Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

29 26

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

138 2389

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

26 107

Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

二本目海老天マン

Hướng đến tham vọng chưa từng thực hiện được trong kiếp trước: "Muốn trở thành một người con gái bị tên đàn ông khác cướp đoạt", cô ta bắt đầu hành trình mới của mình.

108 560

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

113 1021

[LN] Quyển Ⅰ - Chương Ⅷ: Không tặc.

Chương Ⅷ: Không tặc. 

.

Lần sinh nhật thứ năm mươi đang tới rất gầnーĐộ tuổi để một người trẻ ở thế giới này được cho là thành nhân. Dẫu vậy, vẻ bề ngoài thì vẫn như một đứa nhóc, song tôi hiện đang ở một cột mốc quan trọng của đời người. 『Mình sắp sửa trở thành một người trưởng thành, nhưng mà vẫn cần phân nửa thế kỷ để tiến được tới điểm này.』

Tầm tuổi này rồi, tôi mới bắt đầu tự hỏi. 「Mình được chuyển sinh đến một thế giới khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, vậy mà thế đéo nào lại phải dành toàn bộ thời gian chui rúc trong cái dinh thự này chứ?!」

「Bên trong dinh thự, ngài sẽ được luyện tập một cách bài bản. Vả lại, một phần cũng liên quan đến vấn đề an nguy của ngài nữa ạ.」Amagi đáp lại một cách máy móc. Cô nàng ngó lơ hoàn toàn cái phần 『Chuyển sinh』, chuyện đó không khỏi khiến tôi phải ngạc nhiên 「Để ngài tự do tung tăng bên ngoài còn rắc rối hơn nhiều.」

『Em ấy vẫn còn dỗi cái lần mình đòi ra ngoài kiếm gái à? Mình thậm chí còn chẳng theo đuổi cái vấn đề đó tới cùng nữa là. Nghiêm túc đấy, mình nên làm cái gì tiếp theo đây? Nếu muốn trở thành một tên bạo chúa, thì mình phải vừa tọng rượu vừa ôm gái mới được. Còn gì nữa không nhỉ?. 』

『Uống rượu với cái cơ thể này thì tuột mốt lắm. Cơ thể vẫn đang trên đà phát triển, nên mình cũng chẳng muốn phá hỏng thời điểm vàng của cơ thể. Vả lại, Amagi đã khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn khi mình có ý đi kiếm gái. Nếu có một cô gái lý tưởng lúc nào cùng kè kè bên cạnh, thì cô gái ấy sẽ trở thành một thang điểm để đánh giá những người khác. Vả lại, cũng chẳng có luật nào bắt buộc phải có phụ nữ ở bên cạnh. Chắc là cũng chẳng có lý do gì để nổ lực đến vậy chăng?』

「Không được, Ta sẽ trở thành một tên bạo chúa. Ta không thể cứ thế mà bỏ cuộc được.」

「Là vậy sao ạ? Thú thực với Danna-sama, em chẳng biết phải phản ứng ra sao với cái lý tưởng đó của ngài nữa. Ngài định sẽ thực hiện nó ra sao ạ?」

「Hừm, tăng thuế rồi vắt kiệt đám người bên dưới kia chăng?」『Hình tượng của một tên bạo chúa luôn đi kèm với mức thuế trên trời, phải chứ? Theo mình, đầu tiên thì cứ vậy đi đã.』

「Trong nhất thời, số tiền thu về sẽ tăng lên. Nhưng về lâu dài, ngài sẽ mất nhiều hơn được, nên em không khuyến khích đâu ạ. Nếu cần thiết, thì chúng ta có thể cẩn trọng tăng thuế theo từng đợt. Nhưng nếu hệ thống quan liêu hình thành trở lại thì sẽ rất phiền phức. Rồi nó cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch trả nợ của chúng ta.」

『Hiện tại, cứ giữ thuế ở mức thấp để kích ứng cung cầu sẽ tốt hơn. Ép bọn dưới kia gánh thêm thuế cũng chẳng được lợi lộc gì. Không, không, đợi đã... ta đâu có định bàn về kinh tế vĩ mô đâu!! Ta chỉ muốn chà đạp bọn chúng thôi!! Ta không muốn làm kẻ bạc nhược bị tước đoạtーmà ta phải là kẻ cướp đoạt cơ!!』

「Ta không muốn nghe mấy cái lý thuyết sáo rỗng đó của em. Ta muốn dùng bá quyền để đoạt lấy những thứ thuộc về mình cơ.」

『Đúng vậy. Mình phải là kẻ cướp đoạt, còn đám dân đen bên dưới phải là kẻ bị cướp đoạt. Quên chuyện thuế thu nhập đi!!』

「Đầu tiên, ta sẽ đi tìm một vài mỹ nhân và đưa đến dinh cư. Ta sẽ dừng soi mói gu thời trang của đám người đó, cứ cho chúng ăn bận theo ý mình là được rồi.」

Amagi nghiêng đầu sang một bên ra chiều khó hiểu. 『Cái?! Có vấn đề gì không ổn à? Em ấy đang dỗi đấy à?! K-không được, mình không thể nhượng bộ vấn đề này được.』

「Có ý kiến gì không Amagi? Dù sao thì ta cũng sẽ làm thế thôi!! Mau đi truy tìm mỹ nhân bên trong lãnh địa đi!!」

Câu trả lời ngay sau đó của cô nàng là thứ mà tôi không ngờ tới nhất. 「Danna-sama, ngoại trừ những vị trí liên quan đến kỹ thuật, thì những vị trí khác đều được xem xét theo tiêu chỉ ngoại hình ở một mức nhất định ạ. Gia nhân tại nơi đây được tuyển chọn nghiêm ngặt trên khắp lãnh địa của ngài đấy ạ.」

「Ểh!?」

「Dinh thự hiện tại đã có thừa mỹ nhân rồi ạ. Vả lại, bọn họ cũng đã phục vụ được một khoảng thời nhất định rồi ạ.」

Khi vấn đề này được đề cập tới, tôi nhớ lại mấy người làm ở đây. Quả đúng là vậy thật... Đúng là xung quanh tôi toàn trai xinh gái đẹp. Giờ nghĩ lại thì tất thẩy hầu gái đã từng sửa soạn cho nhu cầu cá nhân của tôi đều rất lộng lẩy. 

Trông thấy vẻ mặt thất thần của tôi, Amagi lên tiếng xác nhận. 「Liệu em có nên chọn lấy vài người để... gặp riêng ngài không ạ?」

「Không, ta đang không có hứng. Hở, đợi đã? Ta có thể làm thế sao?」 

Tôi chẳng thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên. 『Được thật à? Cái quái gì thế này, ta có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn trong suốt từng đó thời gian ư? Ý ta là mình thực sự rất muốn làm thế!! Nếu không có Amagi ở bên cạnh thì chắc ta đã ra tay từ lâu rồi!!』

「Nó được thêm vào điều khoản khi tuyển gia nhân ạ. Nhưng nếu ngài thích đàn ông hơn, thì em cũng có thể sắp xếp luôn đó ạ.」

「Đừng có đùa.」

『Em thật sự nghĩ ta sẽ hứng thú với đàn ông ư? Suy cho cùng, cũng chẳng vui vẻ gì khi chơi với loại phụ nữ mà bản thân có thể thao túng. Bắt ép bọn đó mới vui chứ!!』

「Vậy thì ta sẽ cho triệu tập một vài kẻ thuộc giới giải trí bên trong lãnh địa đến đây!! Thứ ta muốn là bắt kẻ khác phải khuất phục mình cơ!!」

「Danna-sama, ngành công nghiệp giải trí bên trong lãnh địa vẫn chưa phát triển ạ. Hơn nữa, em nghi rằng lệnh triệu tập của ngài sẽ phản tác dụng đấy ạ. Suy cho cùng, ngài là người đứng đầu hành tinh này mà. Liệu Danna-sama có muốn mời người từ bên ngoài lãnh địa tới đây không ạ? Nói thẳng ra, em nghĩ bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận lời mời thôi.」

『Bên ngoài!? Kiểu, bên ngoài lãnh thổ ấy hả?』

「Ta chỉ muốn tận hưởng việc làm vua một vùng thôiーmấy tên đến từ bên ngoài chẳng phải thứ dưới quyền ta!! Sẽ rất phiến nếu bọn chúng lép bép về những việc ta đã làm.」

『Khi vẫn chưa đủ binh lực, thì ta không muốn gây chuyện với những nơi khác. Ta sẽ nằm đợi cho đến khi mình đủ lực để là việc đó. Nếu tính tình cứ thẳng như ruột ngựa thì ta sẽ mãi chẳng thể nào trở thành một tên bạo chúa được.』

「Danna-sama, xin ngài đừng quá lo lắng.., Ngài là Lãnh chúa của gia tộc Banfield. Về lý thì ngài đã là vua của một vùng rồi ạ.」

『Cái đó thì ta biết, song ý ta không phải là như vậy!! Chết tiệt... muốn làm bạo chúa khó đến vậy hả?』

「Chẳng một mục tiêu nào của ta ra chiều tiến triển cả. Ta phải làm gì đây? Tại sao con đường độc tài, truỵ lạc, nô dịch nữ nhân lại khó đi đến vậy chứ?」

Ngay sau đó, Amagi đã gãi đúng chỗ ngứa lâu ngày của tôi. 「Em nghĩ là do khoản nợ to tùng đang đè lên vai ngài đấy ạ.」

『Bất chấp việc lãnh địa này có phát triển đến đâu, miễn là vẫn còn bị cực nợ đó gông cổ lại, thì ta sẽ chẳng thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Nhưng nếu mình trả chậm lại thì đám chủ nợ sẽ nổi sùng, và nếu chúng thấy mình sống hưởng thụ trong khi còn nợ ngập đầu, thì bọn chúng sẽ nghiêm túc và mò đến tận cửa để đòi nợ.』

『Đột nhiên, tôi lại nhớ đến nỗi sợ mà bản thân đã từng trải qua ở kiếp trước.』

Edit: mọi người để ý lúc Liam xưng ta là đang suy nghĩ để đối đáp với Amagi đấy, còn xưng tôi là đang dẫn truyện theo góc nhìn thứ 3. Có mấy ông đọc không hiểu lại bảo lỗi thì phiền lắm. Vì chương này có trans bên danmachi tham gia nên chất lượng dịch sẽ đi ↑. 

「Chết tiệt...Có cách nào dễ dàng giúp ta trả hết trong một lần không?」

「Em e rằng khả năng đó rất thấp ạ. Chúng ta nên tiếp tục gom nhặt để trả nợ. Nếu bọn họ thấy chúng ta vẫn đang nổ lực góp nhặt, thì sẽ không gây áp lực ép chúng ta phải trả nợ vượt quá khả năng đâu ạ.」

Đấy cũng là lúc tôi nhận được một tin cấp báo từ lão Brian. 

「Tại sao không đến văn phòng này mà lại truyền tin thế hả?」Tôi cấp phép và một ảnh lập thể hiện lên. 

「Liam-sama, không xong rồi!! K-Không- Lũ không tặc đang công khai tuyên chiến với gia tộc Banfield chúng ta!!」

Không tặc mà cũng tử tế phết nhỉ.

「Amagi, lũ không tặc phát động chiến tranh với chúng ta à. Đấy là nghi thức của chúng hửm?」

「Kể cả khi Danna-sama đang nhắm đến việc trở một bạo chúa, thì việc cần mẫn trả nợ vẫn thật đáng ngưỡng mộ ạ.」

「Hm, đống nợ đó đang bóp nghẹt ta, nên ta phải giải quyết chúng.」

「Quan điểm đúng đắn đấy ạ. Quay lại vấn đề của không tặc, nếu chúng đã quyết định tuyên chiến, thì hẳn phải ngu xuẩn lắm...hoặc cũng có thể là ngược lại.」

『Nói cách khác, bọn này tự tin lắm phải không.』

 Toà nhà thị chính toạ lạc bên trong lãnh địa của tôi. Không giống như dinh cơ, đây là một toà cao ốc, độ cao vượt xa những toà nhà xung quanh nhằm phô trương uy thế của tôi. 

Viên chức quản lý lãnh địa sẽ làm việc ở đây, và tôi đã từng ghé thăm nơi đây thường xuyên. Thân là một nhân vật nắm quyền hành tuyệt đối, nên nếu bọn họ cần tôi thông qua một thứ gì đó thì sẽ thường phải trình diện tại dinh cư. Do hầu hết các thư tín đều duyệt từ rất xa, nên đã rất lâu rồi tôi mới đích thân đến toà thị chính. 

『Mấy người thực sự đâu cần phải xây chỗ nơi này to đến thế đâu.』

Tất cả những nhân vật quan trong bên trong lãnh địa đều tập chung tại phòng họp, nhằm bàn bạc về lời tuyên chiến và yêu cầu của bọn không tặc. Đám viên chức trong bộ vest đang khá nao núng khi đi vào chi tiết sự vụ. 

「Lũ không tặc yêu cầu chúng ta giao hết của cải vật chất, cùng trai xinh gái đẹp ra cho chúng à.」

Tôi đọc một bản sớ ghi đầy những thứ lố bịch mà bọn đó muốn và quyết định rằng chúng tôi không có đủ nguyên vật chất để đáp ứng chúng. Vả lại, chúng cũng chỉ muốn bắt trai xinh gái đẹp làm con tin thôi hửm? Tính chọc điên mình hay gì. Thế đéo nào mà ta lại phải giao tài sản của mình ra cho lũ các ngươi chứ?

「Ngài Bá tước Banfield, chúng ta có nên cố thương lượng với chúng để giải quyết vấn đề này một cách bình yên không ạ?」

Đám quân sĩ bên quân đội chẳng ưa nổi cái suy nghĩ nhu nhược của bọn viên chức thuộc toà thị chính. Bọn này chẳng muốn mang danh chạy trốn khỏi lũ không tặc. 

「Chúng ta sẽ giao chiến với tên Goaz!! Cái đầu của hắn được treo một khoản tiền thưởng khủng lồ đấy!!」

Có vẻ như tên không tặc tới kiếm chuyện với tôi là một tay đại ác nhân thì phải. Nên nếu chúng tôi có thể diệt hết cái hạm đội không tặc ấy, thì có thể nhận được một khoảng tiền thưởng khủng lồ. 

『Không biết tên đó đã làm cái quái gì để bị treo một đống tiền trên đầu nhỉ.』

Máu nóng của đám người bên quân đội bắt đầu sôi lên, trong khi bọn viên chức thì mặt trắng bệt cắt không còn giọt máu. 

「Ta có thể thắng không? Nếu chúng ta tập bộ toàn bộ binh lực bên trong gia tộc Banfield, thì quân số cũng chỉ sấp sỉ tám ngàn chiến hạm. Còn quân lực của Goaz là ba vạn đấy!!」

「Số lượng chẳng thể nào phản ánh được thực lựcーQuan lực phe ta được trang bị tối tân và còn có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Còn nữa, ông thực sự nghĩ bọn chúng sẽ bỏ qua nếu chúng ta đầu hàng ư?」

「Ông có chắc là mình không định bỏ của chạy lấy thân không hả? Suy cho cùng, thì tất cả những gì ông cần làm là lẻn lên tàu và rời khỏi đây thôi.」

「Nhà ngươi vừa sủa cái chó gì đấy hả!!」

Trong khi tình hình dần trở nên phức tạp hơn, tôi xét qua số tiền treo trên đầu gã Goaz. Nó chẳng là cái thá gì với một Bá tước như tôi. Đúng là một khoản tiền lớn, song lại chả đủ để tôi phất lên. Hừm, thật nhàm chán. 

Tôi thở dài,「Giá mà khoản tiền thưởng cao hơn nữa, thì mình còn có động lực.」

Chẳng một ai có mặt ở đây để ý đến câu từ mà tôi vừa lẩm bẩm, cuộc bàn luận ngày một căng thẳng hơn. 

Bất chợt, cuộc thảo luận xung quanh trở nên im bặt. Tôi đánh mắt nhìn lên và được tiếp đãi bởi một cảnh tưởng kỳ lạ. Đám người mới vừa nãy còn đang tranh cãi kịch liệt, thì nay đã đứng chết chân tại chỗ. Cứ như thời gian đã ngừng trôi ấy. 

Trong một thoáng, tôi chỉ nghĩ đây là một trò đùa của tên nào đó thôi, nhưng quanh đây làm gì có kẻ nào ngu đến mức đi chọc tức tôi chứ. Nếu dám làm thế thì tôi sẽ cho treo cổ hết. 『Ta sẽ không bao giờ để kẻ khác lấy mình ra làm trò đùa đâu.』Trong lúc nghĩ thế, thì tôi nghe thấy một chất giọng quen thuộc. 

「Ái chà, chào đằng đó.」

「Oh, là anh à!!」

「Xin phép được làm phiền cậu một chút nhé. Đen đuổi thay, ngưng động thời gian khá là mất sức đấy. Mà thôi kệ đi, cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi nhỉ, Liam?!」

Cảm giác hoài niệm lớn dần lên khi tôi trông thấy người Dẫn Lối, kể từ hồi tôi chuyển sinh đến giờ thì trông anh ta cũng chẳng thay đổi gì mấy. Tuy vậy, chào hỏi để sau đãーcó vấn đề cấp bách hơn cần được giải quyết. 

「Lâu rồi không gặp. Tiện thể, chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Tôi đang bị bọn không tặc tấn công đấy.」

『Đáng lý anh phải làm cho tôi hạnh phúc chứ, không phải sao? 』Tôi móc mỉa kiểu vậy. 

Khoé môi người Dẫn Lối cong lên, tạo thành một nụ cười mỉm「Cậu hiểu lầm ý của ta rồi, đây là quà cho cậu đấy, Liam.」

「Quà hở?」

「Đúng thế. Cậu sẽ sớm trở thành người trưởng thành tại thế giới này, phải chứ? Trước lúc đó, ta muốn tăng độ tín nhiệm của cậu. Vả lại, cậu cũng đang đau đầu với đống nợ kia, đúng chứ?」

Đúng là vậy thật, nhưng nó cũng khiến tôi tức điên, nên tôi đáp lại với một chất giọng có phần cáu bẩn. Tôi muốn anh ta hiểu rằng mình đã có một khoảng thời gian chật vật cũng vì cái đống đó. 

「Tuyệt. Cũng nhờ thế mà tôi đã chẳng thể làm những gì mình thích đấy. Nếu anh đưa tôi đến một gia tộc khấm khá, thì chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao. Thế, tại sao anh lại chọn cái chốn này?」

Người Dẫn Lối trông có hơi hối lỗi. 「Hãy nhận của ta lời xin lỗi chân thành nhất. Để đưa mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có, ta đã mời vài tên không tặc cỡ vừa đến lãnh địa của cậu. Nếu hạ được chúng thì tất cả báu vật chúng nắm giữ sẽ thuộc về cậu.」

「Báu vật ấy à?」

Người Dẫn Lối tiến đến gần, chà sát hai tay lại với nhau. 

「Umu, đúng thế. Nếu triệt hạ được chúng, cậu sẽ nhận được danh vọng và vận may vô tận. Tên thống lĩnh của bọn đó đang nắm giữ một thứ báu vật khó tin, nên ta gửi chúng đến chỗ này để cậu có thể đoạt lấy nó.」

「Ồ, thật không? Được rồi, tôi thấy khá hứng thú rồi đây.」

Tôi bật cười với anh ta, và người Dẫn lối cũng nhếch mép đáp lại, dẫu vậy, tôi vẫn thấy hơi khó chịu. 

「Ta mừng vì cậu đã hiểu. Nếu là cậu hiện tại, thì đám không tặc kia chỉ như muỗi thôi. Thôi, giờ thì đã giải thích xong xuôi, đến lúc ta phải rời đi rồi.」

Nâng vành chiếc mũ chóp lên, sau đó người Dẫn Lối cúi chào một cách điệu nghệ, rồi một cánh cửa liền xuất hiện phía sau anh ta. Vẫn như mọi khi, tôi chẳng thể nào thấy rõ khuôn mặt của anh ta, ngoại trừ khuôn miệng. 

「Cảm ơn anh đã lặn lội đến đây.」

Trong thoáng chốc, thứ trông như nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt anh ta, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. 

「Tất cả đều là một phần trong công việc.」

Người Dẫn Lối bước qua cánh cửa và đóng nó lại, rồi thứ đó tan biến vào hư vô. 

Một lát sau, giọng nói xung quanh bất đầu trở lại. Giờ thì thời gian đã chuyển động trở lại, và đối với tôi thì hiện tại đám người vẫn đang lo sợ lũ không tặc kia trông thật nực cườiーcái đám không tặc kia giờ cứ như một món quà di động ấy. 

Khi tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi, mọi ánh mắt đều đổ dòn về chỗ này. 

「Ta nghĩ đây là thời điểm thích hợp để trải nghiệm trận chiến đầu tiên của mình. Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng điーta sẽ giã cho tên Goaz gì đó ra bã.」

「Bá tước Liam, thật quá mạo hiểm. Bọn chúng là không tặc nổi danh đấy ạ. Trong hàng ngũ của bọn chúng còn có cả cựu Kị sĩ nữa, phe ta thậm chí còn chẳng có Kị sĩ nổi danh nào. Tiềm lực của bọn không tặc đã vượt xa chúng ta rồi.」

Phe tôi không có bất kỳ gia tộc nào dưới trướng, cũng chẳng có bất cứ ai ứng tuyển từ bên ngoài. Cứ như thể không một Kị sĩ nào thấy có lợi khi đến phục vụ cho gia tộc Banfield vậy. Nhưng, tôi tự nhủ, đây chẳng phải là vấn đề đáng lo. Nếu đây là do người Dẫn Lối sắp đặt, thì không đời nào tôi thua được. 

「Ngậm miệng lại, ta bảo rằng mình sẽ ra trận. Tất cả những gì các ngươi cần làm là chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho ta. Đây là lệnh. Cầm binh khí lên và theo ta ra trận.」

Đám người bên quân đội trông vẫn khó chịu, nhưng đám bên toà thị chính thì đã im bật, nhớ lại vụ thanh trừ mà tôi đã thực hiện từ rất nhiều năm về trước. 

『Hiểu chuyện đấy. Cứ câm mồm mà làm theo lệnh của ta là được. Nếu biết vẫy đuôi, thì ta sẽ trọng dụng. Nếu không thì chết đi cho đỡ nặng gánh.』

「Tập hợp toàn bộ quân lực. Ta sẽ ra trận với Avid.」

Một trong số các sĩ quanーngười được thiên chuyển đến đâyーvẫn còn định phản đối.

「Để ngài Lãnh chúa ra trận như vậy thật quá nguy hiểm. Chúng ta nên đợi quân tiếp viện từ Quân đội Đế chế. Xin ngài hãy cố thủ bên trong hànhー」

「Đợi quân tiếp viện? Chúng tới kịp chắc?」

Chúng tôi đã gửi tin cầu cứu tới Đế chế, nhưng vẫn cần thời gian để bọn họ chuẩn bị lực lượng và gửi đến đây. Tôi chẳng thể nào hình dung ra được viễn cảnh bọn đó tới đây trước lũ không tặc.

「Thần nghĩ sẽ suýt soát thôi ạ, nhưng nếu muốn thắng, thì lựa chọn duy nhất của chúng ta là đợi quân tiếp viện ạ.」

『Tôi không có ý định ngồi chờ ở đây và đợi người đến cứu đâu. Vả lại, nếu đám người từ bên Đế chế xuất hiện, thì chiến lợi phẩm thu được sẽ bị cắt giảm đi đáng kể.』

「Ta không thể ngời đợi thứ chẳng thể nào tới kịp lúc. Nếu ta không ứng chiến với lũ không tặc, thì chúng sẽ huỷ diệt chúng ta. Ta thà vào thế tấn công còn hơn. Các viên tướng, nghe lệnh taーchúng ta sẽ có một chuyến săn không tặc đấy. Suy cho cùng, ta cũng đang trông mong một cơ hội để tham gia trận chiến đầu tiên của mình, nên tiện cả đôi đường.」

『Game sẽ vui hơn khi biết trước mình là kẻ chiến thắng sau cùng. Không, đây còn chẳng phải là trò chơi nữaーmà là một chuyến đi săn áp đảo. Đám không tặc này đang chuyển phát uy danh và một đống kho báu đến cho mình. Đi nhận quà thôi nào.』

「Chuẩn bị xuất kích.」

Bên trong dinh thự, Brian đã có một quãng thời gian chật vật để giữ cho bản thân mình bình tĩnh. 

「Đơn vị Avid đã di chuyển tới cảng không gian,」Amagi báo lại với ông.「Đơn vị sẽ được tải lên cùng con tàu của Danna-sama ạ.」

Brian gục xuống, hai tay ôm đầu, than thở cho số phận lầm lủi của gia tộc Banfield. Gia tộc cuối cùng cũng đã có một vị Lãnh chúa anh minh như Liam-sama, nhưng khi thời gian cầm quyền chỉ vừa mới chớm nở, thì một băng không tặc tàn bạo đã tìm tới và tấn công lãnh địa. 

「Sao mà xui xẻo vậy chứーhành tình chỉ vừa mới lấy lại được sinh khí. Tại sao đám đạo tặc ngoài không gian tàn bạo kia lại lựa đúng thời điểm này để tấn công chứ?」

Amagi chẳng có vẻ gì là lo sợ, nhưng ít nhất thì cô vẫn lo cho Liam. 

「Chúng ta vẫn chưa thua. Quyết định của Danna-sama là hoàn toàn chính xác. Dựa trên ký lục của băng không tặc này, thì việc đầu hàng là vô nghĩa. Thêm nữa, tôi đã nhận được một tin bảo rằng Đế chế sẽ gửi quân thường trú đến đây. 」

Brian lắc đầu. Dù cho đã hay tin quân thường trú đang trên đường đến đây, thì cũng chẳng thể xoa dịu được ông. 

「Bọn họ không đến kịp đâu. Trong quãng thời gian bọn họ tổ chức quân lực và gửi đến đây, thì mọi sự đã xong rồi.」

Khi đám không tặc nguy hiểm tiến vào địa phận của Đế chế, Lãnh chúa địa phương sẽ gửi tin yêu cầu Đế chế viện trợ, song lãnh địa của gia tộc Banfield lại triển trệ ở vùng biên ải. Trong tâm thức ông chỉ còn chuỗi hình ảnh: đám không tặc sẽ thiêu rụi tất cả, và chỉ sau khi bọn chúng rời đi thì Quân đội Đế chế mới đến. 

「Gia tộc Banfield cuối cùng... cuối cùng thì cũng đứng vững trở lại,」ông rên rỉ「Giá như Liam-sama chào đời sớm hơn một trăm năm, ngài ấy đã có thể quét sạch lũ ngoại xâm đó rồi.」

Sự xuất hiện của đám không tặc đã khiến Brianーngười lúc nào cũng trông mong tương lai sáng lạng của Liam-samaーcăm phẫn. Nếu như Liam-sama có thêm thời gian để củng cố binh lực, thì chiến thắng của ngài ấy sẽ được đảm bảo. 

Tại cảng không gian của gia tộc Banfield, người Dẫn Lối quan sát con tàu của Liam khởi hành. Gã đứng bên ngoài bức tường của toà kiến trúc, mỉm cười nhìn xuống đám người đang gấp rút chuẩn bị cho chiến trận. 

「Ta mừng vì nhà người thích món quà của ta. Về phần mình, ta sẽ vỡ oà trong vui sướng nếu đám không tặc đó bắt được và tra tấn ngươi.」

Người Dẫn Lối không hề thông báo cho Liam biết rằng băng của Goaz có chiến lực mạnh hơn rất nhiều so với những hạm đội không tặc thông thường, hay bí mật của thứ báu vật mà gã từng nhắc tới. Cái hộp nhỏ đó là khởi nguồn cho vận may bất tận của Goazーlý do cho sức mạnh của gã. Việc Goaz tập hợp được một đội quân hùng hậu như thế cũng là nhờ chiếc hộp đó, về mặt chuyên môn thì chúng sẽ không bằng một đội quân chính quy, song chất lượng trang bị lại vượt xa những băng không tặc khác. Thực tế, chất lượng trang bị của chúng sánh ngang với Quân đội thường trực của Đế chế. Nhưng người Dẫn Lối chẳng hề nhắc tới những thông tin này khi gặp Liam. 

「Tin tưởng ta là do lỗi của ngươi. Nhà ngươi chẳng học được gì từ kiếp trước à? Hoá ra, ngươi cũng chẳng hơn gì một tên đần độn, luôn trở thành một món đồ chơi cho kẻ khác đùa nghịch.」

Với quân lực áp đảo, đám không tặc đó đang nắm một lợi thế áp đảo trong trận chiến sắp tới. Khả năng Liam thắng trận cực kỳ nhỏ. Với vẻ mặt cau có, người Dẫn Lối nhớ lại cuộc thảo luận với Liam. 

Gã hăm hở trông mong viễn cảnh Liam rơi xuống nắm mồ mà gã đào sẵn. 

Đằng sau gãーmột đóm sáng nhỏ, thứ vẫn luôn theo sát gã, rời đi và tiến đến chỗ Avid, đơn vị đã được tải lên chiến hạm. Đốm sáng đó tiến vào bên trong Avid, nhưng vẫn đảm bảo người Dẫn Lối không hề phát hiện.

Người Dẫn Lối duỗi tay mà chẳng mảy may nhận ra chuyện đó. 「Ôi trời, mình rất mong chờ vở kịch sắp tới đây. Giờ thì Liam, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi biết được sự thật đấy! Hãy nhảy múa cho ta xem nào!!」

Tại sao gã lại sắp xếp chuyển sinh cho Liam? Tại sao kiếp trước của Liam lại thống khổ? Người Dẫn Lối không thể chờ cho đến lúc được tự mình giải đáp những câu hỏi đó.