Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 108

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 6

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1705

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15089

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 6

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 12

WN - Chương 82: Hóa giải hiểu lầm

“…”

“…”

Cayley và Leje cùng nhìn Rudell với vẻ mặt ngượng nghịu, như thể cả hai đang bị mắc kẹt ở giữa dòng cảm xúc khó xử.

“Vậy thì… tại sao đứa em gái dễ thương của chị lại không chịu nghe lời chị thế hả?”

“T-Tại vì…”

Trước câu hỏi của Cayley, Leje vội quay mặt đi.

Dù gì thì người không giữ lời hứa cũng là cô.

Vậy nên cho dù có trăm lời biện minh thì cô cũng không có gì để nói cả.

“Nhờ em mà giờ Bá tước Weinstein mới trở thành thế này đây.”

“…”

Nghe đến đó, Leje ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Rudell bên kia.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cậu đã thay đổi đến mức khó nhận ra.

Mái tóc từng bóng mượt giờ đã xỉn màu, dưới mắt là quầng thâm đậm.

Đôi mắt từng sáng như ngọc lục bảo nay đã lặng lẽ như mất đi sức sống.

Ngay lúc này, cậu trông giống như một người đã đánh mất linh hồn của mình.

“…”

Leje sững sờ nhìn cậu.

Thấy vậy, Cayley chỉ biết thở dài một tiếng.

“Em vẫn luôn như vậy—một khi đã chú tâm vào điều gì đó thì liền bỏ qua mọi thứ xung quanh. Nên giờ mới ra nông nỗi này đây.”

“Ch-Chuyện đó…”

“Em nhầm người rồi đấy. Người mà em cần giải thích không phải là chị đâu?”

Cayley quát lớn, khiến Leje do dự rồi quay ánh mắt trở lại với Rudell.

Cô nhìn cậu với vẻ mặt do dự.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu…

“Xin lỗi… Lẽ ra tui không nên như vậy, nhưng… tui đã tự trách bản thân một cách vô lý…”

Leje khẽ nói, giọng nhỏ dần rồi cúi thấp đầu xuống.

Bởi vì cô là người mang họ Lagrind.

Thế nên cô phải mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Cô không được để lộ ra sự yếu đuối khi ở bên cạnh cậu.

“…”

Cô không thể thừa nhận điều đó, nên chỉ biết cắn chặt môi.

Những cảm xúc bị đè nén dâng trào lên, khiến cơ thể cô hơi run lên vì kích động.

Nhưng đúng vào lúc ấy…

“Không sao đâu.”

“Hả…?”

Trước câu trả lời bất ngờ của Rudell, Leje thốt lên một tiếng ngơ ngác.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, Rudell trước mắt cô đã khác hẳn so với vài phút trước.

Tuy mái tóc vẫn rối và quầng thâm dưới mắt chưa biến mất, nhưng ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt cậu.

Và hơn hết—trên môi cậu nở một nụ cười dịu dàng, thứ mà ban nãy còn hoàn toàn vắng bóng.

“Rudell…?”

Thấy nụ cười đó, Leje lặng người, khẽ gọi tên cậu.

Rudell nhìn cô một lúc rồi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng và ấm áp.

“Tui cứ tưởng bà đã hết quan tâm đến tui rồi cơ…”

“Tui? Với ông á? Không bao giờ!”

Với Leje, Rudell là một người không thể thiếu.

Một thế giới không có cậu… với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

“Ừ… là như vậy đó. Dù biết là vậy nhưng tui vẫn cứ ngu ngốc lo sợ. Tui sợ bà sẽ rời xa tui.”

“Rudell…”

Nghe đến đây, Leje cố gắng kiềm chế cảm xúc đang chực trào ra.

Cô không muốn trông yếu đuối trước mặt cậu.

Nhưng đúng lúc đó—

“Ugh… Không thể chịu nổi nữa. Hai đứa đang diễn kịch đấy à?”

“Khụ…!!”

“…!!”

Cayley, người nãy giờ vẫn im lặng theo dõi, nheo mắt lại như không tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

Phải đến lúc này cả hai mới chợt nhớ ra sự hiện diện của Cayley, họ lập tức quay mặt đi với vẻ bối rối.

“Đúng là tuổi trẻ mà…”

“…”

“…”

Trước câu cảm thán đó, Cayley bật cười.

Rồi cô đứng dậy, liếc hai người một cái rồi nói:

“Hai đứa đã hóa giải hết hiểu lầm rồi thì đi lẹ đi. Làm hội trưởng hội học sinh bận lắm đấy.”

“V-Vâng…”

“C-Cảm ơn chị!”

Cả hai cùng vội vàng đứng dậy, cúi chào Cayley rồi đi ra hành lang.

“Ờm… này, Rudell.”

Hành lang đã bắt đầu tối.

Leje, người đi bên cạnh nãy giờ không nói lời nào, cẩn thận mở lời.

“Gì thế? Có chuyện gì à?”

“À… thì là…”

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của Rudell, Leje lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Dù đã hóa giải được hiểu lầm, nhưng cảm giác ngượng ngùng giữa hai người vẫn chưa dễ gì tan biến…

Nhưng cô vẫn phải nói ra.

Để không còn xảy ra hiểu lầm nào nữa.

“Ngày mai… bọn mình đi chơi với nhau nhé?”

“Ngày mai á?”

“Ừm, dạo này tụi mình đâu có đi đâu với nhau nhiều đâu… nên tui nghĩ đổi gió một chút cũng hay mà…”

Lỡ mà ổng từ chối thì sao đây?

Tim Leje đập thình thịch vì hồi hộp…

“Nghe được đấy. Vậy đi nhé.”

“T-Thật á!? Không được nuốt lời đâu đấy!”

Không chút do dự, Rudell đáp lời ngay.

Trước phản ứng ấy, Leje liền nở nụ cười rạng rỡ.

Thế là, từng chút một, những hiểu lầm giữa hai người bắt đầu được hóa giải.

__________________________________

Ngày hôm sau.

“Cũng gần đến giờ rồi…”

Rudell lẩm bẩm rồi lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem.

Còn khoảng năm phút nữa là tới giờ hẹn…

“Chắc lại đến muộn như mọi lần rồi.”

Vì Leje vốn luôn đến đúng giờ hoặc hơi trễ một chút, nên cậu lầm bầm một câu rồi đút đồng hồ trở lại vào túi.

“Haaa…”

Là do chuyện đã xảy ra hôm trước sao?

Tự dưng hôm nay, Rudell lại cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu.

Cậu không biết mình đã đứng đợi bao lâu…

“Oa—!!”

“Á!?”

Đột nhiên, có ai đó hét lên từ phía sau rồi lao vào cậu.

Rudell giật mình thốt lên một tiếng.

“He he. Ông giật mình đấy à?

“Leje… bà…!!”

Nhận ra giọng quen thuộc, Rudell thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại.

Và…

“…”

Cậu không thể thốt nên lời khi thấy dáng vẻ Leje trước mặt.

Cô không ăn diện khác biệt gì nhiều.

Vẫn là chiếc váy trắng mà cô hay mặc mỗi khi ra ngoài, đội thêm chiếc mũ vành rộng.

Chiếc kẹp tóc màu xanh mà cậu tặng cũng được cô cài lên tóc.

Nhưng có một điều rất khác…

“Ơ, bà cao lên đấy à?”

Sự khác biệt đó chính là vóc dáng của Leje.

Chiều cao của cô khi đối diện với cậu giờ đã khác hẳn.

Trước đây, cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn được vào mắt cậu, nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt là đã chạm tới ánh nhìn.

“Thật á? Giờ nghĩ lại thì… hình như tui cao lên thật?”

Nghe Rudell nói vậy, Leje nhìn cậu với vẻ thắc mắc rồi bắt đầu so sánh chiều cao hai người.

“Ôi trời, tui thực sự đã cao lên rồi!”

“…”

Nhìn cô hớn hở reo lên, tim Rudell khẽ đập mạnh.

Leje—người giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trong ký ức của cậu…

Khoảnh khắc ấy, Rudell chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cô với ánh mắt không chỉ như một người bạn.

“Rudell? Sao vậy?”

Thấy biểu cảm của cậu, Leje nghiêng đầu khó hiểu.

“À, không có gì đâu!!”

Bị Leje hỏi, Rudell vội vàng xua tay, nhưng gương mặt đỏ ửng và ánh mắt lúng túng của cậu đã phản bội chính mình.

“Không lẽ… ông đang rung động trước tui – phiên bản trưởng thành hơn này à?”

“…”

Leje nheo mắt hỏi, còn Rudell thì chỉ quay mặt đi mà không nói gì.

Trước giờ, cậu cũng từng cảm thấy tim mình loạn nhịp vì cô.

Nhưng hôm nay, cảm xúc ấy lại trào dâng mạnh mẽ đến mức khó mà che giấu được.

“Gì cơ? Thật đấy hả?”

Mắt Leje mở to ngạc nhiên trước suy đoán ấy.

Rồi cô phá lên cười.

“Ahahaha!! Ông buồn cười thật đó! Ở bên nhau bao lâu rồi, giờ mới vậy là sao hả?”

“Đ-Đừng có cười nữa mà…!!”

“Tại sao không? Ông khen tui thêm chút nữa cũng được đấy!”

“Ugh…”

Bị cô nắm thóp, Rudell chỉ biết rên rỉ trong bất lực.

Thật đấycái này hơi bất công rồi nhỉ?

Trước đây, ngoài tính cách ra, vóc dáng nhỏ nhắn của cô cũng khiến cậu khó mà nhìn cô như một người con gái.

Dù biết rõ cô rất xinh đẹp, nhưng sự chênh lệch về chiều cao đã khiến cô giống như một người bạn “bé nhỏ” hơn là một người khiến cậu rung động.

Nhưng giờ đây, cô đã ‘trưởng thành’ hơn, chín chắn hơn, đến mức khơi dậy trong cậu những cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

Thở dài một hơi, Rudell chợt nhận ra—tuổi dậy thì đúng là đáng gờm thật.

“Đừng trêu nữa… đủ rồi đó.”

“Rồi, rồi~ nghe ông đó~”

Ai mà ngờ được chứ

Nghĩ vậy, Rudell lại thở dài rồi hỏi:

“Nếu bà chưa nghĩ ra chỗ nào thì… tui nhớ có một nhà hàng mà tụi mình từng thấy. Đến đó nhé?”

“Ừ, tui không ngại đâu. Chỗ nào ông chọn cũng ổn cả mà.”

Nghe Rudell hỏi, Leje gật đầu đồng ý, còn cậu thì quay mặt sang hướng khác trước khi nhẹ nhàng đưa tay ra.

Leje cười khúc khích rồi nắm lấy tay cậu.

Và thế là, hai người bắt đầu sánh bước bên nhau.

Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày không dễ dàng rồi đây

Rudell thầm nghĩ khi đang đi giữa con phố đông đúc với Leje.