Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1292

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7548

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 565

26-37 - Chap 27.5

*POV của Aoi và Toki khi cả hai còn ở năm nhất cấp ba

Giữa khung cảnh thiên nhiên, ở gần một ngôi đền nhỏ, không khí bên ngoài tràn ngập tiếng ve râm ran và giọng nói náo nhiệt của lũ trẻ đang nghỉ hè.

Nhưng trong căn phòng này, chỉ có âm thanh của tiếng sáo và tiếng leng keng của những chiếc chuông nhỏ vang vọng.

Dù cậu ấy đang nhảy với sức lực mãnh liệt đến vậy, nhưng gần như không nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng quần áo sột soạt nào cả.

Mọi chuyển động đều uyển chuyển, từng cử chỉ toát lên vẻ mềm mại đầy cuốn hút. Ngay cả cách những sợi tóc lướt qua đầu ngón tay cậu cũng như được tính toán hoàn hảo.

Khi tiếng sáo ngừng lại, cậu ấy khép lại điệu nhảy bằng một động tác lướt mượt mà.

Tôi thở ra chậm rãi, với tay nhặt chai trà đặt dưới chân.

Điều hòa trong phòng mát đến mức tôi cảm thấy hơi lạnh dù chỉ đứng yên.

Nhấp một ngụm trà để ở nhiệt độ phòng, tôi đưa mắt nhìn về phía chàng trai phản chiếu trong tấm gương lớn trên tường.

“Nóng thật…”

Cậu ấy giật mạnh chiếc áo lót đẫm mồ hôi, để lộ một vóc dáng khác hẳn vẻ đẹp uyển chuyển lúc nhảy, khiến tim tôi lỡ một nhịp.

“…Tớ thì thấy hơi lạnh đấy.”

“Ngồi ngay dưới điều hòa thì thế còn gì.”

Cậu ấy lẩm bẩm, đưa tay vuốt phần tóc mái ướt sũng rồi quay sang nhìn tôi.

Đôi mắt mệt mỏi vô cảm, gương mặt phảng phất nét u buồn khiến người ta khó mà rời mắt.

Thân hình cậu ấy gầy gò, nhỏ nhắn—không hề có vai rộng hay cơ bắp. Vòng eo lại hơi cong, thậm chí có thể gọi là nữ tính.

Tôi biết cậu ấy phải giữ “vóc dáng nữ tính” ấy để mặc bộ trang phục biểu diễn, nhưng vẫn chẳng hiểu cậu lấy đâu ra sức bền khủng khiếp như thế.

Cậu ấy từng nói với tôi hồi nhỏ: “Giống như vận động viên thể dục dụng cụ nữ ấy—họ nhỏ con, nhẹ cân nhưng cực kỳ dẻo dai.”

Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn phải thực hiện những động tác tương đương nhiều bài nhảy 3 phút liên tiếp suốt hơn 2 tiếng đồng hồ. Lời giải thích đó giờ chẳng còn đủ thuyết phục.

Cậu ấy không tập tạ, nhưng vào mùa này cậu luôn siết dáng thon gọn. Khi chạm vào, cơ thể cậu rắn chắc hơn vẻ ngoài nhiều.

Thật kỳ lạ—cậu ấy có sức bền đến vậy, nhưng lại chẳng nhanh nhẹn hay giỏi thể thao gì cả.

Có lẽ tôi có thể cứ ngắm nhìn dáng vẻ tuyệt đẹp của cậu ấy mãi luôn cũng được, nhưng đó không phải là lý do tôi ở đây. Tôi ở đây để hỗ trợ cậu ấy.

Tôi khoác chiếc khăn tắm lớn lên vai cậu và rót một ít nước uống bù điện giải tự làm vào chiếc cốc lấy từ bình giữ nhiệt.

“À đúng rồi, Himura—cậu có muốn ăn đào không?”

Ý nghĩ đó vừa vụt đến nên tôi hỏi. Cậu ấy khựng lại giữa lúc nhấp một ngụm nước.

“…Đào? Khoan, cậu mang đào à?”

“Mẹ tớ bảo mang một thùng đến nhà cậu làm quà.”

“Một thùng làm quà? Nghe hơi bất thường đấy…”

“Bà tớ gửi từ quê lên.”

“Ồ… ra thế. Vậy chắc tớ xin một quả.”

“Được rồi.”

Tôi chọn một quả ngon trong thùng đặt cạnh cửa rồi bắt đầu gọt một cách thuần thục.

Tôi cũng mang theo ít chanh ngâm mật ong—đồ ăn quen thuộc sau giờ tập—nên tiện bày ra đĩa luôn.

“Whoa, ngon thật… cái này là gì? Mận muối à?”

Himura bước vào bếp, vừa lau mồ hôi vừa ngửi ngụm nước tôi đưa.

“Nước thể thao pha với giấm mận muối.”

“Khoan—nhà cậu tự muối mận luôn á?”

“Bố tớ làm mỗi năm. Với cả umeshu nữa.”

“À đúng rồi, nhà cậu kinh doanh đồ ăn mà…”

Ông bà tôi trước đây làm đầu bếp, nhưng giờ chỉ trồng rau quả. Tháng nào cũng gửi cho nhà tôi nhiều đến mức ăn không hết—để lâu đến mức hỏng luôn.

Ông bà rất cưng cháu, nhưng rõ ràng thương chị gái tôi—người muốn làm đầu bếp—hơn tôi nhiều.

Khi tôi đang gọt đào, Himura bất ngờ với tay lấy một miếng bỏ vào miệng.

“Ừm.”

“—?!”

Cậu ấy tiến sát đến bên tôi đột ngột đến mức mùi hương của cậu—mùi quen thuộc của da thịt và mồ hôi—ập đến trong khoảnh khắc.

Nhưng tôi không hề thấy khó chịu. Ngược lại, thứ cảm giác đó gần như khiến tôi choáng váng…đầy mê hoặc. Tôi phải cố gắng kiềm chế để không trừng mắt nhìn cậu ấy.

Cậu ấy chẳng nhận ra gì cả.

Cậu ấy—cứ liên tục bộc lộ những mặt chỉ mình tôi được thấy, và nó khiến tôi phát điên.

Tôi không chịu nổi việc cậu ấy vô tâm đến thế. Và càng ghét hơn khi bản thân vẫn không thể thổ lộ.

 

Tôi chỉ nói sẽ giúp cậu ấy luyện tập, vậy mà giờ lại chăm chút cho cậu ấy chẳng khác nào gà mẹ chăm con.

Từ lúc nào, “luyện tập” đã chỉ còn là cái cớ để được ở bên cậu ấy rồi.

Himura nghiêng người, ngó sang mặt tôi với đầu hơi nghiêng.

Người tôi yêu, đứng gần đến mức mũi chạm mũi—lại còn cởi trần như thế…

Dù trong lòng tôi đang hoảng loạn, cậu ấy vẫn chẳng hay biết gì.

“Đừng lại gần khi tớ đang cầm dao. Nguy hiểm lắm đấy.”

“...Không ngờ là cậu lại nói ra được điều có lý như vậy…”

“Cậu nghĩ tớ là cái gì hả, Himura…”

Cậu trai này… đúng thật là.

Còn tôi, người đã yêu cậu ấy…

“Vô vọng thật. Cả hai chúng ta đều vô vọng.”

Tôi lấy một lát đào vừa cắt và cắn một miếng.

Thứ quả ngọt mọng nước ấy lan tỏa trong miệng, đầy ắp hương vị ngọt ngào quyện chút chua thanh.