Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, và lần này cũng không hề ngắn.
Trong suốt quãng thời gian đó, cuộc sống thường nhật của Rudell và Leje gần như không thay đổi.
Mỗi sáng, cả hai cùng đến trường, cùng nhau dùng bữa, học tập và rồi lại cùng nhau trở về nhà.
Một cuộc sống bình dị nhưng tràn ngập niềm vui.
Thế nhưng, chuỗi ngày ấy giờ đây đang bước sang một giai đoạn mới.
“Haahhh!!”
Trong khu rừng tĩnh lặng, nơi chỉ còn tiếng gió xào xạc và tiếng chim hót vang vọng, tiếng hét chiến đấu của Leje vang lên đầy khí thế.
“Khự…!!”
Cùng lúc đó, Kurt cũng giơ rìu lên đỡ lấy đòn tấn công của cô.
Lưỡi kiếm của Leje va chạm với chiếc rìu hai tay của Kurt, tạo nên một chấn động dữ dội. Trong vòng vài giây ngắn ngủi, cả hai đã trao đổi hàng chục chiêu thức.
[Thật kinh ngạc… Thật sự quá đỉnh…]
Silfier theo dõi trận đấu, cất giọng đầy căng thẳng.
[So với hai người họ, tôi…]
“Cậu chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được. Dù sao thì hai người kia cũng chẳng thể chế tạo dược phẩm hay thiết bị cơ khí đâu.”
Mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình.
Nếu như Kurt và Leje thiên về chiến đấu, thì Silfier lại có năng khiếu về hỗ trợ và nghiên cứu phát triển.
Trên thực tế, nhờ vào sự giúp đỡ của cô mà trước đó họ mới có thể vượt qua được một cơn khủng hoảng lớn.
Bởi chiến trường thực sự của Silfier không nằm ở đây, mà là trong phòng thí nghiệm.
[C-Cảm ơn vì đã nói vậy nhé…]
Dường như cảm xúc của cô đang trở nên mãnh liệt, bởi từng làn khói nóng bắt đầu thoát ra từ bộ giáp cô đang mặc.
“…"
Giờ nghĩ lại mới nhớ, mình cần phải nói chuyện với cô ấy về bộ giáp này…
Việc tháo bỏ bộ giáp ấy liên quan đến một nỗi ám ảnh trong quá khứ của cô.
Nhớ lại sự kiện mà trong nguyên tác, nhân vật chính đã giúp cô vượt qua nỗi ám ảnh ấy, Rudell buông một tiếng thở dài.
Ngay lúc đó—
“Urrraaaah!!”
“Khự!?”
Cùng tiếng hét của Leje, một tiếng va chạm lớn dội khắp khu rừng.
Đồng thời, chiếc rìu của Kurt rơi khỏi tay…
[Cái đó đang bay về phía tụi mình à…?]
“Có vẻ là vậy.”
Rudell bình thản trả lời, dõi theo chiếc rìu đang xoay vòng trong không trung rồi dậm mạnh chân xuống đất.
Từ bóng của cậu, một bức màn đen vọt lên chắn trước mặt Rudell và Silfier. Và lần nữa, âm thanh kim loại va chạm vang lên khi chiếc rìu của Kurt bị đánh bật ra ngoài.
“Hai người không sao đấy chứ!?”
“Bọn tui ổn!!”
Đáp lại tiếng gọi từ xa của Leje, Rudell thu lại bức màn bóng tối rồi hét lớn.
Mình thực sự thấy may mắn khi đã ghép hai người họ thành một nhóm.
Kể từ khi trở thành đồng đội, kỹ năng của cả hai đã tiến bộ với tốc độ chóng mặt.
Cả hai đều có tài năng xuất chúng và khí chất tương đồng trong chiến đấu, khiến họ trở thành những người thầy – người bạn luyện tập lý tưởng cho nhau.
“Tôi nghĩ tụi mình nên tập trung hơn vào rèn luyện sức mạnh.”
“Hmm… hay là trau dồi kỹ năng đi? Như thế này nè.”
Giờ thì không cần lo lắng gì nhiều cho hai người họ nữa rồi.
Việc Rudell cần làm bây giờ là giúp họ vượt qua những thử thách sắp tới.
“Phối hợp vẫn ổn chứ?”
“Đương nhiên.”
“Cô ấy rất mạnh. Đây đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.”
Khi Rudell tiến lại gần hỏi han, cả hai đều gật đầu đáp lời.
Điều đó chứng tỏ họ rất nghiêm túc với việc nâng cao thực lực của mình.
“Với đà này, kỳ thi cuối kỳ chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Tự tin dữ ha.”
Thấy Leje phồng má lên vì bị trêu, Rudell bật cười khúc khích.
Quả thực, với năng lực hiện tại của Leje và Kurt, ngay cả khi thi riêng lẻ, họ cũng dễ dàng chiếm hạng nhất và nhì.
Tuy nhiên, kỳ thi cuối kỳ lại được tổ chức theo hình thức đồng đội, nên sự so sánh ấy phần lớn là vô nghĩa.
“Mà nói mới nhớ, tui cũng không ngờ kỳ thi học kỳ hai lại là bài kiểm tra sinh tồn theo đội nữa đấy.”
Các kỳ thi tại Học viện Pilsberg hoàn toàn khác với thế giới nguyên tác — mỗi năm sẽ có hai kỳ thi chính bao gồm bài kiểm tra giữa kỳ của học kỳ một, và bài thi cuối kỳ của học kỳ hai.
Khác với học kỳ một, vốn thiên về lý thuyết, kỳ thi học kỳ hai lại chú trọng vào thực chiến.
Nội dung chính xoay quanh bài kiểm tra sinh tồn ngoài hoang dã.
Học viên sẽ được thả vào một khu vực rộng lớn đã được chỉ định làm địa điểm thi, và phải hoàn thành những nhiệm vụ được giao.
Trong suốt quá trình ấy, không có giới hạn nào cả — thậm chí, học viên có thể tấn công các đội khác để cướp điểm.
Đúng là một bài kiểm tra mang đậm chất sinh tồn thực thụ.
“Với năng lực hiện tại, tụi mình chắc chắn sẽ giành được hạng nhất!”
“Chưa chắc đâu.”
Trước tuyên bố đầy tự tin của Leje, Rudell chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong thế giới của câu chuyện này, đương nhiên vẫn còn những đối thủ mạnh hơn tồn tại ngoài nhóm họ.
Vẫn có những kẻ mạnh đang ẩn mình trong các lớp và khối khác.
Và Rudell biết ít nhất ba người như thế.
Dù mỗi người trong số đó có thể không vượt trội hơn Leje, nhưng cũng không thua kém gì Kurt.
Trong số đó, có một người thậm chí còn có thể sánh ngang với Rudell về sức mạnh ma thuật.
“Gì cơ? Ông đang nói là ông không tự tin đấy à?”
“Không phải thế. Bài thi này là bài kiểm tra sinh tồn theo đội. Năng lực cá nhân không quan trọng bằng sự phối hợp đâu.”
Dù có tập hợp toàn bộ những người mạnh nhất lại, nhưng nếu mỗi người hành động riêng rẽ, thì chẳng khác nào đang đơn độc chiến đấu.
Ngược lại, ngay cả những người yếu, nếu biết hợp sức thì vẫn có thể tạo ra sức mạnh vượt trội hơn bản thân họ rất nhiều.
Trên chiến trường, dù kỵ sĩ và pháp sư có thể giành thắng lợi trong một trận đánh, họ vẫn không thể đảm bảo chiến thắng cả một cuộc chiến tranh.
Nếu chỉ cần vài người mạnh là đủ, thì hà cớ gì người ta lại phải đầu tư nuôi quân và xây dựng đội ngũ?
Sức mạnh của một tập thể, cuối cùng cũng nằm ở khả năng phối hợp ấy.
Dĩ nhiên, với năng lực vượt trội của cô, việc không thể đồng cảm với những điều như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi trao cho cô một nụ cười dịu dàng, Rudell quay sang phía Kurt và Leje.
“Được rồi, kết thúc buổi huấn luyện hôm nay tại đây. Đi ăn thôi.”
_________________________________
Bầu trời đã chìm trong bóng tối sâu thẳm…
Một đống lửa trại bập bùng cháy trong khu rừng.
“Chừng này đủ chưa?”
“Không, cái quái gì vậy…”
Rudell kinh ngạc nhìn Kurt – người vừa trở về với vài con nai và lợn rừng to tướng.
[T-Tôi hái được ít thảo mộc và nấm ăn được nè.]
“Ồ, cảm ơn nhé.”
Silfier – người vào rừng cùng Leje – cũng mang về một mớ thảo mộc và nấm có thể ăn được.
Dựa vào ký ức và kiến thức từ kiếp trước, Rudell bắt đầu sơ chế thịt rồi nấu nướng…
“Tui luôn thắc mắc, ông học mấy thứ này ở đâu vậy?”
“Bà quên rồi à? Lãnh địa nhà tui từng sống nhờ săn bắn đấy.”
Rudell trả lời qua loa trước ánh mắt tò mò của Leje.
Trong khi chuyện đó diễn ra, đồ ăn cũng đã được nấu xong.
Thực đơn gồm có món hầm từ thảo mộc và nấm, thịt nai.
Ngoài ra còn có thịt lợn rừng và nấm xiên nướng.
Phải nói là một bữa ăn dã ngoại sang chảnh hơn cả tưởng tượng.
“Được rồi, mọi người ăn đi nào. Không biết gia vị có vừa miệng không nữa.”
Rudell vừa nói vừa chia phần món hầm ra các bát gỗ.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
“Ăn thôi nào.”
[Tôi sẽ ăn thật ngon miệng…]
Thấy mọi người đồng loạt bắt đầu bữa ăn với những lời chúc tốt đẹp, Rudell cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù Kurt là tộc nhân Nord – vốn quen với đời sống hoang dã – nhưng cậu vẫn lo Leje và Silfier – đều là quý tộc – cảm thấy khó chịu.
Nhưng…
“N-Ngon quá đi mất!!”
“Ngon thật đó.”
[Thật sự rất tuyệt vời…!!]
Thấy cả ba đều phản ứng tích cực, Rudell cũng cảm thấy yên lòng.
Mà… Silfier, rốt cuộc thì cậu ăn kiểu gìvới bộ giáp đó vậy?
Ý nghĩ tò mò vụt qua đầu khi Rudell cũng bắt đầu ăn.
Bữa ăn trôi qua…
“Nhìn kỹ đây. Ở nơi hoang dã, việc xóa bỏ mùi cơ thể là điều tối quan trọng. Thú dữ và quái vật có khứu giác cực kỳ nhạy bén. Nếu không muốn bị phục kích khi đang ngủ, thì nhất định phải che giấu dấu vết.”
“Ồ…”
[Đ-Đúng nhỉ…]
Kurt cũng tận dụng hiểu biết của mình để dạy mọi người cách sinh tồn trong rừng, còn Leje và Silfier thì chăm chú lắng nghe.
Dù với thân phận quý tộc, những điều này có vẻ tầm thường, nhưng họ lại chú ý đến từng lời một cách nghiêm túc.
Có thể hiện tại thấy không cần thiết, nhưng sau này nhất định sẽ có lúc hữu dụng.
Nhìn thấy hai người chăm chú nghe lời giảng của Kurt, Rudell mỉm cười hài lòng.
Một lúc sau, tại khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi…
Kurt trèo lên một cái cây gần đó để canh gác, còn Silfier thì ngồi mày mò với các thiết bị cơ khí mà cô mang theo.
Rudell và Leje thì ngồi bên đống lửa, cùng nhau nhìn chăm chăm vào ánh lửa bập bùng – một hành động gọi là “ngắm lửa”.
“Haaan…”
Leje tựa đầu vào vai Rudell, có vẻ như cô đang thư giãn nhờ hơi ấm từ đống lửa.
“Buồn ngủ à?”
“Ừm… Tui hơi buồn ngủ.”
Trước câu trả lời của cô, Rudell rút chiếc đồng hồ quả quýt từ túi ra.
Đã hơn mười một giờ đêm.
Xét theo lịch sinh hoạt bình thường, thì việc cô thấy buồn ngủ vào giờ này cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy thì bà đi ngủ trước đi?”
“Hông chịu đâu. Tui muốn ở thế này thêm chút nữa.”
Thấy cô kiên quyết từ chối, Rudell đành thở dài.
Dù vậy, Leje vẫn nhắm mắt và không có ý định rời khỏi vai cậu.
Một lúc sau…
“Khò…”
“Leje?”
Thấy Leje đã ngủ say, Rudell khẽ bật cười.
Thật là… buồn ngủ thì ngủ luôn cho rồi, còn bướng bỉnh làm gì cơ chứ?
Nghĩ vậy, Rudell nhẹ nhàng đứng dậy rồi bế cô lên.
[C-Cậu không cần lo chuyện canh gác đâu… Tôi đã bố trí đầy đủ golem giám sát rồi…]
“Cảm ơn nhé.”
Ra là mấy cái golem giám sát cô ấy mày mò ban nãy là để phòng bị à.
Gật đầu cảm ơn Silfier, Rudell nhẹ nhàng đặt Leje lên tấm chăn đã chuẩn bị sẵn rồi đắp thêm một lớp chăn mỏng.
“Vậy thì, chắc đến lượt mình ngủ rồi.”
Ngày mai còn khá bận rộn, nên Rudell duỗi người nằm xuống bên cạnh Leje.
“Chúc ngủ ngon, Leje.”
Không biết cô có nghe thấy không, nhưng cậu vẫn thì thầm như vậy rồi từ từ nhắm mắt lại.
Và cứ như vậy, đêm dần trôi qua…