“── Vì vẫn còn nhiều ngày nữa mới đến lúc nhập học, tôi có thể chọn ở lại Kamakura hoặc trở về nhà, nên cuối cùng tôi quyết định tạm thời ở lại nhà trọ.──”
Ngay khi lễ hội thể thao kết thúc, tháng 6 đã đến.
Trong giờ học, cửa sổ lớp học mở toang, tiếng giấy sách giáo khoa khẽ xào xạc trong làn gió len lỏi vào không gian.
Với chất giọng điềm tĩnh quen thuộc không chút hồi hộp, Kiritsuki đang đọc to một đoạn trong Nỗi lòng của Natsume Sōseki.
Vào đầu giờ chiều, giọng đọc dịu dàng ấy khiến ai cũng thấy buồn ngủ.
Thực tế thì đã có vài đứa gục rồi.
Sau đợt đổi chỗ, tôi bị sắp xếp ngồi cuối lớp ngay cạnh hành lang. Kiritsuki như thường lệ vẫn ngồi cạnh tôi, giọng cô vang lên trong trẻo khắp căn phòng.
Hôm nay cô ấy không mặc áo blazer trắng, chỉ diện sơ mi tay ngắn cùng cà vạt của trường.
Chiếc váy xám thường ngày được thay bằng váy caro trắng, tạo nên cảm giác tươi sáng và gọn gàng hơn.
Mái tóc buộc đuôi ngựa khẽ đung đưa trong gió, đưa một mùi hương cam nhè nhẹ phảng phất nơi chóp mũi tôi.
Từ khi bước vào kỳ thay đổi đồng phục mùa hè, tâm trạng đám con trai trong trường trở nên phấn chấn hơn hẳn một cách rõ rệt.
Tình cờ thay, quần dài của nam sinh cũng đổi sang màu xám nhạt, trông có mát mắt hơn một chút.
Không phải là trước đây tôi từng để tâm mấy chuyện như vậy.
Và năm nay, tôi cũng chẳng có ý định bắt đầu quan tâm.
Đúng hơn là, bây giờ tôi đâu có tâm trí nghĩ về những thứ đó.
“‘ ──Tình cờ, tôi đã quen với việc lui tới căn nhà ấy. Nó là một biệt thự lớn ở Hase ──’”
Suốt mấy tuần qua, tôi thảnh thơi vì chấn thương ở chân nên khỏi phải tham gia giờ thể dục, chỉ cố gắng nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.
Vì thế, tôi cũng chẳng thể luyện tập cho tiết mục múa kagura. Tôi chưa gặp Hinobana kể từ sau lời tỏ tình gây sốc mà cô ấy nói ngay sau lễ hội thể thao, cũng chẳng dám chủ động liên lạc.
Dù đi đâu hay làm gì, hình bóng của cô ấy vẫn không rời khỏi đầu óc tôi.
Bản thân Hinobana vốn đã là kiểu người dễ khiến người khác để tâm vì cách cư xử kỳ lạ, vậy mà cô ấy còn nói ra điều làm mọi chuyện trở nên khó quên hơn.
Ngày hôm sau sau lễ hội, cô ấy đột nhiên thân thiết hơn hẳn.
Năm ngoái, Hinobana chủ động mang đồ ăn nhẹ cho lớp tôi, và chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến sự hiện diện của cô ấy được chú ý—như thể cô ấy đang ngầm cảnh cáo ai đó, dù tôi chẳng biết là ai.
Nhưng năm nay, cô ấy thậm chí còn tiến xa hơn, nói thẳng điều đó ra miệng.
Nếu những lời ấy không phải dối trá hay hiểu lầm, thì có lẽ trong lòng cô ấy mang một sự gấp gáp nào đó.
Cho đến lúc ấy, Hinobana chưa bao giờ tỏ vẻ hứng thú nào. Vậy nên trong mắt cô ấy, mọi thứ hẳn vẫn ổn như vốn có.
Nhưng trong lễ hội thể thao năm nay, rốt cuộc cô ấy đã thấy gì? Cảm nhận gì mà lại quyết định thẳng thắn đến vậy?
Và hơn hết—tại sao nói xong lại bỏ chạy?
Tôi khẽ thở dài trước những câu hỏi cứ ám ảnh mình suốt mấy ngày nay, rồi hướng mắt ra cửa sổ.
Ở đó, Kaori đang ngồi ở bàn đầu cạnh cửa sổ sau khi đổi chỗ. Cô ấy trông vô cùng thảnh thơi, lắng nghe giọng đọc của Kiritsuki.
Ngay cả Kaori cũng có vẻ buồn ngủ. Tôi nghi ngờ có ai thực sự tập trung vào câu chuyện không.
Tháng 6 rồi, kỳ thi giữa kỳ cũng sắp đến, vậy mà tôi vẫn chẳng thể tập trung ôn tập chút nào.
Chẳng mấy chốc, phần bài đọc kết thúc và Kiritsuki trở về chỗ. Giáo viên văn học hiện đại tiếp tục tiết học, không quên khen ngợi bài đọc của cô nàng là xuất sắc.
“Chà, gần nửa lớp ngủ luôn rồi.”
“Cậu chịu trách nhiệm ít nhất 40% cho chuyện đó đấy.”
“Hả, tớ á? Sao vậy?”
“Giọng cậu nghe êm quá.”
Tôi cười gượng trước ánh mắt nghiêng đầy thắc mắc của Kiritsuki, rồi quay lên bảng khi nghe tiếng phấn cọ vào mặt bảng lạo xạo.
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận có ai đang nhìn mình.
Và đúng không phải ảo giác—Kiritsuki, người ngồi ngay bên cạnh cứ lén liếc tôi.
Có lẽ chuyện này bắt đầu từ sau lễ hội thể thao.
Ít nhất, tôi chỉ nhận ra từ khi đó.
Với gương mặt bình thường chẳng có gì nổi bật này, tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại bị để ý nhiều đến thế. Nhưng trong giờ học, cô ấy khá thường xuyên lén nhìn tôi.
Hồi cấp hai, Kaori cũng từng làm mấy trò kiểu này. Nhớ lại chuyện đó lại khiến tâm trạng tôi tụt dốc.
Khi hồi chuông cuối cùng báo hết tiết vang lên, tôi chậm rãi vươn vai, thở ra một hơi dài.
Giờ sinh hoạt sau đó chỉ là thông báo ngắn về kỳ thi giữa kỳ dự kiến vào giữa tháng 6.
Ngay khi lời chào tạm biệt kết thúc, tiếng ồn ào quen thuộc tràn ngập khắp trường.
“Kiritsuki, cậu rảnh sau giờ học chứ?”
“…Cũng khá rảnh.”
Khi tôi liếc sang, cô ấy nhanh chóng quay đi, giả vờ như không nghe thấy.
Tôi cũng chẳng muốn vạch trần nên cứ tiếp tục nói:
“Cậu giỏi mấy môn tự nhiên nhỉ?”
Ý tôi là, hồi nãy giọng đọc của cô ấy cũng tốt nữa.
“…Cũng khá ổn.”
“Cậu giúp tớ ôn bài cho kỳ kiểm tra được không?”
Tôi hỏi, cô ấy trông hơi bất ngờ rồi quay sang nhìn tôi.
“Tuần thi đâu có câu lạc bộ, nên tớ không ngại… nhưng đợi đến bây giờ mới hỏi thì có hơi muộn quá không?”
“Muộn thật. Nên tớ mới hỏi.”
Trước giờ tôi chẳng bao giờ lo lắng về kỳ thi giữa kỳ. Tôi luôn nhờ Hinobana giúp ôn thi cuối kỳ, kỳ thi mà tôi thấy mình còn kém tự tin hơn nhiều.
Cô ấy có hơi kỳ quặc, nhưng rất thông minh—và quan trọng hơn, tôi biết từ lúc tập nhạc chung là cô ấy dạy người khác rất giỏi.
Nhưng năm nay… có gì đó không ổn. Tôi chẳng tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô ấy, thậm chí còn chẳng có tâm trạng nhắn tin nữa.
“…Kaori học tốt hơn mà. Sao cậu không nhờ cậu ấy?”
“Có rồi. Cậu ấy bảo đang bận ngập đầu với việc hội học sinh nên không giúp được lúc này.”
Kaori trông khá ngạc nhiên khi tôi hỏi sau một thời gian dài như vậy, nhưng lại xin lỗi với vẻ mặt vô cùng áy náy.
“Dù chỉ là tạm thời, cậu ấy cũng nghiêm túc nhỉ…”
Dù sao thì tôi cũng không thể để bố mẹ biết điểm số của mình tụt dốc ngay khi lên năm hai được. Tôi thật sự cần chấn chỉnh lại.
“Bài kỳ này khó đến thế à?”
“Nói thật nhé? Chỉ là tớ không tập trung nổi trong giờ học thôi.”
“Tớ cũng thế. Dạo này nóng bức thật.”
Tôi nghi ngờ đó không phải là lý do Kiritsuki khó tập trung, nhưng mà cô ấy vẫn làm tốt trong lớp, chứng tỏ năng lực vẫn ổn.
“Cậu có chuẩn bị bài và ôn lại ở nhà không? Tớ thì không.”
“…Không hẳn.”
Thường thì tôi xong việc nhà, nấu cơm cho bố mẹ—những người chẳng bao giờ về nhà đúng giờ—rồi đi tắm, sau đó mới quay lại phòng mình.
Cho dù có thời gian, tôi cũng kiệt sức đến mức chẳng làm nổi gì hữu ích.
Mà dù cố thì cũng chẳng vào đầu nổi.
Đến cả cầm điện thoại hay chơi game tôi cũng chẳng muốn. Chỉ leo lên giường rồi tỉnh dậy vào lúc siêu sớm, kiểu từ nửa đêm đến gần sáng nhờ cái chu kỳ ngủ kỳ quặc này.
Nhưng dạo này, ngay cả ngủ cũng không yên nhờ Hinobana.
“Hehe. Thôi, không làm được thì chịu. Chị đây sẽ giúp cậu!”
“…Không phải nên gọi là ‘sensei’ gì đó sao? Với lại, tiết mục ‘chị gái’ thì để dành cho mấy đứa em lớp dưới đi.”
“Ehh~? Sinh nhật cậu là khi nào, Himura-kun?”
“Ngày 20 tháng 3.”
“Của tớ còn hai tháng nữa cơ, nên tớ lớn hơn hẳn đấy nhé!”
Cô ấy nói tỉnh bơ đến mức tôi phải rút điện thoại ra.
“…Chính xác là ngày nào?”
“Cùng ngày với cậu. 20.”
Tôi đánh dấu ngày 20 tháng 8 trên ứng dụng lịch của điện thoại rồi cất nó lại vào túi.
“…Tớ sẽ nhớ.”
“Ooh~? Vậy tớ mong chờ lắm đó.”
Ít nhất thì tôi sẽ không phải đau đầu như lúc chuẩn bị quà cho Kaori.
“Được rồi, đi thôi. Chúng ta học ở đâu?”
Tôi gom đồ rồi bước ra hành lang, kéo câu chuyện trở lại việc ôn thi.
“Nếu cậu không có chỗ nào đặc biệt, tớ muốn đến quán cà phê gần ga. Giờ họ đang có món bánh giới hạn đấy.”
Chỗ đó chúng tôi từng đi cùng Miyajima—chỉ ba người thôi. Tôi khẽ gật đầu.
“Vì tớ là người nhờ giúp nên tớ sẽ mời.”
“Ôi, vậy coi như quà sinh nhật cho tớ cũng được đó~.”
“Đó là món giới hạn đúng không? Tớ sẽ tặng cậu cái gì đàng hoàng. Tớ không cẩu thả với bạn bè đến thế đâu.”
“…Bạn bè, hả. Bạn bè?”
Cô ấy nhắc lại từ đó khẽ khàng. Và ngay lúc ấy, tôi chợt thấy Kaori, đang bị vây quanh bởi một đám con trai.
Trong đó có cả Tomiya, Souma, và thậm chí cả Tsuse với Tsugiyama.
Kiritsuki nhận ra ánh nhìn của tôi, quay lại, nghiêng đầu.
“Bên đó có chuyện gì vậy?”
“Không biết. Là Kaori mà—không cần lo đâu. Đi thôi.”
“Ừm, chắc vậy… nhưng cái gì khiến cậu tin cậu ấy ‘ổn’ thế…? Thôi kệ.”
Tôi quay đi và bước xuống cầu thang tầng một, nhưng sau khi xuống một bậc, tôi nhận ra Kiritsuki vẫn còn ngoái nhìn lại khi bước đi.
“Đừng đi lùi. Nguy hiểm đấy.”
“Tại Kaori vừa làm một biểu cảm kỳ lạ, tớ tính ra giúp nhưng… cậu ấy đi mất rồi.”
“Ừ… chắc không sao đâu. Souma và Tomiya ở cùng mà.”
“…Cũng đúng.”
Nhưng, chuyện đó là gì nhỉ?
Kaori nói là sẽ bận. Có thể là việc hội học sinh chăng?
Nghĩ rằng sẽ hỏi cô ấy khi về nhà, tôi bước theo Kiritsuki, người đã đi trước lúc nào không hay.