Chương Ⅻ: Kị cơ.
•
•
「Ta không nghĩ vậy.」Tôi bật cười nhìn xuống Goaz.
Goaz ngẩn mặt nhìn lên, ngớ người trong một thoáng.「Ểh?...」
「Ta bảo không đấy.」
Một tên đàn ông to con run lẩy bẩy, cùng cái bản mặt kinh hãi đang thủ phục trước mặt tôi. Khung cảnh này thực sự rất khôi hài. Cơ bắp cuồn cuộn cùng những vết săm trỏ chằn chịtーbất kể là để thị uy hay đơn giản là thẩm mỹ, tôi cũng cóc quan tâmーgã gợi tôi nhớ lại lũ Yakuza mà mình từng e sợ. Thực tình, chỉ cần nhìn thấy bản mặt gã thôi thì tôi đã nổi điên rồi. Song tôi vẫn khá tận hưởng khoảnh khắc gã khấu đầu cầu xin tha mạng.
『Ôi trời, mình đúng là một tên ác nhân mà. Maa~ Cũng chẳng có lý do gì để trở lại con người tử tế như trước kia nữa.』
Goaz lại tiếp tục cầu xin tha mạng.「Cầu xin ngài!! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì vì ngài, nên xin hãy tha cho tôi một con đường sống!!」
Quân đội bắt đầu bao vây Goaz, trong khi phần còn lại đưa những người bị thương đi và thu dọn xác binh sĩ tử trận. Những binh sĩ kia trừng mắt nhìn Goaz. Nhìn cũng biết bọn họ đang nghĩ gì. 『Sau từng ấy việc, mà nhà ngươi vẫn có gan xin tha mạng hả?』
Thống lĩnh của một hạm đội không tặc đang khóc lóc cầu xin một đứa trẻ tha mạng. Vũ lực đúng là có sức mạnh tuyệt đối. Hừm, tôi cũng có lý do để khước từ yêu cầu của gã, một trong số đó: gã là quân cướp bóc, lúc nào cũng chọc tôi sôi máu khi nhớ lại tiền kiếp, nhưng hình như gã hiểu sai vấn đề rồi thì phải.
「Có vẻ như nhà ngươi vẫn chưa nắm được tình hình hiện tại của mình thì phải. Ngươi nói rằng mình sẽ làm mọi thứ có thể và dâng lên cho ta một thứ báu vật vô giá, ấy hả? Hừm, tất cả mọi thứ của ngươi giờ đã là của ta, và thứ duy ở thời điểm hiện tại mà ngươi có thể làm cho ta là trở thành một mục thành tựu, rồi giao đầu cho chính quyền Đế chế để đổi lấy đống tiền thưởng kết xù kia.」
Goaz há hốc mồm kinh ngạc, nhưng với tôi thì việc đó chẳng có gì phải bất ngờ ở đây cả. Gã chẳng còn cái gì đáng giá hơn đống tiền thưởng đang được treo lủng lẳng trên đầu.
「Xin chờ một chút đã!! Tôi xin thề nếu ngài để tôi sống thì tôi sẽ trở nên hữu dụng với ngài ạ. C-có thể tôi đã thua. Nhưng ngài cũng thấy tôi mạnh mẽ đến chừng nào rồi, phải chứ? Đám lính kia thậm chí còn chẳng thể làm tôi bị thương nữa là!! Ngài sẽ có một kẻ như tôi phục vụ dưới trướng mình. Nên xin ngài hãy tha mạng!! Tôi có một thứ bảo vật thậm chí còn vượt xa đống tiền thường mà ngài nhận được khi giao nộp tôi đấy ạ!! Tôi cũng sẽ cung cấp vị trí nơi mình giấu gia sản.」
Không hẳn tất cả đều là bốc phét, nhưng tôi dám chắc gã đã bịa ra một số chuyện để thoát khỏi tình thế này. Tôi dám đảm bảo nếu như để gã sống, thì tên khốn này sống sẽ phản bội tôi trong tương lai. Do đã gặp rất nhiều kẻ như gã ở kiếp trước, nên tôi đã quyết định tuyệt đối không bao giờ tin tưởng những loại người này.
「Ra thế, vẫn còn giấu nhiều của lắm à? Thế thì hãy đi mà nói với lũ điều tra viên của Đế chế ấy. Dám chắc là bọn chúng sẽ rất thích thú khi áp dụng những kỹ thuật mới để moi thông tin đó từ ngươi đấy.」
Tôi cũng chẳng muốn biết cái đám người đó sẽ làm ra những trò gì để moi thông tin đâu, nhưng đảm bảo Goaz sẽ trải qua rất nhiều thứ "thú vị" trước khi bị hành quyết. Tên này sẽ không có cái quyền "giảm án để khắc phục thiệt hại" đâu.
Cuối cùng thì cũng nhận ra bản thân đã đi đến đường cùng, Goaz ngừng van nài.「N-nhãi ranh, đừng có đùa với ta!!」
「Lộ rõ bản chất rồi à? Sao định chống đối ngươi thi hành công vụ à?」
Edit: Thoại của đoạn trên thực ra là:「Lộ rõ bản chất rồi à? Sao mày không thể hiện một chút thành kính đi?」
Không rõ tại sao Goaz vẫn có thể đứng dậy, mặc cho bản thân gã chỉ còn lại một chân. Gã lao thẳng vào tôi, làn khói đen lại trào ra.
Tôi chỉa mũi kiếm vào gã, rồi lạnh lùng cất tiếng.「Trật tự.」Tặng gã thêm vài đường kiếm vừa đủ để không đoạt mạng, tiện tay đẩy gã đến giới hạn luôn.
Goaz gục xuống sàn, có vẻ như gã vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sau một thoángーthực tại bắt đầu ập tớiーgã lại bắt đầu cầu xin tha mạng thêm một lần nữa.
「X-xin ngài hãy tha mạng!! Tôi cầu xin ngài hãy tha mạng!! Tôi vẫn chưa muốn chết!!」
Tôi mặc gã. Tất thẩy đều là bốc phét và tôi đã chán phải nghe chúng rồi. Thay vào đó, tôi vui vẻ nhìn xuống thanh kiếm mà mình đã tìm thấy. Có vẻ như thứ này còn hữu dụng hơn tôi nghĩ. Tôi đã hết hứng thú với tên Goaz này rồi, nhưng rồi một binh sĩ dưới trướng hỏi tôi nên xử trí gã thế nào.
「Liam-sama, ngài thực sự định giữ cái mạng của hắn ạ?」
「Có vấn đề gì không?」
「À không, c-chỉ là... hắn đã xuống tay với rất nhiều người trong đội của thần.」
Tất cả binh sĩ có mặt tại đây có vẻ như rất căm phẫn Goaz. Cũng dễ hiểu thôi, vì chính gã đã hạ sát đồng đội của bọn họ mà.
『Tôi không thích việc bọn họ thắc mắc quyết định của mình, nhưng cái đám người này lại là một cỗ máy phục vụ chiến tranh, nên tôi cũng chẳng muốn bọn họ hướng địch ý đến chỗ mình. Chắc cũng nên cân nhắc đối xử tử tế hơn với bọn này. Tất nhiên là tôi cũng chẳng có ý định thay đổi quyết định đâu.』
「Theo ta nghĩ thì giao nộp hắn còn sống sẽ có giá trị hơn, nên ta định sẽ làm vậy.」Hoặc nghe đâu phong phanh là vậy.
「Không, chẳng có bất cứ khoản chênh lệch nào dành cho một tên đại ác nhân như Goaz đâu ạ. Thú thực, bọn họ thậm chí có thể còn trao nhiều phần thưởng hơn nếu ngài có thể chứng minh rằng mình đã giúp họ thoát khỏi rắc rối và giải quyết hắn luôn đó ạ.」
Binh sĩ giải thích như thế, trình lên một màn hình lập thể và chiếu thông tin truy nã của Goaz, và đúng là nó không yêu cầu Alive thật. 『Hừm, chắc mình nhầm thật rồi. Maa~ thôi kệ.』
「Aah, thật này?」
Tôi đánh mắt nhìn xuống tên Goaz. Gã vẫn đang khóc lóc ỷ ôi.
『Chẳng thể tin được tên này lại là thống lĩnh của một băng không tặc có thể tiêu diệt cả một hành tinh. Rõ nực cười. Mình cũng chẳng mảy may muốn giữ lại cái mạng của gã.』
Nhớ lại thời còn sống ở kiếp trước, tôi có nghe một câu nói như thế này: "Yakuza cũng là con người mà." Thằng nào mở mồm mà ngu dữ vậy? Ở kiếp trước, đám chết tiệt đó đã hút máu tôi đến tận giọt cuối cùng. Chúng thậm chí còn mất hết nhân tính, có khóc lóc ỷ ôi hay gì cũng chẳng lay động được chúng. Tôi đã mất hết hi vọng sống chỉ vì chúng, còn phải tuyệt vọng tự hỏi bản thân rằng: "Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ?" Nhưng giờ, tôi đang ở vị thế của bọn chúng, và nạn nhân khóc lóc ỷ ôi đang bị tôi đe doạ là một tên đại ác nhân. Phải nói cái cảm giác này nó sướng gì đâu!!
『Mình mạnh hơn lũ chúng nó, nên mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn với chúng.』
Tôi bắt đầu thấy khó chịu với cái màn kịch của Goaz rồi đây. 「Nhà ngươi câm mồm được chưa?」
Để khiến gã im lặng, tôi thẳng tay chém bay đầu gã. Rồi khi nhìn xuống cơ thể gã mới thấy ngạc nhiên, tôi nhận thấy làn da đen nhẵn kia đã trở về màu nâu có phần tự nhiên hơn.
「Màu da của hắn trở về bình thường rồi. Vậy ra là hắn không phải người máy sinh học à?」
Chẳng có bất kỳ bộ phận máy móc nào lộ ra từ phần cổ đứt lìa kia. 『Vậy thì tại sao gã lại có những khả năng như kim loại nhỉ? Thế giới này đúng là bí ẩn thật.』
Tôi nhặt đầu gã lên và giao nó cho một trong các binh sĩ.
「Thế này đủ để chứng minh chưa?」
「R-rồi ạ.」Tất cả binh sĩ có mặt tại đây đều thực hiện kiểu chào của quân nhân với tôi.
Ngay sau đó, tôi nhận được tin báo rằng quân đội đã kiểm soát toàn bộ con tàu.
「Xong hết rồi à?」
Cảm giác như mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Một băng không tặc được cho là rất mạnh, nhưng lại chỉ có vài cá nhân thực sự cứng cựa. Với một trận chiến đầu tiên của tôi thì thế này có hơi bị đánh giá cao.
Một binh sĩ đến báo cáo cho tôi thêm một thông tin nữa. 「Liam-sama, hình như trên con tàu này có giam giữ tù binh ạ.」
「Tù binh hửm?」
「Vâng ạ. Bọn họ là những người bị lũ không tặc bắt giữ ạ.」
◎
Một trong số những tên không tặc bị bắt giữ dẫn chúng tôi đến gian phòng gần nơi ở riêng của Goaz. Sau từng đó thời gian, tôi cứ nghĩ rằng so với một đám không tặc thì con tàu này được đóng khá vững chắc. Nhưng hình như chúng đã cướp được nó từ một đất nước nào đó, rồi cho độ lên nữa thì phải. Đám không tặc này trơ tráo thật, song cái đất nước được nhắc tới ở trên có vẻ cũng chẳng còn toàn vẹn.
Tôi sút tên không tặc đang dẫn đường, gã ngã chổng vó về phía trước. 「Vẫn chưa đến nữa hả?」
「V-vẫn chưa, thưa ngài.」Những tên không tặc khác khai rằng tên trước mắt tôi là "kẻ chăn dắt", có vẻ như gã được Goaz chọn thì phải. Gã lùn một khúc, bụng phình to còn tứ chi thì khều khào. Trông vẻ ngoài của gã tởm vô cùng. Hình như trên con tàu này, công việc của gã có phần đặc hữu.
Cả đám cuối cùng cũng đặt chân đến trước một căn phòng, một binh sĩ lên trước mở cửa và tiến vào bên trong.
Tên chăn dắt trông có vẻ khá nao núng.「X-in đừng chạm vào những thiết bị ở bên trong. Chúng rất hiếm đấy ạ.」
「Thiết bị hửm?」
Bộ bọn này nuôi thú bên trong con tàu mà sao lại cần đến những thiết bị chuyên dụng nhỉ? Bọn này kiếm lời từ việc bán chúng à? Tôi quyết định hỏi gã những thứ mà mình đang băn khoăn.
「Oi.」
「Vâng?」
「Trên tàu này có nuôi chó không?」
Trong lúc gã đang cố bán công nghệ cho tôi, thì khuôn miệng của tên chăn dắt cong lên tạo thành một điệu cười khả ố. 「Ồ, thần hiểu rất rõ sở thích của của giới quý tộc. Thần có thể tạo ra bất cứ giống chó nào mà ngài muốn ạ. Ngài thích loại biết vâng lời hơn, hay là vẻ bề ngoài hơn ạ?」
Tôi không hiểu gã nói thế là có ý gì. Tất cả những gì tôi hỏi là liệu trên tàu này có nuôi chó hay không thôi. 『Tên này có bị não không thế?』
Trong lúc tôi đang nghĩ thế, thì viên binh sĩ đã đi vào bên trong căn phòng tối mù kia bật tấm kính chắn của mũ bảo hộ lên, rồi bắt đầu nôn mửa. Trông thấy cảnh tượng đáng xấu hổ kia, một binh sĩ trong đoàn hộ tống hét lớn. 「Đồ bất kính kia, sao anh dám hành xử như thế trước mặt ngài Lãnh chúa hả?」
Trông thấy sắc mặt của một binh sĩ được huấn luyện kỹ càng bỗng trở nên tái nhợt, lại càng khiến tôi thêm tò mò về những thứ ở bên trong căn phòng.
Một binh sĩ khác rời khỏi phòng và báo cáo lại. 「Liam-sama, thần nghĩ ngài không nên đi vào đó ạ.」Chất giọng của người này đang dao động, anh ta thậm chí còn chẳng báo lại mình đã trông thấy những gì ở bên trong đó. Nên cũng chẳng thể xem đây là báo cáo được.
「Nói xem, bên trong có gì?」
Trong khi binh sĩ kia còn đang do dự, thì tên chăn dắt đã tiếp lời.「Như ngài thấy đấy, đây là phòng thí nghiệm của thần. Thần đã dành phần lớn thời gian để hoàn thành yêu cầu của vị cựu thống lĩnh. Ngài Lãnh chúa đây, chắc chắn cũng sẽ thích thành quả của thần thôi.」
Người binh sĩ đi ra từ căn phòng đó trừng mắt nhìn gã, rồi gằn giọng. 「Thứ súc sinh!!」
Gã chỉ cười khẩy và đáp lại rằng. 「Ồ, ra là không hợp khẩu vị của ngươi à.」
Tôi chẳng thể hửi nổi cái thái độ của tên này. 「Giải thích ngay.」
Khi tôi yêu cầu giải thích, tên chăn dắt hăm hở giải thích thành phẩm của mình.
Kinh tởm trước những lời nói đó, tôi mượn một khẩu súng ngắn từ một binh sĩ và nả thẳng vài viên vào giữ trán của gã. 『Loại người này thì nên chết bớt đi.』
◇
Bên trong căn phòng tối mù, vô số dụng cụ đáng ngờ được treo dọc bức tường. Ta có thể tìm thấy ra nhiều thiết bị kỳ lạ và một máy tính bảng đang hoạt động.
Đám không tặc gọi nơi đây là "chuồng trại". Đây là nơi mà tên chăn dắt thực hiện những thí nghiệm cực kỳ kinh tởm, cũng như nơi gã ta thực hiện những yêu cầu ghê tởm của Goazーnhững chuyện mà một người bình thường chẳng thể nào hình dung ra được.
Tất cả những "thứ" ở bên trong căn phòng này đều là con ngườiーhay đúng hơn phải là 【Từng là con người!!】. Có vẻ như tên khốn Goaz kia rất thích biến những con người có diện mạo xinh đẹp trở nên xấu xí, còn tên chăn dắt thì lại thích biến đổi cơ thể con người. Cả hai thứ đó kết hợp lại, đã tạo nên một khung cảnh bi thươngーthứ bên trong đây từng là những con người khoẻ mạnh, những người đã bị Goaz bắt làm tù binh từ những hành tinh mà gã cướp phá, rồi bị tống vào một thứ hình trụ thẳng đứng.
Chỉ một trong số những người phụ nữ có mặt bên trong gian phòng tra tấn này là bị ngược đãi nhiều nhất. Tên người đó là Christiana Leta Rosebreiaーcô này là một trong số những nữ Kị sĩ xinh đẹp nhất. Đến từ một hành tinh nhỏ trong một Đế chế liên thiên hà nào đó, cô ta có xuất thân hoàng tộc và được người dân hết lòng kính trọng. Bọn họ trìu mến gọi cô ta với cái tên Tia và kính trọng đặt cho cô danh hiệu 『Kị cơ』do vẻ đẹp nghiêng thành cùng với sức mạnh mà cô sở hữu. Khi Goaz đem toàn bộ hành tinh ra làm con tin, cô đã đầu hàng, để rồi phải trải qua địa ngục trần gian như một món đồ chơi số một của Goaz.
Những người bị bắt và mang tới căn phòng này cũng lâm vào tình cảnh tương tự, ngoại hình của tất cả đều đã bị biến đổi do tên súc vật Goaz.
Christianaーhay Tiaーở bên trong căn phòng là một khối thịt, vẻ ngoài trước đây đã không còn. Cô dành phần lớn thời gian của mình để nhớ về quê nhàーnơi nay đã bị huỷ diệt và cầu mong rằng một ngày nào đó mình có thể chết đi. Cô đã từng có những suy nghĩ rất cao quý, nhưng hiện tại, trái tim của Tia đã vượt quá đà vụn vỡ.
Cảm nhận được sự thay đổi bên trong con tàu, những dự đoán của cô đã đúng khi một đơn vị với vẻ ngoài lạ lùng tiến vào bên trong căn phòng. Đội quân này được trang bị những thứ rất khác với bọn không tặc và di chuyển một cách rất có tổ chức. Do vậy, kia hẳn phải là những binh sĩ thuộc về một tổ chức nào đó. Khi những binh sĩ kia tiến vào phòng và phát hiện ra những sinh vật dị hình bên trong thì bọn họ bắt đầu nôn mửa.
Tia lên tiếng hỏi một người binh sĩ đang run lẩy bẩy cách chỗ mình một đoạn. 「Tên khốn Goaz kia ra sao rồi?」
Cô đã từng có một chất giọng vô cùng trong trẻo, nhưng giờ thứ đó đã không còn nữa rồi. Chất giọng khàn đặc phát ra từ thứ sinh vật dị hình mà cô đã trở thành khiến viên binh sĩ kia sợ mất mật. Anh ta ngay lập tức chỉa họng súng vào cô. 「Aaaaaahhhhh!!!!!」
Trông thấy phản ứng đó, Tia càng thêm tuyệt vọng khi nhận ra bản thân đã trở thành một thứ kinh dị như nào. Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cô, song đồng thời cũng khiến cô cảm thấy như mình sắp được giải thoát.
「Xin hãy bình tĩnh. Mặc dù đã thành ra thế này, nhưng tôi không phải kẻ địch của mọi người. Xin hãy để tôi xác nhận lại một lần nữa: Tên khốn Goaz kia ra sao rồi?」
Dẫu vậy, binh sĩ kia vẫn không ngừng run rẩy, anh ta thậm chí còn chẳng thể mở miệng. Trên thực tế, anh ta có vẻ như sẽ bóp cò bất cứ lúc nào. Tuy vậy, suy nghĩ duy nhất ánh lên bên trong Tia cùng những đồng bạn của mình là 『Aah, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể chết rồi.』. Nhưng chí ít thì bọn họ cũng muốn biết kết cục của tên khốn Goaz và tên chăn dắt. Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng Tia cũng chẳng còn hứng thú nữa, cô chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh mà thôi.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng súng phát ra từ bên ngoài căn phòng. Chuyện gì vậy? Trong lúc cô đang tự hỏi như thế, tất cả các binh sĩ đã xếp thành hàng, rồi một Kị sĩ đặt chân vào căn phòng. Thân hình nhỏ nhắn, trông vẫn cậu ta còn rất trẻ và trên tay là một thanh kiếm. Cô chẳng thể biết liệu cậu ta đã đủ tuổi hay chưa nữa. Ngoại trừ những điểm đó raーtừ thái độ của những binh sĩ có mặt tại đâyーthì cậu ta hẳn phải có một địa vị rất cao.
「Xin hỏi, đã bắt được Goaz chưa?」Cô lên tiếng hỏi cậu ta.
Cậu ta trông có vẻ ngạc nhiên khi biết cô vẫn có thể nói được, nhưng cậu cũng mau chóng đáp lại rằng. 「Ta giết hắn rồi.」Trông cậu ta có phần chính chắn hơn tuổi. 「Ta cũng đã bắn nát đầu tên chăn dắt.」
Chỉ với những câu chữ lỗ mãng kiaーđây lần đầu tiên trong đời kể từ khi Tia bị giam giữ ở đâyーcô đã hạnh phúc như muốn vỡ oà. 「Là vậy sao?」
Các sinh vật dị hình bên trong những cột trụ khác cũng bắt đầu phát ra những âm thanh vui sướng, bật khóc nức nở vì hạnh phúc. Bọn họ đã vỡ oà trong niềm vui sướng khi hay tin lũ ác ôn kia đã đi đời.
Cậu ta đối mặt với Tia, trong khi những binh sĩ khác có mặt bên trong căn phòng xanh mặt vì khiếp đảm. Một binh sĩ đã quét hết căn phòng tiến tới giao lại cho cậu một cái máy tính bảng.
Tia đã vui sướng từ tận đáy lòng. Với cô, cậu ta giống như một sứ thần được đấng tạo hoá gửi tới để giải thoát cho cô khỏi chốn địa ngục trần gian này.
「Cuối cùng cũng kết thúc thật rồi. Tôi không rõ ngài là ai, nhưng nếu vẫn còn lòng nhân từ. Xin... hãy "cứu" chúng tôi.」Cứu ở đây là Tia muốn được chết dưới tay người con trai này. Với thể trạng hiện tại, cô chẳng thể nào tự vẫn. Nhưng khi nghĩ cơn ác mông này cuối cùng cũng đến hồi kết rồi thì...
「Cứu cô hửm?」
「Vâng. Chắc ngài cũng phải hiểu được, khi nhìn vào thể trạng hiện tại này của tôi. Chúng tôi chẳng thể sống như một con người được nữa rồi. Nên xin ngài... 」
Bọn họ đã bị biến thành một thứ sinh vật dị hình chẳng thể nào trở về với cuộc sống trước kia được nữa. Đối với họ, sống thêm cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa cả.
Song câu trả lời của cậu ta lại nằm ngoài dự đoán của cô. 「Được thôi, ta sẽ cứu cô... và cô sẽ phải trả ơn cho ta đấy. Ai đó gọi một viên y khoa đến đây và chuyển bọn họ đi.」
Cậu ta có vẻ đã hiểu lầm ý cô.「Đ-đợi đãー」. Nhưng cậu đã rời đi cùng với các binh sĩ. Cô ngay lập tức ra sức cầu xin một viên binh sĩ gần đó, 「Làm ơn!! Hãy thực hiện quy trình an tử!! Làm ơn, giết tôi đi!!!」
Những binh sĩ có mặt tại căn phòng đảo mắt đi. 「Chúng tôi không thể nào làm trái ý của Liam-sama được. Xin lỗi...」
Sự tuyệt vọng lại một lần nữa ập xuống đầu Tia cùng những người khác. Bọn họ cứ nghĩ rằng mình cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng sự kỳ vọng đó ngay lập tức bị đạp tan.
「Làm ơn!! Xin hãy giết chúng tôi đi!! Có sống thêm cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi!!!」
Ngay khi Liam rời đi, những tiếng than khóc ngay lập tức lấp đầy gian phòng.
◎
Sau khi bỏ lại những "người" kia, tôi lướt máy tính bảng để tìm hiểu thể trạng trước kia của bọn họ. Bên trong vẫn còn lưu lại ký lục về những kiểu thí nghiệm được áp dụng lên những người đó, nhằm biến họ thành những thứ sinh vật dị hình kia. Dẫu vậy, tôi chẳng thể nào hiểu nổi làm vậy thì có gì mà thú vị. Tên chăn dắt thậm chí còn lập một biểu đồ quan sát từng thí nghiệm được áp dụng lên đối tượng. 『Mình thực sự chẳng thể nào hiểu nổi đám không tặc bất nhân này nghĩ gì nữa rồi.』
「Liam-sama, ngài thực sự định cứu bọn họ sao?」Một binh sĩ lên tiếng xác nhận. Có vẻ như người này biết đôi chút về y học. 「Theo những gì thần biết, cách duy nhất có thể cứu bọn họ là tạo ra một cơ thể hoàn toàn mới.」
「Có làm được không?」
「V-vâng. Dẫu vậy, ngài sẽ cần dùng đến Thần dược đấy ạ. Ta có thể pha loãng ra, nhưng ngài chắc cũng biết thứ đó đáng giá ra sao rồi, phải không?」
『Thần dược trong thế giới kỳ ảo giống như kỳ tích chữa bách bệnh ấy. Tất nhiên là trong thế giới này cũng có, nhưng kể cả là tại một Đế chế rộng lớn thì chúng vẫn là một loại vật phẩm rất hiếm có. Khi chúng xuất hiện trên thị trường thì giá cả thường rất lố bịch. Trên thực tế, chúng đắt đến mức một quý tộc cấp thấp còn chẳng có diễm phúc mà chiêm ngưỡng nữa ấy chứ.』
「Hừm, ta chỉ việc bỏ tiền ra mua vài lọ thôi, phải không? Suy cho cùng, ta cũng đang muốn kiếm vài lọ.」
『Nếu mình bán hết đống kho báu chiếm được từ Goaz, sẽ thu về cả đống tiền. Có khi khốn Goaz kia còn đang cất giấu vài lọ Thần dược ở bên trong tàu này nữa cũng không chừng. Mình là loại người sẽ dùng ngay khi sở hữu chúng. 』
「À vâng.., ngài cũng sẽ cần đến những y sĩ chuyên khoa nữa. Bill chăm sóc y tế cũng sẽ rất đắt đỏ đấy ạ. Xét theo tình trạng kia, có vẻ như bọn họ cũng sẽ cần chăm sóc tâm lý nữa đó ạ. Sẽ mất rất nhiều năm để bọn họ thực sự hồi phục sau chuyện này đấy ạ. Thần...thần chỉ nghĩ sẽ cần đến một số tiền khủng lồ để chạy chữa cho bọn họ thôi.」
『Maa~ ta cũng kiếm được kha khá sau vụ này rồi, nên chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. 【Bọn họ yêu cầu ta cứu giúp mà, nên ta mới ra tay đấy chứ.】』
「Thần nghĩ ý của bọn họ là...」
「Ta hiểu.」
Binh sĩ đó ngay lập tức im bặt.
Tôi hiểu bọn họ chẳng còn thiết sống nữa. Tuy nhiên, khi xem hết toàn bộ thông tin bên trong máy tính bảng, tôi cảm thấy thật bất công. Cứ như thể tôi đang nhìn vào chính bản thân của mình khi trước ấyーmặc dù, những gì bọn họ phải chịu đựng đã vượt xa những chuyện tôi đã từng trải quaーTôi không thể không đồng cảm. Quê hương của đa số những người có mặt bên trong căn phòng đó đã bị Goaz huỷ diệt. Bọn họ đã chẳng còn nhà để về nữa rồi.
「Hiện tại, ta đang có tâm trạng tốt. Nên lâu lâu làm việc tốt một chút cũng có mất gì đâu, phải không?」
Những binh sĩ có mặt tại đây chẳng có vẻ gì là sẽ đáp lại câu hỏi đó. Có lẽ tận sâu bên trong, bọn họ đang chế diễu tôi kiểu "bạo chúa mà cũng muốn làm việc tốt hả". Hừm, chắc bọn người này đang có nhịn cười.
『Maa~ kệ đi, cứ xem như đây là một khoản đầu tư cho tương lai đi. Vẫn như mọi khi, tất cả đều là nhờ người Dẫn Lối.』
♢
Trở lại lãnh địa của gia tộc Banfield, giới truyền thông đã thông cáo Bá tước Liam đã đả bại Băng không tặc Goaz. Ngay khi hay tin đấy, cả Lãnh địa đã vỡ oà trong niềm vui sướng.
Bartender phục vụ vị Khách quen hết ly này đến ly khác nhằm ăn mừng chiến thắng.
Một vị Khách quen ở quầy đề nghị cùng nâng lý với Bartender. 「Hôm nay, anh thu bộn tiền nhỉ?」
Bartender nốc cạn ly rượu ngay khi nâng ly ăn mừng.「Tôi cứ tưởng lần này chúng ta đi đời không rồi đó chứ.」Anh đã từng có cảm giác tuyệt vọng ngay khi hay tin Băng không tặc Goaz đang trên đường đến đây. Chẳng có bất cứ thông tin chi tiết nào được Toà thị chính công bốーnhưng theo như những gì người dân được biếtーmột lãnh địa bị quét sạch bởi một băng không tặc cũng chẳng phải chuyện hiếm thấy. Thế mới thấy bè lũ không tặc tàn ác đến mức nào.
Vị khác quen cũng vui vẻ nốc cạn cốc rượu. 「Anh nói đúng!! Tôi hoảng đến mức khui luôn chai rượu dành cho những dịp đặc biệt đấy.」
Khi nghe thấy thế, Bartender liền bật cười giòn tan. 「Lãng phí thật đấy. Nhưng mà tin đồn rằng đây là trận chiến đầu tiên của ngài Bá tước có thật không nhỉ?」
「Đó là những gì bản tin nói đấy.」
Đôi khi các quý tộc của Đế chế sẽ tham gia chiến trận với ý định đạt được những chiến công. Dẫu nói là vậy, song bọn họ cũng chỉ tham chiến ở một khoảng cách an toàn. Tuy nhiên, bản tin đã đưa tin rằng Bá tước Banfield đã tiến vào khoang thao khiển của một Kị sĩ cơ giới và tả xung hữu đột đánh thẳng vào soái hạm của quân địch. Thực tế, bản tin còn báo rằng ngài ấy đã đổ bộ lên soái hạm của băng không tặc và tự tay hạ sát Goaz, nhưng chuyện này chắc chỉ là bốc phét thôi.
「Nếu điều đó đúng là sự thật, thì trông ngài ấy cứ như một vị dũng giả bước ra từ thế giới cổ tích ấy.」
「Anh nói đúng,」Bartender cũng phải đồng tình. Anh chỉ còn biết bật cười. 「Tôi muốn tin vào chuyện đó. Nếu có chuyện gì xảy đến với ngài ấy, thì tôi không nghĩ mình có thể thấy được khung cảnh này.」
Bartender cùng vị khách quen đánh mắt nhìn ra đám đông vui vẻ ở bên trong quán bar. Trước khi Liam-sama chào đời, Bartender chẳng thể nào hình dung ra được khung cảnh này.
Vị khách quen cũng rất mừng. 「Ừm. Dù tương lai có ra sao, thì cứ ăn mừng cho vị Lãnh chúa của chúng ta đã vượt ra trận chiến đầu tiên cái đã.」
Cả hai lại cùng nhau nâng ly và uống cạn.
☆
Khi trở về dinh cư, tôi đã được chào đón rất nồng nhiệt. Dân chúng đã vỡ oà trong niềm hân hoan, Brian thì đã khóc nấc lênーnhiều đến mức tôi phải phát hoảng.
「Liam-sama!! Tôi đây biết ngài sẽ trở về an toàn mà!!」
「À ừm?」
「Đúng là ông ấy đã rất lo cho ngài đấy ạ,」Amagi thì thầm vào một bên tai,「Song ông ấy cũng chẳng nghĩ tới việc ngài sẽ thắng trận trở về đâu.」
「Ra là vậy hửm?」Tôi đảo mắt nhìn sang lão Brian với vẻ nghi kịーông ta đã đảo mắt đi.
『Maa~ chắc là cũng nên vui vì lão đã lo lắng cho mình nhỉ.』
「Nhân tiện, tình hình ở đây thế nào rồi? Không có vấn đề gì đấy chứ?」
Brian truyền đạt rất nhiều thông tin, nhưng vì ông ta đang thút thít nên tôi chẳng thể hiểu cái quái gì cả. Đến cuối cùng, tôi phải nhờ Amagi tóm gọn.
「Ta được triệu kiến đến hành tinh Thủ đô à?」
「Vâng ạ. Ngài sẽ được trao huân chương cho công trạng quét sạch Băng không tặc Goaz. Sẽ còn nhiều công văn triệu tập được gửi tới nữa đó ạ.」
『Người Dẫn Lối có nhắc đến vụ này rồi nhỉ?』Danh vọng và uy danh.
『Chỉ với việc quét sạch một băng không tặc mà mình đã nhận được rất nhiều kho báu và danh vọng. Săn không tặc cũng không đến nỗi tệ.』
「Vẫn còn đó thư xin được diện kiến ngài từ Thương nghiệp Henfrey và Công xưởng sản xuất vũ khí thứ 7 ạ. Henfrey-sama muốn được bàn bạc về việc thu mua những chiến lợi phẩm của ngài sau trận chiến ạ.」
「Công xưởng số 7 nữa à? Đấy là nơi Nias làm việc nhỉ, song ta nghĩ cái khuôn mặt xinh xắn kia của cô ta chắc chỉ hiệu quả được ở chỗ này thôi. Ta không rõ bọn đó muốn gì từ mình.」
「"Rất nhiều không hạm của lũ không tặc" thứ vũ khí được tạo nên từ một nền văn minh khác,」Amagi bắt đầu giải thích. 「Công xưởng muốn thu mua, để nghiên cứu công nghệ ạ.」
「Chắc bọn đó phải cuồng công việc lắm nhỉ.」
「Chắc cả việc chúng ta chiếm được vài thứ kim loại quý cũng đã đến tai bọn họ rồi, nên chắc là muốn thu mua chúng về làm nguyên liệu đóng tàu ạ.」
Băng không tặc Goaz sở hữu một lượng lớn kim loại quý. Dẫu vậy chúng lại chẳng có lấy một tấn vàng, nên tôi cũng chẳng mấy hứng thú nữa.
「Ta sẽ gặp Thomas trước.」
「Em sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức ạ.」
『Có người tài làm việc dưới trướng khá sướng đấy chứ.』
•
Edit: cập nhật nhanh một chút để chuẩn bị cho even A9 ngày 16. Chương sau thì tuỳ hứng, tôi còn phải đập đá 7 màu nữa~