Khi tớ gặp anh ấy, anh ấy đang đi săn trong rừng. Anh ấy đang dùng một cái, ờ… Gọi là gì nhỉ? Cái thứ mà làm cho mấy que gậy bay siêu xa ấy. Hửm? Ồ, phải rồi, nó đó: một cây cung và mũi tên! Dù sao thì, anh ấy có một cái như thế và đang chạy theo một con Jackalope. Và anh ấy có một vẻ mặt cau có như thế này này! Anh ta dùng thứ đó tệ đến nỗi, con Jackalope nhỏ cứ thế chạy thoát khỏi anh ta. Buồn cười ghê không? Tớ đã ngồi trên cành cây cao và xem anh ta vật lộn hàng giờ liền. Mỗi lần bắn trượt, mặt anh ta lại nhăn lại như sắp khóc và tớ đã cười nhiều đến mức đau cả bụng. Nhưng một lúc sau, anh ta cứ thế phịch xuống đất và bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ con. Trông anh ta thật thảm hại! Nên tớ đã quyết định sẽ giúp anh ta.
Tớ bay ra trước mặt anh ta, và vút! Giết con Jackalope đó bằng một đòn. Và rồi… Hi hi. Sau đó anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tớ một lúc, và thậm chí còn không thèm liếc nhìn con Jackalope kia. Mắt anh ta mở to thật là to, và hai mẹ con có muốn biết anh ta đã nói gì không?
Khụ. “C-Cô có phải là một tiên tộc—”
Hửm? Hai mẹ con hỏi tại sao tớ lại nói bằng giọng cao như vậy á? V-Vâng, tớ chỉ đang bắt chước anh ta thôi! Ai quan tâm đến chuyện đó chứ, hả?! Nghe này, nếu hai mẹ con cứ làm phiền tớ thì tớ sẽ dừng câu chuyện ở đây đấy! Tớ thề là tớ sẽ làm thế! Ồ, thật sao? Đ-Được rồi, vậy thì. Tớ sẽ kể tiếp.
“Cô có phải là một tiên tộc không?” anh ta hỏi tớ. Ý tớ là, chẳng lẽ anh ta không thể nhận ra chỉ bằng cách nhìn vào tớ sao? Thiệt tình, đúng là một kẻ kỳ quặc. Và hai mẹ con có muốn biết tớ đã đáp lại thế nào không?
“Còn anh là người, phải không?”
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tớ. Sau đó, anh ta đã nướng con Jackalope mà tớ đã giết trên lửa và chúng tớ đã ăn nó cùng nhau. Đó thực sự là lần đầu tiên tớ ăn thịt Jackalope, và phải nói rằng tớ không thích nó chút nào. Nhưng trong khi chúng tớ đang ăn, anh ta cứ khóc và lặp đi lặp lại rằng nó ngon như thế nào. Tớ nhớ mình đã nghĩ: Chết tiệt, khẩu vị của loài người đúng là kỳ lạ thật. Nhưng rồi anh ta nói với tớ rằng anh ta đã không được ăn món gì ra hồn trong mười ngày rồi! Và rõ ràng là nếu hai mẹ con không ăn trong mười ngày thì ngay cả thịt Jackalope cũng có vị ngon, hoặc ít nhất đó là những gì anh ta khẳng định. Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một con người nên tớ đương nhiên nghĩ rằng tất cả các người chắc hẳn đều gầy gò như anh ta. Nhưng bây giờ tớ nhận ra anh ta chỉ bị thiếu cân thôi.
Khi ăn xong, anh ta cảm ơn tớ và nói rằng anh ta đói đến mức anh ta nghĩ mình sắp chết đói đến nơi rồi. “Nhờ có cô mà tôi đã thoát được số phận của mình” anh ta nói với tớ.
Và tớ đã trả lời, “Không có gì. Xét cho cùng, tớ có thể cắt đứt cả định mệnh!”
Sao cơ? Đ-Đó là… Đó là ý nghĩa tên của tớ trong ngôn ngữ của tiên tộc: “Người có thể cắt đứt định mệnh.” Sao hai mẹ con lại nhìn tớ như thế?! Hai mẹ con muốn tớ ngừng kể chuyện, phải vậy không?
Được rồi, được rồi. Nếu hai mẹ con muốn nghe phần còn lại đến thế, tớ đoán là tớ không có nhiều lựa chọn, phải không? Hm, tớ đang nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ, tớ nhớ rồi.
Vậy là tớ nói với anh ta rằng tớ có thể cắt đứt định mệnh, và hai mẹ con biết anh ta đã làm gì không? Anh ta trông có vẻ sửng sốt trong một hoặc hai giây rồi anh ta phá lên cười. Anh ta cười mãi, cười mãi rồi hỏi tên tớ là gì. N-Nhưng tớ đã không nói cho anh ta biết. Tớ nói rằng tớ sẽ chỉ cho anh ta biết một khi anh ta săn bắn giỏi hơn. S-Sao cơ? Tớ chỉ nghĩ rằng điều đó sẽ thúc đẩy anh ta làm việc chăm chỉ hơn thôi, hai mẹ con biết đấy?
Dù sao đi nữa, tớ quyết định sẽ gọi anh ta là “hume”, và anh ta bắt đầu gọi tớ là “Cô Tiên”. Tớ cũng tự nhận trách nhiệm giúp anh ta đi săn vì anh ta lúc nào cũng đói. N-Nhưng chúng tớ không chỉ đi săn! C-Chúng tớ đã làm một đống việc khác cùng nhau! Ví dụ như, ờ… Ồ! Tớ nhớ rồi! Chúng tớ thường thi đấu với nhau rất nhiều! Trèo cây, đánh nhau với slime… Và chúng tớ đã thi xem ai có thể đập vỡ tổ ong nhanh nhất. Tớ chưa bao giờ thua một trận nào trong các cuộc thi nhỏ của chúng tớ. Hm, gì thế?
Ừm. Anh ấy đã… Chà, anh ấy là bạn của tớ. Người bạn duy nhất của tớ. Anh ấy cũng không có người bạn nào khác. Hai mẹ con thấy đấy, hai chúng tớ… Về cơ bản, chúng tớ là những kẻ cô độc. Khi chúng tớ đi chơi với nhau, anh ấy luôn nói rằng chúng tớ đang “cô đơn cùng nhau.”
Anh ấy… Anh ấy dần dần săn bắn giỏi hơn, đến mức có thể tự mình bắt được không chỉ Jackalope mà còn cả gia cầm và những con thằn lằn lớn nữa. Anh ấy thậm chí còn giết được một con sói rừng. Một con sói rừng đấy! Hai mẹ con có tin được không?! Khi đã hạ gục nó, anh ta nhìn tớ một cách tự mãn và nói, “Cô nghĩ sao? Tôi đã săn bắn giỏi hơn nhiều rồi, phải không? Cô Tiên, cô có nghĩ rằng bây giờ cô có thể cho tôi biết tên của cô được không?”
Và chà… Tớ đã nói rằng tớ sẽ cho anh ta biết vào lần tới khi gặp lại. Nhưng đó… Đó là lần cuối cùng chúng tớ gặp nhau.
Đó là lý do tại sao… đó là lý do tại sao tớ cần tìm anh ấy. Tớ cần tìm anh ấy và cho anh ấy biết tên của tớ. V-Và tớ cũng muốn biết tên của anh ấy nữa! Tớ thực sự… Tớ thực sự muốn gặp lại anh ấy