Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

247 2004

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

72 7877

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

11 80

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

434 36433

WN - Chap 24

Bên thắng chung cuộc của hội thao, dựa trên tổng hợp kết quả tất cả các phần thi là lớp 3, lớp của Yamabuki.

Nhân tiện, Kiritsuki đã thắng tất cả các nội dung mà cô ấy tham gia và còn nhận được giải thưởng cá nhân.

 

Tôi ngồi trong lều, thẫn thờ suốt buổi lễ bế mạc.

Giữa chừng, bố tôi còn tranh thủ rời công việc để đến đón. Trên đường về, chúng tôi ghé vào phòng khám chỉnh hình gần nhất, nơi tôi được chẩn đoán là bị rách cơ chân.

Vốn dĩ trước hội thao tôi đã bị đau đầu gối do luyện tập múa kagura.

Nguyên nhân trực tiếp là vì tôi né một học sinh bị ngã trước mặt, nhưng bác sĩ nói một yếu tố lớn là tôi đã vô thức dồn lực về phía đầu gối suốt lúc tập, một thói quen xấu có từ trước.

Dù sao thì, tôi được dặn—hay đúng hơn là bị mắng—phải nghỉ ngơi ít nhất hai tuần. Bác sĩ nói tôi có thể dùng nẹp mà ở nhà đã có sẵn và đưa thêm vài miếng dán lạnh.

Ngày hôm sau.

Vì cần báo cáo mọi chuyện, tôi đến hội trường để giải thích rằng mình sẽ không thể tập luyện một thời gian.

Nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng là một cô gái có đôi mắt thoáng chút bất mãn.

Mái tóc đỏ gợn sóng nhẹ, và dù chỉ mặc áo phông rộng cùng chân váy dài đơn giản, trông cô nàng vẫn vô cùng sành điệu.

“Chẳng phải tớ đã bảo cậu đừng bị thương sao?”

Hinobana Toki lẩm bẩm với giọng đều đều.

“Tớ xin lỗi mà.”

Bị cô ấy mắng mỏ thế này có hơi oan ức đấy.

Hinobana đặt túi xuống gần cửa, chỉnh điều hòa bằng chiếc điều khiển trên tường, rồi ngồi dựa vào tường.

“Đi được không?”

“Ừ, tớ vẫn tự đi được. Là rách cơ thôi chứ không nặng lắm.”

“Đau nhiều không?”

“Có đau, tất nhiên rồi, nhưng… cũng không…”

“Nếu đau thì cậu không cần đến.”

Vẫn giữ vẻ mặt khó đoán, Hinobana điềm nhiên nói vậy.

“Nếu cậu không đến thì tớ đã về nhà rồi.”

“Tớ đến đây cũng để nói về chuyện đó.”

“Hả?”

“Tớ không nghĩ lại bất tiện thế này, nhưng…”

Tôi móc điện thoại ra khỏi túi.

“Hinobana, cho tớ xin số liên lạc đi.”

“…Bây giờ á?”

“Ừ. Ý tớ là, chuyện thế này có thể xảy ra lần nữa mà.”

Hinobana nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm rồi nhún vai. Tôi chỉ biết cười trừ.

Chúng tôi quen nhau chục năm rồi. Cả hai đều có điện thoại từ hồi cấp hai, nên giờ mới làm chuyện này thì muộn thật.

Tôi tưởng Hinobana sẽ đồng ý ngay, nhưng vì lý do gì đó, cô nàng chẳng động đậy.

Không nói một lời, cô ấy chỉ nhìn tôi.

Tôi biết cô ấy đang ngán ngẩm, nhưng trông cũng như đang suy nghĩ gì đó.

Đột nhiên, điện thoại tôi hiện thông báo.

Là một đường link. Từ Hinobana.

“…Sao trong này đã có liên lạc của cậu rồi?”

“Biết chết liền.”

“Không, thật đấy, cái—”

Khoan, cô ấy từng dùng điện thoại tôi trước đây đúng không? Chắc là lúc đó rồi.

Dù sao thì, tôi mở đường link chia sẻ ra và…

“…Instagram của Kaori? Lần đầu tớ thấy đấy. Cậu biết chuyện này từ đâu vậy?”

“Gợi ý: bọn tớ follow nhau.”

“Đó không phải gợi ý, là đáp án luôn rồi.”

Dù vậy, tôi vốn không hứng thú với mạng xã hội.

Tôi chẳng hiểu thú vui soi vào cuộc sống người khác có gì hay. Hinobana có vẻ cũng vậy—bài đăng của cô nàng gần như chỉ giới hạn ở thông báo tour và concert.

Vậy mà, cái thái độ dửng dưng đó lại được fan khen là “không nghiện MXH” hay “thật điềm tĩnh, đúng chất chuyên nghiệp.”

À đúng rồi, fan cuồng chính hiệu.

Kaori thì ngược lại, chuẩn kiểu nữ sinh trung học.

Không phải chỉ mỗi cô ấy, nhưng đăng ảnh về hội thao lên mạng thì có ích gì chứ?

Ít nhất tôi cũng không bị lọt vào ảnh nhóm nào. Tôi nhìn một tấm với vẻ vô cảm.

“…Nên đây là lý do hai cậu trông thân thiết sau lưng tớ à?”

“Cậu ấy hỏi tớ về buổi tập từ lâu rồi.”

Có lẽ cái đó nhắm vào tôi nhiều hơn là Hinobana.

“Nhưng mà… Kaori sao?”

Toki liếc tôi kiểu “không thì ai nữa” còn tôi chỉ nhún vai.

“Sao cậu lại ngại nói về múa kagura với Nanami vậy? Chẳng phải chính cậu bảo giữ bí mật là quá đáng rồi quyết định nói cho cậu ấy biết sao? Với cả nhờ thế mà giờ cũng đỡ hơn, đúng không?”

“Ừ, chắc vậy…”

Trong số những người tôi quen hiện giờ, Hinobana là người hiểu rõ nhất về chuyện múa kagura.

Ban đầu Kaori còn chẳng biết tôi liên quan đến việc này.

Tôi vốn không tham gia lễ hội mùa hè từ nhỏ, còn cô ấy thì tận hưởng mấy lễ hội đó với nhóm bạn riêng.

Cho đến khi tự nói, tôi nghĩ cô ấy chưa từng tưởng tượng rằng bạn thời thơ ấu của mình lại chính là vũ công phía sau.

Việc giữ bí mật quanh tôi nghiêm ngặt đến vậy đấy. Nó còn khắt khe hơn sau khi tôi kế thừa vai diễn.

“…Thôi thì nói với cậu vẫn tốt hơn.”

“Hả?”

Từ hồi nhỏ cũng vậy. Tôi chưa bao giờ thực sự muốn múa kagura.

 Nhưng đó là thứ mà tôi luôn bị bảo là phải làm.

Ba năm sau khi nhận vai, tôi nói với Kaori rằng mình là người múa kagura.

Vì quá căng thẳng cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi đã lỡ than vãn hơi nhiều.

Cô ấy cười và nói: “Tớ nghĩ cậu không nhất thiết phải làm việc này.”

Tôi chắc cô ấy nói vậy với ý tốt.

Nhưng câu nói đó cứ mắc kẹt trong lòng tôi. Tôi không hiểu vì sao nó lại như vậy suốt một thời gian dài.

Tôi nghĩ điều tôi thực sự muốn là cô ấy khẳng định tôi vì đã làm việc này.

Nhưng khi cô ấy nói “Cậu không nhất thiết phải làm,” nó như kiểu “Người làm không cần phải là cậu.”

Từ đó, tôi không bao giờ nhắc đến kagura trước mặt Kaori nữa.

Khi tôi kể hết điều này một cách chân thật, Toki bật cười.

“…Himura, cậu nhạy cảm hơn vẻ ngoài nhiều đấy.”

Tôi không biết đáp lại sao.

“Hơn nữa, tớ đồng ý với Nanami. Nếu cậu không thích thì vứt vai diễn đó đi.”

Nếu chỉ đơn giản thế thì tôi đã không phải khổ sở thế này.

Và đây là điều duy nhất hiện tại tôi có thể tự hào. Dù không thể công khai.

Khi trang điểm và mặc trang phục, trong vài tiếng đồng hồ đứng trên sân khấu trước đám đông, tôi biết có những người thực sự cầu nguyện và đặt hy vọng vào tôi.

…Giá mà lúc nào tôi cũng là phiên bản đó của bản thân.

Hinobana cũng nghĩ không nhất thiết phải là tôi.

“…Mà nếu cậu bỏ, tớ cũng bỏ âm nhạc luôn.”

“À… khoan, hả?”

Tôi buột miệng đáp lại, nhưng những lời cô ấy nói như một cú đấm trời giáng.

“Khoan đã. Cái đó… có hơi quá đấy chứ?”

“Sao?”

“Ở mọi khía cạnh luôn ấy!”

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi sao Hinobana lại liên hệ việc tôi bỏ múa kagura với việc cô ấy bỏ âm nhạc được.

“Cậu từng nói là có người cậu ngưỡng mộ, đúng không?”

“…Cậu tự mình nói đến thế rồi mà vẫn không hiểu à?”

“Hả?”

Trong lúc tôi còn ngơ ngác, Hinobana đứng dậy. Rồi cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, gần đến mức vai cả hai gần như chạm nhau.

“Lần đầu tớ đi lễ hội mùa hè là vào lần đầu cậu múa kagura.”

Vẻ bực bội khi nãy đã biến mất.

Có lẽ cô ấy đang hồi tưởng. Gương mặt thường ngày cứng nhắc giờ dịu lại, một nụ cười hiền dịu hiện lên trên khuôn mặt.

“Tớ vẫn nhớ rõ điệu múa kagura của cậu đêm hôm đó. Với tớ, cảnh Himura múa kagura là thứ đẹp nhất, ngầu nhất và cuốn hút nhất trên đời.”

Trong ánh mắt kia không có chút giả dối nào.

“Tớ muốn được đứng cạnh cậu. Nhưng tớ không thể đứng chung sân khấu với cậu. Vậy nên tớ tìm cách để đến gần hơn và chọn con đường trở thành nhạc công kagura.”

Hinobana từng nói bố mẹ cô ấy phản đối gay gắt việc cô theo đuổi âm nhạc.

Nhưng giờ, cô ấy đã được công nhận là một trong những nghệ sĩ hàng đầu trong nước.

Tất cả là nhờ nỗ lực và tài năng được mài giũa của cô ấy.

“Vậy là tớ chỉ là ngòi nổ thôi, đúng không? Dù tớ có bỏ…”

“Không phải vậy. Việc cậu tiếp tục múa kagura mới quan trọng.”

“Chẳng phải cậu vừa nói không nhất thiết phải là tớ sao?”

“…Có thể lúc đầu tớ đã nói vậy thật.”

Sắc mặt Hinobana không đổi.

 Nhưng cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang dốc hết tâm can vào những lời tiếp theo.

“Khi tớ bảo tớ đồng ý với Nanami khi nãy, tớ không có ý như cậu nghĩ đâu.”

Hồi đó, tôi không tự hào về việc làm vũ công.

Vì vậy, tôi chỉ mong ai đó công nhận mình. Bao nhiêu người dõi theo người múa, nhưng chẳng ai nhìn thấy bên trong.

“Cậu không cần phải tiếp tục làm thứ mình không muốn. Chỉ cần bây giờ cậu không quá tuyệt vọng trong việc muốn bỏ nó, thế là đủ với tớ rồi.”

Dù thế nào đi nữa, cô ấy luôn dõi theo tôi. Dù tôi có còn là vũ công hay không.

Hinobana đứng dậy và lấy túi ở góc phòng.

“Và còn nữa—”

Cô ấy dừng lại ở cửa.

“Chuyện ‘giúp luyện tập’ ấy? Thực ra chỉ là cái cớ để được ở một mình với người tớ thích thôi. Nên Himura—tớ thật sự muốn cậu tiếp tục múa.”

Với nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ lần nào tôi từng thấy, Hinobana Toki rời khỏi hội trường.

Dù một lúc lâu sau đó đã trôi qua, lời nói của cô ấy như vẫn vang vọng trong căn phòng.

Tôi đã thắc mắc, chỉ một chút thôi—

Tại sao cô ấy lại đến hội thao vào một ngày bận rộn như thế, còn dẫn theo cả chị gái, rồi mất công tìm tôi để mang đồ tiếp tế.

Giờ nghĩ lại, năm ngoái cô ấy cũng làm y hệt.

“Người tớ thích.”

Không mất nhiều thời gian để tôi hiểu cô ấy ám chỉ ai.