Chương Ⅸ: Chiến trận đầu tiên.
•
.
Chúng tôi đã tập hợp được một hạm đội với quy mô năm ngàn không hạm. Mặc dù toàn bộ binh lực của lãnh địa được cho là phải chạm ngưỡng tám ngàn chiến hạmーsố chênh lệch giữa những đơn vị đang trong vận hành và những đơn vị đơn giản là không thể chuẩn bị kịp thờiーđấy là vấn đề cần phải cân nhắc thêm. Nếu chúng tôi đợi lâu hơn một chút nữa, thì đã có thể đẩy số quân lực triển khai lên sáu hay bảy ngàn tàu, song tôi lại không nghĩ là phe mình có thể nán lại lâu hơn.
Trên đài chỉ huy của không hạm, tôi đang ngạo nghễ ngồi trên ghế chỉ huy được chuẩn bị dành riêng cho mình. Đài chỉ huy rất rộng, với một trăm nhân sự đang nháo nhào khắp nơi. Mẫu không hạm mà tôi đang sử dụng là loại có hiệu xuất cao, có khả năng trở thành một trung tâm chỉ huy cho tất cả năm ngàn chiến hạm. Với các viên chỉ huy cùng những sĩ quan khác bên trong, nơi đây hiển nhiên trở thành chốn có nguồn nhân lực áp đảo hơn nhiều, so với những chiến hạm thông thường.
Từ chỗ mình, tôi hỏi một viên sĩ quan lay hoay gần đó「Chúng ta đã sẵn sàng khởi hành chưa?」
Binh sĩ ở đây đều có tuổi, song đám người này vẫn không thể kháng lệnh quý tộc. Tại Đế chế, đây là lẽ thường tình.., Chênh lệch cấp bậc là tuyệt đối, và không một ai có thể kháng lệnh tôi. Cảm giác này sướng khỏi phải bàn. Lũ bên dưới thì làm việc quần quật như trâu như bò, còn tôi thì bắt chéo chân mà nhìn xuống từ trên cao.
『Đây mới là quý tộc chứ. Tất nhiên, nếu ta mà là chúng thì cũng sẽ tức điên lên thôi. Người ta thì làm việc quần quật, còn sếp thì nhàn nhã thưởng trà á? Nếu gặp phải cảnh đấy thì tôi chắc chắn sẽ giết quách tên sếp đó.』
「Thưa ngài Lãnh chúa, chuyện này sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu ạ. Quan trọng hơn, liệu đây có phải nước đi tối ưu nhất không ạ?」
Viên chỉ huy lại một lần nữa đặt ra nghi vấn cho quyết định của tôi, nhưng tôi lạnh lùng cắt phăng cuộc trò chuyện chỉ vừa kịp chớm nở.「Đủ rồi đấy.」
『Đây là một game đã được can thiệp. Đúng là ta đang đối đầu với một băng đảng không tặc lớn, nhưng đây lại chỉ là một màn bonus không hơn không kém. Chiến thắng khải hoàn đã được đảm bảo ngay từ lúc bắt đầu.』Tôi bật cười đầy tự mãn. Chẳng thể chờ cho đến khi nhận được chiến lợi phẩm.
「Bọn chúng có nắm giữ vài loại bảo vật, đúng không?」
Những viên sĩ quan xung quanh đang trao đổi ánh nhìn với nhau thì nhận ra tôi đã chuyển chủ đề.「C-có vẻ là vậy ạ. Xét từ cái cách bọn chúng hùng hổ như thế, thì cũng chẳng lạ khi Băng không tặc Goaz chiếm hữu được một vài món bảo vật đáng giá.」
Tôi nhếch mép cười. 「Ta không thể chờ cho đến khi chiếm được chúng nữa rồi. Ta sẽ tận dụng triệt để thứ đó.」
Bọn họ tiếp tục dán mắt về phía tôi với vẻ bối rối.
『Đám người này chắc chắn là đã sợ mấy con số biết nói kia rồi. Quân đội riêng của mình bạc nhược như thế này là chuyện bình thường hả ta?』
◇
Tại trung tâm của đài chỉ huy, nơi đang bị nhấn chìm trong dòng năng lượng tiêu cực, Liam-sama đang triển trệ ở đó. An vị tại chiếc ghế chỉ huy, thứ được chuẩn bị dành riêng cho vị Bá tước trẻ, ngài ta ngấp một ngụm nước với thái độ ngạo nghễ. Ngài ta trông cực kỳ điểm tĩnh, nên chẳng có một ai có mặt ở đây biết cách ứng xử sao cho phải lẽ.
「Ngay trận chiến đầu tiên mà đã điềm tĩnh thế này rồi.」Viên Đại tá xì xầm với viên Trung tướng.
Viên Trung tướng cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào với thái độ ngạo nghễ của Liam-sama「Không giống kiểu ngài ta đang dùng kỹ thuật Poker face.」
Nhóm trợ lý của ông cũng phải đồng tình với chuyện đó.「Ngài ta nổi danh với các vấn đề đối nội quản lý lãnh địa, nhưng còn khả năng quân sự thì sao? Cá nhân tôi thì lại thích ngài ta không gây ra quá nhiều rắc rối trên chiến trường.」
「Đồng ý.」
Không một binh sĩ nào ở đây biết phải phản ứng ra sao. Rất hiếm khi có một Lãnh chúa tự mình ra chiến trường. Thông thường, quý tộc sẽ chui rúc ở phía sau hoặc trốn khỏi lãnh địa. Nhưng Liam-sama lại ra lệnh rằng ngài ta sẽ dẫn dắt tất cả ra chiến địaーthậm chí ngài ta còn chưa đến tuổi trưởng thành.
「Có thể là do danh phẩm quý tộc của ngài ta. Ta nghĩ chuyện này thật đáng khen ngợi.」Viên Trung tướng lên tiếng, và viên Đại tá dưới quyền ông cũng phải đồng tình.
Thú thực, binh sĩ ở đây muốn Liam-sama bỏ mặc họ và giữ mạng hơn, song khi thấy ngài ta cố thực hiện nghĩa vụ của một quý tộc, đã tiếp cho họ thêm dũng khí.
Theo suy nghĩ của các binh sĩ có mặt tại đây, vị Lãnh chúa đã sát cánh chiến đấu bên cạnh bọn họ thay vì chạy trốn khỏi tàu. Một vài người đã phải xúc động trước cảnh tượng này. Và nghĩ rằng.『Đây mới đúng là một quý tộc chân chính.』
Liam-sama xuất hiện trên chiến trường cũng đồng nghĩa với việc ngài ta không sử dụng quân đội như một con tốt thí. Hi sinh binh sĩ để quý tộc trốn chạy cũng chẳng phải chiến thuật hiếm thấy tại Đế chế. Cũng vì lẽ đó, mà sĩ khí của quân đội cá nhân gia tộc Banfield cao đến không ngờ. Khi phải đối đầu với một đội quân gấp sáu lần mà họ vẫn có thể giữ được nhuệ khí thì quả là tài tình.
Chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, viên Trung tướng củng cố ý chí. 「Giờ thì chúng ta cũng phải noi theo ngài ta.」
「Ngài nói phải.」
◆
Từ một chiến hạm bên trong hạm đội của Băng không tặc Goaz, Goaz hiện đang chỉ huy một con tàu có kích thước cực kỳ khủng. Thứ này thuộc về một đất nước mà gã đã huỷ diệt, gã tỏ ra khá thích thứ này. Tất nhiên, với những thứ mà gã đã độ thêm, thì nó đã không còn giữ được hiện trạng vốn có nữa rồi.
Nhận được báo cáo bên trong đài chỉ huy của con tàu, Goaz đặt tay lên trán và bật cười thành tiếng. 「Nó tự đưa đầu ra đây luôn à? Tên nhãi đó định đánh một trận với người trưởng thành sao?」
Đám không tặc xung quanh hùa theo để đảm bảo Goaz không tụt mốt. Cho tới thời điểm hiện tại, Goaz cùng băng đảng của gã vẫn chưa rõ mùi thất bại nó ra làm sao. Chúng chẳng có lý do gì để phải nể sợ một tên Bá tước ở vùng biên ải chỉ có một vài đơn vị lính và còn chẳng có lấy một kị sĩ nào. Với chúng, Liam chẳng khác nào một con thiêu thân.
「Ái chà, phải công nhận thằng nhãi đó dũng cảm thật. Oi, truyền lệnh xuống bảo thằng nào bắt sống được thằng nhãi Liam sẽ được trọng thưởng. Ta sẽ biến thằng nhãi đó thành món đồ chơi mới.」
Đã gần một thế kỷ, Goaz đã đem vô số sinh mạng ra làm trò chơi. Lý do gã có thể lọng hành như thế là do chiếc hộp nhỏ mà gã tìm đượcーTrác giả kim. Đây là thứ bảo vật đã giúp Goaz từ một tên xoàng xỉn trở thành thống lĩnh của một hạm đội không tặc đáng sợ.
Trác giả kim là một vật phẩm kỳ ảo cho phép người dùng hoá những thứ phế thải thành vàng. Thứ này được một nghệ nhân từ thời cổ đại tạo ra, bí mật về món bảo vật này đã bị thất truyền từ lâu. Theo như lời đồn thổi, chẳng một ai trên đời này có thể tạo ra một cái thứ hai. Chiếc trác không chỉ tạo ra vàng, mà thậm chí còn có thể thay đổi cấu trúc bất kỳ thứ vô tri nào và hoá chúng thành Mithril hoặc Adamantite. Nhờ chiếc trác, kể cả một hòn sỏi ven đường cũng có thể trở thành một thứ kim loại quý. Nó ảo diệu đến vậy đấy.
「Ta nghĩ đã đến lúc dạy cho thằng nhãi ngông cuồng đó biết thế nào là chiến tranh rồi.」
Trong tiềm thức lũ không tặc, chúng đã mặc định phe mình là bên sẽ thắng. Chúng nghĩ thế, âu cũng là chuyện thường tình. Xét theo quy mô quân lực, thì chúng đã gấp 6 lần đối phương. Chúng thậm chí còn chẳng cần đến chiến lược. Tiến thẳng về phía trước, chiến thắng đang đợi chúng...(hoặc ít nhất là vậy)..
☆
Vài ngày sau khi khởi hành từ lãnh địa, chúng tôi cuối cùng cũng đối mặt với bè lũ không tặc. Tôi đang nghe viên Trung tướngーngười hiện đang là chỉ huy của con tàu nàyーra lệnh, nhưng vì chán quá nên tôi đã phải vật lộn với cơn buồn ngủ đang ngày một lớn dần. Ghế chỉ huy quả là có chất lượng tốt, ngồi nhiều giờ liền mà vẫn chẳng hề đau lưng, nó thoải mái đến mức khiến tôi mém chút thì ngủ gục. Thú thực, tôi đã ngủ gục nhiều lần trong vài ngày qua. Nếu lơ là phòng bị, thì tôi sẽ lại gật gà gật gù ngay.
Lý do cho sự tẻ nhạt này, là do cả hai phe đều biết chính xác vị trí của đối phương, mỗi nước đi đều trở nên quá nỗi dễ đoán. Đã được một ngày kể từ lúc hai phe chạm mặt nhau, song giao tranh vẫn chưa nổ ra. Trong suốt quãng thời gian đó, cả hai phe chỉ đang tái định hình lại các không hạm theo đội hình chiến đấu đã được vặt ra. Cá nhân tôi chẳng có bất cứ tri thức nào về chiến tranh, nên đã để cho những người có chuyên môn làm phần việc của mình, song nếu không ra lệnh tiến công thì trận chiến sẽ chẳng bao giờ nổ ra.
Tôi có cảm tưởng phe ta đang có một trận chiến khó khăn do out tầm số lượngーnhưng cho đến thời điểm hiện tại, mọi thứ vẫn quá tĩnh lặng. 『Khi nào thì mới chịu đánh đây hả?』
Tôi hỏi một viên sĩ quan gần đó. 「Thế, bao giờ thì chúng ta mới tiến công?」
「Thưa ngài Bá tước, trận chiến đã bắt đầu rồi đấy ạ. Trong trận chiến tầm cỡ quy mô này, ta không thể cứ vậy mà lao vào đối phương được. Chúng ta đang bị áp đảo về số lượng, nên hiện đang trong tình thế ngặt nghèo ấy ạ.」
『Trận chiến đã bắt đầu đâuーvả lại, trong tình thế ngặt nghèo là sao hả? Cái đéo gì đấy?』
「Ta đã thấy kẻ địch đâu.」
「Trong không gian vô định này, nếu ta thấy chúng, thì đồng nghĩa với việc ta đang trong tầm bắn của chúng ạ.」
「Nghe quen quen.」Hình như tôi đã học được trong kén giáo dục rồi thì phải, nhưng chắc do chưa từng học một khoá dành cho binh sĩ, nên ký ức đó mà phai rồi.
『Hoá ra bọn người này không định nịnh hót thật à? Nếu có thì mình cũng chẳng bận tâm đâu, nhưng chắc phải trân trọng sự thẳng thắn này của họ rồi. Bọn họ đang làm phần việc của mình rất tối, nên mình sẽ nhắm mắt cho qua. Chắc là bọn họ đang cố xem xét giữa khoảng cách thích hợp với kẻ địch và thời điểm thích hợp để tiến công. Thật luôn, đây là trận chiến đo lường đối thủ à. Hừm, phải mất bao lâu nữa thì mới giáp mặt gã kia đây?』
「Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng chắc chắn phải có một viên cố vấn quân sự có thực lực.」Viên Trung tướng lẩm bẩm.
Những sĩ quan xung quanh cũng thảo luận y chang. 「Tôi có hay tin bọn chúng thu nạp rất nhiều cựu quân nhân.」
「Với khoảnh cách chênh lệch binh lực lớn đến thế này, nếu bọn chúng biết đấm đá hẳn hoi, thì sẽ trở thành một mối nguy hại không hề nhỏ.」
Tôi quay sang viên sĩ quan bên cạnh mình. 「Chiến tranh lúc nào cũng vậy à?」
「Câu trả lời cho câu hỏi đó của ngài cũng không hẳn phải là 『không』, song viên chỉ huy luôn phải lo lằng về thời điểm bọn chúng tấn công ạ.」
Dần dần, cả hai phe tiến gần lại và cho điều chỉnh lại đội hình. Kẻ địch vẫn chưa lọt vào tầm mắt, song cả hai phe vẫn đang đề phòng đối phương. Tại một ảnh ba chiều đơn giản tái hiện lại chiến trường, tôi có thể thấy kẻ địch đang có ý định bao vây cả lũ.
「Ta còn phải đợi bao lâu nữa đây?」Ngay khi tôi định ra lệnh cho hạm đội xuất kích, thì liền choàng tỉnh bởi tiếng thét của một cán viên trên đài chỉ huy.
「Liên lạc thất bại!! Có thứ gì đó...phía trên chúng ta!! Kẻ địch đang tiếp cận từ phía trên!! Số lượng là năm trăm chiến hạm.」
Viên Trung tướng điềm nhiên ra lệnh,「Chuẩn bị can thiệp đánh chặn, song đừng để chúng truy ngược ta từ quân chủ lực!!」
Con tàu của tôi nhanh chóng quay ngược, để mũi tàu hướng lên phía kẻ địch.
Cùng lúc đó, viên Trung tướng nhăn mặt.「Vậy ra chúng đã bắt đầu hành động rồi à.」
Tôi hỏi sĩ quan bên cạnh nhờ giải thích,「Chẳng phải nên tránh phân tán lực lượng hay sao? Tại sao bọn chúng lại tấn công chúng ta chỉ với năm trăm không hạm?」
「Bọn chúng đang cố đánh sập đội hình của chúng ta đó ạ. Bất kể chúng ta có phản ứng nhanh đến đâu, thì chúng vẫn có thể kéo chúng ta xuống bằng một cách nào đó.」
「Bọn đó đáng lý ra phải all in ngay từ lúc bắt đầu mới phải,」Tôi phàn nàn.
Viên sĩ quan sau đó để ý thấy biểu hiện kỳ lạ của kẻ địch, rồi sắc mặt của anh ta cắt không còn một giọt máu. 「Ngài Bá tước, đấy không phải là lũ không tặc... đấy là những không hạm đã đầu hàng bọn chúng. Đấy là một đội quân phòng vệ khácーđược dùng như một con tốt thí.」
Mấy con không hạm đó chẳng giống như loại của Đế chế, chắc là loại của một nền văn minh liên thiên hà khác.
「Bọn chúng bắt được một đội quân đối địch và nay lại gửi chúng đi làm quân cảm tử à. Nói thử xem, nếu chúng đã có thể can thiệp đến kết nối của phe ta, thì tại sao chúng lại giở trò này đầu tiên?」
「Nó cũng ảnh hưởng đến chúng. Ngài cứ xem nó như một con bài tẩy, chỉ có thể dùng ở tình huống nguy cấp ấy.」
Nếu chúng cũng không thể liên lạc, thì cũng chẳng thể truyền lệnh. Cả hai phe đều phải chịu thiệt hại.
Khi hạm đội đột kích kia bắt đầu tấn công, chúng tôi can thiệp và bắn trả. Những làn pháo để lại một vẹt ánh sáng ở giữ cả hai. Ánh sáng tuyệt đẹp loé lên khi chúng thắp sáng cả một vùng không gian.
『Ôi trời, mấy vụ nổ ngoài không gian... Phải công nhận, thế giới kỳ ảo này đỉnh thật.』
♢
Từ trên đài chỉ huy, Goaz khen ngợi đối thủ của mình.
「Tên nhãi đấy đánh đấm cũng ra trò đấy. Hay là do nó có vài nhân vật tài năng dưới trướng nhể.」
Chúng đã gửi đi năm trăm không hạm thuộc phe đồng minh, song Goaz chẳng mấy bận tâm. Cái đám bị thổi tung kia chỉ là một lũ thất bại đã quy hàng gã, nên có mất đi đám đó, gã cũng chẳng mảy may xê dịch. Vả lại, lợi thế quân số của gã vẫn quá áp đảo, nên việc mất hẳn một hạm đội năm trăm đơn vị cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến thời cục của trận chiến.
Viên trợ lý của gã cũng chẳng đặc biệt bận tâm đến vấn đề này.「Tình hình của bọn chúng đã trở tệ. Boss, giờ là lúc thích hợp để chúng ta tấn công.」
Hạm độ của gia tộc Banfield đã mất liên kết, với việc đường truyền đã bị cắt đứt, thì chẳng lý nào chúng có thể tái thiết lập đội hình. Khi đám thiêu thân kia lao vào ngọn lửa, bọn không tặc đã chiếm được ưu thế.
Goaz gật đầu khi viên trợ lý của gã thuật lại tình hình trận chiến. Chất giọng uy mãnh của gã vang lên, truyền ra khắp đài chỉ huy.
「Lũ chúng bay, đến lúc xuất kích rồi!! nhân lúc chúng còn nao núng, hãy dạy cho chúng biết thế nào là cách không tặc giải quyết vấn đề!!!」
Với lệnh của Goaz, toàn bộ hạm đội không tặc của gã tiến công. Chúng không theo bất cứ đội hình nào cả, song cũng chẳng màng đến chuyện đó. Suy xét theo quy mô của phe địch, chúng chỉ việc tiến công về phía trước thôi đã đủ đè bẹp đối phương rồi.
Hạm đội của gia tộc Banfield rút lui trong khi vẫn giữ vững đội hình, mũi hạm vẫn chỉa về phía kẻ địch.
「Chúng đang tháo chạy à. Ta sẽ truy kích...hm?」
Lũ không tặc đã tiến thẳng vào bẫyーvào một bãi mìn. Năm mươi đơn vị ở tuyến đầu hoặc hơn thế đã mắc bẫy và nổ tung thành từng mảnh. Những vụ nổ thậm chí còn ảnh hưởng đến những con hạm gần đó, gây ra một lượng lớn thiệt hại.
「Rặt một lũ đê tiện.」
Kẻ địch hẳn là đã đặt bẫy khi hai phe giáp mặt nhau, hoặc trong lúc rút lui. Dù thế nào đi nữa thì khi xét về mặt bằng chung, thiệt hại vẫn chẳng quá đáng kể.
Chẳng mấy lay chuyển, viên trợ lý của gã bắt đầu đánh giá gia tộc Banfield.「Chúng giỏi hơn tôi nghĩ.」
Goaz thích sự kháng cự đó của kẻ địch. 「Chúng phản kháng một chút mới thú vị chứ. Thiệt hại đôi chút chẳnー」
Đột nhiên, tuyến trước của chúng bị cày nát bởi loạt đạn của đối phương và ngay lập tức nổ tung.
「Ểh?」Goaz mở to mắt kinh ngạc, quay sang viên trợ lý để yêu cầu giải thích.
Gã đó ngay lập tức đáp, trông có vẻ bồn chồn. 「Hình như binh sĩ của chúng có kinh nghiệm thực chiến, và trang bị cũng chẳng tệ nốt.」
Goaz liếm môi. Phe gã cũng chẳng thể xác nhận với những không hạm khác hay can thiệp vào mệnh lệnh của kẻ địch do kênh liên lạc của cả hai phe đã bị đánh sập. Nhưng kể từ thời điểm đó, địch thủ đánh đấm tốt hơn chúng nghĩ. Tiền tuyến đã bị lộn cái bàn.
「Khá ấn tượng đấy, nhưng thế thì đã sao? Ngươi nghĩ mình có thể khoả lấp khoảng cách số lượng lớn áp đảo đến mức này ư?」
Dù cho phe kia đã chứng tỏ mình sở hữu nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn, nhưng hạm đội không tặc vẫn đang áp đảo về mặt quân số. Bất chấp việc có mất bao nhiêu đơn vị, ở phía sau vẫn còn rất nhiều thứ đang đợi gia tộc Banfield.
Cả hai phe giáp mặt, và tuyến trước của cả hai phe đều lãnh phải thiệt hại, song vẫn chưa có bất cứ đòn tấn công nào chạm đến không hạm của Goaz. Con tàu của gã được trang bị giáp trường lực, cùng vô số chiến hạm xung quanh được thiết kế thiên về phòng ngự, và được thiết lập quanh đó để bảo vệ gã. Nên gã chẳng có gì phải sợ địch thủ cả.
「Cứ tiếp tục tiến về phía trướcーchúng ta vẫn đang chiếm ưu thế!! Nghiền nát chúng!!!」
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một cái giá rất nhỏ. Đám không tặc lao lên như vũ bão, hướng thẳng vào hạm đội của gia tộc Banfield.
Viên trợ lý liệu trước nước đi tiếp theo của địch thủ. 「Thông thường, một đội quân phòng vệ sẽ bắt đầu tháo chạy ngay lúc này. Một khi, một trong số bọn chúng cúp đuôi bỏ chạy, thì đội hình kia sẽ tan vỡ.」
Khi một không hạm tháo chạy, phần còn lại cũng sẽ chùn bước và bỏ chạy ngay sau đó, rồi kéo theo đó là sự sụp đổ của cả một ham đội. Truy kích theo đám tháo chạy sẽ dễ hơn rất nhiều, nên viên trợ lý hi vọng chuyện đó sẽ sớm xảy ra.
「Hừm, có vẻ như lũ chúng nó đủ gan để không tháo chạy. Nếu chúng nó muốn chết đến thế, thì ta sẽ tiếp bọn chúng.」
「Rõ.」
Dù rằng có do thiếu kinh nghiệm thực chiến hay đơn giản hơn là do bất trung, thì đám cán viên không được huấn luyện kỹ càng của lũ quý tộc cũng sẽ quay đầu bỏ chạy ngay khi cảm thấy mất lợi thế. Tuy nhiênーcho đến thời điểm hiên tại, hạm đội của gia tộc Banfield vẫn bám trụ và chiến đấu tới cùng. Hình dung ra viễn cảnh đè bẹp địch thủ, đám không tặc vẫn tiến công về phía trước.
「Ta cá là chúng sẽ sớm vỡ trận thôi.」Goaz nhận xét.
Cuối cùng thì cách thức di chuyển của hạm đội gia tộc Banfield cũng đã thay đổi. Thấy thế, viên trợ lý cho rằng trận chiến đã kết thúc. 「Boss, chúng ta đã đẩy chúng đến bước đường cùng rồi.」
「Đúng như ta dự liệu.」
Hai gã đều tin rằng kẻ địch đã vỡ trận, và đó cũng là lúc trận chiến kết thúc.
Tuy vậy, có thứ gì đó không đúng lắm..
♡
『Trận chiến này còn định dằng co đến bao lâu nữa?』Cáu tiết, tôi bật dậy khỏi ghế và vẫy tay ra hiệu cho viên Trung tướng. Ông ta trông có vẻ bận đấy, song tôi đếch quan tâm.
「Oi, chúng ta còn định chạy đến bao giờ nữa?」
「Thưa ngài Lãnh chúa, đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm vào lúc này ạ. Để giành lấy chiến thắng, chúng ta phải tránh giao tranh trực diện và đợi quân thường trực đếー」
ĐẤY『Là kế sách của ông đấy à? Ta đáng lý ra không nên giao lại việc này cho các ông.』
「N-nhưng, thưa ngài Lãnh chúa...」
「Quân địch có số lượng vượt trội đấy. Chuyện gì rồi sẽ xảy ra nếu chúng phân cho một hạm đội riêng hướng đến lãnh địa của ta hả?」
「C-cái đó... có khả năng các đơn vị phòng thủ của chúng ta sẽ không trụ nổi. Đó cũng chính là lý do chúng ta phải cầm chân bọn chúng tại đây ạ!!!」
「Đừng có ăn nói hàm hồ!! Nhà ngươi muốn chúng tiến đến lãnh địa của ta đấy à?」
Tôi đéo care cái hành tinh đó, nhưng Amagi đang ở đó. 『À ừm, cả lão Brian nữa.』Khi lãnh địa bị xé toạc và Amagi mất mạng thì chiến thắng cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thật lòng một chút, liệu tôi thực sự có bận tâm đến an nguy của hành tinh và người dân trên đó không ấy à? Hừm, sau từng ấy công sức gầy dựng nên cơ ngơi như hiện tại, mà lại để cho kẻ khác đạp đổ thì nhục mặt lắm.
「Chúng ta sẽ quét sạch bọn chúng ngay tại đây. Đừng để bất cứ tên nào thoát khỏi đây!! Ta không dung thứ cho bất cứ tên nào dám đặt chân đến hành tinh của mình!!!」
「N-nhưng thưa, còn tính an nguy của ngài thì sao ạ?」
Đúng là tôi quý trọng sinh mạng của bản thân, song cũng chẳng có lợi lộc gì khi kéo dài trò chơi liên quan đến lũ không tặc. 『Giao chiến với một cường địch, thì ta cần phải làm tất cả những thứ trong khả năng để kéo chúng xuống ngang tầm. Phe ta hiện đang phải đối mặt với bè lũ không tặc.., bọn chúng nó sẽ chẳng ngại chơi bẩn đâu. Vả lại, tôi cũng chẳng muốn cho chúng thêm thời gian để hoạch định kế hoạch. 』
「Hừm, ngươi định kháng lệnh ta đấy à. Do đây là chiến trường đầu tiên của chính bản thân ta, nên ta đã mang theo Kị sĩ cơ giới riêng. Phe ta sẽ cần sáp lá cà để ta ra bên ngoài đó và quẩy tung nóc, đúng chứ?」
Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, như thể đang muốn truyền đạt rằng.『Tên nhãi này có biết mình đang nói gì không thế, bàn luận về vấn đề mà chính bản thân nó thậm chí còn chẳng thể hiểu nổi ư?』Nhưng tôi đếch care. Vả lại, nếu để quân thường trú của Quân đội Đế chế mò đến đây, thì chúng sẽ hốt hết chiến lợi phẩm mất.
『Goaz là "quà" của ta!!! Ta sẽ không giao hắn cho bố con thằng nào hết!!』
「Truyền lệnh đến toàn quân, đột kích!!」
Với lệnh của tôi, đôi đồng tử của viên Trung tướng mở to.「Na!?」
「Ngươi không nghe ta nói gì à? Toàn quân đột kích, nghe thủng chưa. Nhanh cái chân lên. Ta sẽ tiến đến Avid, khi đã tiếp cận lũ không tặc, hãy báo lại với ta. Tiện thể, truyền lệnh cho toàn bộ Kị sĩ cơ giới xuất kích luôn đi.」
Đã chán ngấy việc ngồi đợi trên đài chỉ huy, tôi hướng đến khoang chứa, nơi Avid hiện đang đợi. 『Trời ạ, nếu muốn cầm chân lũ chúng nó thì cứ nói huỵch toẹt ra từ sớm đi. Quả là lãng phí thời gian.』
◆
Trên đài chỉ huy, viên Trung tướng liền truyền lệnh sau chỉ thị đó. Viên Sĩ quan tham mưu đang bận xác nhận tình hình chiến sự và truyền lệnh xuống. Một viên sĩ quanーngười mà Liam đã từng bàn chuyện trước đóーliếc nhìn chiếc ghế thống lĩnh, được chuẩn bị cho vị Lãnh chúa, nay đã trống không.
「Mình chưa từng nghĩ ngài ta thực sự sẽ xuất kích.」
Tất thẩy những binh sĩ khác cũng đang rất hoang mang. Bọn họ theo lên không hạm của Liam để phục vụ ngài ta, nhưng rồi ngài ta lại chuẩn bị xuất kích với AvidーKị sĩ cơ giới riêng của ngài ta. Liam-sama đã yêu cầu tất cả tiến công, và giờ ngài ta đang tự mình ra chiến trường, bỏ lại viên Trung tướng cùng các sĩ quan tham mưu đang hoang mang tụt độ.
「Đẩy toàn bộ Kị sĩ cơ giới lên tuyến đầu, che chắn cho vị Lãnh chúa của chúng ta!!!」
「Ngài ta đã tách khỏi đoàn hộ tống và đang xung kích thẳng về phía trước!!」
「Bằng mọi giá, chúng ta phải bảo vệ ngài ấy!!!」
Tất cả binh sĩ đánh mắt nhìn lên màn hình chính, theo sát từng nhất cử nhất động của Avid.
◎
「Vậy ra đây là một Kị sĩ.」
Kị sĩ là những cá nhân rất đặc biệt, không giống như những binh sĩ thông thường. Bọn họ đã được huấn luyện tâm trí và thể chất ngay từ khi còn rất nhỏ. Nếu phải so với những cá nhân kiệt xuất ấy, thì một binh sĩ thông thường chẳng là cái đinh rỉ gì. Có một sự khác biệt rất lớn trong năng lực chiến đấu giữa những cá thể này, những binh sĩ thông thường chỉ có thể cố bao vây và áp đảo họ bằng số lượng. Cùng một loại Kị sĩ cơ giới, nhưng khi giao cho một binh sĩ thông thường và một Kị sĩ thao khiển, thì sẽ cho ra hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Gia tộc Banfield không có bất kỳ Kị sĩ nào theo hầu. Cá nhân duy nhất bên trong lãnh địa, sở hữu khả năng của một Kị sĩ lại chính là Liam-sama.
Màn hình chiếu đang hiện thị Avidーđơn vị mà Liam-sama đang thao khiểnーnả đạn vào kẻ địch bằng một khẩu súng phóng tên lửa bên tay phải và một thanh kiếm laser bên tay trái. Ngay khi lũ không tặc áp sát, thì liền bị chẻ đôi bởi thanh kiếm laser trên tay trái, rồi ngài ấy lại đục một lỗ trên không hạm của kẻ địch bằng khẩu súng phóng tăm bên tay phải.
Khi khẩu súng phóng tên lửa hết đạn, ngài ấy vứt nó sang một bên, và triệu hồi ra một cổng ma thuật trước mắt Avid, và lôi từ trong đó ra một món vũ khí mới. Ngài ấy có một nguồn cung ứng vũ khí cực lớn, tất cả đều được trữ bên trong không gian ma thuật. Đây là chức năng chỉ có ở những tạo tác vượt trội như Avid.., những loại sản xuất hàng loạt trên thị trường chẳng thể nào kích hoạt được khả năng này. Ngài ta thao khiển Avid di chuyển tự do ngoài không gian, thể hiện một thứ sức mạnh áp đảo.
Hạm đội của gia tộc Banfield vẫn đang chật vật với việc kết nối bị đánh sập, song bọn họ vẫn nghe thấy chất giọng của Liam-sama đôi lúc lại vang lên. 「Ahaahahahahaaaa, thử ngăn ta lại xem nào!!」
Khi bọn họ trông thấy cảnh tượng Liam-sama dễ dàng hạ gục tất cả những kẻ ngáng chân, phá huỷ hết không hạm này đến không hạm khác, một sĩ quan đã gạt đi giọt nước mắt lăn trên gò má. 「Ngài ấy mạnh quá, quả không hổ là Kị sĩ mà.」
Do Liam-sama vẫn chưa tới tuổi tổ chức lễ thành nhân, nên hiển nhiên ngài ấy vẫn được xem là một đứa trẻ. Cũng bởi vậy, tất cả những binh sĩ đang có mặt ở đây đều có cùng một suy nghĩ rằng bọn họ đang chứng kiến cảnh một đứa trẻ vui vẻ nghiền nát bè lũ không tặc.
Viên Chỉ huy tiến tới chỗ viên sĩ quan đó, bấy giờ đã hoàn thành phần việc của mình.「Ngài ta khiến anh kinh sợ à?」
Tỉnh táo sau cơn mê, anh ta nhanh chóng đáp.「Ah, Chỉ huy. Không có, tôi...」
「Cứ thoải mái đi, không cần quá cứng nhắc đâu.」Viên Trung tướng lên tiếng, người đã trở lại ghế của mình, Trung tướng dõi theo từng nhất cử nhất động của Avid. 「Ta tự hỏi không biết liệu vị Lãnh chúa ấy của chúng ta có được một tuổi thơ bình thường.., nếu ngài ấy không được sinh ra với danh phận quý tộc thì sao... Ôi, thật đáng hổ thẹn.」
Trên màn hình chính, Avid đang xiên thủng địch thủ. Tất nhiên là cảnh tượng đó rất đáng quan ngại, nhưng song song đó, nó lại tăng sĩ khí cho phe ta. Chỉ có riêng viên Trung tướng là cảm thấy ân hận khi chứng kiến cảnh tượng đó.
「Mặc cho ngài ấy anh dũng đến thế? Ngài nói đáng hổ thẹn là có ý gì?」Viên Đại tá lên tiếng hỏi.
Viên Trung tướng gật đầu và thuật lại ký lục của Liam-sama. 「Ngay từ khi còn rất nhỏ, ngài ta đã bị bỏ rơi bởi chính đấng sinh thành và phải lên nắm quyền một lãnh địa đang trên bờ vực suy kiệt, nơi toạ lạc tại vùng biên ải của Đế chế. Mặc dù đã cố hết mình khôi phục lãnh địa, nhưng giờ thì ngài ta lại phải đương đầu với lũ không tặc. Thú thực, cá nhân ta cũng muốn biết cách nuôi dạy một đứa trẻ thiên tài như ngài ta.」
Đem lại sinh khí cho một lãnh địa đã cằn cỗi ngay tầm tuổi đó đã là một phép màu rồi, song vị Lãnh chúa trẻ tuổi ấy thậm chí còn phải đương đầu với bè lũ không tặc trên tiền tuyến như một Kị sĩ, rồi còn thể hiện một thứ sức mạnh áp đảo mọi thứ.
「Mình muốn lũ trẻ ở nhà noi gương ngài ấy.」Viên Trung tướng tự nhủ.
Những cựu binh trực thuộc Quân đội Đế chế đã bị đẩy đến lãnh địa của Liam. Rất nhiều người trong số này thuộc loại cố chấp, quá nghiêm chỉnh, quá cần mẩn, quá chính chắn. Nói cách khác, rất nhiều người trung thực, cần cù siêng năng. Đây là kết quả của việc người Dẫn Lối muốn tập hợp những kẻ có tư tưởng trái ngược hoàn toàn với Liam, người đang muốn trở thành một tên bạo chúa.
「Kể từ khi bị đày đến nơi đây, ta đã dành một khoảng thời gian để suy ngẫm lại đời mình, và nhận ra rằng bản thân đã rất hạnh phúc khi bị đày đến đây. Ta chưa từng nghĩ đây lại chính là lý do giúp bản thân mình gặp được một vị Lãnh chúa đáng để phục vụ.」
Viên Trung tướng biết về tài năng đối nội của vị Lãnh chúa, song ông chưa từng nghĩ ngài ta lại là một Kị sĩ mạnh mẽ đến nhường này. Liam-sama quả là thứ ánh sáng dẫn lối cho những binh sĩ ở đây. Bọn họ được tiếp sức bởi cảnh tượng ngài ta nghiền nát địch thủ trước mắt, chẻ đôi tất cả những kẻ dám ngáng đường.
「Vậy ra trên đời này vẫn còn những vị Lãnh chúa chân chính, cả việc cầm bút lẫn cầm kiếm đều rất điêu luyện. Ai mà ngờ rằng ta đang quan sát một vị Lãnh chúa cao quý chinh chiến như một Kị sĩ trên tiền tuyến chứ?」Viên Trung tướng lớn giọng. 「Khi quan sát ngài ta, thì ta nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời, ta được tiếp kiến một vị Quý tộc chân chính. Ngài ta đã đúng khi bảo rằng: Nếu lãnh địa của ta bị tấn công trong lúc đợi quân tiếp viện xuất hiện, thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Đúng là nếu vị Lãnh chúa ấy của chúng ta an toàn, thì gia tộc Banfield sẽ trụ vững, nhưng vì lợi ích của con dân, ngài ta đã quyết phải tiêu diệt bè lũ không tặc.」
Viên Trung tướng nghĩ rằng, Liam-sama quả là một Kị sĩ lý tưởng, chiêm ngưỡng được khí phách của vị Quý tộc trẻーngười đáng lý phải ngồi phía sau bọn họーđang tự tay bảo vệ lãnh địa khỏi bè lũ xâm lược, khiến cho chúng binh sĩ có mặt tại đây phải hổ thẹn vì chiến thuật hèn nhát trước đó.
「Ngài ta thực sự định đơn phương độc mã tiến công ư?」Viên Đại tá xác nhận.
「Gia tộc Banfield chẳng có bất kỳ Kị sĩ nào, nên việc này là rất cần thiết. Đúng thực là chuyện này rất đáng hổ thẹn, nhưng liệu còn chiến binh nào ở đây đáng tin hơn ngài ta? Ngài ta đã tuyên bố rằng tuyệt đối không được để bất cứ tên không tặc nào đặt chân đến lãnh phận của mình.」
Liam-sama đang chiến đấu trên tiền tuyến để bảo vệ người dân của mìnhーchí ít thì đối với binh sĩ ở đây là vậy. Vị Quý tộc trẻ tuổi này đã ném sự an nguy của bản thân vào thẳng sọt rác, quyết định từ bỏ lối đánh câu giờ và tiến thẳng ra tiền tuyến vì lợi ích của thần dân.
「Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một vị Lãnh chúa chiến đấu bảo vệ người dân. Thậm chí chiến đấu còn hiếm thấy hơn. Nhất trí, đây là hành động tối ưu nhất mà ngài Lãnh chúa có thể làm để bảo vệ lãnh địa, song ngài ta cũng đang mạo hiểm tính mạng vì thần dân của mình!!!」
Dõi theo một cá nhân đang xong pha tuyến đầu thực sự trông rất hư cấu, nhưng ngài ta lại mang đến cái cảm giác『Chúng ta có thể chiến thắng trở về nếu sát cánh chiến đấu bên cạnh ngài ấy.』. Thời đại này, quý tộc chẳng bao giờ bước chân ra chiến trường, dù cho bản thân là một Kị sĩ. Đa phần quý tộc chỉ cải thiện khả năng cá nhân để ra oai và để trông thật ngầu. Đây là hiện trạng chung của giới quý tộc tại Đế chế. Song vẫn còn đó một vài quý tộc nghiêm chỉnh, nhưng những người đó lại không quá quyết đoán như Liam-sama. Tại thời điểm hiện tại, Liam-sama đã chứng minh rằng bản thân là một tồn tại độc nhất vô nhị bên trong Đế chế.
「Sao thế? Bọn chúng mày chỉ có vậy thôi à?」
Có vẻ như ngài ta đang tận hưởng trận chiến một cách quá trớn, nhưng vẫn tốt hơn là khóc lóc trên chiến trường.
Lãnh chúa của bọn họ đang chế diễu lũ không tặc, và những binh sĩ dưới trướng cũng bớt lo lắng hơn khi quan sát khung cảnh đó.
•
Edit: nhớ theo dõi Fb của nhóm.
link được ghim ở phần bình luận của bộ truyện.