Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5396

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 674

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 114

WN - Chương 84: Những suy nghĩ trong thâm tâm

“Trời ạ, bất ngờ thật đấy.”

Leje bàng hoàng lẩm bẩm rồi cất thanh kiếm của mình đi.

“Chiêu đó sẽ không hiệu quả lần thứ hai đâu.”

Cùng lúc, Rudell mỉm cười thu những mũi gai bóng tối đang chạm vào má cô lại.

Ngay trước khoảnh khắc tấm khiên bóng tối nứt vỡ,

Rudell đã đánh cược một phen.

Nơi nào có ánh sáng, nơi đó ắt hẳn có bóng tối.

Thế là cậu nhảy vào cái bóng của cô được tạo ra bởi ánh sáng phát ra từ thanh kiếm của Leje.

Đó là một cuộc đua xem liệu tấm khiên yếu ớt kia sẽ vỡ trước hay Rudell sẽ kịp nhảy vào cái bóng—và lần này, may mắn đã đứng về phía Rudell.

Dù bóng không nối liền nhau và cậu phải tiêu tốn kha khá ma lực vì ánh sáng chói lóa kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn thắng.

“Haaa… Tui vẫn không thể tin là tui lại thua…”

“Dù gì thì cũng thua rồi, ‘tấm vé’ yêu cầu này, tui xin nhận nha.”

“Ugh…!!”

Nhìn Rudell cười cợt, Leje nghiến răng tức tối.

Cái’ yêu cầu mà ổng vừa giành được, thể nào cũng dùng cho việc gì đó hệ trọng cho xem.

“Quá tiểu xảo!! Nếu mà đấu đàng hoàng thì tui thắng là cái chắc!!”

“Tiểu xảo à? Hahaha! Nghe như lời than thở của kẻ thua cuộc ấy!”

So với những chiêu trò mà Giáo phái từng dùng, thì chuyện này đúng là trò con nít.

Không, thậm chí còn chẳng đáng để gọi là tiểu xảo nữa.

“Ugh! Ông đứng lại đó cho tui!!”

“Á á á! Yêu quái sắp ăn thịt tôi rồi!!”

“Ai là yêu quái hả!?”

Ngay sau đó, Leje lao đến như muốn đánh gục cậu ngay tại chỗ.

Thấy vậy, Rudell lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng với khả năng của cậu thì chuyện thoát khỏi Leje ngay từ đầu đã là điều không tưởng.

“Lúc nào cũng vậy, cái miệng của ông mới là vấn đề đó!”

Leje nhanh chóng đuổi kịp và không thương tiếc đánh liên hồi vào lưng Rudell.

“Ái! Ái ái!? Đau! Đau quá!!”

Trước những đòn đánh dồn dập của cô, Rudell hét lên đau đớn.

Nhưng cảnh đó chỉ diễn ra trong chốc lát…

“Pfft…”

“…?”

Khi những cú đánh của Leje dần yếu đi, cô bất chợt bật cười.

Thấy vậy, Rudell chỉ còn biết trố mắt, ngẩn người nhìn cô.

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo…

“HAHAHA!!”

“Le, Leje?”

Leje cười phá lên.

Chẳng lẽ bả ăn nhầm thứ gì lạ à?

Dù nghĩ thế, tiếng cười của Leje vẫn không dứt.

Không biết đã trôi qua bao lâu…

“Haah…”

Thở ra một hơi nhẹ để lấy lại bình tĩnh, Leje nhìn Rudell rồi nói.

“Nè, Rudell.”

“Hở?”

Bầu không khí đột nhiên thay đổi khiến gương mặt Rudell thoáng căng thẳng.

“Thật ra thì… tui đã rất sợ.”

“Hả? Sợ cái gì cơ?”

Bả sợ cái gì vậy chứ?

Là con gái của một gia tộc danh giá nhất nhì vương quốc, lại được định sẵn là người mạnh nhất thế gian.

Thật khó tin khi cô lại sợ điều gì đó.

“Tui sợ… ông sẽ không cần tui nữa.”

“Hả? Ý bà là sao cơ…?”

Cái gì vậy trời?

Trong lúc những suy nghĩ ấy lướt qua đầu, Rudell chăm chú nhìn Leje.

Với Rudell, cô là một người không thể thiếu.

Vì vận mệnh của thế giới.

Vì tư cách là một người bạn.

Với cậu, một thế giới không có cô là điều không thể tưởng tượng nổi.

“Ừm… tui phải giải thích sao đây nhỉ.”

Thấy phản ứng của Rudell, Leje chau mày rồi khẽ thở dài.

Rồi cô nói tiếp mà không chần chừ.

“Ông có nhớ là mình chưa từng nhờ tui giúp gì không? Tui cứ nghĩ là ông chê tui yếu.”

“Là sao? Làm sao mà tui có thể nghĩ vậy được chứ!?”

“Ừa. Nghĩ lại thì, suy nghĩ đó đúng là ngốc nghếch thật.”

Nhìn gương mặt bối rối của Rudell, Leje mỉm cười ranh mãnh.

“Ông sẽ không nghĩ vậy đâu, phải không?”

“Leje…”

Khoảnh khắc ấy, Rudell cảm thấy tim mình siết lại.

Vì cậu nhận ra, có lẽ bản thân chưa từng đặt đủ niềm tin vào Leje.

“…”

Mình nên nói gì trong tình huống này đây?

Trong lúc còn đang đắn đo, Rudell chậm rãi cất tiếng.

Cậu không kìm được thôi thúc phải nói ra điều đầu tiên hiện ra trong đầu.

“Tui không thể sống thiếu bà được đâu. Nên đừng hiểu lầm như vậy nữa…”

“…”

Trước lời nói ấy, Leje kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu.

Và rồi…

“Cái đó… vừa rồi… là tỏ tình sao?”

“Hả? Cái gì cơ?”

Cùng lúc đó, giọng điệu bối rối phát ra từ miệng Rudell.

—Tui không thể sống thiếu bà được đâu.

“…”

Nghĩ lại thì, đúng là như thế thật.

Nếu từ góc nhìn của người ngoài, những lời cậu vừa nói chẳng phải chính là lời tỏ tình sao?

“Á, không! Ý tui không phải vậy đâu!? Ý tui không phải như thế!?”

Rudell cuối cùng cũng hiểu ra hàm ý trong lời mình nói, cậu bắt đầu luống cuống, nói năng lộn xộn chẳng đâu vào đâu.

“Khá là táo bạo đó nha? Dám tỏ tình trực tiếp với một công nương luôn sao?”

“Không… không phải mà…!!”

Thấy Leje cười khúc khích, Rudell chỉ có thể tỏ vẻ hoảng hốt.

Rốt cuộc phải nói sao cho đúng đây?

Trong lúc đang rối loạn không biết làm sao, khi Rudell còn đang gắng gượng sắp xếp lại suy nghĩ…

“Này! Hai người làm gì ở đây giờ này thế!? Sắp tới giờ giới nghiêm rồi đấy!”

“Eek!?“

“A!?”

Cùng lúc tiếng quát vang lên, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào hai người.

Cả hai đồng loạt quay đầu lại trong hoảng hốt, và họ thấy trước mặt là một nhân viên an ninh đang đi tuần.

Có vẻ họ đã quên mất cả thời gian.

“X-Xin lỗi ạ!”

“Tụi em về liền đây!!”

Hô to một tiếng, cả hai cúi đầu xin lỗi rồi vội vã rời khỏi sân huấn luyện.

Ánh trăng soi xuống hai người đang khuất dần trong bóng tối.

_______________________________

Ở một nơi tối đen không rõ vị trí.

“Vậy là ngươi phải vội vàng chạy trốn?”

“Phải đấy! Nếu ngươi không để chỗ đó trống không thì!!”

Người gào lên trong bóng tối chính là Kendrick.

Tất cả rắc rối lần này đều bắt nguồn từ hắn.

Nếu tên kia không tự ý rời đi thì phòng thí nghiệm đã không bị phá hủy.

Những thành quả và vật hiến tế hắn đã cất công chuẩn bị cũng sẽ không bị thiêu rụi.

Và chắc chắn hắn cũng không phải tháo chạy khẩn cấp như thế.

“Ngươi muốn ta phải làm sao đây? Ngài Đại Tư Tế gọi ta. Dù có việc gì thì lệnh của Đại Tư Tế vẫn là ưu tiên hàng đầu!”

Tuy vậy, giọng nói vang vọng trong bóng tối lại không mang theo chút cảm giác có trách nhiệm nào.

“Urgh…!! Thằng nhãi này…!!”

“Đừng gọi tôi là thằng nhãi!!”

Hắn cắn chặt môi rồi gào lên, lời của Kendrickđã khiến đối phương thực sự nổi giận.

Giọng nói đó mang theo sự phẫn nộ rất rõ ràng.

“Chậc…”

Đồng thời, Kendrick tặc lưỡi.

Nếu không vì tên đó là hộ vệ được Đại Tư Tế chỉ định đích thân bảo vệ, thì hắn đã lôi tên đó ra làm vật thí nghiệm từ lâu.

“Đại Tư Tế bảo sẽ chuẩn bị một phòng thí nghiệm mới, nên cứ đợi đi.”

“Bao lâu?”

“Ta không biết.”

“…”

Đại Tư Tế là một người rất tỉnh táo.

Ông ta chẳng quan tâm đến đạo đức lỗi thời hay những chuẩn mực luân lý phiền phức.

Điều đó khiến Kendrick cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Vì thế nên hắn đã hợp tác hết mức có thể, nhưng thái độ ngạo mạn của tên nhóc đó vẫn khiến hắn phát bực mỗi lần gặp mặt.

“Cứ chờ đó mà xem.”

Tới lúc mày nằm trên bàn thí nghiệm, mày sẽ hiểu thôi.

Nghĩ đến đó, Kendrick khẽ thở dài.

“Còn một việc nữa Đại Tư Tế nhờ ta làm.”

“Việc gì?”

“Thứ này. Ngươi làm được không?”

Cùng lúc đó, một tờ giấy da cũ kỹ bay ra từ bóng tối.

Kendrick cẩn thận bước lại gần, nhặt lấy nó.

Hắn nheo mắt đọc từng dòng ghi trên đó.

“Hmm… Va chạm hai nguồn ma lực có thuộc tính khác nhau để tạo phản ứng đẩy, rồi tiêm vào đó thần lực để khuếch đại à. Ồ… Nếu làm được thì chắc sẽ vui lắm đây?”

“Ugh…”

Vừa lẩm bẩm những câu từ khó hiểu vừa khúc khích cười, Kendrick trông hệt như một kẻ điên thật sự.

Đến mức một tín đồ cực đoan của Giáo phái cũng phải nhận ra: Kendrick đã hoàn toàn mất trí.

“Thú vị thật! Quá thú vị luôn! Với thứ này, có vẻ ta sẽ tạo ra được một màn pháo hoa tuyệt vời! Thí nghiệm này vui lắm đây!”

Thí nghiệm! Niềm phấn khích khi nghiên cứu và khám phá!

Chỉ có những thứ ấy mới khiến thế giới trở nên xinh đẹp và đáng sống hơn.

“Vậy chừng nào thì bắt đầu được?”

“Ta cần chuẩn bị một số thứ. Chủ yếu là đá ma lực cấp cao, hơi thở của rồng lửa… và đúng rồi! Cần rất nhiều vật hiến tế nữa!!”

Với đôi mắt rực sáng điên loạn, Kendrick hét lớn.

Ngay khoảnh khắc đó, từ bóng tối vọng ra một tiếng thở dài.

“Haah… Cứ nói với người của ta, ta sẽ lo phần nguyên vật liệu.”

“Kehehe… Hợp tác với Giáo phái đúng là quyết định tuyệt vời nhất đời ta…!!”

Dĩ nhiên, Kendrick vẫn mải mê trong thế giới riêng của hắn, cười như kẻ tâm thần, chẳng còn nghe được gì nữa.

Khung cảnh lúc ấy thật sự rợn người.

“Ta thật sự không ưa nổi tên này.”

Tiếng lẩm bẩm vang lên từ bóng tối, là âm thanh cuối cùng còn đọng lại khi tiếng cười điên dại của Kendrick vẫn tiếp tục vang vọng khắp không gian.