Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

247 2004

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

72 7877

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

11 80

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

434 36433

WN - Chap 23

Sự kiện đầu tiên vào buổi chiều là phần thi vượt chướng ngại vật.

Và trùng hợp thay, đó lại chính là phần tôi tham gia—

“…Ồ, đúng là sưng chút rồi. Thảo nào đau là phải.”

Giữa chừng trên đường chạy 400m, nơi chúng tôi phải vượt qua những rào chắn được đặt sát hơn so với các cuộc thi điền kinh thông thường, tôi đã tấp vào bên lề và ngồi xuống.

Đưa ánh mắt rời khỏi đám học sinh đang vội vàng chạy đến, tôi nhìn về phía cậu con trai hiện đang dẫn đầu cuộc đua.

Chỉ vài phút trước, tôi vẫn còn chạy song song với cậu ta, nhưng cậu ta vấp phải một rào chắn và ngã xuống. Đúng lúc đó tôi đang giữa không trung, và tôi vội xoay người để tránh dẫm lên cậu ta.

May mắn là tôi không đạp trúng ai, nhưng ngay sau đó một cơn đau nhói kèm âm thanh khó chịu vang lên từ chân khiến tôi lập tức bỏ cuộc khỏi đường đua.

Có lẽ chỉ là căng cơ nhẹ thôi.

Đúng lúc đó, một thành viên ban y tế bước đến và lên tiếng.

“Đau chỗ nào? Bắp chân à?”

“Ừm… ngay dưới phía sau đầu gối…”

Tôi trả lời mà chẳng suy nghĩ gì—rồi khựng lại khi thấy người vừa nói là ai.

“Ừ, nhìn hơi sưng thật.”

Vì lý do nào đó, Kiritsuki lại có mặt ở đây.

Cô ấy đáng lẽ phải ở trong ban tổ chức hội thể thao, nhưng chắc đã ghé qua để kiểm tra tình hình.

“Để tớ dìu cậu. Đứng dậy được không?”

“Đây chẳng phải việc của ban y tế sao…?”

“Hay là cậu muốn dựa vào một cô gái xa lạ mà cậu chẳng biết tên?”

Cô ấy nói thế thì… ừm, cũng có lý thật.

…Có không nhỉ?

Dù sao thì nhờ một người khỏe mạnh, có vóc dáng thể thao như Kiritsuki có lẽ vẫn khiến bản thân yên tâm hơn.

Nhưng… đang mồ hôi nhễ nhại mà lại chạm vào con gái? Đó là một kiểu tổn thương tinh thần hoàn toàn khác đấy.

Làm ơn đấy, ai đó mà là con trai – ai cũng được, đến đây thay đi mà.

 

Rốt cuộc, suy nghĩ đó chẳng đi đến đâu, và cuối cùng tôi vẫn phải mượn vai Kiritsuki để đi về lều sơ cứu phía sau phòng phát thanh.

Ngoài y tá trường ra thì bên trong chỉ có vài người.

“…Ủa, trong ban y tế toàn là con gái à?”

“Luân phiên thôi mà… Hửm, cái mặt đó là sao? Được con gái chăm sóc chẳng phải thích hơn à?”

Nữ y tá trẻ nheo mắt nhìn tôi khi nói vậy. Tên cô ấy là Amamori Yachiyo.

Cô ấy mới vào làm năm nay, nên tôi chưa từng nói chuyện với cô trước đó.

Mái tóc tẩy sáng màu caramel, cổ áo rộng, lớp trang điểm hơi nổi bật, cộng thêm cách nói chuyện thẳng tuột… tất cả đều gây sự chú ý.

“Ý em là, người chăm sóc là cô mà, Amamori-sensei. Đâu tính là được con gái chăm sóc.”

Kiritsuki xen vào trước khi tôi kịp nói gì. Ái chà, cô nàng thẳng thắn ghê.

“Cái gì? Hai mươi mấy tuổi vẫn tính là con gái đấy nhé?”

“Hả, Amamori-sensei trẻ vậy á?”

Này, đừng nói thẳng thế chứ!

“Ồ? Em đang ám chỉ cô là bà già à?”

Thật lòng thì, tôi cảm giác cô ấy đang cố tỏ ra trẻ trung quá mức. Với nét mặt vốn dĩ trưởng thành của mình, có lẽ trông cô còn xinh đẹp hơn nếu để phong cách tự nhiên.

Cô ấy đúng là một người đẹp—giá mà cô chọn phong cách tự nhiên hơn…

“Áu!?”

Làm ơn đừng cãi nhau trong khi tay vẫn đang bóp chân tôi chứ? Đau lắm đấy.

“Ối, xin lỗi nhé. Có vẻ chỉ là căng cơ nhẹ thôi. Nghỉ chút trên giường kia đi. Đợi dịu lại rồi cô quấn băng.”

“À, vâng…”

“Kiritsuki, nếu em còn ở đây thì trông chừng Himura đi. Em đâu còn tiết mục nào nữa đúng không?”

“Nhưng… em vẫn còn chung kết trò chơi rượt đuổi!”

“Em về kịp thôi mà.”

Nói xong, Amamori-sensei đứng lên và rời đi. Tôi thoáng thấy cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi quần.

Đó là hộp thuốc lá sao…? Đừng nói là cô hút thuốc nhé. Toàn bộ khuôn viên trường cấm hút cơ mà?

Không ai khác có vẻ bận tâm, nên tôi giả vờ không thấy gì. Có thể tôi tưởng tượng thôi.

“Này, Kiritsuki—còn phần chạy tiếp sức thì sao?”

“Ồ, tớ chưa nói à? Tớ bị loại khỏi đội tiếp sức rồi.”

“Gì cơ? Sao vậy?”

“Tớ chuyền gậy tệ lắm. Nếu là dải băng thì tớ ổn hơn~”

Cái đó… cũng có thật à?

Hóa ra việc chuyền gậy trong tiếp sức quan trọng thật. Nếu không làm đúng thì nhanh đến mấy cũng vô ích.

Như vậy mới thấy mọi người nghiêm túc thế nào.

“Tớ cũng đâu chạy cự ly ngắn giỏi gì đâu.”

Kiritsuki nói vậy, nhưng cô ấy chạy nhanh hơn hầu hết học sinh trong trường này.

 

Kiritsuki hay hạ thấp bản thân.

Có lẽ cô ấy lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc, chẳng được khen bao giờ, và đến trước cấp ba cũng không có nhiều bạn.

…Đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng tôi có cảm giác như vậy từ cách cô ấy nói chuyện.

“Này, Kiritsuki…”

“Hửm?”

“Cậu có thứ gì mà thật sự tự hào không? Kiểu như thứ mà cậu nhất định không chịu thua ai ấy?”

“Ủa, tự nhiên hỏi vậy làm gì?”

Ừ nhỉ… sao tôi lại hỏi vậy ta?

Tôi nghĩ một lát rồi lựa lời.

“…Tớ thấy cậu hay tự hạ thấp mình lắm.”

“Câu đó chẳng phải hơi đạo đức giả sao, nhất là khi xuất phát từ cậu?”

“Đừng lôi tớ vào.”

Tôi thích nghĩ rằng giá trị của bản thân mình cân bằng với cách người khác nhìn nhận. Dù vậy, tôi không quan tâm đến ý kiến của những người đánh giá tôi quá cao.

“Ừm… tớ chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó. Còn cậu có thứ gì như thế à?”

“…Kiểu vậy.”

Tôi chưa từng bắt đầu múa kagura vì mong muốn của bản thân. Giờ tôi có thể bỏ nếu muốn, nhưng tôi không làm vậy.

Có lý do để tôi tiếp tục—và vì đã làm từ bé, tôi cũng thấy tự hào về nó.

…Dù đó không phải niềm tự hào hoàn toàn trong sáng.

“Ồ, Kurusaki-kun kìa.”

Kiritsuki nói vậy khiến tôi cũng nhìn ra sân.

Tuy lều che khuất phần lớn tầm nhìn, nhưng tôi vẫn thấy phần còn lại của đường chạy vượt chướng ngại vật qua một khe hở.

“Tớ thích kiểu khuôn mặt như cậu ấy. Như Sakuna hay Kurusaki-kun—đường nét trung tính ấy.”

Thiệt hả, cô ấy chọn dựa vào ngoại hình? Chủ đề nữ tính bất ngờ…

“Khoan, giờ là Yamabuki với Souma nữa à? Cậu đúng kiểu chỉ quan tâm đến nhan sắc nhỉ…”

“Tất nhiên rồi! Ý tớ là nếu cậu chẳng biết gì về một người, ấn tượng đầu tiên vẫn là ngoại hình chứ? Nếu họ không ưa nhìn, cậu đâu muốn tìm hiểu thêm.”

Không thể phản bác. Thẳng thắn nhưng đúng sự thật.

Đẹp trai xinh gái thì chưa đủ, nhưng nếu ai đó toát ra cảm giác khó chịu thì chẳng ai muốn ở gần cả.

“…Vậy còn tớ thì sao?”

“Tớ biết nhiều thứ về cậu rồi. Kaori kể tớ nghe nhiều lắm.”

Nghe như kiểu “Tớ chẳng quan tâm đến mặt cậu” ấy nhỉ… Nhưng thôi kệ.

Dù sao thì, chỉ là ấn tượng của cô ấy được hình thành từ lời Kaori thôi.

Nhưng mà, con người vẫn có thể hợp nhau sau khi trò chuyện, bất kể bề ngoài ra sao.

“…Mà, lý do tớ trở thành thế này phần nào cũng là vì người đó.”

Kiritsuki bất ngờ thì thầm, khiến tôi bất giác hỏi lại mà không kịp nghĩ.

“Người đó?”

“Cậu biết mà, người tớ nhắc trước đây ấy. Lễ hội mùa hè.”

“À… ừ.”

Vậy ra trước đó chắc cô ấy chưa từng nghĩ đến kiểu gương mặt mình thích.

Và giờ thì tôi hối hận vì đã phản ứng với câu “người đó”. Tôi chẳng muốn cuộc nói chuyện kéo dài thêm. Trong lúc tôi còn đang tính cách đổi chủ đề—

Sau một thoáng im lặng, Kiritsuki lại lên tiếng.

“Không hẳn là thứ tớ tự hào, nhưng…”

“Ừ?”

“…Tớ thích điền kinh.”

Cô ấy nói khẽ, mắt vẫn hướng ra sân.

“Vì tớ thích nó, nên tớ luôn cố hết sức. Tớ nghiêm túc với nó.”

Ánh mắt cô lúc này dừng ở chỗ Tomiya, người đang trò chuyện với Kaori dưới lều lớp.

“Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ theo chuyên nghiệp cả. Kiểu như nhắm đến đội tuyển này nọ.”

Giờ nghĩ lại, không biết cô ấy bắt đầu môn này từ khi nào nhỉ. Đây không phải lúc để hỏi, nhưng tôi thấy tò mò thật.

“Tớ thích chạy. Tớ cũng đạt thành tích tốt nữa. Cả việc được huấn luyện viên nói mấy câu kiểu: ‘Em đang được nhắm đến cho đội này đội kia, nên hãy sửa cách cư xử đi’…”

“…Vậy họ thực sự nói cậu phải chỉnh đốn.”

“Ừ. Thật ra giờ tớ làm mấy thứ này chỉ vì bướng bỉnh thôi. Dù ban đầu tớ cũng cố gắng nghiêm túc quản lý bản thân.”

Bướng bỉnh, à…

Tôi chưa bao giờ đủ dũng khí để chống lại người khác như thế.

“Biến đam mê thành công việc nghe thì tuyệt đấy, nhưng nó luôn đi kèm trách nhiệm và áp lực đúng không? Cậu phải luôn đạt kết quả.”

“Đúng vậy.”

“…Tớ không muốn tình yêu của mình cho một thứ nào đó lại bị đè nặng bởi trách nhiệm.”

Có thể điều đó không hẳn là niềm tự hào.

 Nhưng muốn giữ trọn tình yêu với thứ mình yêu thích, muốn đối diện nó một cách chân thành—đó là điều vô cùng quý giá.

“Này, Kiritsuki, sao cậu thích điền kinh?”

“Hử? Hmm… Nghe trẻ con thật, nhưng…”

Cô ấy quay sang tôi và cười.

“Chạy nhanh, giỏi thể thao chẳng phải rất ngầu sao?”

Đơn giản ghê.

Nhưng cảm xúc chân thật cùng nụ cười ấy khiến tôi bị cuốn hút, đến mức cũng mỉm cười theo.

“Chuẩn đấy. Dù chẳng phải quan tâm chi tiết, nhưng ai cũng sẽ xem Giải vô địch thế giới hay tiếp sức 100m. Ngồi trước TV mà vẫn thấy hào hứng…”

Tôi nhìn sang Kiritsuki—cô ấy trông như hơi ngẩn người.

“...Ừ-Ừm. Đúng rồi nhỉ.”

Sao cô ấy lại ngập ngừng nhỉ?

“T-tớ… tớ đi đây…!”

Kiritsuki đột ngột bật dậy khỏi giường.

Cuộc đua vượt chướng ngại vật đã kết thúc, nhưng mà…

Trong lúc tôi còn băn khoăn không biết mình nói gì kỳ lạ không, thì Amamori-sensei quay lại, kịp thời phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

“Này Himura, nhớ chườm lạnh tiếp nhé.”

“À, vâng.”

So với lúc trước, trông cô ấy vui vẻ hơn hẳn. Chẳng lẽ thực sự đi hút thuốc à?

Cô bước ngang qua Kiritsuki, người đang lúng túng rời khỏi lều thật nhanh, rồi tiến về phía tôi, thay túi đá và cúi sát lại.

“Dễ thương ghê… Vậy hai đứa nói chuyện gì thế?”

“D-dễ thương…? À, b-bọn em chỉ nói về điền kinh thôi.”

“Hửm?”

Và thế là chỉ còn tôi và Amamori-sensei đang hơi nhíu mày trong lều.