồng nghĩa với mất đi năng lực sinh tồn.
Đám troll đứng khựng lại. Chúng phát ra những tiếng gầm gừ kỳ lạ: "Grrrr..."
Có lẽ do mưa, từ người chúng tỏa ra mùi thú nồng nặc.
"Lùi lại!"
Lucius truyền thêm ma lực vào kiếm, ánh sáng mạnh hơn nữa.
Tóc lũ troll bắt đầu bốc khói.
Một con gầm lên, nhe nanh đe dọa.
—Chết tiệt, không có tác dụng sao?
Ngay khi Lucius thủ thế, con troll biến mất vào bóng tối.
Ba con còn lại cũng lặng lẽ rút lui vào cánh rừng mưa.
"Phù, may quá..."
Khu rừng này quá nguy hiểm—Lucius phải tiết kiệm ma lực và thể lực càng nhiều càng tốt.
Khi quay lại, cậu thấy Olivia đã ngồi bệt xuống đất, dường như hai chân không còn sức.
Cô vẫn không mang theo bất kỳ vũ khí nào.
Lucius thở phào khi thấy cô còn sống, nhưng ngay sau đó là cơn giận dữ trào dâng.
"Tại sao lại liều lĩnh như vậy? Cô muốn chết sao?"
Olivia không trả lời. Dù khuôn mặt còn vương nét sợ hãi, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định.
Cô nhìn Lucius, dùng tay giữ vết thương trên vai, rồi lặng lẽ đứng dậy và tiếp tục bước đi.
"Khoan đã! Cô định đi đâu!?"
Không quay đầu lại, Olivia thì thầm:
"...Tìm Griffin."
"Cô không nghe cha tôi nói gì à? Khu rừng này bây giờ đã khác rồi! Những con quái vật mạnh đáng lẽ chỉ sống sâu trong rừng đang bắt đầu xuất hiện ở gần ngôi làng. Một mình vào rừng lúc này chẳng khác gì đi tìm chết cả."
"...Đã có nhiều người thiệt mạng. Không phải chỉ mới gần đây. Tôi không thể tiếp tục trốn mãi trong lâu đài, giả vờ như mọi thứ vẫn ổn."
"Chị đang nói cái gì vậy?"
Lucius không hiểu nổi lời Olivia.
"Cho dù cậu có nghĩ mình như một anh hùng vì vừa cứu tôi thì điều đó chẳng giúp ích được gì cả. Nếu cậu thực sự muốn giúp phương Bắc… thì hãy để tôi đi, Lucius Norris Dragon."
Khuôn mặt Olivia lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ cao quý khiến Lucius không thể thốt nên lời.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu có thể để cô tiếp tục hành động liều lĩnh này.
"Không được."
"Vậy thì… tùy cậu."
Olivia lại bước tiếp.
"Khoan đã!"
Lucius lập tức đuổi theo cô, vừa đi vừa cố thuyết phục.
Trời vẫn mưa nhẹ, mặt trời chưa kịp ló dạng, nhưng không gian xung quanh đã sáng dần, báo hiệu trời đã quá giờ bình minh.
Nếu tiếp tục đi sâu hơn, họ có thể sẽ mất phương hướng hoàn toàn.
Lucius định cưỡng ép đưa Olivia quay lại thì một tiếng sấm vang lên.
Sét đánh trúng một thân cây gần nơi hai người đang đứng.
Dưới cơn mưa lất phất, một ngọn lửa bất ngờ bốc lên từ thân cây.
"Nguy hiểm quá!"
Dù trời mưa khiến rừng khó bắt lửa toàn diện, nhưng khu vực xung quanh vẫn có thể bị cháy lan.
Lucius lập tức nắm lấy tay Olivia, kéo cô chạy khỏi nơi đó.
Dù chạy vô định trong rừng rất nguy hiểm, nhưng lúc này, việc quan trọng nhất là bảo vệ bản thân.
Sau khi chạy một đoạn khá xa và mùi khói hoàn toàn biến mất, cả hai mới dừng lại để thở.
Ngay lúc đó, một thứ gì đó mờ nhạt, phát ánh sáng xanh lam nhạt, vụt qua cạnh họ.
Lucius lập tức đứng chắn trước Olivia, rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
—Có thứ gì đó quanh đây!
Cậu cẩn thận quan sát xung quanh.
Lúc này, bụi rậm gần đó chợt xào xạc.
Lucius siết chặt chuôi kiếm, đề phòng trượt chân trong mưa.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trong bộ trang phục hầu gái trắng-đen xuất hiện từ bụi cây.
"Hả?"
Nhìn kỹ lại, đó chính là Matilda.
"Ồ, Matilda-san?"
"Thật may quá. Cuối cùng tôi cũng tìm được cả cậu Lucius và tiểu thư Olivia."
Matilda thở phào nhẹ nhõm.
Một sinh vật nhỏ đang bay gần Matilda tỏa sáng lấp lánh.
Nó trông giống một hình nhân tí hon có cánh, Tuy không có kết cấu da thịt hay bất kỳ chất hữu cơ nào, nhưng nó lại giống như một cụm năng lượng thần bí ngưng tụ thành hình.
Sinh vật ấy lập tức chui vào tay phải của Matilda.
"Tôi đã dùng Hóa Linh để tìm cậu Lucius."
"Đó là Hóa Linh của chị à, Matilda-san?"
"Vâng. Là Tiểu Tiên đấy. Nhưng chúng ta nên rời khỏi khu rừng này ngay. Tôi đã cảm nhận mùi cháy và luồng ma lực lớn ở vài nơi trong rừng từ nãy giờ rồi."
"Chị cảm nhận được ma lực ư?"
"Phải, Tiểu Tiên rất nhạy cảm với sự hiện diện của những sinh vật có ma lực lớn hơn chúng."
Lucius nhìn kỹ hơn—Matilda cũng không hề mang vũ khí.
Nhưng không như Olivia, dù có lấm lem, quần áo Matilda vẫn không rách chút nào.
Chỉ riêng việc có một Hóa Linh hộ thân đã tạo ra khác biệt quá lớn.
Con người vốn không có cơ quan cảm nhận ma lực—nên chỉ có thể nhờ vào Hóa Linh để phát hiện năng lượng ma thuật bên ngoài. Trong khi đó, các sinh vật ma thuật thì bẩm sinh đã có năng lực cảm ứng với dòng chảy ma lực xung quanh.
Hóa Linh của Matilda hẳn là có khả năng cảm ứng cực kỳ nhạy bén—và chắc chắn còn có thể sử dụng phép thuật mạnh.
"Cha em có ở gần đây không?"
"Không, ngài Robel chưa về từ tối qua. Tôi đã báo với phu nhân rồi lập tức vào rừng đi tìm cậu, thưa cậu Lucius."
"Tại sao chị lại tìm em, Matilda?"
Lucius không thể hiểu nổi.
"Cậu Lucius, cho dù có làm cậu sợ, tôi cũng phải nói ra."
Matilda hít một hơi sâu.
"Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ! Dù cậu có liều lĩnh tự mình vào rừng, thì cũng không thể mong người lớn cứ khoanh tay đứng nhìn được!"
Matilda lớn tiếng.
Đúng là… cô nói hoàn toàn có lý.
"Vâng, em xin lỗi."
Lucius cúi đầu nhận lỗi. Matilda dường như hài lòng và thở ra nhẹ nhõm.
"Được rồi. Giờ hãy quay về thôi."
Ngay cả Olivia—người vừa bị quái vật tấn công—cũng không phản đối.
"Vâng, quay về thôi."
Tuy nhiên, cả ba đột nhiên đứng khựng lại.
"Vậy thì, cậu Lucius, mời cậu dẫn đường. Tôi ít khi đi sâu vào khu rừng này."
"Em? Nhưng không phải để Tiểu Tiên của chị dẫn đường thì tốt hơn sao, Matilda-san?"
"Không, tà khí trong khu rừng này quá dày đặc. Dù Tiểu Tiên có thể cảm nhận những thứ ở xung quanh, nhưng nó không thể phát hiện ra cậu khi còn ở ngoài rừng. Ngay cả sau khi vào rừng, tôi cũng đã phải tìm khá lâu mới cảm nhận được vị trí của cậu, thưa cậu Lucius."
Sự thật là—Lucius chưa từng đi sâu vào rừng.
Cậu chủ yếu xử lý quái vật xuất hiện trên đường lớn, còn mỗi lần vào rừng thì luôn có cha đi cùng.
Trong rừng hầu như không có mốc định vị rõ ràng.
Cảnh vật lại thay đổi theo mùa.
Ngay cả phương hướng dựa vào mặt trời giờ cũng không dùng được vì trời đang mưa âm u.
"Chắc là… hướng đó?"
Lucius chỉ đại theo hướng mà họ vừa chạy trốn.
"Cậu chắc chứ?"
Matilda nhìn Lucius với ánh mắt nghi ngờ.
"... Em... cũng không chắc lắm đường về là hướng nào."